Trước ngự án trong Ngự Thư Phòng đặt một chiếc ghế bành sơn đen mạ vàng, lúc này Phượng Dương công chúa đang nín thở trầm ngâm ngồi đó.
Cách tay trái nàng ta khoảng chừng một trượng đặt chiếc kệ nhiều ngăn, Thánh thượng đang đứng bên cạnh, có vẻ hứng thú cầm một thanh dao nạm ngọc thạch trên đó lên ngắm nghía.
"Nghe nói Lương đệ của phủ Thái tử gần đây đến chỗ ngươi rất thường xuyên?"
Nghe vậy, thân thể Phượng Dương hơi động, cân nhắc trả lời: "Quả thực là bắt đầu từ tháng trước, Lâm lương đệ liên tục đến phủ muội thăm hỏi. Thánh thượng cũng biết, hiện giờ muội đang mang thai cũng không tiện liên tục gặp khách, việc này muội đã nói rõ với Thái tử, nhưng ý Thái tử là muốn muội nhẫn nhịn một chút, khuyên bảo Lâm lương đệ nhiều hơn... Muội cũng khó lòng từ chối."
"Nàng ta nói với ngươi những gì? Nói cho trẫm nghe xem."
Phượng Dương hoảng hốt vịn tay ghế chống người dậy, khuôn mặt đầy bất an quỳ xuống.
"Tha thứ cho thần muội... không dám nói."
Nàng ta vừa khó xử nói xong, lại nghe một tiếng "xoẹt", là tiếng thân dao trước kệ trang trí rút ra khỏi vỏ.
"Có gì không dám nói? Uổng cho ngươi đường đường là Công chúa một triều, ngay cả một Lương đệ từng làm quan kỹ cũng không bằng. Có tin cho dù nàng ta đứng trước mặt trẫm, vẫn có thể không sợ chết từ tốn mà nói hay không?"
Thánh thượng hứng chí nói: "Lá gan nàng ta rất lớn, cái gì cũng dám nói. Bây giờ chỉ là một Lương đệ đã dám càn rỡ như vậy, nếu như sau này thành cung phi, chẳng phải cái gì cũng dám làm?"
Phượng Dương không dám lên tiếng, Thánh thượng liếc nàng ta một cái: "Ngươi đứng lên ngồi đi."
Nàng ta nín thở đứng lên, đỡ phần bụng hơi cồng kềnh cẩn thận ngồi xuống.
Thánh thượng cầm thân dao đập đập lên giá gỗ, lòng bàn tay vuốt lưỡi dao, sau đó gật đầu có vẻ hài lòng.
"Phượng Dương à, ngươi phải hiểu, những chuyện lúc trước đều là tình thế ép buộc, trẫm cũng là bất đắc dĩ."
Đột nhiên nghe được lời này, Phượng Dương chỉ cảm thấy lông tơ dựng đứng, lại vội vàng định quỳ xuống.
Phượng Dương sợ mất mật ngồi đó, hai tay vô thức đỡ bụng, gần như cân nhắc lời nói trong đầu mấy chục lần, mới cẩn thận trả lời: "Thần muội sợ hãi, những chuyện lúc trước đều đã thoảng qua như mây khói, bây giờ mối quan tâm của muội cũng chỉ là cuộc sống về sau. Huống hồ bây giờ cuộc sống phú quý tự tại, so với lúc trước bó gối trong một góc cung đình, không biết tốt hơn gấp bao nhiêu lần. Đây đều là Thánh thượng ban thưởng, thần muội sẽ chỉ cảm kích trong lòng."
Thánh thượng có vẻ vui mừng gật đầu, thở dài: "Ngươi hiểu được thì tốt. Yên tâm, trẫm mắc nợ ngươi thì sẽ đền bù cho ngươi gấp bội."
Phượng Dương vội tạ ơn, lại nói: "Thánh thượng cũng không cần mãi nhớ đến quá khứ. Cái gọi là có được có mất, đạo lý cá và tay gấu không thể có cả hai [1], thần muội vẫn hiểu được."
Thánh thượng cảm khái thở ngắn than dài một chút, sau đó nhìn về phía nàng ta, đột nhiên hỏi: "Phượng Dương, hiện giờ trẫm có chỗ khó, ngươi có bằng lòng phân ưu vì trẫm không?"
Lời này lọt vào tai, trong lòng Phượng Dương lập tức run lên, linh tính mách bảo.
Nàng ta cố trấn tĩnh nói: "Không biết Thánh thượng phiền lòng vì chuyện gì? Chỉ cần Phượng Dương có thể làm được, quyết không từ nan."
Thánh thượng tra thân dao vào vỏ, sau đó đi về phía nàng, sắc mặt nặng nề đưa thanh dao vào tay nàng ta.
Phượng Dương vừa luống cuống tay chân cầm lấy chuôi dao, lại nghe Thánh thượng trịnh trọng nói: "Trẫm hận Lâm lương đệ kia đã lâu, mong Hoàng muội thay trẫm loại bỏ tai họa này.". TruyenHD
Sắc mặt Phượng Dương cứng ngắc, nhất thời quên phản ứng.
Thánh thượng chỉ vào thanh dao, sau đó đưa tay làm động tác cắt cổ.
"Đợi đến lúc hai người các ngươi ở một chỗ, ngươi thừa cơ rút dao, một nhát cứa cổ nàng ta, xong hết mọi chuyện."
Hai tay Phượng Dương nâng dao, khuôn mặt dại ra.
Thánh thượng thấy nàng ta ngây ra như phỗng, lại vỗ tay phá lên cười.
"Trẫm nói đùa với ngươi thôi, ngươi còn tưởng là thật."
Phượng Dương cứng ngắc giật giật môi, cũng không biết phải nói gì lúc này.
Nhưng trong lòng vẫn cảnh giác, tâm tư đường huynh nàng ta khó đoán, nàng ta không biết câu nào của ông ta là thật, câu nào là giả.
"Nhưng mà, trẫm quả thực chướng mắt nàng ta. Nếu không loại trừ sẽ như nghẹn ứ trong lồng ngực, thật sự không thoải mái."
Lúc này, Phượng Dương đã hồi thần, nghe vậy cân nhắc một lượt rồi đắn đo nói: "Thực ra nàng ta không có căn cơ, không có đường lui, cũng chỉ như lục bình trôi, không đủ đáng sợ. Nếu nói có mầm họa... cũng chỉ là sợ sau này nàng ta... sẽ có chỗ dựa."
Thánh thượng có vẻ kinh ngạc "ồ" một tiếng, nhìn nàng ta thúc giục nói tiếp.
Nhất thời Phượng Dương lại nghẹn lời. Kỳ thực nàng ta nói đến mức này, người thông minh đều có thể nghe ra thâm ý trong đó. Với tâm tư kín đáo của đường huynh này, nàng ta không tin ông ta không rõ.
Dù trong lòng nghĩ thế nào, nàng ta cũng chỉ có thể kiên trì nói rõ: "Chỗ dựa của nữ tử, ngoại trừ danh phận thì chính là con nối dõi."
Thánh thượng tỉnh ngộ gật đầu, sau đó chắp tay dạo bước trong điện.
Một lát sau ông ta đột nhiên dừng lại, vỗ tay khen ngợi: "Ý tưởng này của ngươi rất tốt."
Nói xong cũng không nhìn Phượng Dương cứng đờ tại chỗ, hô ra ngoài cửa điện: "Vương Thọ, Vương Thọ, ngươi vào đây."
Vương Thọ đẩy cửa điện ra, rảo bước không tiếng động tiến đến.
Mỗi lần lúc Phượng Dương công chúa vào cung kiến giá, Thánh thượng đều sẽ đuổi ông ta ra ngoài, cố gắng không cho ông ta lảng vảng trước mặt nàng ta.
"Nào, đưa đồ cho trẫm."
Vương Thọ gần như lập tức móc bình sứ trong tay áo ra, kính cẩn trình lên.
Phượng Dương thoáng liếc nhìn, hô hấp gần như ngưng trệ, liên kết với lời nói trước đó của Thánh thượng, nàng ta đã đoán được đại khái là vật gì.
Xem ra đúng là đã chuẩn bị xong từ lâu.
Thật sự bị Lâm lương đệ kia đoán được.
Phượng Dương âm thầm thu lại ánh mắt.
"Phượng Dương, việc này nhờ ngươi." Thánh thượng đưa bình sứ cho nàng ta, nói: "Ngươi chớ có lo chỗ Thái tử, có trẫm ở đây, cam đoan ngươi không việc gì."
Phượng Dương cầm bình sứ, nàng ta khó nén được căng thẳng trước mặt Thánh thượng: "Nhưng mà thần muội chưa từng làm chuyện như vậy... Không biết Thánh thượng... có thể phái một người đắc lực có thể tin tưởng tới giúp đỡ hay không?"
Nghe vậy, Thánh thượng nhíu mày vuốt râu, trầm ngâm nói: "Không ổn, tâm tư Thái tử tỉ mỉ, nếu công khai phái người trong cung ra ngoài sẽ có sơ hở, khó tránh khỏi bị nó phát giác. Việc này, ngươi hãy đảm nhận đi."
Thấy Phượng Dương như vẫn còn do dự, ông ta bảo đảm nói: "Nếu việc này có thể thành, trẫm chắc chắn phong vương cho cháu ngoại chưa ra đời, tước vị kế thừa truyền đời."
Sau khi hạ triều, Tấn Trừ nghe nói Phượng Dương được vời tiến cung kiến giá, sắc mặt lập tức ngưng trệ.
Ngay tức khắc, hắn bảo người đánh xe đến phủ Công chúa, vẫn luôn chờ ở phòng khách cho đến khi Phượng Dương công chúa từ trong cung trở về.
Bàn tay sơn móng đỏ vén màn xe, Phượng Dương lặng lẽ nhìn xe ngựa đen nhánh mạ vàng dừng trước phủ nàng ta, chế thức quen thuộc kia đương nhiên từ Đông Cung ra.
Nàng ta vươn tay ra ngoài, lập tức có ma ma hầu hạ bên cạnh cẩn thận tới dìu nàng, đỡ nàng ta xuống xe ngựa.
Lúc này Thái tử đã nghe tin, ra khỏi phòng khách, nhìn thẳng về phía nàng ta.
Dọc đường trở về, Phượng Dương đã thoát ra khỏi những cảm xúc hỗn loạn, cuối cùng đưa ra lựa chọn.
Trong phòng khách, Thái tử và Phượng Dương ngồi đối diện.
Mãi đến khi ấm trà trên bàn thấy đáy, hắn mới nặng nề đặt chiếc chén không trong tay xuống.
"Cho nàng đi."
Không biết trong phòng yên lặng bao lâu, cuối cùng vang lên một giọng nói lạnh lùng không rõ cảm xúc.
Phượng Dương kinh ngạc trông lại.
Lòng bàn tay Tấn Trừ vuốt ve bình sứ chứa thuốc, vẻ mặt làm người ra nhìn không thấu.
"Quay về ta sẽ sai Điền Hỉ mang thuốc tới đưa cho cô mẫu."
Trước khi đi, hắn nhìn về phía Phượng Dương: "Cô mẫu yên tâm, trong cung có thể cho, ta cũng có thể cho."
Phượng Dương nhìn phương hướng Thái tử rời đi, hồi lâu chưa thu lại tầm mắt.
Lần này nàng ta chọn quy phục Thái tử, đây là quyết định được đưa ra sau một hồi đấu tranh.
Một là, nàng ta vốn theo phe Thái tử, liều lĩnh đổi phe cánh là quá mức mạo hiểm. Còn những hứa hẹn của Thánh thượng, chỉ cần tân triều một ngày không đổi Thái tử, những cái gọi là tiền đồ cẩm tú càng là thứ xa vời.
Thứ hai...
Nàng ta đưa tay sờ bụng, chậm rãi vuốt ve.
Suy cho cùng Lâm lương đệ kia được nâng niu trong khuê phòng, có lẽ chưa nghĩ tới thế gian hiểm ác.
Hiện giờ xuống tay với nàng, cũng chỉ khiến Thái tử hận trong cung nhất thời, không tạo thành thương gân động cốt. Trong cung tất không tha cho nàng, chi bằng giúp nàng mang thai... Thời điểm bỏ mẹ giữ con, mới thực sự là lúc cha con bọn họ bất hòa.
Trong phủ Thái tử, Vương thái y đổ một viên thuốc ra tay xoa nắn, nhìn màu sắc, ngửi mùi vị, lại tách ra phân tích thành phần của nó.
Sau cùng, sắc mặt ông ta nặng nề đưa cho Thái tử đáp án: "Quả thực là thuốc độc địa."
Thái tử không nói thêm gì, cầm lấy bình sứ siết chặt trong lòng bàn tay một lúc, rồi phất tay sai Điền Hỉ mang Vương thái y xuống dưới phối thuốc.
Điền Hỉ thấy thái độ Thái tử bình tĩnh khác thường, không khỏi bất an trong lòng. Lúc rời khỏi điện hắn ta không nhịn được lén nhìn hướng trong điện, lại thấy Thái tử đứng thẳng đưa lưng về phía cửa điện, ánh sáng mờ tối phản chiếu thành cái bóng rất dài, toát ra vẻ cô tịch vô cùng.
Ban đêm, Lâm Uyển khoác y phục ngồi trước bàn sách, cầm bút thỉnh thoảng viết lên giấy.
Đêm đông tĩnh mịch chảy trôi trong phòng, duy chỉ có tiếng đặt bút loạt xoạt rất nhỏ từ ngòi bút từ từ vang lên.
Mãi đến khi có người từ bên ngoài đẩy cửa vào.
Tiếng cửa điện cọt kẹt vang lên, đồng thời gió lạnh lùa vào, xen lẫn chút mùi rượu.
Lại một âm thanh vang lên, hai cánh cửa điện nặng nề được người đóng lại từ bên ngoài, cùng lúc đó vang lên tiếng bước chân tới gần phòng trong.
Màn che dày treo cạnh cửa vén lên, hắn nhìn thấy người cúi đầu viết, tay trái đè quyển sách mở ra một nửa, bên tay phải là một chồng nhỏ trang giấy đã viết xong.
Lúc này nàng hết sức chuyên chú làm chuyện của mình, nghe tiếng cũng không quay đầu lại, nhịp viết không hề gián đoạn. Ánh nến hắt lên khuôn mặt trắng nõn xinh đẹp của nàng, như lưu lại gam màu ấm.
Hắn đứng bên cửa trầm lặng nhìn một chút, sau đó đưa tay cởi nút áo, vừa cởi vừa đi về phía nàng.
Đến phía sau nàng lướt nhìn trên bàn một chút, chữ nhỏ tinh tế đẹp đẽ, hình như chọn viết những phương thuốc và chế thuốc tâm đắc.
Trong đầu vọng lại lời thỉnh cầu nàng thổ lộ với Phượng Dương.
Hắn nhắm mắt, đồng thời vươn tay bắt lấy bút của nàng, ném mạnh ra ngoài một tiếng. Bút còn thấm mực nước tựa như mũi tên xuyên qua vải cửa sổ, treo nghiêng trên đó, chầm chậm nhỏ tí tách mực đậm lên bàn sách.
Lúc Lâm Uyển thất thần, hắn đã cúi người luồn qua đầu gối nàng, không nói lời gì ôm nàng lên, sải bước đi thẳng về phía giường.
Hắn hất rơi móc vàng buộc màn giường, đặt nàng ở giữa giường.
Lâm Uyển vừa nghiêng mặt tránh đi lại đột nhiên bị người ta bóp cằm xoay mặt lại, sau đó đôi môi nóng bỏng của hắn dán lên, không hề cho nàng né tránh.
Dồn dập, đè nén, lại ngạt thở.
Hắn kiềm chế cảm xúc, nàng cũng vậy.
Không có nam nữ vui thú thổ lộ tâm tình, chẳng qua chỉ là phóng thích du͙ƈ vọиɠ.
Một đêm này, hắn nếm ra tư vị cô tịch, dù người ở trong lòng, nhưng hắn chỉ cảm thấy trái tim trống rỗng lạnh lẽo.
Hôm sau, trước khi vào triều, Tấn Trừ ngắm nhìn phòng trong an tĩnh, sau đó nháy mắt ra hiệu cho Điền Hỉ.
Điền Hỉ nhẹ tay nhẹ chân theo Thái tử bọn họ ra ngoài điện.
"Sự việc sắp xếp ổn thỏa chưa?"
"Ổn thỏa rồi ạ." Điền Hỉ nói: "Nô tài vừa bảo người âm thầm đưa Vương thái y đến phủ Phượng Dương công chúa, cũng gửi lời nhắn của điện hạ tới, Phượng Dương công chúa chắc chắn bố trí ổn thỏa."
Tấn Trừ lạnh nhạt gật đầu. Hắn không hoàn toàn tin Phượng Dương, phái người khác tới là để phòng đến lúc đó thuốc bị trộm rồng tráo phượng.
Cuối cùng hắn trông vào trong điện, sau đó ánh mắt trầm xuống, sải bước đi đến xe ngựa.
Trong phủ công chúa, Phượng Dương đẩy bình thuốc sứ đến đối diện, cuối cùng hỏi nàng lại một lần: "Ngươi thật sự nghĩ kỹ rồi? Thuốc này một khi uống vào, sau này sẽ không còn đường hối hận."
Phượng Dương cũng là đang nhắc nhở nàng, một khi uống thuốc này vào, cho dù sau này nàng hối hận muốn mang thai dòng dõi của Thái tử thì cũng không thể cứu vãn.
Nữ nhân không có con nối dõi, tình cảnh ở hậu viện của Thái tử sẽ thế nào, có thể nghĩ được.
Cuộc sống sau này dài như vậy, nàng có thể đảm bảo ngày sau sẽ không đổi ý, sẽ không muốn mưu tính một vị trí trong hậu viện của Thái tử hay sao?
Lâm Uyển không do dự nhận lấy bình sứ kia, rút nút mềm ra.
"Con cái là người, không phải công cụ, càng không phải vật hi sinh. Chí ít, đối với ta là như vậy."
Phượng Dương ngơ ngẩn.
Lâm Uyển nhìn nàng ta: "Công chúa có thể đưa ra lựa chọn như vậy, không phải cũng vì có cùng cách nghĩ với ta, không cam tâm con mình làm vật hi sinh hay sao?"
Lời này là ám chỉ Phượng Dương đưa ra lựa chọn này cũng là không cam lòng Đoan Tuệ Hoàng thái tử bị hãm hại trắng trợn, còn có suy nghĩ muốn báo thù cho hắn.
Phượng Dương cố nén kích động muốn nhìn về hướng bình phong.
Sau tấm bình phong ẩn náu người Thái tử sai tới theo dõi, có lẽ là đề phòng nàng ta thay xà đổi cột. Cuộc trò chuyện của hai người ở đây, sau đó cũng sẽ truyền vào tai Thái tử không sót một chữ.
Lâm Uyển vân vê viên thuốc kia, ngửi mùi trước. Đại khái nhận ra được mấy vị thuốc như cải dầu, lục bình đỏ, hồng hoa, đều là vị thuốc lạnh tránh thai.
Mặc dù không biết rốt cuộc có phải thứ thuốc nàng muốn hay không, nhưng thành phần thuốc này cũng có thể tin ba phần.
Phượng Dương thấy nàng uống thuốc kia thì dời mắt đi.
"Công chúa sẽ như ý nguyện."
Lâm Uyển uống nước trà xong, đột nhiên nói với nàng ta một câu.
Một câu không đầu không đuôi khiến trong lòng Phượng Dương giật thót, không đợi nàng ta hỏi lại, đã thấy đối phương lấy ra mấy tờ giấy gấp lại chỉnh tề, đưa cho nàng ta.
"Đây là ta sắp xếp lại từ trong sách thuốc, cảm thấy có chút tác dụng với Công chúa."
Phượng Dương không hiểu nhận lấy.
Nàng ta mở ra, vốn là tùy tiện nhìn xem, khi thấy trên đó ghi chép tỉ mỉ cách xử lý có liên quan đến thời điểm phụ nữ sinh đẻ, ví dụ như xuất huyết nhiều thì xử lý ra sao, nếu lúc đó vị trí bào thai bị lệch thì ứng phó thế nào các loại, nàng ta không khỏi ngồi ngay ngắn lại.
"Ghi chép trên đó đều là thật?"
"Đều là trích từ sách thuốc ra, rất nhiều bản đơn lẻ không lưu truyền ở ngoài kia." Lâm Uyển nói: "Dù sao chưa trải qua thực tế, ta cũng không biết cách xử lý trên đó có tác dụng hay không. Công chúa có thể triệu tập ngự y và bà đỡ có kinh nghiệm đến, hỏi ý kiến bọn họ."
Ánh mắt Phượng Dương dời từ trang giấy trên tay lên khuôn mặt của người đối diện.
Cảm xúc trên mặt đối phương không biểu lộ quá nhiều, nhưng mặt mày ngay thẳng.
[1] Mạnh Tử nói: "Cá là món ta thích, tay gấu cũng là món ưa thích của ta; nếu không có được cả hai thì bỏ món cá mà chọn tay gấu vậy." (Tham khảo: Huỳnh Chương Hưng)