Xiềng Xích

Chương 36: Ráng chiều như máu



Ráng chiều buông xuống, bầu trời ánh lên màu đỏ rực như máu.

Lâm Uyển gắng gượng mở to đôi mắt bị mồ hôi che lấp, thở hồng hộc nhìn ra phía xa.

Đỉnh ngói lưu ly xanh biếc cao cao của cổng thành Ngũ môn đạo vẫn còn xa như vậy, rõ ràng nàng đã chạy rất lâu, đi một quãng đường xa, nhưng ngước mắt trông về cổng thành, vẫn cảm thấy ngói lưu ly sáng chói kia tựa như xa tận chân trời, xa đến nỗi khiến cho nàng chạy mãi cũng không đến được điểm cuối.

Cổng thành cách nàng xa như vậy, nhưng tiếng chém gϊếŧ la hét đinh tai nhức óc kia lại ngày càng gần nàng.

Trống trận ầm vang, tiếng la hét huyên náo, còn có tiếng vó ngựa đạp trên đất rầm rầm, tựa như biển động sông sôi, ai nghe cũng run rẩy khắp người.

Lúc này, phía sau có dân chúng chạy trốn va phải nàng, hai chân nàng run lên, suýt chút nữa ngã khuỵu vào tảng đá lớn phía trước. May mà nàng kịp thời bám vào được thân cây bên cạnh mới miễn cưỡng ổn định được thân thể suy nhược.

Lâm Uyển mệt mỏi ngước mắt nhìn cổng thành xa xôi, lại nhìn cảnh tượng binh hoang mã loạn xung quanh, nghĩ đến bản thân yếu đuối điêu tàn, trong lòng bất chợt cảm thấy bi ai.

Nàng thật sự có thể chạy ra sao?

Trời sắp tối, đợi sau khi phản quân vào thành chấn chỉnh lại, chỉ sợ sẽ lục soát người xung quanh, nàng thật sự có thể chạy ra khỏi thành trước lúc đó không?

Nàng không có tự tin.

Đôi ngươi phủ một lớp bụi mờ mịt, cả người như lạc mất sức sống.

Bên tai toàn là âm thanh đao thương ngựa sắt, đập vào tầm mắt, ngoại trừ bách tính hoảng loạn chạy trốn, thì chính là thi thể khắp nơi. Có người bị ngựa đạp mà chết, có người bị tên lạc bắn trúng, còn có bị người ta chém gϊếŧ. Nữ có nam có, trẻ có già có.

Lâm Uyển kinh hãi nhìn thấy một đứa trẻ chết ở đầu cầu cách đó không xa.

Trông có vẻ ba, bốn tuổi, trắng trẻo đáng yêu.

Có lẽ là trong lúc hỗn loạn chạy trốn, vô tình bị ngã hoặc bị giẫm đạp mà chết. Cậu bé mềm oặt ngã ở đó, đôi mắt còn mở to, dường như còn đang tìm mẫu thân mình.

Thoáng chốc, nước mắt của nàng rơi xuống.

Giữa loạn thế này, đứa trẻ có vận mệnh như vậy không phải người đầu tiên, cũng không phải người cuối cùng.

Vậy Thụy ca của nàng thì sao? Có thể bình an vô sự trên đoạn hành trình này không?

Nàng không biết.

Lâm Uyển ôm chiếc vòng ngọc trong lồng ngực, nhắm mắt cắn răng, cố gắng bình ổn lại hơi thở, sau đó giơ tay lên lau khô nước mắt.

Còn chưa xác định được Thụy ca có mạnh khỏe hay không, nàng sao có thể yên lòng đi tìm chết.

Nàng ép mình thở ra, tiếp tục đi về phía trước.

Chỉ là lúc đi ngang qua đứa bé kia, rốt cuộc nàng không nhẫn tâm, vẫn chật vật ngồi xổm xuống, giơ tay lên vuốt mắt cho cậu bé.

Tiếng đao thương ngựa sắt sát phạt từ xa đến gần, đinh tai nhức óc, giống như kề cận bên tai.

Lâm Uyển hoảng sợ quay đầu nhìn, chỉ thấy cát bụi che lấp mặt trời, tiếng ngựa réo vang. Đi kèm tiếng chém gϊếŧ chấn động điếc tai là hai bên giao chiến đang đến gần, nàng cũng có thể miễn cưỡng thấy rõ, là một nhóm hắc giáp binh chẳng khác gì dòng nước lũ đen ngòm đang đuổi gϊếŧ một đội tàn binh.

Là phản quân! Phản quân tới!

Tay chân nàng lập tức lạnh toát, kinh hoảng định đứng dậy chạy trối chết.

Nhưng khi ánh mắt nàng vô tình lướt qua đứa trẻ mềm nhũn kia thì chợt dừng lại. Sau đó nàng nhanh chóng cúi người, run rẩy bế đứa trẻ dưới đất lên.

Đại tướng trong hắc giáp binh vung thương sát phạt bốn phía vốn tình cờ lướt nhìn phía trước, nhưng thoáng chốc, ánh mắt lại ghim chặt vào nơi đó, thân hình cao lớn cứng lại.

Đôi mắt thanh mảnh lạnh như băng. Hắn lập tức xẵng giọng hô lên một tiếng, quay đầu ngựa, thúc ngựa phi nhanh, lao như tên bắn về phía bóng hình gầy yếu lảo đảo chạy trốn.

Nghe thấy phía sau như có tiếng vó ngựa chạy về phía nàng, Lâm Uyển hoảng sợ quay đầu lại nhìn, chỉ thấy một đội hắc giáp binh hung thần ác sát lao đến, chiến mã bọc giáp, tướng sĩ mặc khôi giáp, cánh tay buộc mảnh giáp, chi chít giáo dài vung lên, trường đao rỉ máu, sát khí ào ào ập đến.

Đầu óc Lâm Uyển trống rỗng.

Chỉ còn lại một suy nghĩ trong đầu, nàng không sống nổi.

Nàng không biết đã chạy lên cầu thế nào, ôm đứa trẻ thất tha thất thểu chạy về phía trước, không biết phải chạy về hướng nào, cũng không biết mỗi lần đặt chân xuống là đường sống hay là chỗ chết.

Mặt cầu rộng rãi, trước đây là chợ cầu.

Lúc phản quân chưa phá thành, hai bên này bày đầy hàng rong, các tiểu thương ở đây bán bánh mua rượu, nhào mì pha trà, du khách như dệt cửi, người đến người đi vô cùng náo nhiệt.

Vào những ngày hội lại càng tấp nập hơn.

Lúc trước, Lâm Uyển cũng từng bế Thụy ca tới vài lần, còn mua cho cậu bé chong chóng và hoa đăng.

Chỉ là giờ khắc này, lúc bước trên cây cầu này lần nữa, lại không còn thoải mái nhàn nhã của ngày xưa, mà là hoảng loạn chạy trốn, không có đường lui, cũng không có đường tiến.

Tiếng vó ngựa phía sau ngày càng gần, Lâm Uyển thở hổn hển, sức lực cạn kiệt, mỗi lần hít thở, tim phổi đều đau nhức như bị xé rách.

Nàng biết, nàng chạy không nổi nữa, cũng trốn không thoát.

Cũng biết, e là kỳ chết của nàng cũng tới rồi.

Nàng tái nhợt mặt, cười khổ một tiếng. Thật là đánh giá cao bản thân, liều mạng nhưng cuối cùng cũng không thể tìm được đường sống.

Nhưng mà có thể tranh thủ chút thời gian cho Thụy ca, nàng chết cũng nhắm mắt rồi.

Bàn tay run rẩy mò vào trong ngực, móc ra chiếc vòng bạc được cất kỹ, lần mò đeo vào cổ tay đứa trẻ, trước khi tiếng vó ngựa ở sau lưng vượt qua nàng, nàng dùng hết hơi sức cuối cùng xông về phía lan can cầu, ôm đứa trẻ, lật người nhảy xuống cầu.

Tấn Trừ dồn sức ghìm ngựa lại.

Dưới cầu là hồ nước sâu không thấy đáy.

Đang lúc binh hoang, không thấy thuyền bè, người và đứa trẻ rơi xuống, giống như cục đá rơi vào mặt hồ tĩnh lặng, không thấy dấu vết giãy giụa, chỉ có sóng nước xao động lan ra từ chỗ rơi xuống. Mà người rơi xuống nước rất nhanh đã chìm vào hồ nước lạnh lẽo, thoáng chốc không thấy tăm hơi.

Cằm hắn căng ra, sâu nơi đáy mắt có tâm tình nào đó cuộn trào mãnh liệt, đều là bóng lưng gầy yếu của nàng thả người nhảy xuống.

Yếu đuối, mỏng manh, vô lực, tựa như cánh bướm sắp tàn.

"Vớt người."

Tấn Trừ nhìn chằm chằm vào một chỗ hồ nước, khuôn mặt dưới mũ trụ không rõ tâm trạng.

Hắc giáp binh phía sau đều xuống ngựa, cởϊ áσ giáp mũ trụ, nhảy xuống hồ vớt người.

Đang là trời đông giá rét, hồ nước lạnh lẽo thấu xương.

Khi hắc giáp binh vớt Lâm Uyển lên mặt hồ, toàn thân nàng đã lạnh cóng đến không còn tri giác, mà mũi miệng sặc nước, hô hấp không thông, cả người nửa hôn mê.

Tuy là vậy, nhưng khi không khí lạnh ngắt lùa vào mũi, khác hoàn toàn với nước hồ giá lạnh dội vào mũi miệng, dù là nàng nửa hôn mê nhưng nhận thức cũng có chút tỉnh táo, nàng bị người ta cứu lên rồi.

Nàng không khỏi cười khổ trong lòng, đây là không muốn để nàng chết thoải mái sao?

Lúc mê man bị người ta kéo lên bờ, bên tai nàng đột nhiên vang lên tiếng ra lệnh tựa xa lạ tựa quen thuộc: "Lên bờ."

Lâm Uyển thoáng cảm thấy kỳ quái, nàng đã được người kéo lên bờ, bây giờ người nọ lại ra lệnh lên bờ, nhưng tại sao... Nàng đột nhiên ho khan, hộc nước ra, đồng thời nỗ lực mở mắt, hoảng sợ nhìn vào trong hồ.

Là nàng ôm đứa trẻ nhảy hồ!

Hiện giờ những hắc giáp binh đó vốn còn đang ở trong hồ vớt người lại lục tục lên bờ, hai tay trống trơn, không thấy bóng dáng đứa trẻ.

Nàng lại nhìn mặt hồ dần phẳng lặng trở lại.

Lâm Uyển thoáng lạnh run cả người.

Thụy ca, Thụy ca...

Nếu Thụy ca không đi được, đây chính là kết cục của nó.

"Thụy ca..." Nàng khóc thê lương, vùng thoát khỏi binh sĩ hai bên kéo nàng, giãy giụa muốn lội vào trong hồ.

Nàng không dám tưởng tượng... không dám tưởng tượng nếu đổi lại là Thụy ca, nàng có thể phát điên tại chỗ hay không. Còn không bằng một đao gϊếŧ nàng trước đi.

Binh sĩ hai bên lại lôi nàng về, không nói không rằng kéo nàng đi về hướng mặt cầu. Lâm Uyển khóc đến lạc giọng, nhưng vẫn thống khổ gào khóc về phía giữa hồ, miệng hét to tên con.

"Thụy ca, Thụy ca..."

Lúc bị bắt tới dưới chiến mã cao lớn, nàng đã không còn sức lực giãy giụa, khóc ngã ra đất, cả người run rẩy.

Tấn Trừ ngồi trên ngựa từ trên cao nhìn xuống nữ nhân này.

Hắn từng thấy dáng vẻ nàng xinh đẹp thướt tha, cũng đã thấy dáng vẻ nàng rực rỡ hoa lệ, thấy nàng kinh diễm trong hỷ phục đỏ thẫm, cũng đã gặp nàng thanh sạch trong bộ đồ tang.

Nhưng chưa từng thấy nàng như ngày hôm nay, mặc chiếc áo cũ bẩn thỉu ẩm ướt, dáng vẻ thảm hại khóc ngả ra đất như người đàn bà điên.

Khuôn mặt nàng trắng bệch, gào khóc, khóc đến không thở nổi.

Cũng khóc đến mức đầu hắn nhức nhối sắp nứt ra.

"Mang về!"

Sau một tiếng quát lệnh, binh lính hai bên lại túm cánh tay Lâm Uyển.

Lúc Lâm Uyển bị kéo đi thì nhìn thấy người trên ngựa kia.

Thân mặc áo giáp đen, giáp vai hình kỳ lân, giáp bắp tay ánh lên tia sáng lạnh lẽo.

Hắn ôm thương dài ngồi trên ngựa cao nhìn nàng, ánh chiều tà rơi trên gò má hắn, một bên đỏ máu, một bên băng lãnh.

Lâm Uyển quay mặt sang hướng giữa hồ, khóc gọi một tiếng Thụy ca, sau đó hai mắt nhắm nghiền, hôn mê bất tỉnh.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.