Xin Chào Ác Quỷ

Chương 52: - Chạm nhẹ chút thôi




Thời tiết cuối ngày se se lạnh, dáng người Jason vẫn cô đơn đứng đó, như chỉ cần một cơ gió lướt qua cũng khiến cậu run rẩy. Nghĩ đến cảnh vừa rồi cậu ta bị hai tên thuộc hạ của mình trêu chọc một cảm giác tức giận không rõ len lỏi trong tâm trí Arthur, lúc đó anh chỉ muốn làm cho hai tên kia biến mất luôn thôi.

Quay lại nhìn cậu nhóc đang đứng yên nơi ban công, chắc cậu ta bị dọa không nhẹ, chả có chút phản ứng nào. Nhìn thấy cậu ta như vậy, trái tim Arthur bị nhói một cái, lấy áo khoác khoác cho cậu rồi lạnh giọng.

"Sao cậu không phản ứng gì để bọn nó trêu chọc như vậy"

Jason ngước đôi mắt xanh biếc lên đáp lại anh.

"Tôi phản ứng lại, thoát được sao"

Bị ánh mắt cậu xoáy sâu vào tâm trí, Arthur quay đi chỗ khác không nhìn vào đôi mắt khiến tim anh bất ổn đó nữa. Đúng vậy với sức lực của cậu, một con người sao cậu ta có thể thoát khỏi 2 vampire được chứ, nghĩ vậy Arthur cảm thấy mình phạt 2 đứa kia còn quá nhẹ, nhất định phải trừng phạt thêm nữa.

"Anh bảo sẽ không đảm bảo an toàn cho tôi"

Một lần nữa câu nói của Jason lại cất lên. Đúng là hắn đã nói mặc kệ an toàn của cậu ta, nhưng khi nhìn thấy cậu bị bắt nạt hắn cảm giác mình rất muốn bảo vệ con người bé nhỏ đó, giết chết tất cả những ai coi thường và ăn hiếp cậu. Đúng là khó hiểu mà, đến chính bản thân Arthur cũng không biết mình bị sao nữa.

"Cậu ở lại đây nên chú ý một chút, không phải lúc nào tôi cũng đến đúng lúc như hôm nay"

Nói xong Arthur quan sát cậu con trai trước mặt, sắc mặt cậu vẫn trắng như vậy, trắng một cách trong suốt, thật muốn chạm vào làn da đó. Nghĩ là làm Arthur đưa tay lên chạm lên má Jason, một cảm giác tê dại chạy từ bàn tay đến tận trái tim hắn.

Jason vẫn đứng đó, yên lặng nhìn hắn.

Nhìn cậu như vậy, hắn rất muốn ôm cậu vào lòng mà nựng má cậu. Nghĩ đến đây Arthur rút vội tay về rồi vội ra khỏi căn phòng đó nhanh như một cơn gió.

Hắn bị sao thế này, có phải ko chăm chỉ huấn luyện cho nên cơ thể bị bất thường rồi. Sao lại có thể có suy nghĩ như vậy với một cậu nhóc mà mình mới nhặt được ở rừng về chứ. Càng nghĩ càng thấy ko hợp lý mà. Mai hắn phải huấn luyện gấp đôi hôm nay thôi.

Sau khi Arthur rời khỏi, Jason nhìn mãi theo nơi anh vừa biến mất, rồi ánh mắt cậu cụp xuống, khẽ đưa tay chạm lên phần má Arthur vừa chạm qua. Bầu trời đêm có vẻ bớt lạnh lẽo đi rồi.

(Dưa lê giữa giờ: *** >.< khổ thân con, mong con sớm nhận ra tc vs tảng băng di động đấy, Arthur à. Hỏi thế gian tình là chi, mà bạn rùa vẫn ế đến bây giờ***)

Sáng ngày hôm sau Arthur đến quân đội sớm tập luyện cả ngày ở đấy mà tâm trạng cứ bất an như quên mất cái gì đó.

"Đội trưởng à, hôm nay anh sao vậy. Anh tập như thế có muốn anh em nơi đây sống nữa không"

Hằng ngày đội trưởng của bọn họ đã là một người cuồng tập luyện rồi, hôm nay không hiểu đội trưởng bị làm sao mà tập còn điên cuồng hơn mọi ngày. Đội trưởng còn chưa kết thúc tập luyện thì bọn đệ như họ sao có thể chạy đi chơi được chứ.

Kẻ vừa dũng cảm phát biểu được rất nhiều anh em đồng chí tán dương, nhẹ nhàng tặng cho 1 like, bạn nhỏ đang đắc ý dạt dào thì được ánh mắt sắc bén của Arthur lướt đến.

"500 vòng sân"

"..."

Án tử được đưa ra. Mấy Vampire còn lại đồng cảm mà đưa ánh mắt an ủi vật hy sinh, chia buồn cùng gia quyến, đôi lúc đội trưởng nhà mình còn ác hơn cả hoàng tử Vampire của bọn họ nữa. Tốt nhất nên tránh xa ra.

Cuối cùng Allen không chịu được nữa đành đến vỗ vai Arthur nói

"Được rồi hôm nay tập đến đây thôi"

Nhóm Vampire nhìn đội trưởng Allen như đấng cứu thế, cuối cùng cũng được buông tha, nhanh chóng biến ra khỏi phòng.

Allen cũng là một đội trưởng dưới trướng của Erik, cùng Arthur phụ trách việc huấn luyện quân đội sơ cấp này. Hai người thường ngày vẫn đối luyện cùng nhau nên hiểu rõ thực lực đối phương. Hôm nay Arthur điên cuồng tập luyện như vậy cũng khiến Allen biết chắc chắn cậu ta thật sự gặp phải vấn đề khó giải quyết rồi đây.

Phòng tập luyện rộng lớn giờ chỉ còn Arthur và Allen.

"Được rồi có chuyện gì nói xem nào"

Arthur sau khi tập luyện cũng phát tiết được một chút, quay qua nói với Allen.

"Tao mới nhặt được một người"

Allen nghe vậy hai mắt sáng lên, chuẩn bị hóng chuyện.

"cậu ta đang ở nhà tao"

Nghe đến đây Allen chen vào.

"Cậu ta ở đó nên mày không muốn về nhà"

Arthur đập vào đầu Allen một cái.

"Không hẳn vậy, tao cảm thấy lạ lắm, mà ko biết lạ ở chỗ nào"

Nghe Arthur nói vậy, Allen lại bức xúc chen vào.

"Mày bị ngu à, mày đang ở 1 mình 1 căn biệt thự, tự nhiên có thêm 1 người nữa vào ở, đấy lại là một con người nữa, không lại mới là lạ đấy. Rồi đến một ngày mày đói có khi còn uống luôn máu cậu bạn nhỏ mày mang về đấy chứ"

Câu nói đùa của Allen làm đầu Arthur lóe lên, đúng rồi, vấn đề là từ lúc gặp Jason hắn chưa lúc nào cảm giác muốn uống máu cậu như khi hắn gặp con người. Dù là trong lúc không khát mà gặp con người cảm giác máu của họ cũng làm cho hắn cảm nhận được dòng máu ấm nóng đấy, nhưng khi gặp Jason hắn chưa bao giờ có cảm nhận được dòng máu ấm nóng đấy. Có phải do cậu ta quá lạnh lùng nên hắn ta không cảm nhận được điều đó ko.

"Mà con người ở chỗ mày, như vậy cậu ta ăn uống kiểu gì"

Dòng suy nghĩ của Arthur bị câu nói của Allen cắt đứt. Chết tiệt từ tối hôm qua đến giờ cậu ta chưa ăn cái gì.

Bỗng vụt một cái, chỉ còn mỗi mình Allen đứng giữa sân.

"Shit"

Allen chửi bậy một câu. Đúng là tâm trạng thất thường, có cần vội đi đầu thai như vậy không. Đúng là có bạn mới quên bạn cũ mà. Nhìn lại thấy có mỗi mình đứng trong phòng huấn luyện, Allen đành một mình đi về.

---------------

Khi Arthur về đến nhà, hắn thấy nhà trống rỗng không có một ai, rồi hắn chạy vào kiểm tra các phòng vẫn không thấy người đâu. Một cảm giác mất mát xuất hiện trong lòng, bỗng trong đầu hắn lóe lên một suy nghĩ.

Arthur đi đến phòng của mình. Mặc dù Vampire không cần ngủ nhưng phòng thì vẫn có cố định 1 căn, đi vào phòng ngủ của mình, ánh sáng mặt trời chiếu từ cửa sổ vào tạo một cảm giác ấm áp dễ chịu. Arthur nhìn quanh phòng bỗng thấy phía giường của mình có thêm một bạn nhỏ nữa đang quấn chăn ngủ ngon lành. Cảm giác khi nhìn thấy người con trai đấy, trái tim Arthur như được lấp đầy trong hạnh phúc.

Nhẹ đến bên giường ngồi xuống cạnh cậu nhóc, đôi mắt đẹp nhắm lại làm hàng lông mi dày và đen được khép vào nhau, nhìn khuôn mặt say ngủ hồng hồng của người trên giường, Arthur có cảm giác muốn được hôn lên hai má đó, cả đôi môi đỏ mọng kia hắn cũng khao khát được chạm vào.

Cuối cùng hành động vẫn nhanh hơn não bộ, Arthur cúi xuống chạm môi mình đến đôi môi của người đang ngủ say trên giường kia, cảm giác mềm mại truyền đến làm hắn không muốn rời ra, mà còn muốn nhiều hơn nữa. Đưa đầu lưỡi liếm lên bờ môi đỏ mọng kẽ mút vào, cảm giác tuyệt vời mà từ trước đến nay hắn chưa bao giờ được cảm nhận.

Bỗng đôi mắt đang nhắm chặt của người đang ngủ say từ từ mở ra. Bốn mắt nhìn nhau.

Màu mắt màu xanh biếc một lần nữa làm Arthur bị cuốn vào đôi mắt đó.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.