Xiềng Xích

Chương 25: Cuộc sống ở Phù gia



Phút chốc, ánh mắt Phù Cư Kính nhìn chằm chằm vào hai con uyên ương đẹp đẽ trong lòng người đối diện. Quả thực cảm thấy không thể tin nổi,  đám công tử trong Kinh thành này lại có thể hoang đường đến như vậy!

"Năm xưa Tấn thế tử đã đọc thuộc Tứ Thư Ngũ Kinh ở Quốc Tử Giám, học tập lời thánh nhân, nhưng hôm nay lại hành động như vậy, quả thực là phụ công giáo dục của thánh hiền!"

Tấn Trừ lại cười: "Phù ngự sử quá lời rồi. Người dạy bảo Tấn mỗ, e là không sánh được với Phù Ngự sử ngươi."

Phù Cư Kính chắp tay hướng về phía Tử Cấm Thành đằng xa, trừng mắt phẫn nộ với Tấn Trừ: "Ta nhất định sẽ bẩm việc này với Thánh thượng, cho dù là hoàng thân quốc thích, cũng tuyệt không dung thứ cho hành động hoang đường, không biết sợ như vậy!"

"Vậy thì làm phiền Ngự sử đại nhân rồi."

"Ngươi!"

Tấn Trừ không để ý đến Phù Cư Kính nữa, ánh mắt lại nhìn hai con uyên ương trong lòng, thở dài nói: "Vốn muốn tìm một nơi an táng các ngươi, lại không ngờ các ngươi chết không đúng lúc, trùng vào ngày lành tháng tốt của nhà người ta. Đất quý phong thủy đã tìm xong rồi, chỉ tiếc, tiểu yên ương của ta không đợi được."

Nói đoạn, hắn tiện tay ném hai con uyên ương xuống cầu, nói: "Thôi vậy, ném đi, có lẽ chúng nó không có cái mệnh kia."

Dứt lời, hắn cầm dây cương, quay đầu ngựa, cầm roi vung lên, sau một tiếng quát lớn, thúc ngựa phi nhanh về phía trước cầu.

Đội ngũ đón dâu không ngờ hắn lại đột nhiên kéo ngựa phi nhanh, rối rít nghiêng sang né tránh, kiệu phu khiêng kiệu phía sau không khỏi mất đà, kiệu hoa nghiêng lệch vài cái.

Lúc Tấn Trừ cưỡi ngựa đi qua bên cạnh kiệu hoa, hắn cụp mắt liếc nhìn qua cửa sổ kiệu, chỉ thấy trong cửa sổ kiệu lộ ra một bàn tay trắng trẻo nhỏ nhắn, ngón tay cuống quít nắm lấy thân kiệu, chuỗi ngọc màu đỏ dao động, lộ ra cổ tay thon trắng nõn, còn có ống tay áo hỷ phục nhức nhối mắt người.

Thân kiệu lắc một cái, màn kiệu bị hất lên. Từ khe hở này, hắn nhìn thấy dưới khăn trùm lộng lẫy, tân nương vẽ mày, điểm son, thoa phấn.

Mắt ngọc mày ngài, kinh diễm động lòng người.

Lần đầu tiên hắn thấy nàng trang điểm lộng lẫy rực rỡ như vậy.

Nhưng lại là ngày đại hôn của nàng và người khác.

Gió lớn phất qua khuôn mặt lạnh lẽo của hắn, cùng lúc đó tuấn mã phi nhanh đưa hắn rời xa, cũng đồng thời gạt đi màu sắc diễm lệ trong tầm mắt.

Chỉ là dung mạo xinh đẹp đó, hồng y bạch thủ kia, còn có mũ phượng khăn choàng, lại khắc sâu trong đầu hắn, không xua đi được.

Đào chi yêu yêu, chước chước kỳ hoa.

Chi tử vu quy, nghi thất nghi gia.

Trong kiệu hoa, khi người cưỡi ngựa lướt qua bên kiệu nàng giữa tiếng hô hoán cùng với ánh mắt sắc bén, Lâm Uyển khẽ nhắm hai mắt.

Bên tai vang lên tiếng cười to thản nhiên từ đằng xa.

"Còn chờ cái gì mà không đuổi theo! Hôm nay là ngày lành tháng tốt, ít nhiều cũng phải vui vẻ một phen. Đến Xuân Ý Các đi! Hôm nay bản thế tử bao hết, chư vị phải thỏa thích mới được!"

Những công tử xa phía sau "ồ" lên, đánh ngựa đuổi theo.

Vừa thúc ngựa chạy nhanh, vừa thích thú hô to: "Vẫn là Tấn thế tử chúng ta hào phóng!"

Một đám công tử ca trẻ tuổi cẩm y hoa phục, mặc sức thúc ngựa đi. Người đi đường đều tránh né, nhìn bóng lưng bọn họ phóng ngựa phi nhanh, có người chán ghét, cũng có người ước ao.

Đội ngũ đón dâu một lần nữa lên đường, đoạn đường sau đó gió êm sóng lặng, không nổi phong ba.

Ba mũi tên định càn khôn, bước qua chậu than, bái thiên địa, bái song thân, bái hôn phu.

Lễ tiết rườm rà qua đi, cuối cùng theo tiếng "Kết thúc buổi lễ" của lễ quan, Lâm Uyển nắm một đầu lụa đỏ, hôn phu nắm đầu kia, chậm rãi đi vào động phòng.

Ngồi trên giường hỷ, trong tiếng chọc ghẹo thiện ý của phụ nhân xung quanh, khăn hỷ của nàng được tân lang cầm gậy hỷ vén ra.

Phút chốc, tầm mắt sáng lên, nàng thấy rõ hôn phu mặc hỷ bào đỏ thẫm trước mặt, khuôn mặt vốn lạnh lùng nghiêm túc, lúc này cũng nhìn nàng, cười ấm áp.

Từ giờ trở đi, nàng chính là phụ nhân Phù gia rồi.

Lâm Uyển mím môi cười, rồi thẹn thùng cụp mắt.

"Tân nương tử da mặt mỏng, xấu hổ rồi." Phụ nhân xung quanh trêu ghẹo nói.

Sau khi phu phụ mới cưới ngồi lên giường, tân lang rời khỏi hỷ phòng đi kính rượu mừng của khách khứa, tân nương lại theo hỷ nương đỡ đi thay nữ trang, một phụ nhân trong phòng bưng lên một chén chè để ăn.

Phụ nhân trong phòng đều là thân quyến bên nhà trai, Lâm Uyển thay nữ trang xong thì đến ra mắt từng người. Có trưởng bối, có đồng bối, còn có mấy tiểu bối.

Em dâu Trịnh Thị của nàng cũng nằm trong số đó.

Hôm nay Trịnh Thị liên tục tranh thể hiện trước mặt mẹ chồng và khách khứa, Lâm Uyển thấy vậy thì biết e rằng người em dâu này là người thích ganh đua. Nhưng mà cũng may, em dâu này là một người bộc trực, chuyện gì cũng thể hiện ra nét mặt, tuy là người muốn hơn thua, nhưng nom cũng không có ý xấu gì.

Các phụ nhân nói vài lời may mắn, còn nói cười một lúc rồi đều giải tán.

Trong phòng hỷ chỉ còn lại mấy hạ nhân hầu hạ, còn có hỷ nương trải giường chiếu.

"Trải giường trải đệm, con cháu đầy nhà. Sớm sinh quý tử, kim ngọc mãn đường!"

Trải giường xong, hỷ nương cười nói: "Chúc tân lang quan và tân nương tử bạc đầu giai lão, hạnh phúc hòa thuận, con cái song toàn, cuộc sống dài lâu."

Lâm Uyển bảo Xuân Hạnh lấy tiền mừng bọc giấy đỏ ra, đưa cho bà, cũng cười nói: "Nhận lời chúc lành của ngươi."

Trên mặt hỷ nương đầy ý cười, nhận lấy tiền mừng.

Trước khi đi còn dặn dò nhớ ăn quả trên giường, ngồi hoa chúc.

Lâm Uyển đáp lời.

Đợi hỷ nương rời đi, Lâm Uyển cũng cho những hạ nhân trong phòng lui xuống ăn gì đó, chỉ còn lại một mình Xuân Hạnh ở trong phòng.

Xuân Hạnh thấy nàng xoa vai có vẻ không thoải mái, vội đi tới xoa bóp vai giúp nàng.

"Hôm nay cô nương mệt rồi phải không?"

"Đúng vậy, chưa nói đến thứ khác, nguyên mũ phượng đã đè ta đủ khổ rồi." Sức lực xoa nắn của Xuân Hạnh vừa đủ, Lâm Uyển chậm rãi thở ra.

Sau đó tựa như nghĩ đến điều gì, nàng lại ngước mắt nhìn Xuân Hạnh: "Sau này nhớ đổi cách xưng hô, phải gọi phu nhân."

"Vâng cô nương... Không, là phu nhân."

Nói xong, tự nàng ấy cũng bật cười trước.

Lâm Uyển cũng khẽ cười: "Không sao, dần dần rồi sẽ quen."

Lâm Uyển cảm thấy hơi mệt, bèn dựa vào khung giường, nhắm mắt để thần kinh thả lỏng một chút, để lúc ứng phó với đêm động phòng hoa chúc tiếp theo, nàng không còn thấp thỏm nữa.

Xuân Hạnh cũng không quấy rầy nàng, yên lặng xoa bóp vai cho nàng.

Không biết qua bao lâu, đúng lúc Lâm Uyển lơ mơ ngủ thì đột nhiên nghe thấy Xuân Hạnh sau lưng gọi nàng.

"Cô gia về rồi sao?" Lâm Uyển vội xốc tinh thần, ngồi thẳng người.

"Vẫn chưa ạ, có lẽ phải gần nửa canh giờ nữa." Xuân Hạnh nhỏ giọng nói, trong giọng nói mang theo chút do dự: "Là nô tỳ có chuyện muốn nói với cô... phu nhân."

Lâm Uyển ngạc nhiên nhìn nàng: "Chuyện gì? Sao lại ấp a ấp úng vậy?"

Xuân Hạnh cúi đầu: "Lúc trước nô tỳ... gặp được đại cô phu nhân."

Lâm Uyển chợt đứng lên.

Xuân Hạnh vội đỡ nàng.

"Lúc nào? Ở đâu?"

"Nô tỳ gặp lúc bái đường, đại cô phu nhân vẫn luôn dõi theo người, mãi đến khi người và cô gia vào hỷ phòng." Xuân Hạnh nói, cẩn thận lấy từ ống tay áo ra một xấp khế đất, đưa tới trước mặt Lâm Uyển: "Đây là nhân lúc không có ai, đại cô phu nhân lén lút đưa cho nô tỳ, nói là thiêm trang cho cô nương."

Lâm Uyển run tay cầm lấy xấp khế đất thật dày, vành mắt đỏ lên, giọt lệ rơi xuống.

"Tỷ ấy có thể đến đây, lại không thể đến thăm ta một chút... Để cho ta gặp tỷ ấy một lần cũng không chịu."

"Cô nương đừng đau lòng nữa, trong lòng đại cô phu nhân vẫn nhớ người."

Lâm Uyển nâng tay áo, lau nước mắt.

Sao nàng lại không biết là trưởng tỷ nhớ nàng.

Ở trong thế giới xa lạ này, thay vì nói Đào Thị là mẫu thân của nàng, chẳng bằng nói trưởng tỷ còn giống thân mẫu của nàng hơn.

Nàng được trưởng tỷ một tay nuôi lớn, từ miếng cơm đút nàng ăn, đến dạy nàng nói chuyện mà không nề hà, rồi đến lúc lớn hơn một chút, dạy nàng đọc sách viết chữ, dạy nàng cách đối nhân xử thế trong thế đạo này.

Lúc vừa tới thế giới này, nàng đột nhiên gặp phải sự thay đổi lớn ly kỳ như vậy, hoảng sợ, chán ghét, kháng cự là điều không thể tránh. Nhất là ngôn ngữ xa lạ ở thời đại này càng khiến cảm giác khó hòa nhập của nàng tăng thêm, và cả nỗi nhớ người thân làm trong lòng nàng càng thêm ghét bỏ sự thay đổi này.

Ngây ngốc đến ba tuổi, nàng không khóc không nháo, cũng không mở miệng nói. Người ngoài đều chỉ coi là nàng ngốc, gần như đều muốn từ bỏ, duy chỉ có trưởng tỷ nàng không xa không rời, cuối cùng kéo nàng ra khỏi những ngày tháng tăm tối đó.

"Trưởng tỷ còn ở đây không? Ở bàn nào?" Lâm Uyển gần như không kiềm chế được muốn đi ra ngoài, ánh mắt khát khao không ngừng nhìn ra hướng cửa sổ.

Nhưng cửa sổ đóng chặt, nàng có thể nhìn thấy gì chứ.

Xuân Hạnh rất đau lòng, vội đỡ lấy nàng, an ủi: "Đại cô phu nhân ở đây. Không chừng đợi yến hội tan, hoặc là giữa chừng sẽ qua thăm người."

Lâm Uyển dừng bước, đỡ khung giường, lại rơi lệ.

Nàng biết, trưởng tỷ sẽ không tới.

Xuân Hạnh mấp máy môi, không biết nên nói làm sao.

Từ ngày đại cô phu nhân của quý phủ xuất giá thì hoàn toàn cắt đứt liên lạc với phủ, ngay cả tam cô nương từ nhỏ cực thân thiết với nàng đến cửa cũng không chịu gặp.

Như hôm nay là ngày vui của cô nương, đại cô phu nhân thân là người nhà mẹ đẻ cũng không chịu đến Trường Bình Hầu phủ ngồi, ngược lại lại đến bên nhà chồng, có thể thấy tâm ý nàng ấy quyết tuyệt thế nào.

Sau khi Lâm Uyển bình tĩnh lại, nàng lau sạch nước mắt, ngồi xuống một lần nữa.

"Trưởng tỷ thế nào, sắc mặt tốt không, có gầy không?"

"Đại cô phu nhân nom rất khỏe, sắc mặt cũng không kém." Xuân Hạnh nói: "Phải rồi, hôm nay đại cô phu nhân còn dẫn theo Phương tỷ nhi đến nữa. Phương tỷ nhi mồm miệng lanh lợi, có thể thấy là rất thông minh."

Lâm Uyển không khỏi kích động: "Thật không? Phương tỷ nhi năm nay bốn tuổi rồi phải không? Trông có giống trưởng tỷ không?"

Xuân Hạnh quan sát khuôn mặt nàng một hồi, sau đó cười nói: "Nô tỳ trông Phương tỷ nhi càng giống người hơn đấy."

Lâm Uyển không nhịn được giơ tay lên xoa mặt, nghĩ đến khung cảnh trưởng tỷ thân mật dẫn theo Phương tỷ nhi, cũng giống như dắt tay nàng năm xưa, nhất thời trong lòng cảm thấy hơi chua.

Nàng vui mừng vì trưởng tỷ có người gửi gắm, rồi cũng khó tránh khỏi cảm giác hơi chua xót khi bị người ta thay thế.

Nhưng mà cuối cùng nàng vẫn cảm ơn ông trời có thể ban cho trưởng tỷ một người thân, bằng không trong cuộc sống không như ý dài dằng dặc, trưởng tỷ phải chịu đựng như thế nào.

"Nhìn thấy... đại cô gia không?"

Xuân Hạnh biết nàng muốn hỏi cái gì, bèn nói: "Nhìn thấy từ xa. Trông đại cô gia đối với đại cô phu nhân của chúng ta vẫn rất kính trọng."

Lâm Uyển lặng nhìn hướng cửa sổ, một hồi lâu không nói tiếng nào.

"Trưởng tỷ... có nói gì nữa không?"

"Đại cô phu nhân nói, nhìn cô gia là một người đứng đắn, gia phong cũng thanh chính, là một phu quân tốt. Nói là thấy người có lương duyên, nàng ấy cũng yên tâm."

Nghe thế, bên tai Lâm Uyển dường như vang lên lời năm xưa trưởng tỷ từng nói với nàng trước đại hôn.

"Chỉ mong sau này tiểu muội có thể tìm được lương duyên, chọn một lang quân như ý, đừng giống như ta."

Lâm Uyển ra sức cắn môi, nhưng vành mắt vẫn đỏ hồng.

*

Hôm sau, có Ngự sử vạch tội Tấn thế tử và một đám con em thế gia, đưa ma cho chim, cản trở kiệu hoa của người ta, còn náo loạn thanh lâu, hành động hoang đường, tùy ý làm bậy, hư hại lối sống, mong Thánh thượng có thể trừng trị nghiêm minh.

Sau triều, Thánh thượng gọi một mình Tấn Trừ vào cung, khiển trách tượng trưng một phen.

"Đường cữu, nghe nói hôm qua biểu huynh say nằm ngủ trên nóc mái thanh lâu, sáng nay còn bị Ngự sử tố cáo trên triều, thật sự có chuyện này ư?"

Tiễn Trấn Nam vương đi dọc theo đường cung, Tam hoàng tử thuận miệng hỏi.

Trấn Nam vương vung tay lên, căm tức nói: "Nhắc đến cái ngữ yếu đuối đó làm gì, xui xẻo."

Trên mặt Tam hoàng tử lộ vẻ ngạc nhiên: "Ta còn tưởng là tin đồn nhảm, không ngờ... tính tình này của biểu huynh thực sự nên sửa đổi, nếu không thì khiến đường cữu quá khó xử rồi."

Sắc mặt Trấn Nam vương khó coi: "Cũng không biết sao lại sinh ra thằng nghịch tử như vậy! Nếu nó có nửa phần thông tuệ sáng suốt của điện hạ, hà cớ gì ta phải ngần ngày tuổi rồi, còn phải ra ngoài liều sống liều chết."

Nói đoạn, ông nhìn Tam điện hạ, trong đôi mắt chứa đựng vẻ vui mừng và mong đợi, nói: "Cũng may còn có Tam điện hạ."

Trong lòng Tam hoàng tử thảng thốt, nét mặt ửng đỏ kích động.

Tuy rằng hắn ta quen giả bộ, nhưng tâm tính vẫn còn non nớt, vừa nghĩ đến ý trong lời đường cữu, hắn đã khó duy trì được vẻ trấn định.

"Dù sao Tam điện hạ cũng phải theo Thái phó học cho tốt. Học những cái thứ gì mà Tứ Thư Ngũ Thư [1] hay là mấy cái Kinh đấy, chỉ cần có ích trong việc trị quốc, người đều phải học."

[1] Ở đây, Trấn Nam vương nhớ nhầm. Từ đúng là "Tứ Thư Ngũ Kinh".

Tuy rằng lời đường cữu hắn thô thiển làm người ta thấy buồn cười, nhưng ý bóng gió trong lời kia lại càng khiến hắn kích động hưng phấn hơn.

"Đường cữu, ta..."

Trấn Nam vương khoát khoát tay, cẩn thận nhìn xung quanh một chút, kéo hắn sát lại, thấp giọng nói: "Tam điện hạ còn nhớ những lời ta đã dặn dò người không?"

Tam hoàng tử vội vàng gật đầu: "Nhớ, đương nhiên nhớ. Đường cữu muốn ta rộng lượng với mọi người, đặc biệt là đối với triều thần, càng phải chiêu hiền đãi sĩ, thể hiện thái độ khiêm tốn."

"Chính là vậy!" Trấn Nam vương vỗ nhẹ lồng ngực hắn, nói: "Điện hạ, người làm quân, lòng dạ phải rộng rãi, đây là điểm cực kỳ hợp ý triều thần. Nếu điện hạ hiếu học, hiếu kính, nhân từ, thì bọn họ sẽ thấy người thực sự là một nhân tuyển thích hợp cho ngôi vị Thái tử."

Hô hấp Tam hoàng tử căng thẳng.

Trấn Nam vương nói với ẩn ý sâu xa: "Điện hạ gọi ta một tiếng đường cữu, vậy đường cữu cũng không muốn nói lời giả dối với người. Lời của cậu là thật lòng, cho dù điện hạ có không thích ai, cũng phải giả vờ hòa thuận. Đối với cung nhân cũng phải thưởng phạt phân minh, không thể làm nhục, nhưng cũng không thể quá dễ dãi, phải nghiêm và từ. Điểm yếu cũng phải giấu kỹ, chớ để người ta bắt được đằng chuôi. Những năm này là quan trọng nhất, điện hạ nên để lại ấn tượng tốt trước mặt Thánh thượng và triều thần mới được."

Nghe xong lời này, Tam hoàng tử bỗng thấy sáng tỏ.

Lúc quay về cung Nghi quý phi, hắn nói lại những lời này cho mẫu phi hắn nghe, cuối cùng, không khỏi cảm khái nói: "Đường cữu nhìn có vẻ thô lỗ, nhưng lại có thể nói câu nào trúng câu đấy. Nghe lời này của ông ấy, con cảm thấy như xua tan mây mù."

Nghi quý phi cũng hơi cảm động: "Trước giờ ông ấy thương yêu con, những lời này cũng thật là lời tâm huyết. Cái gọi là cậu ruột cũng chỉ đến thế này mà thôi."

Tam hoàng tử không khỏi tán đồng, gật đầu.

"Đường cữu còn nói, nếu thật sự có một ngày tâm nguyện được thành toàn, ông ấy sẽ giải ngũ về quê, tuyệt đối không làm con khó xử."

Nghi quý phi nghe vậy, thật sự cảm động.

"Đường huynh quả thật là... tình sâu nghĩa nặng, làm cho mẫu tử ta không thể báo đáp."

Tam hoàng tử nói: "Nhưng mà, nhi tử nghĩ, binh quyền để cho người mình tin tưởng quản lý là tốt nhất. Sau này, con phải qua lại với Thần biểu đệ nhiều hơn rồi."

Nghi quý phi kinh ngạc: "Không phải còn có Thế tử..."

Trên khuôn mặt Tam hoàng tử toát ra vẻ không biết là tự đắc hay là khoái chí, cười: "Nom ý tứ của đường cữu, chỉ sợ là thất vọng hoàn toàn với Bá Kỳ biểu huynh, sau này vị trí Thế tử là của ai còn chưa biết được."

*

Sau khi Lâm Uyển lại mặt thì bắt đầu cuộc sống làm phụ nhân của Phù gia.

Lúc mới đầu, nàng còn sợ Phù gia nhiều quy củ. Nàng vừa mới đến, chỉ sợ nói sai hay làm sai chuyện phạm vào kiêng kỵ, cho nên thời gian đầu nàng nhìn nhiều nói ít, lời nói và việc làm cẩn thận. Mẹ chồng bảo nàng làm gì thì nàng làm cái đó. Em dâu Trịnh Thị thấy nàng ngại ngùng thì lại thêm phần nhiệt tình với nàng. Lúc không có việc gì làm thì tìm nàng nói đông nói tây, trong khoảng thời gian ngắn, hai người trở nên rất quen thân.

Ở Phù gia một thời gian, nàng dần dần quen hơn. Cuộc sống ở Phù gia thực ra còn thoải mái dễ chịu hơn tưởng tượng của nàng.

Cha chồng nàng, Phù lão Ngự sử là người thẳng thắn vô tư, là văn nhân khí khái. Thường ngày rảnh rỗi thì đọc sách viết chữ, không có chuyện lớn thì không ra mặt, mọi chuyện nội ngoại đều do hôn phu của nàng - Phù Cư Kính và mẹ chồng nàng - Tôn Thị xử lý.

Mặc dù mẹ chồng nàng nói năng thận trọng, nhìn có vẻ là phụ nhân cổ hủ, nhưng không phải là kiểu người đay nghiến gắt gao. Từ khi nàng vào Phù gia đến nay, mẹ chồng đối với nàng và Trịnh Thị đều hiền từ khoan dung, đối xử bình đẳng, cũng chưa bao giờ nhắc đến quy củ. Trừ khi có lỗi lầm, không thì bà sẽ không nói lời trách cứ.

Nhị tử Phù gia còn đang đi học, phẩm chất thuần lương càng không cần phải nói.

Trịnh Thị có vẻ đâm chọc khắp nơi, nhưng thực ra tính cách không xấu, thêm cả Lâm Uyển cũng không có lòng tranh việc quản gia với nàng ta, hai người ở chung coi như là hòa hợp.

Về phần hôn phu Phù Cư Kính của nàng... Chín chắn, trầm ổn, đối nhân xử thế nghiêm chính, cũng biết quan tâm đến tâm trạng của nàng, đối với nàng kính trọng như đối với chính thê.

Mặc dù hiện giờ hai người mới ở chung trong thời gian ngắn, lúc ở riêng thì ít khi tìm được chủ đề chung, nhưng Lâm Uyển nghĩ đây chỉ là vấn đề thời gian, sau này có thể bồi dưỡng thêm tình cảm được.

Cái nàng quan tâm hơn là y có thể cho nàng sự bình dị và an ổn.

Đây là điều hiếm có được.

Một điều hiếm có nữa là, quả thực gia phong Phù gia nghiêm cẩn, nhưng cũng không phải phép tắc gì lớn, chỉ là yêu cầu cao với đức hạnh.

Thậm chí lúc chọn hạ nhân cũng không xem xấu đẹp, chỉ xem phẩm đức.

Hạ nhân Phù gia, từ nha hoàn bà tử có mặt mũi, cho đến nô bộc làm việc thô sơ, phẩm hạnh đều không kém.

Nếu thật sự có người không trung thành, không hiếu kính, không thủ đức, hoặc là có hành vi táy máy, gian trá phạm pháp, Phù gia sẽ không nương tay. Hoặc là đánh trượng bán đi, hoặc là đưa thẳng đến quan phủ, trừng phạt nghiêm khắc.

Cho nên Lâm Uyển thấy, việc Phù gia không có điêu nô làm người ta bớt lo cực kỳ.

"Ôi đại tẩu, tẩu vẫn đang loay hoay với đám hoa cỏ này à, không sợ hôm nay nóng quá sao?"

Lúc Trịnh Thị vào viện tử, thấy Lâm Uyển đang đội mũ rơm, mang theo mấy hạ nhân trong viện nàng hí hoáy trên ruộng thuốc nhỏ được mở riêng ở đó, không khỏi kinh ngạc lên tiếng hỏi.

Ngày tháng bảy nắng gắt như lửa, huống chi là gần giữa trưa, nắng chiếu cực kỳ gay gắt. Trịnh Thị không khỏi lẩm bẩm, đại tẩu này của nàng ta đúng là người kỳ quái, trời nóng mà không ở trong phòng hóng mát nghỉ ngơi, lại đội nắng cuốc đất tưới hoa, cũng không sợ bị cháy nắng.

Thấy Trịnh Thị đến, Lâm Uyển đặt cuốc xuống, đứng dậy lau mồ hôi trên trán, cười nói: "Dù sao cũng không có việc gì nên muốn hoạt động một chút cũng tốt. Ở đây cũng có bóng cây che, không xem là quá nóng."

Đợi Xuân Hạnh múc nước đến cho nàng rửa tay, lau sạch, Lâm Uyển mời Trịnh Thị vào nhà, sai hạ nhân bưng trà quả lên.

"Kể ra đại tẩu thật sự có thể ngồi yên được một chỗ, chừng non nửa năm rồi, mỗi lần gặp cũng chỉ thấy tẩu loay hoay với đám hoa cỏ này, chưa từng thấy tẩu ra ngoài đi dạo." Trịnh Thị nhón một quả nho ăn, sẵng giọng: "Có lòng hẹn tẩu ra ngoài, tẩu cũng một mực từ chối, người ngoài không biết, còn tưởng là giữa chị em dâu ta có lục đục gì đấy."

Trịnh Thị có phần giống nhị tẩu Lô Thị của nàng, dung mạo diễm lệ, lại là người yêu cái đẹp, thường hay thích ra ngoài đi dạo những cửa hàng son phấn.

Lâm Uyển giải thích: "Muội biết ta mà, vốn là một người lười hoạt động, bình thường cũng không yêu thích cái gì, chỉ thích chăm sóc chút hoa cỏ gì đó thôi."

Thực ra tính tình Lâm Uyển cũng không phải là kiểu có thể ngồi lì một chỗ. Ví dụ như công việc thêu thùa may vá, thật ra là việc nàng không kiên nhẫn nhất.

Nhưng nếu nói là ra ngoài đi dạo, những việc từng trải lúc trước tạo thành bóng ma trong lòng nàng biết bao nhiêu. Chỉ e trong khoảng thời gian ngắn sẽ không dám bước ra cửa.

Huống hồ gần đây nàng nổi hứng thú với việc bốc thuốc, đang một lòng một dạ nghiên cứu nên cũng không muốn ra ngoài.

Nói đến việc bốc thuốc, thực ra từ nhiều năm trước nàng đã cực kỳ thấy hứng thú.

Người ta đều nói bệnh lâu tự thành y, chỉ bàn đến số thuốc nàng đã uống, nàng đã có thể nói một mạch ra mười tám vị thuốc. Hơn nữa bản thân nàng cũng đọc không ít sách y, cũng có vài phần tâm đắc với việc điều dưỡng thân thể.

Từ lúc chưa xuất giá, nàng cũng từng có suy nghĩ trồng thảo dược, học y chế thuốc, nhưng quy củ trong phủ bó buộc, cha mẹ nàng đều không cho phép nàng tìm tòi nghiên cứu những thứ gọi là ngành nghề cấp thấp này. Chỉ sợ lan truyền ra ngoài sẽ tổn hại khuê danh của nàng.

Lại không ngờ sau khi thành hôn lại được toại nguyện.

Phù gia không quản thúc nàng làm những chuyện này, Phù Cư Kính càng ủng hộ nàng, nhưng mà cũng nói, đạo làm y, không tinh thông thì không được thực hành, bảo nàng không được nóng lòng cầu thành, càng không được xem bệnh chế thuốc cho người ta, tỉnh lược việc hại người hại mình.

Đương nhiên Lâm Uyển sẽ không coi nhẹ mà đi xem bệnh bốc thuốc cho người ta, dĩ nhiên là đồng ý. Nàng học kiến thức y học cũng chỉ là sở thích mà thôi.

"Đại tẩu, tẩu có nghe nói không?"

Lâm Uyển đang nghĩ ngợi, đột nhiên nghe Trịnh Thị thần bí ghé sát lại, nói với nàng một câu, nàng hỏi lại: "Cái gì?"

"Trong kinh thành có một cao tăng đến, nghe nói là đến từ chùa Linh Ẩn phía Nam. Phật hiệu cao thâm, phán mệnh cho người ta đều rất chuẩn." Trịnh Thị nói đến việc này cũng hơi kích động, nhưng cũng biết mẹ chồng nàng ta không thích nàng ta bàn luận những chuyện này, chỉ sợ bị hạ nhân nghe thấy rồi đi tố cáo, vì thế xích lại gần, rỉ tai nói với nàng: "Trong tay cũng có vài bùa chú, cực kỳ linh nghiệm."

Lâm Uyển lập tức hiểu rõ ý của nàng ấy.

Nhất thời, nàng không biết phải nói gì.

Em dâu này của nàng những thứ khác đều tốt, duy chỉ có... hơi mê tín dị đoan. Có lẽ do gả vào nhiều năm nhưng vẫn không sinh được con, cho nên sốt ruột, cũng không biết là nghe ai nhắc đến thì để trong lòng, dăm ba bữa lại đến chùa chiền bái Phật cầu thần, sau đó mang nước thánh về uống.

"Đệ muội." Lâm Uyển cũng không biết nên lựa lời nói với nàng ta thế nào. Nàng suy nghĩ một lát rồi uyển chuyển nói: "Thực ra, điều dưỡng thân thể là chính. Đương nhiên, cũng có đôi khi là duyên con cái còn chưa tới, không thể nóng vội, phải an tâm đợi mới được."

Mặt Trịnh Thị xụ xuống.

Nàng ta hơi mất hứng, lại có phần tức giận. Nếu không phải nàng ta thấy đại tẩu và nàng ta cũng xem là hợp nhau, không thì còn lâu mới chia sẻ tin tức tốt này với nàng.

Nhưng người ta lại không cảm kích.

Trịnh Thị ngồi một lát rồi kiếm cớ rời đi.

Lâm Uyển và Xuân Hạnh nhìn nhau, nét mặt đều có vẻ bất đắc dĩ.

Việc này nàng không thể nói hùa theo Trịnh Thị được, cho nên, nàng nói như thế nào thì trong mắt Trịnh Thị đều là sai.

Mùng một đầu tháng tám, Lâm Uyển vừa mới ngồi dậy sau giấc ngủ trưa, đột nhiên cảm thấy đầu váng mắt hoa. Mới đầu nàng còn tưởng là do ngồi dậy đột ngột hoặc là chưa tỉnh ngủ, nhưng đợi một hồi lâu, nàng vẫn cảm thấy trời đất quay cuồng, nhìn người nào cũng đều là những cái bóng nhập nhèm, chồng chất nhau.

Sau khi Xuân Hạnh đỡ nàng nằm xuống thì lòng như lửa đốt gọi người đến bẩm báo lão thái gia và lão thái thái, còn sai người mau đi mời đại phu đến phủ xem bệnh.

Đại phu chẩn bệnh vào phủ trước nhất.

Sau khi vội vã đi vào, vừa đặt hòm thuốc xuống thì qua bắt mạch cho nàng.

Kiểm tra ước chừng nửa nén nhang, đại phu đó chợt "ồ" lên một tiếng như có vẻ ngạc nhiên, sau đó lại nhấc ngón tay, xem lại mạch một lần nữa.

Lần này, ông ta xem lâu hơn, khoảng chừng một khắc đồng hồ.

Lúc này, mẹ chồng Tôn Thị của nàng nghe tin, được Trịnh Thị đỡ đến, thấy sắc mặt Lâm Uyển trắng bệch nằm trên giường, vội bước nhanh đến vài bước.

"Làm sao vậy? Là chứng bệnh gì?"

Lâm Uyển yếu ớt suy nhược nói: "Có lẽ là thời tiết nóng..."

Đại phu kia lại lắc đầu.

Trong lòng Tôn Thị thấp thỏm, mang ánh mắt dò hỏi nhìn đại phu kia.

Đại phu nói: "Lão thái thái yên tâm, chớ nóng vội, đợi lão phu hỏi thăm một chút xem."

Đoạn, ông nhìn sang Lâm Uyển, hỏi lúc này nàng có triệu chứng gì.

Lâm Uyển nói đúng sự thực, còn nói là lúc này lồng ngực hơi khó chịu.

Đại phu lại quay sang nha hoàn bên cạnh hỏi về kỳ nguyệt tín.

Tôn Thị vừa nghe, lập tức phản ứng kịp, bà nín thở, ánh mắt cũng nhìn chằm chằm nha đầu bị hỏi.

Trịnh Thị ngu ngơ trong thoáng chốc rồi cũng nhìn về phía nha hoàn kia, ánh mắt mang vẻ không dám tin.

Xuân Hạnh kiềm chế kích động trong lòng, vội nói: "Chưa có nữa, chậm trễ chừng bảy ngày rồi."

Bình thường cũng có khi nguyệt sự của phu nhân bọn họ chậm trễ, cho nên không có ai suy nghĩ nhiều.

Đại phu vuốt cằm nói: "Đại phu nhân quả thật có tin vui."

"Thật không?!"

Tôn Thị kinh ngạc đến lạc cả giọng.

"Nhưng mà vẫn còn sớm. Nửa tháng sau ta lại đến chẩn lại, đến lúc đó có thể chẩn đoán chính xác rồi."

Tôn Thị biết đại phu này của phủ trước giờ là một người cẩn thận, nếu nói như thế, vậy chuyện vui này gần như là tám chín phần thật rồi.

"Vậy chờ hôm Trung thu chẩn lại đi. Đúng dịp Trung thu, quý phủ cũng là song hỷ lâm môn."

Tôn Thị mừng đến nếp nhăn trên mặt cũng dãn ra.

Bà bảo người cho đại phu túi tiền thưởng, tiễn người đi, rồi đi tới trước giường Lâm Uyển, liên tục dặn dò: "Con cũng đừng loay hoay với ruộng thuốc kia nữa, yên ổn an thai, tuyệt đối phải giữ thai ổn định, đừng để sơ sẩy."

Lâm Uyển đồng ý tất cả, nhẹ tay che bụng, nét mặt cũng đầy vẻ vui mừng.

Tôn Thị cũng nóng mắt nhìn bụng nàng, chỉ hận thời gian không thể mau chút, có thể lập tức sinh ra cho bà một cháu trai mập mạp.

Một lát, đột nhiên Tôn Thị nhớ tới Trịnh Thị cùng đến đây, sau đó thu lại tâm trạng trên nét mặt, quay sang nhìn nàng ta.

Tôn Thị cứ nhìn nàng ta như vậy không nói lời nào, nhưng Trịnh Thị lại hiểu ý mẹ chồng.

Trịnh Thị nhéo nhéo lòng bàn tay, cứng nhắc bước chân lên, miễn cưỡng nói câu chúc mừng.

Tôn Thị thấy dáng vẻ không tình nguyện đó của nàng ta thì cực kỳ tức giận, nhưng nói lời trách cứ trước mặt Lâm Uyển thì không tốt, sợ nàng sẽ bị hoảng sợ.

Bà chỉ trừng mắt lườm Trịnh Thị, sau đó dặn dò hạ nhân trong phòng vài câu, rồi mau chóng mang theo Trịnh Thị rời đi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.