Xiềng Xích

Chương 107



Sau khi tan triều, Tấn Trừ ngơ ngơ ngác ngác mang theo nàng lên kiệu.

Dọc con đường đi về phía Càn Thanh cung, hai người đều không nói tiếng nào.

Từ đầu đến cuối, ánh mắt Tấn Trừ ngẩn ra nhìn khuôn mặt trắng nõn của nàng, ánh mắt lúc căng thẳng lúc bình tĩnh, lúc buồn lúc vui, ngẩn ngơ một hồi rồi lại có phần mê ly.

Lâm Uyển không biết hắn đang suy nghĩ cái gì, nhưng cũng không định phá vỡ thời khắc yên tĩnh này. Nàng chỉ nâng mắt lẳng lặng nhìn phương hướng tường cung kéo dài.

Hôm nay trước khi lâm triều, nàng vẫn luôn nản lòng thoái chí, bởi vì nàng không cảm thấy cuộc đời của nàng sẽ xuất hiện cơ hội xoay chuyển nào khác. Nàng cho rằng mình bất lực, chỉ có thể trơ mắt nhìn hắn, tùy theo hắn, từng bước chèn ép không gian tự do của nàng ngày một thậm tệ hơn, cho đến khi nàng ngạt thở mà chết.

Cũng không phải là nàng bi quan, mà là những hành động đó của hắn làm người ta hít thở không thông, hắn ngang ngược và điên cuồng, gần như đánh nát tất cả hy vọng còn sót lại trong lòng nàng. Khiến cho nàng gần như cho rằng cuộc đời của nàng sau này sẽ không còn cơ hội và biến số xoay chuyển nào nữa.

Nhưng mà, sau buổi triều hôm nay, nàng lại có suy nghĩ khác.

Nhớ lại những việc lúc lên triều, nàng càng nhận ra những xiềng xích trong tư tưởng của nàng giống như bị một thanh búa mạnh mẽ đập bể, khiến cho tâm hồn nàng càng thêm tỉnh táo. Mà những suy nghĩ bị sương mù bao phủ kia cũng dần dần hiển hiện rõ ràng.

Hóa ra, nhân sinh của nàng không phải cùng đường bí lối, từ nơi sâu thẳm cũng có một tia ánh sáng.

Tia ánh sáng này bắt nguồn từ việc nàng có bao nhiêu sức nặng.

Gia tăng thân phận của nàng, gia tăng quyền lên tiếng, gia tăng lợi thế trong tay... Nếu như tất cả những sức nặng này đủ nhiều, vậy có phải trên người nàng sẽ ít đi một chút xiềng xích, nhiều hơn một chút không gian hít thở?

Ngay nói ví dụ, nếu tương lai nàng có thể dần dần xây dựng được lòng tin trong triều, trong văn võ bá quan, vậy nàng không còn là vật tượng trưng hữu danh vô thực, có cũng được mà không có cũng không sao. Như vậy, cho dù sau này hắn lại nổi điên muốn nhốt nàng, vậy triều thần hẳn cũng sẽ bước lên khuyên can, cho dù không thể hoàn toàn ngăn cản cách làm điên cuồng của hắn, nhưng ít nhất cũng cho nàng thời gian áp dụng đối sách.

Nàng hít sâu một hơi, ngước mắt nhìn về phía Càn Thanh cung xa xa.

Nàng không muốn lại như lúc trước bị hắn nhốt trong không gian phong bế kia.

Vừa nghĩ tới nếu ngày nào đó hắn lại muốn giở trò cũ, muốn bao hàng rào như chiếc lồng giam xung quanh nàng, nàng lại cảm thấy không rét mà run.

Nàng không muốn ở lại Càn Thanh cung nữa, nhất định phải theo hắn vào triều. Cái khác chưa nói, ít nhất từng thời từng khắc ở bên cạnh hắn, nàng có thể hiểu được cảm xúc phập phồng của hắn, dù tình hình có biến, nàng cũng có chuẩn bị tâm lý, ít nhiều cũng kịp thời nghĩ sách lược ứng đối.

Tấn Trừ thấy mặt mày nàng thư thái, cánh môi hơi cong lên, thì không khỏi nắm chặt tay nàng, tinh thần phiêu đãng cất tiếng gọi: "A Uyển..."

Lâm Uyển chuyển mắt nhìn về phía hắn, ánh sáng lấp lánh mềm mại lưu chuyển trong mắt nàng.

Hô hấp của hắn ngưng trệ, ngơ ngẩn nhìn nàng. Khoảnh khắc này dường như thời gian đảo ngược kéo hắn về ký ức lúc trước, những năm tháng tươi đẹp ánh nắng rạng rỡ, hương trà thấm nhuần.

Lâm Uyển như không phát hiện vẫn mỉm cười dịu dàng, tùy ý nhìn cảnh trí xung quanh một hồi, rồi lại nhìn hắn nhẹ giọng hỏi: "Hôm nay trời đẹp, ta không muốn về tẩm cung sớm như vậy. Hay là chúng ta đến Bảo Tân Lâu ngắm cảnh, được không?"

Yết hầu hắn giật giật, gật đầu nói "được".

Bảo Tân Lâu nằm đối diện ngự hoa viên, lầu cao mái chồng, cửa sổ, cột trụ đỏ, nền đài cơ bên ngoài ốp gạch điêu khắc, đường cong kín kẽ, trên góc mái chạm trổ con thú ngồi, uy nghiêm tráng lệ.

Lúc này, trên Bảo Tân Lâu cao ba tầng lầu có treo màn son rủ xuống, cho thấy ngự tọa ở chỗ này.

Sau khi Lâm Uyển thay thường phục cho Tấn Trừ, hắn có phần tùy ý vén ống tay áo, lộ ra cánh tay rắn chắc mạnh mẽ. Hắn cầm ấm tử sa và hộp trà cung nhân đưa tới, đi mấy bước đến giường nhỏ trước cửa sổ, ngồi xuống.

Lâm Uyển ngồi xuống đối diện hắn, thấy hình như hắn không có ý để cho cung nhân pha trà, bèn vươn tay tới: "Để ta."

Không ngờ hắn đưa tay ngăn nàng lại, nhướn mày cười một tiếng: "Hôm nay để ta. Nàng thưởng thức xem tay nghề này của ta có thụt lùi không."

Nói rồi, hắn mở hộp trà, gắp lá trà ra, pha trà một cách thuần thục.

Lâm Uyển sau phút giật mình thì thu tay về, bên môi vẫn giữ nụ cười nhẹ, chỉ là ánh mắt rơi trên mặt hắn như có như không.

Không biết có phải ảo giác hay không, từ lúc lâm triều về, hắn cho nàng cảm giác có vẻ bình thường hơn trước không ít, khí chất cũng ôn hoà hơn rất nhiều.

"Nếm thử xem, vị còn vừa miệng không?"

Sau khi pha xong trà bằng kỹ thuật thành thạo, hắn nhấc ấm trà, cười rót cho nàng chén trà. Nước trà nóng hổi từ từ rót vào chén trà màu men trước mặt nàng, mang theo mùi trà thơm ngát thoang thoảng.

Tấn Trừ hơi thất thần quyến luyến nhìn khuôn mặt nàng sau lớp hơi nước mờ mịt, nhìn nàng thanh nhã cầm chén trà lên, thổi nhẹ bọt trà, cánh môi ngậm mép chén trà, nhấp nhẹ nước trà hắn tự mình pha.

Lâm Uyển đặt chén trà xuống nhìn hắn, hòa nhã nói: "Hình như vẫn là hương vị lúc trước."

Rõ ràng chỉ là một lời bình thường, lại làm cho trong mắt hắn nóng lên.

Nàng không tiếp tục chủ đề này nữa, vén tay áo cầm ấm trà, cũng rót một chén trà cho hắn.

"Bá Kỳ, từ lúc lâm triều qua đi, trong lòng ta hơi thấp thỏm bất an." Nàng nhíu lông mày, vẻ mặt có phần lo lắng: "Có phải ta đã gây ra rắc rối cho người rồi không?"

"Không đâu, đừng suy nghĩ nhiều."

Hắn hồi thần, cầm chén trà trước mặt, thổi qua vài lần sau đó uống một ngụm.

"Đúng như nàng nói trên điện, phu thê cùng tiến cùng lùi vốn là bình thường, đó có tính là gì?" Nhớ đến lúc trên triều nàng lên tiếng bảo vệ hắn, tâm trạng hắn càng thêm tốt đẹp, dù nhớ tới đám thần tử kia khiêu khích uy nghiêm đế vương của hắn lúc lâm triều cũng không thấy đáng ghét: "Về phần đám thần tử chưa biết mùi đó, nàng không cần để trong lòng, không dưng coi trọng bọn họ. Nếu bọn họ vẫn đui mù, chắc chắn trẫm cho bọn họ biết hậu quả."

Nghe vậy tâm trạng Lâm Uyển thoáng thả lòng, biết hắn sẽ tiếp tục mang nàng lên điện.

"Mấy ngày tới sợ trên triều sẽ không được yên bình."

Trong lòng nàng rất rõ ràng, triều thần sẽ không khuất phục như vậy. Vì kháng nghị Thánh thượng mang nàng lên triều, triều đường thời gian kế tiếp chắc chắn sóng gió không yên, đối sách nhằm vào nàng cũng sẽ tầng tầng lớp lớp.

"Yên tâm." Hắn trấn an nói: "Hôm nay lâm triều tuyên Cấm Vệ Quân lên điện, nàng cho là ta hù dọa bọn họ?"

Ánh mắt hắn chợt lạnh đi: "Nếu bọn họ dám tìm nàng rước xui xẻo, vậy thì rửa sạch cổ chuẩn bị đến điện Diêm Vương báo cáo đi."

Lâm Uyển vươn qua mặt bàn đè tay hắn lại, nhìn hắn dịu giọng nói: "Lòng người là quan trọng nhất. Lấy gϊếŧ chóc dẹp điều tiếng đúng là hữu dụng, nhưng mà như vậy ngược lại đúng như ý nguyện bọn họ, bọn họ giành được tiếng tốt trung thần chính trực, lại hại người mang tiếng xấu hôn quân bạo quân."

Hắn trở tay nắm bàn tay mềm mại mảnh khảnh của nàng trong lòng bàn tay, cười nhìn nàng nói: "Sợ cái gì, ta không quan tâm."

"Ta quan tâm."

Đối diện với đôi mắt hơi chấn động của hắn, nàng chăm chú nhìn hắn: "Bá Kỳ, ta quan tâm."

Ý cười tùy ý bên môi Tấn Trừ chưa tan, khuôn mặt hơi căng cứng, ánh mắt dao động như mang theo sắc bén, trở đi trở lại trên khuôn mặt nàng, nhìn kỹ từng tấc mặt mày nàng như muốn xác nhận điều gì.

Gió bên ngoài Bảo Tân Lâu thổi tới, cuốn lên màn che màu son rủ xuống bên cửa sổ bay về phía giường nhỏ một chút, rồi lại từ từ rơi xuống.

Tiếng gió qua đi, tiếng thở dốc thô nặng trước bàn giường càng thêm rõ ràng.

Theo tiếng loảng xoảng bàn giường bị thô lỗ gạt rơi xuống, Tấn Trừ đã ấn bả vai nàng đè nàng xuống giường nhỏ sau lưng, nụ hôn nóng bỏng mà bừa bãi rơi trên trán nàng, mặt mày nàng, cánh môi nàng.

"A Uyển, nhắc lại lần nữa nàng quan tâm."

"Ta quan tâm ưʍ..."

Vừa dứt lời, hắn đã không kịp chờ đợi chiếm lấy cánh môi mềm mại của nàng.

Lâm Uyển nhắm mắt thử đáp lại hắn, đổi lại là hắn càng điên cuồng quấn quýt.

Quan tâm, nàng làm sao có thể không quan tâm.

Nếu hắn là hôn quân, vậy nàng tất là yêu hậu, Phùng Xuân và Thái tử lại là con trai của yêu hậu.

Đây là kết cục thua cả bàn, nàng làm sao có thể cho phép.

Màn che màu son thi thoảng lất phất theo gió, che khuất cảnh xuân trong Bảo Tân Lâu.

Ngày hôm đó sau khi tan triều, người ngơ ngác ra khỏi Kim Loan điện không chỉ là Thánh thượng ngồi trên ngự tọa cao.

Quần thần cũng ngây ngốc ra khỏi đại điện, ra hoàng cung, cho đến vào cửa nhà vẫn có phần không dám tin.

Ngược lại là Vương Ích và cả những đại thần cùng chờ lệnh trong điện sau khi xuất cung lại mặt mày đầy ý cười lạnh gọi Lâm Hầu gia muốn vội vàng rời đi lại.

"Lâm đại nhân cớ gì bước chân vội vàng? Muốn nhanh chóng chạy về nhà báo tin vui sao?" Vương Ích không hề nể tình nói lời trào phúng.

Các triều thần khác không khỏi nhìn sang, ngay cả một số triều thần vốn đã định lên xe ngựa rời đi cũng ngừng bước chân, giống như không muốn bỏ qua trò hay này.

Sắc mặt Lâm Hầu gia trở nên xám xịt.

"Vương đại nhân nói sai rồi, hạ quan không có việc gì vui." Nói rồi, ông giơ tay muốn cáo từ: "Hạ quan còn có chuyện quan trọng xử lý, xin cáo từ trước."

Đám người Vương Ích há lại cho ông tùy tiện bỏ chạy, mấy người nhanh chân tiến lên, gần như chặn đường ông.

"Thật không có việc vui? Hậu phi kia lâm triều, ngươi nói như thế nào?"

Đám người Vương Ích hung hăng hùng hổ, mắt sáng như đuốc, bức bách ông chặt chẽ.

Lâm Hầu gia giơ tay về phía Kim Loan điện, tỏ ra trấn tĩnh nói: "Việc này Thánh thượng tự có thâm ý, mấy vị đại nhân chớ có khó xử hạ quan."

"Ngươi!"

"Hạ quan thật sự có chuyện quan trọng bên người, ngày khác trò chuyện tiếp cùng mấy vị đại nhân."

Nói rồi, ông thừa cơ nghiêng người lách qua bọn họ, bước chân không ngừng nghỉ đi về phía xe ngựa của nhà.

Lão thất phu! Mấy người âm thầm chửi trong lòng.

Vương Ích sau lưng ông cắn răng nghiến lợi, cao giọng nói: "Lâm Hầu gia, nếu ngươi còn có chút đức làm quan, còn có mấy phần lương tri vì muôn dân trăm họ, mong có thể viết sách tự thú tội, triều sáng ngày mai đệ trình Thánh thượng!"

Lúc này Lâm Hầu gia đã lên xe ngựa, thúc giục mã phu mau đánh ngựa rời đi.

Mãi đến khi xe ngựa cách đủ xa để người trong xe ngựa không còn nghe thấy tiếng tránh mắng giận dữ của mấy vị đại nhân, Lâm Hầu gia mới hơi thả lỏng bả vai, lau mồ hôi lạnh trên trán.

Từ lúc bắt đầu lâm triều hôm nay, ông giống như nằm trong cơn mơ, đến bây giờ cũng không thể tin được Uyển tỷ nhi nhà bọn họ lại xuất hiện trên Kim Loan điện!

Đúng như lời Vương đại nhân kia nói, hậu phi lâm triều là coi trời bằng vung.

Trường Bình Hầu phủ bọn họ lại sinh ra yêu phi sao?

Trong đầu Lâm Hầu gia nhanh chóng hiện ra những lời ác độc bôi bác thanh danh, vạn người thóa mạ, tiếng xấu muôn đời khiến ông kinh hãi.

Nghĩ đến đây, ông không khỏi mất hết can đảm.

Sau buổi triều hôm nay, nhiều triều thần xa lánh ông, nhiều triều thần coi việc kết giao với ông là hổ thẹn, khiến cho ông cô lập bốn bề thì cũng đành, chỉ sợ tương lai trên sử sách sẽ bị để lại một bút "Yêu phi họa nước xuất thân từ Trường Bình Hầu phủ", chỉ một câu này thôi đã đủ để thế gia trăm năm bọn họ bị người đời thóa mạ đời đời kiếp kiếp.

Mặc kệ quần thần suy nghĩ thế nào, nỗi lòng phức tạp ra sao, sáng sớm hôm sau giờ Mão vừa điểm, cửu ngũ chí tôn vẫn dắt tay hậu phi, mặt hướng quần thần ngồi trên ngự tọa hoàng kim.

Khi tình cảnh Kim Loan điện gần mười vị trí trống rơi vào đôi mắt người trên ngự tọa, gần như lập tức khơi dậy sự bạo ngược trong lòng hắn.

Vốn hôm nay tâm trạng hắn còn tốt, nhưng vì triều thần ngang nhiên công kích mà thoáng chốc chuyển thành dày đặc khói mù.

"Có việc khởi tấu, không việc bãi triều..."

Tiếng xướng cao của thái giám qua đi, có triều thần bấm bụng ra khỏi hàng, trình lên sổ gấp xin nghỉ của mấy đại thần Vương Ích.

Tấn Trừ trầm mặt cầm những quyển sổ gấp này, một khắc sau muốn quăng nó đi, thét lệnh Cấm Vệ Quân gϊếŧ vào phủ đệ bọn họ, nhưng đột nhiên lòng bàn tay mềm mại ấm áp phủ lên mu bàn tay nổi gân xanh.

Hắn liếc mắt nhìn nàng, sau chín tua mũ miện dao động là đôi mắt hắn chưa tan mịt mù. Đến khi đối diện với ánh mắt ôn hòa bình tĩnh của nàng, vẻ tàn bạo trong đáy mắt hắn dần dần tan đi.

"Trẫm chuẩn." Hắn tiện tay lật qua sổ gấp hai lần, đặt lên trên ngự án, nhìn về phía quần thần không rõ cảm xúc: "Triều nghị tiếp tục."

Bầu không khí khắc nghiệt tan đi, chúng thần đều cảm thấy không khí như thông thoáng hơn nhiều.

Ngày hôm đó lâm triều, mặc dù gần mười vị trọng thần chưa đến, nhưng triều nghị vẫn miễn cưỡng tiếp tục.

Cũng có triều thần tấu những chuyện vụn vặt lẻ tẻ như thường ngày, Thánh thượng trên ngự tọa như cũng không chịu ảnh hưởng, cùng triều thần thương nghị chính sự như thường lệ, định ra quyết sách. Thậm chí còn để tâm hơn ba phần so với thường ngày.

Trong toàn bộ thời gian lâm triều, Lâm Uyển luôn không nói một lời.

Triều thần thấy nàng không ảnh hưởng đến Thánh thượng xử lý chính vụ, cũng chưa can thiệp vào triều chính, bất mãn đối với nàng cũng hơi giảm đi một chút.

Sau khi tan triều về tẩm cung, Tấn Trừ đập mạnh lên giường ngự: "Lão tặc Vương Ích! Không gϊếŧ đám quan này, khó giải mối hận trong lòng ta!"

"Gϊếŧ hắn làm gì." Lâm Uyển tới ngồi bên cạnh hắn, cầm lấy tay hắn, cụp mắt xoa kinh mạch lòng bàn tay cho hắn: "Để tất cả tính toán của ông ta đều thành công cốc, chờ đồng minh đều vứt bỏ ông ta mà đi, ông ta hoàn toàn tứ cố vô thân, đó mới là khiến ông ta khó chịu nhất."

Nàng dịu giọng an ủi làm xua tan lửa giận bừng bừng của hắn. Vả lại, tình hình nàng và hắn cùng nhau đối mặt với mưa gió ngược lại khiến đáy lòng hắn dâng lên âm ỉ vui sướng, đám người Vương Ích hung hăng ngang ngược cũng trở nên không quá quan trọng.

"Yên tâm, trẫm biết nên làm thế nào."

Lúc trước hắn không để ý đến những hư danh hôn quân bạo quân kia, làm việc có phần tùy ý. Nhưng bây giờ lại khác, nàng quan tâm.

Dịu dàng nói với nàng một hồi, hắn do dự một chút rồi đứng lên.

"Ta muốn xuất xung một chuyến, nàng ở lại Càn Thanh cung." Kiềm chế bất an sinh ra ở đáy lòng vì nàng rời khỏi tầm mắt hắn, cuối cùng hắn hạ quyết định, nói: "Nếu cảm thấy nhàm chán có để đến Bảo Tân Lâu giải sầu một chút."

Dừng giây lát, hắn mới lại nhấn mạnh nói: "Phải để Cấm Vệ Quân theo sát, không được tùy hứng."

Lâm Uyển giật mình sau đó lại mỉm cười: "Đừng lo. Nhưng mà ta cũng có việc muốn xin chỉ thị người."

"Chuyện gì?"

"Ta muốn tuyên cha ta tiến cung một chuyến."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.