Xiềng Xích Bà tử ngập ngừng bưng bát thuốc kia: "Phu nhân, thuốc này..." Vẻ mặt Lâm Uyển bình tĩnh cầm lấy bát thuốc từ tay bà ta, giải thích: "Ta thay đổi cách phối ban đầu một chút, thử xem có được hiệu quả tốt hơn không." Có lẽ là thấy thuốc nàng sắc khá tốt, từ sau khi dọn ra khỏi Giáo Phường Ti, ngự y không đến theo dõi mỗi ngày nữa, thay vào đó là bà tử hiểu sơ về dược lý. Mỗi lần nàng sắc thuốc xong, bà tử này sẽ múc một thìa thuốc nếm thử, cảm thấy mùi vị không khác thuốc bổ lúc trước mới dám để nàng uống. Lâm Uyển đánh cược là người bình thường sẽ không tiếp xúc được bài thuốc dân gian kia. Bà tử này chỉ hiểu chút về dược lý, chắc hẳn không phân biệt được thuốc nàng sắc là thuốc gì. Quả nhiên, bà tử cũng chưa nghi ngờ thuốc này, chỉ là sợ phương thuốc không thích hợp, uống vào hỏng người, bèn kiến nghị: "Phu nhân, dù gì uống thuốc mới cũng không ổn lắm, nếu như uống vào tổn hại sức khỏe thì không được. Hay là người nói phương thuốc mới cho lão nô, lão nô tìm người xem thử trước?" Sắc mặt Lâm Uyển hơi trầm xuống: "Năng lực phối thuốc của ta là theo học lão đại phu có tiếng trong Kinh thành, có ổn hay không chẳng lẽ ta không biết, đâu đến lượt ngươi nghi ngờ?" Nói xong nàng có vẻ tức giận, chờ thổi nguội thuốc thì bất chấp uống vào. Bà tử ngăn không kịp, chỉ có thể nóng ruột nhìn Lâm Uyển uống cạn thuốc kia. Bà tử lo sợ thuốc có vấn đề, lòng dạ thấp thỏm cả ngày, thiếu điều nhìn chằm chằm vào Lâm Uyển. Cũng thay thấy nàng ăn uống không tệ tinh thần phấn chấn, bà tử mới yên tâm trở lại. Ban đêm, Tấn Trừ thuận miệng hỏi nàng chuyện phương thuốc mới. Lâm Uyển bèn giải thích đại khái một lần, nói là lúc trước cũng từng dùng, hiệu quả tốt hơn một chút. "Cứ nên viết phương thuốc cho ta, đợi ta sai người xem thử rồi lại uống." Tấn Trừ cau mày: "Dù sao thuốc không phải thứ linh tinh, sau ngày không được tùy tiện uống nữa." Lâm Uyển cụp mắt cất đai kim ngọc cho hắn, nhẹ nhàng đồng ý. Tấn Trừ bình tĩnh nhìn nàng: "Thuốc để đám hạ nhân đi sắc là được, làm sao còn cần ngươi tự mình làm? Không chê khói hun cay mắt sao?" "Lúc trước ta đã thích làm những việc này..." Hình như phát hiện mình nói lỡ, nàng lại vội đổi giọng: "Ta thích tìm chút việc để làm." Thấy bộ dạng cẩn thận dè dặt của nàng, hắn vốn muốn nói lúc nàng ở chung với hắn thì cứ thoải mái chút cũng được, nhưng lời đến cổ họng cuối cùng lại nghẹn trong miệng. "Vậy thì tùy ngươi." Hôm sau, bà tử phát hiện thuốc của phu nhân bọn họ lại đổi về phương thuốc lúc trước. "Thái tử gia phái người nói rồi, phương thuốc mới này cũng ổn, sau này người có thể dùng." Bà tử sợ phu nhân bọn họ quên việc này, bèn tốt bụng nhắc nhở lại một lần. Lâm Uyển uống một ngụm thuốc bổ, vẫn chưa ngẩng đầu lên, nói: "Ta cảm thấy, bàn về dược liệu vẫn là phương thuốc trước tốt hơn." Bà tử nghẹn lời, sau đó cộc lốc nói: "Người cảm thấy tốt là được." Một thời gian nữa trôi qua. Tinh thần Lâm Uyển ngày càng mệt mỏi, khẩu vị cũng không được như trước, người trông rất uể oải. Bà tử vốn cảm thấy không phải chuyện gì to tát, chỉ tưởng là vì ban đêm Thái tử gia đòi hỏi mãnh liệt. Nhưng đến khi thấy kinh nguyệt của phu nhân chậm trễ năm sáu ngày chưa tới, lại nghĩ đến trạng thái nàng như vậy, trong đầu bà tử chợt nảy lên, nghĩ thế nào cũng thấy không đúng. Vả lại tính tình phu nhân bọn họ dường như trở nên khác trước. Ví dụ như sáng sớm hôm nay, có lẽ là nha đầu nào đó ở phòng bếp lâu quá, trên người ảm mùi khói và thức ăn, phu nhân vì thế mà tức giận, mặt cũng trắng bệch cả đi. Lúc trước chưa bao giờ có chuyện như vậy. Bọn họ hầu hạ phu nhân một khoảng thời gian, đương nhiên bà tử nhìn ra vị phu nhân này tính tình hiền hòa, trước giờ ngay cả nói chuyện cao giọng cũng chưa từng có, huống hồ là tức giận dạy bảo người khác? Việc này quả thực hiếm thấy. Bà tử càng nghĩ càng hoảng, nếu đúng như bà ta suy đoán, vậy thì thực sự không ổn. Bà ta nào dám trì hoãn nữa, gần như không kịp đợi đến tối đã vội vã sai người đến phủ Thái tử thông báo. Chưa đến một canh giờ, một lão đại phu mặc trang phục hạ nhân vào phủ. Lão đại phu ngồi trước giường, ngón tay đè lên mạch của Lâm Uyển, nhắm mắt chẩn đoán. Lâm Uyển ngước mắt quan sát lão đại phu này một chút, sau đó bình tĩnh cụp mắt xuống. Đang lúc chẩn đoán, có người từ ngoài sân bước nhanh đến, lúc đẩy cửa vào nhà còn đang thở dốc. Khi thấy tình hình trong phòng thì hơi đè lại hô hấp. Lão đại phu thoáng nhìn thấy bóng người đỏ sẫm định vội đứng dậy chào, lại bị người kia giơ tay ngăn lại. Ánh mắt Tấn Trừ nhìn về phía người đang ôm chăn dựa vào gối trên giường. Có lẽ là suy nghĩ đến nhập thần, nàng không nhận ra có người đi vào. Lúc này nàng đang cụp mắt nhìn tấm chăn tơ lụa thêu hoa mẫu đơn có vẻ hoảng hốt, cả người ngơ ngẩn. Hắn nhẹ bước chân tới gần, sau đó bình tĩnh đứng trước giường. Một khắc sau, lão đại phu đứng dậy trả lời: "Vẫn còn mới nên mạch tượng không rõ lắm. Nếu muốn xác định vẫn phải chờ một tháng sau chẩn đoán mới có thể chắc chắn." Lời ấy dù chưa khẳng định nhưng vẫn thể hiện vài phần khả năng. Tấn Trừ nhìn ông ta chằm chằm: "Nói cách khác, vô cùng có khả năng mang thai?" Lão đại phu trầm ngâm nói: "Dựa vào những triệu chứng này của phu nhân, có lẽ không sai." Trong thoáng chốc, Tấn Trừ dường như cảm thấy miệng lưỡi khô khốc. Hắn không nhịn được đưa mắt tìm đến người trên giường, trùng hợp lúc này nàng cũng đang nhìn hắn. Ánh mắt hai người chạm nhau, hắn bắt được ánh mắt luống cuống mà mờ mịt của nàng. Ánh mắt hắn như có vẻ động viên, nhưng chưa nói thêm với nàng điều gì, mà là chuyển sang lão đại phu, dùng mắt ra hiệu đi ra ngoài cùng hắn. Lâm Uyển an tĩnh ngồi trên giường chờ. Ở gian ngoài thấp thoáng vang lên âm thanh khẽ giọng trò chuyện, có lẽ là hắn đang hỏi lão đại phu mấy vấn đề. Nàng không nghe rõ là hỏi cái gì, nhưng hắn và lão đại phu nói chuyện rất lâu, giữa chừng còn gọi mấy hạ nhân đến hầu hạ. Tiếng trò chuyện bên ngoài dần dứt, sau khi tiếng bước chân của những người khác xa dần, cửa phòng của nàng lại bị người bên ngoài mở ra lần nữa. Nàng ngước mắt nhìn thì thấy vạt thường phục đỏ sẫm vắt sang một bên, hắn đạp giày sải bước về phía nàng. Rõ ràng lưng ngược sáng, nhưng đôi mắt hắn lại phảng phất ánh lửa rực lên. Hắn đến gần trước giường, không đợi ngồi xuống đã cầm lấy hai tay nàng đang đặt trên chăn, gom trong lòng bàn tay. Lòng bàn tay rắn chắc mạnh mẽ, nóng hổi, ẩm ướt. Hắn nửa ngồi nửa quỳ ở trước giường, chống đôi tay bao lấy nhau của hai người ở giữa trán, hãy còn nhắm mắt bình ổn hô hấp. Ánh mắt Lâm Uyển rơi trên dung nhan anh tuấn của hắn. Trong ấn tượng của nàng, hiếm khi thấy hắn kích động khó kiềm chế, rồi lại cố ép xuống như vậy. Không biết là không muốn thể hiện nhiều trước mặt nàng, hay là trong lòng còn có việc đắn đo chưa quyết. Lâm Uyển từ từ dời mắt đi. Sau khi uống thang thuốc này, nàng đã dự liệu trước sẽ đối mặt với hai loại kết quả. Một là để cắt đứt phiền phức sau này, lập tức ban cho nàng bát thuốc phá thai. Hai là cân nhắc đến con cháu đơn bạc, miễn cưỡng để cho nàng giữ lại huyết thống hoàng thất. Bất luận là tình huống nào, nàng đều có thể đạt được mục đích. Thực ra nàng hy vọng là cái trước hơn, sẽ để cho nàng có chỗ lợi dụng. Nhưng hôm nay xem ra... có lẽ sẽ là cái sau. Ánh mắt Lâm Uyển đặt lên đôi tay hai người bao lấy nhau. Nàng cảm thấy cho dù là cái sau, sợ rằng cũng không quá giống trong suy nghĩ của nàng. Cơn gió chiều xuyên qua khung cửa mơn man lùa vào phòng, thổi qua bồn hoa huệ trước bàn, mang theo mùi thơm ngào ngạt khắp phòng. Trong phòng yên lặng tĩnh mịch, hai người đều không nói chuyện, một người nhắm mắt bình ổn hô hấp, một người ngơ ngẩn nhìn đăm đăm vào nơi nào đó đến thất thần, không hề có một tiếng động trong căn phòng nhỏ bé. Không biết qua bao lâu, hắn nâng mắt lên, nét mặt đã bình tĩnh trở lại, chỉ là trong mắt mang theo nóng bỏng bức người. "Chuyện trước kia ngươi quên được không?" Hắn đột nhiên hỏi, là thăm dò, cũng là bức bách. Lâm Uyển không vội trả lời hắn. Ánh mắt buông xuống, tựa như đang nhìn tấm chăn thêu hoa mẫu đơn, lại tựa như nhìn xuống bụng phía dưới chăn. Hồi lâu sau, nàng khẽ chớp mí mắt, ngước lên nhìn hắn, gật đầu. "Tất cả đều đã là quá khứ. Con người phải nhìn về phía trước, không thể quay trở lại." Có được đáp án khẳng định của nàng, mặt mày hắn giãn ra, trong đôi mắt thanh mảnh không còn lạnh lẽo u tối nữa, mà thêm phần lấp lánh. Hắn đứng dậy ngồi lên giường, vươn tay ôm chặt nàng vào ngực. "Những thứ trước đây, từ hôm nay ta cũng sẽ quên hết." Hắn giơ tay vén lọn tóc buông xuống của nàng ra sau tai, nhìn khuôn mặt nàng, nói từng câu từng chữ: "Ngươi và ta... bắt đầu lại từ đầu đi." Không phải hắn chưa từng đấu tranh, nhưng quá trình đấu tranh cũng là đang tự ngược. Sau đó hắn lại nghĩ hà tất phải thế. Cho dù nàng ham muốn quyền thế, vậy chỉ cần hắn nắm chắc quyền hành ngày nào, thì nàng sẽ đối với hắn thật lòng ngày đó. Như vậy vẹn cả đôi đường có gì không được, hà tất canh cánh trong lòng làm mình không thoải mái. Suy nghĩ như thế, quả thực cũng không khó chấp nhận. Lâm Uyển biết, bắt đầu lại từ đầu trong lời hắn lúc này không giống bắt đầu lại đã nói lúc trước. Nàng không ngờ hắn lại yêu cầu như thế, nhất thời trong đầu hỗn loạn. Nhưng đối diện với ánh mắt áp bức của hắn, nàng không dám biểu lộ nhiều, chỉ sau một chút loạn nhịp, nàng đáp lại như ý nguyện của hắn. "Chỉ cần điện hạ không so đo, tất nhiên là ta đồng ý." Tấn Trừ không nhịn được vươn xoa khuôn mặt nhu hòa của nàng. "Sau này không cần xưng hô xa cách với ta như vậy." Hắn nhìn nàng chậm rãi nói. Giờ khắc này, thậm chí hắn dâng lên một suy nghĩ hoang đường, cảm thấy cho dù nàng chỉ ham muốn quyền thế của hắn... hắn cũng chấp nhận.
Báo lỗi chương
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.