Đêm trước dịp Quốc Khánh mùng một tháng mười, Tần Khoa tỏ ý muốn tôi cùng hắn về nhà gặp bố mẹ hắn.
Mặc dù sớm hơn thời gian dự định một chút, nhưng dựa theo lời hắn nói thì con dâu ngốc sớm muộn gì cũng phải gặp bố mẹ chồng.
Hai mắt tôi sáng ngời hỏi hắn, mẹ anh thích con dâu kiểu gì? Nếu thích kiểu hiền thục thì em sẽ đóng vai Lâm Đại Ngọc, nếu thích hoạt bát thì em sẽ đóng vai Tiểu Yến Tử.
Tần Khoa nói, không cần, chỉ cần người anh mang về là nữ là được.
Hắn lại nhìn vào mắt tôi nói, em xem như “vừa khéo” đủ tiêu chuẩn.
Tôi cẩn thận suy nghĩ lại thâm ý trong lời của hắn, lập tức đấm hắn, anh thấy hay lắm à, ăn hiếp em anh mới thấy thoải mái hả.
Hắn giữ tay tôi lại cười, không còn cách nào khác thôi, anh có sở thích này mà.
Tôi luôn luôn suy nghĩ, rốt cuộc thì cặp bố mẹ như thế nào mà lại có thể nuôi dưỡng ra một kẻ có tính cách đen tối như Tần Khoa.
Sau khi nhìn thấy bố mẹ Tần Khoa, sự thật chứng minh, có bố mẹ ấm áp như bố Tần mẹ Tần, Tần Khoa còn có thể trở nên nham hiểm như vậy thì điều đó chắc chắn có liên quan tới sự tự phấn đấu bền bỉ của hắn.
Mẹ Tần vỗ tay tôi dịu dàng nói, thằng bé Tần Khoa này, càng thân với nó thì nó càng ăn hiếp ác hơn. Cho nên hả, sau này nếu con chịu ấm ức thì cứ nói với cô, cô giúp con dạy dỗ nó.
Tôi cảm động tới mức suýt khóc, cô đúng là rất hiểu con trai mình! Người mẹ vĩ đại cỡ nào nha, mẹ chồng đáng yêu cỡ nào nha!
Lúc ăn tối xong, anh họ của Tần Khoa – Tần Suất tới, nói là “Đặc biệt tới gặp em dâu”.
Vị anh họ này chỉ sợ cũng từng bị Tần Khoa chỉnh thảm, nói chuyện một hồi liền nói tới lịch sử chua xót hồi nhỏ.
Anh ta nói, đêm đó là đêm giao thừa, anh với nó xuống dưới lầu đốt pháo hoa. Hồi đó còn luật cấm đốt pháp hoa, lúc bọn anh đang phóng hăng thì đột nhiên nhìn thấy hai chú Cảnh sát nhân dân đạp xe đạp tới. Anh còn đang nghĩ xem nên làm gì bây giờ, em đoán xem thằng nhóc Tần Khoa này làm gì? Nó nhét tất cả số pháo còn trong tay và bật lửa vào tay anh, sau đó làm như không có chuyện gì vui vẻ bỏ đi, lúc đi ngang qua hai chú Cảnh sát nhân dân còn nói câu gì mà “Cháu chào chú cảnh sát”. Lúc đó anh cũng trợn tròn mắt. Ngơ ngác đứng ở đó, đợi tới khi hai chú Cảnh sát đó thấy anh thì ngay lập tức đưa anh về đồn, cuối cùng mẹ anh phải nộp 200 đồng để bảo lãnh. Lúc đó anh không tài nào hiểu được, một cậu bé mới tám tuổi làm sao có suy nghĩ tinh ranh như vậy được? Về nhà, ai cũng không thèm để ý tới tâm trạng tới kẻ mới ra tù là anh đây, còn nhất trí khen nó, nói Tần Khoa thông minh hơn anh trai mười hai tuổi nhiều. Em nói thử xem chuyện này là sao vậy?
Anh họ rất cao hứng, uống một ngụm nước tính nói tiếp, nhưng vừa nói ra mấy chữ “Còn hả” đã bị Tần Khoa ngắt lời.
Tần Khoa lành lạnh liếc anh ta một cái nói, anh chạy qua đây để trốn trông em bé đúng không, nếu anh không biết quý trọng thời gian rảnh rỗi này thì em sẽ gọi điện thoại cho chị dâu.
Anh họ oán giận, em lại uy hiếp anh! Em luôn uy hiếp anh! Được rồi, anh rủ chú chơi cờ được chưa?
Tôi e ngại nhìn Tần Khoa, anh xấu tính quá, em sợ lắm nha ~~
Hắn cười lạnh nhìn tôi, bây giờ mới biết sợ? Chậm!
Anh họ đi rồi, mọi người ở dưới lầu xem TV, tôi và Tần Khoa ngồi trong phòng ngủ ở tầng hai xem đĩa.
Tôi ngồi trên sàn, vừa nhìn chằm chằm vào màn hình vừa ném nho vào miệng.
Tần Khoa hỏi, ngon không?
Mắt tôi không rời màn hình, đẩy dĩa qua phía hắn nói, tự nếm.
Hắn lại đẩy dĩa về.
Tôi khó hiểu, vừa quay đầu qua đã bị hắn đoạt được.
Thì ra là muốn ăn miệng tôi, muốn ăn thì phải nói với em chứ, anh không nói thì làm sao em biết anh muốn ăn được, anh nói thì nhất định em sẽ cho anh ăn.
Đợi chút.
Tôi rời khỏi hắn, kéo móng vuốt của hắn ra khỏi quần áo của tôi, hỏi, tay anh, nó đang làm gì vậy?
Hắn vô cùng hoang mang nhìn tay hắn, lại nhìn tôi một cách vô cùng hồn nhiên, nói, anh hỏi nó, nhưng nó không nói cho anh biết.
Tôi muốn cười, nhưng vừa hé môi lại bị hắn chặn lại, lần này còn kèm theo hai bàn tay.
Tôi phản kháng bị áp chế, lại phản kháng lại bị áp chế, thật vất vả trốn ra khỏi lòng hắn, tôi đặt chéo hai tay trước ngực tự bảo vệ mình nói, không được, em muốn dâng hiến thân thể thần thánh của em cho đêm tân hôn!
Hắn cười, không được? Tùy vào em nói không được?
Vì vậy, chúng tôi trình diễn cuộc chiến truy đuổi của người nguyên thủy.
Tôi thừa nhận lúc đó tôi giỡn high quá, hoàn toàn quên mất trong nhà còn có người khác.
Vì vậy khi mẹ Tần gõ cửa phòng, ấp úp hỏi “Hai đứa sao vậy” tôi nháy mắt liền hóa đá, đồng thời cũng cảm thấy mặt mũi của tôi đã thành công bị ném ra hệ Ngân Hà rồi.
Trên sô pha, tôi ngồi xem phim nhiều tập với mẹ Tần.
Ban đầu đầu mẹ Tần mỉm cười nói, sáng tinh mơ ở trong phòng làm gì, hay là xuống dưới xem TV với cô đi.
Trải qua chuyện tối qua, tôi chột dạ cảm thấy nửa câu đầu của mẹ Tần giấu ngụ ý rất sâu rất sâu xa.
Vì vậy tôi không thể không ngồi nghiêm chỉnh, lưng dựng thẳng tắp, cổ cũng dựng cứng ngắc luôn.
Bộ phim truyền hình sản phẩm trong nước kia nội dung là gì tôi cũng không quan tâm, chẳng qua tập này chưa chiếu xong thì cơ thể dựng cứng ngắc của tôi sẽ “rắc rắc” – gãy luôn.
Tần Khoa tiếp một cuộc điện thoại, gấp di động lại nói, hôm nay là sinh nhật một người bạn, gọi điện thoại muốn tụi mình qua chơi một chút. Đợi Tần Suất tới rồi tụi mình đi.
Trong lòng tôi ngay lập tức liền tràn đầy ánh sáng, cũng thay xương cột sống dựng thẳng tắp của tôi chân thành cảm tạ người bạn kia.
Chờ không bao lâu anh họ Tần Suất liền tới.
Anh ta mặc một chiếc sơ mi ca rô đen giả da. Chết một cái là anh ta còn đeo thêm một chiếc cà vạt đen vô cùng nghiêm túc, trong khi giãy chết, anh ta còn chỉ vào chiếc cà vạt đó chớp chớp lông mi đắc ý hỏi tôi, em dâu, nhìn xem, thế nào?
Chẳng lẽ muốn tôi nói, anh thắt chiếc cà vạt này trông vô duyên y như nếp nhăn bên mép mẹ Nhóc Maruko sao.
Nhưng mà anh ta gọi tôi là em dâu nha, vì vậy tôi chỉ phải trái lương tâm nói, vô cùng, ừm, sáng tạo.
Theo lời Tần Khoa nói, người bạn kia của hắn sinh vào ngày “Mùng một tháng mười”, vì vậy bố anh ta không thể không lấy cái tên “Chu Quốc Khánh” kêu đùng đùng này đặt cho anh ta.
Chu Quốc Khánh vốn nghĩ cái tên này sẽ khiến mình cô đơn cả đời, không ngờ nó ngược lại lại mang tới cho anh ta một đóa hoa đào. Bạn gái hiện tại của anh ta, cũng là bạn cùng lớp một môn học tự chọn của anh ta, sau tiết học đầu tiên đã đưa cho anh ta một tờ giấy, trên đó viết: ê, sinh ngày mồng một tháng mười đúng không? Đúng là một cái tên dễ suy luận (bên cạnh vẽ thêm một biểu cảm khinh bỉ). Lúc đó Chu Quốc Khánh vô cùng tức tối, vốn anh ta đã ghét cái tên này rồi, cố tình ngọn lửa này lại bị người ta khơi ra. Kể từ đó anh ta liền đối nghịch với cô gái đó, ai dè đối nghịch sao đó lại chà ra tia lửa điện tình yêu.
Nghĩ lại thời gian đó của tôi và Tần Khoa, tôi cảm khái, hiểu lầm không hổ là đất lành cho tình yêu nảy sinh.
Chu Quốc Khánh bao một phòng lớn, lúc chúng tôi tới đã có không ít người.
Tôi nhìn lướt qua, không ngờ lại thấy một người quen mắt.
Vị mĩ nhân cầm ly rượu gật đầu với chúng tôi kia không phải Lí Giai Nhân sao?
Tôi ngẩng đầu nghi vấn nhìn Tần Khoa, hắn chỉ nở nụ cười nhàn nhạt chứ không nói gì.
Nhưng anh họ đứng cạnh lại nói chuyện, anh ta nói, chậc, sao cô ta cũng tới.
Tôi nhìn về phía anh họ, vẻ mặt anh ta rất khó chịu, sao đàn ông nhà họ Tần không ai ưa Lí Giai Nhân hết vậy.
Bên cạnh đột nhiên nhảy ra một người, vỗ vỗ vai Tần Khoa cười nói, a, đây là vợ cậu sao! Ừm, xinh hơn của mình nhiều.
Vừa dứt lời, lỗ tai anh ta liền mọc thêm một bàn tay, chủ của bàn tay nói, Chu Quốc Khánh anh nói gì đấy tôi chưa có nghe, anh nói lớn lên coi!
Chu Quốc Khánh vừa bảo vệ lỗ tai bị nhéo vừa nói, em không nghe được thì nhéo tai anh làm gì?
Cô gái quyết đoán xoay tay một góc chín mươi độ, chợt nghe thấy Chu Quốc Khánh rên lên, em điên à? Úi úi, anh sai rồi, anh sai rồi, nể tình hôm nay là sinh nhật anh tha anh một mạng đi.
Cô gái nghe vậy thả tay ra, sau đó cười vô cùng ngọt ngào nói với chúng tôi, hôm nay là sinh nhật của khuyển phu, mọi người tới chơi vui vẻ.
Tôi đoán, cô gái này sau này chắc chắn sẽ không thua mẹ tôi.
Có người đưa micro qua, nói muốn mời Tần phu nhân hát một bài.
Tôi bất lực nhìn Tần Khoa, công lực biểu diễn của tôi hắn đã từng được thưởng thức rồi.
Nhớ lần đầu tiên hát cho hắn nghe xong, hắn liền nói với tôi câu này, sau này nếu em hát ru cho con bọn mình nghe, nó tuyệt đối sẽ không ngủ được ngược lại còn tỉnh hơn.
Tôi khó xử cầm micro nói tôi hát không được, người xung quanh bắt đầu ồn ào, Tần Khoa cười nói, hát đi, dùng tiếng hát của em cho bọn họ biết mặt.
Tôi gật gật đầu, có đường lên Thiên Đường mà các người không đi, Địa Ngục không có cửa lại cứ muốn xông vào. Cứ bắt tôi hát, các người tự làm tự chịu.
Tôi chọn bài tôi hát được nhất “Cây chanh”.
_ Cây chanh: Lemon tree, bài này chắc nhiều bạn biết rồi, ai chưa biết thì tìm nghe thử nhé :D .
Người chọn bài nói, không có bản tiếng Trung, bản tiếng Anh được không.
Tôi nghĩ nghĩ, chắc cũng không khác nhau mấy, vì vậy gật gật đầu.
Khúc dạo đầu của hai bản đều giống nhau, tôi vừa bắt đầu yên tâm liền phát hiện không ổn.
Khi tôi mới hát tới từ thứ tư thì phụ đề trên màn hình đã sang trang khác.
Tôi hết hồn, không lẽ tiếng Trung với tiếng Anh tốc độ khác nhau.
Hát vài câu nhưng không tài nào đuổi kịp tiết tấu của bài hát, rốt cuộc, dòng phụ đề màu xanh kia chọc điên tôi.
Người từng tham gia cuộc thi hùng biện tiếng Anh có thể thua thứ vớ vẩn này sao.
Tôi nắm chặt micro ra toàn lực để ứng phó, cuối cùng khi tôi hát xong trên màn hình vẫn còn một câu phụ đề!
Tôi thở hổn hển bỏ micro xuống, lại phát hiện vẻ mặt của mọi người ngồi dưới thật nghiêm trọng, trông có vẻ như bị táo bón.
Lúc ngồi về sô pha, Tần Khoa cười rung hết cả vai.
Tôi thẹn quá thành giận, buồn cười dữ vậy à.
Hắn ôm eo tôi nói, em đúng là đồ dở hơi.
Trên đời này có vịt kêu cạp cạp, thì cũng sẽ có chim hoàng anh bé nhỏ hót véo von.
Lí Giai Nhân mỉm cười đứng dậy trong tiếng trầm trồ khen ngợi của mọi người, chọn bài “Chuyện tình Hiroshima”.
Cô ta cười nói, đây là một bài song ca nam nữ.
Nói xong, cô ta nhìn về phía chúng tôi, chân thành đi tới trước mặt Tần Khoa, vươn tay đưa micro ra, hoạt bát nghiêng đầu qua một cái, nhẹ nhàng nói, giúp một chút đi.
Tôi thật khó hiểu, chị Hai Lí à, đây là tình ca nha, chị làm như vậy có phải là hơi thiếu suy nghĩ không?
Tần Khoa nhìn cô ta không nói gì, anh họ bỗng nhiên cười hì hì đứng dậy, nói, bài này là bài tủ của tôi, nào nào nào, để tôi hát với cậu.
Lí Giai Nhân linh hoạt né tránh bàn tay lấy micro của anh họ, cười xinh đẹp nói, tôi với cậu ngồi cùng bàn bao nhiêu năm rồi, nghe cậu hát còn chưa thiếu sao?
Người ngồi xung quanh cười vang lên, Lí Giai Nhân quay đầu lại, hơi khom người, đưa micro cho Tần Khoa, một lọn tóc quăn trượt xuống bờ vai cô ta.
Cô ta cứ giữ nguyên tư thế đó nhìn Tần Khoa, khóe miệng cong lên, nói, cầm đi.
Trên sân khấu hai người đứng sóng vai nhau, giọng hát của Tần Khoa rất êm tai, giọng hát của Lí Giai Nhân cũng rất xuất sắc, bản tình ca này được hai người biểu diễn vô cùng hoàn mĩ.
Tôi nhìn chằm chằm Lí Giai Nhân, uống trà sữa trân châu, quay sang hỏi anh họ, Lí Giai Nhân là bạn học của anh, lại còn là hàng xóm của Tần Khoa, chị ta thân với Tần Khoa lắm hả?
Anh họ cười cười, vuốt vuốt thái dương nói, ừm, nói là hàng xóm nhưng cùng lắm chỉ ở cùng một khu gặp nhau thì chào một câu thôi, cũng không quen lắm.
Tôi nhìn anh họ nói, tháng trước, Lí Giai Nhân đi du lịch còn cố ý tới thăm Tần Khoa kìa.
Anh họ uống một ngụm trà sữa, cười nói, a, nếu vậy thì chắc là vì trước kia cô ta từng làm gia sư cho Tần Khoa, có chút lui tới. Nhưng bây giờ hai người đó hiếm khi gặp mặt lắm.
Tôi nhìn hai người trên sân khấu đặt ly trà sữa xuống nói, không được, không nín được, em phải đi toilet.
Đứng lên đi ra ngoài, khi tôi đi tới cửa, “Bụp” một tiếng, âm hưởng tắt, tiếng nhạc đột ngột im bặt.
Tôi nhìn mọi người cười áy náy, ngượng ghê, hình như tôi đá trúng dây điện.
Đợi tới khi tôi giải quyết xong vấn đề nước non quay lại phòng, dây điện đã được cắm lại, chẳng qua bọn họ không hát tiếp bài đó nữa.
Micro bắt đầu trường kỳ dừng lại giữa Chu Quốc Khánh và bạn gái anh ta, hai người hát từ “Người đang yêu phóng khoáng lạc quan” tới “Sự lựa chọn” lại hát tới “Người chèo con thuyền tình yêu” cuối cùng hát tới “Ôm một cái”, hát tới mức mọi người thấy chán, đều tự lập sòng bài.
Bàn tôi có Lí Giai Nhân và hai anh chàng khác, tôi xung phong đánh trước, Tần Khoa ngồi cạnh nhìn.
Là con gái nhà họ Giang, chơi Mạt Chược gần như là một loại bản năng, như vậy đối phó mấy kẻ linh tinh không thành vấn đề.
Nhưng hôm nay có vẻ tôi không đạt phong độ cho lắm, đã không hồ thì thôi lại còn đánh ra con pháo, thua te tua xơ xác, hoa rơi nước chảy thảm vô cùng.
_ Khúc Mạt Chược này mình không biết luật chơi nên edit lướt qua thôi.
Nếu chơi tiếp chỉ sợ ngay cả tiền bắt taxi về nhà cũng không có, tôi chỉ phải truyền ngôi cho Tần Khoa.
Tần Khoa cười vỗ trán tôi, đúng là ngốc.
Tôi tức giận đứng dậy nhường chỗ cho hắn, ai ngờ hắn lại không chịu, kéo tôi ngồi lên đùi hắn luôn.
Lí Giai Nhân liếc nhìn chúng tôi một cái, hai anh chàng kia thấy nhưng không nói gì.
Tôi đẩy hắn, hắn dùng tay cản tôi lại, nói, đừng nhúc nhích, nhúc nhích nữa không có tiền xe luôn bây giờ.
A, không nhúc nhích thì không nhúc nhích, dù gì thì vị trí trên chân của hắn tôi cũng đã tơ tưởng từ lâu.
Nhưng mà, Tần đại gia à, đánh bài thì lo mà đánh đi chứ, làm gì có kiểu một tay cầm bài một tay sờ em chứ?
Phía bên này, tôi ra sức đấu tranh với tay của hắn, phía bên kia, hắn lại đánh thắng vang dội.
Qua mấy ván, mấy người ngồi cửa dưới ngậm điếu thuốc đếm vài đồng xu lẻ loi để trước mấy quân bài cảm thán, Tần Khoa ơi Tần Khoa, cậu đúng là kẻ nham hiểm nhất.
Tôi nhìn chiếc bánh ngọt hình chữ nhật trên bàn, trong lòng thầm bội phục đồng chí Chu Quốc Khánh sát đất.
Bộ dáng trông rất thông minh lanh lợi, trong đầu lại suy nghĩ gì đâu đâu. Một chiếc bánh ngọt lành lặn bị biến thành hình dạng quái dị không nói, ở trên lại còn viết chằng chịt chi chít toàn chữ là chữ, gì mà “Chu Quốc Khánh yêu Tôn Miêu Miểu, tình yêu của anh với em triền miên không dứt như thủy triều”.
Vẫn lại anh họ một câu nói toạc ra Thiên cơ, đây có phải bánh sinh nhật đâu, rõ ràng là một tấm bia mộ!
Dù sao thì cuối cùng chiếc bánh ngọt đó không ai dám ăn miếng nào, bị lông tóc không sứt mẻ vứt trong góc xó.
Anh chàng vừa rồi chơi Mạt Chược bị thua sạch miệng ngậm một que snack lại uống thêm một ngụm rượu, phẫn uất nói, Tần Khoa, bọn mình làm lại đi, đánh bài!
Tần Khoa dựa vào sô pha cười vô cùng đểu giả, được thôi, cậu lấy tiền tới đi.
Anh chàng kia có lẽ là bị Tần Khoa kích thích, đặt ly cái cạch lên trên bàn, tức giận nói, mình ghét nhất là cái tính này của cậu, nham hiểm y như rắn phun lưỡi vậy! Mới nãy rõ ràng mình thấy cậu rờ mó vợ cậu dưới bàn, vậy mà còn có thể tập trung ra bài, cậu đúng là, đúng là!
Cuối cùng anh ta cũng không nói được “Đúng là” cái gì, dứt khoát ngửa cổ uống rượu.
Mấy câu oán giận này không làm gì được Tần Khoa nhưng lại làm tôi xấu hổ muốn chết.
Thì ra mới nãy chúng tôi đánh đánh sờ sờ nhéo nhéo bị người ta thấy hết trơn rồi?
Tôn Miêu Miểu tỏ vẻ không hiểu, tôi nhìn tên Tần Khoa đang ra vẻ vô cùng nghiêm trang kia.
Chu Quốc Khánh nhìn cô ta vô cùng yêu thương, thế giới này rất hắc ám, em còn rất ngây thơ.
Lí Giai Nhân ngấp một ngụm rượu nho, cười nói với Tôn Miểu Miểu, Tần Khoa hả, rất nham hiểm. Hồi chị học lớp tám, vừa chuyển tới khu cậu ấy. Có lần chị đi đưa sách luyện tập cho em gái, tới trường của nó, tìm tới lớp, một đám nhóc nhảy loi choi xung quanh. Chị thuận tay chặn một đứa có vẻ đáng yêu lại, nhìn kỹ, cảm thấy cậu bé này giống như từng gặp ở đâu rồi. Chị liền nói với cậu bé đó, em ơi, phiền em gọi Lí Văn Đình ra hộ chị. Cậu bé kia cũng rất ngoan, mỉm cười gật gật đầu xoay người chạy vào lớp, vừa đi còn vừa kêu, Lí Văn Đình, mẹ cậu tới tìm cậu kìa!
Lí Giai Nhân xoay người nhìn lướt qua chúng tôi rồi nói tiếp, sau đó thì sao, sách đưa cho em gái như thế nào chị không nhớ, chị về nhà bằng cách nào cũng rất mơ hồ, điều rõ ràng nhất trong đầu chính là giọng nói trong trẻo kia – “Mẹ cậu tới tìm cậu”. Lúc đó chị mới bao nhiêu tuổi cơ chứ, sao chịu nổi tiếng “Mẹ” này được. Lúc đó chị còn lo lắng mãi, cứ nghĩ xem có phải bản thân mình có chỗ nào không bình thường không. Sau đó hả, chị mới phát hiện thì ra cậu bé kia ở cùng khu với mình, tên là Tần Khoa. Sau đó chị còn hỏi cậu ta, sao em lại nhìn lung tung rồi nói bậy vậy? Em đoán xem cậu ấy nói gì? Cậu ấy cười vô cùng đáng yêu nói, chị đừng tức giận, em biết chị mới chuyển tới, chỉ đùa chút thôi mà. Chị cũng rất buồn bực, thì ra thằng nhóc này biết rõ nhưng lại cố ý, một câu nói đùa như vậy lại khiến thời thiếu nữ của chị chìm trong bóng ma.
Anh chàng oán giận kia càng oán giận hơn, một que snack bay qua, nói, thằng nhóc này ngay cả chị Giai Nhân cũng dám đùa giỡn!
Không biết tại sao, bỗng nhiên tôi nghĩ tới câu Lí Giai Nhân từng nói trên xe “Trước đây cũng không biết có bao nhiêu người từng bị cậu ấy tính kế”, đây cũng tính là một lần sao.
Anh chàng oán giận tiếp tục nói, Giang Văn, cậu dưới tay cậu ấy cần phải chú ý, ngàn vạn lần không được để cậu ấy tính kế.
Tôi không biết nói gì, ngẩng đầu nhìn Tần Khoa, vừa vặn đúng lúc hắn cũng nhìn tôi.
Hắn cười nhẹ, vỗ đầu tôi nói, sao lại ngơ ngác, tin lời cậu ta à? Cho dù đầu anh có vấn đề gì đi nữa thì cũng không làm gì em đâu.
Tôi cười, câu nói gớm ghiếc vậy mà anh cũng nói được.
Oẳn tù tì, uống rượu, đổ xúc xắc.
Rượu đế thay rượu đỏ, uống tới mức khiến tôi choáng váng.
Tần Khoa đi toilet giải quyết, tôi dựa vào sô pha, Tôn Miêu Miểu lại đưa qua một ly, tôi lắc lắc tay, uống nữa chắc xong luôn.
Di động “reng reng” vang lên, tôi híp mắt nhìn, màn hình báo người gọi tới là Diệp Phàm.
Tôi nói, alô.
Bên kia không nói gì.
Tôi nói, nhóc con dư tiền à, đánh đường dài chơi cho vui đúng không.
Bên kia rốt cuộc cũng nói gì đó, nhưng chung quanh quá ầm ĩ không nghe rõ.
Tôi mở cửa phòng đi ra ngoài, nói, cậu nói gì lặp lại lần nữa đi.
Cậu ta nói, Quốc Khánh không về nhà, ở ngoài chơi vui lắm đúng không?!
Tôi cười, đúng là rất vui. Nói mới nhớ, sao nghe y như cậu đang đòi mẹ vậy?
Cậu ta nói, tôi gọi điện thoại tới để nói cho chị, chị không về nhà là điều đáng tiếc cỡ nào. Tôi mua một đống ~~ pháo hoa thật đẹp, bây giờ sắp đốt này.
Tôi nhìn trời, sắc trời quả nhiên đã sẩm xuống, loáng thoáng còn nghe được tiếng đốt pháo hoa.
Tôi nói, ừm ừm ừm, người ta muốn xem ghê đó, xem không được tiếc ghê. Vừa lòng chưa?
Diệp Phàm không đáp lai, cậu ta nói, tôi đốt này, chị nghe tiếng một chút đi.
Không thể ở đó xem thì nghe tiếng tiếng cũng được.
Diệp Phàm bắt đầu đếm ngược, tôi đi về phía cửa sổ kính trên hành lang.
Lúc sắp đi tới cửa sổ,tôi bỗng nhiên dừng bước, pháo hoa ngoài trời chiếu lên kính cửa sổ đủ hình đủ dạng, Diệp Phàm kêu lên đầy hưng phấn trong điện thoại, chị có nghe không? Có nghe không?
Pháo hoa ở đầu bên kia điện thoại đang nổ “Bùm bùm”, nhưng cho dù có vang như vậy vẫn không át được tiếng nói chuyện của bọn họ.
Mẹ của A Cam nói với cậu bé, cuộc sống giống như một hộp sôcôla vậy, con vĩnh viễn không bao giờ biết tiếp theo mình sẽ ăn phải mùi vị gì.
Mà bây giờ tôi lại cảm thấy, cuộc sống thật ra là một quả bom vô hình, bạn căn bản sẽ không biết chừng nào mình sẽ bị nổ tung.
Lí Giai Nhân nói, rốt cuộc anh muốn thế nào?
Từ chỗ tôi đứng có thể nhìn thấy bọn họ đang đứng ở góc cầu thang, dưới ánh đèn mông lung, tôi không cách nào nhìn rõ được vẻ mặt của Tần Khoa.
Hắn tựa vào lan can cầu thang, dường như hơi nở nụ cười, nói, rốt cuộc là ai muốn thế nào? Tôi nhớ lần trước tôi đã nói rất rõ ràng, cô cũng phải có chừng mực đi, đừng làm những chuyện vô nghĩa nữa.
Giọng điệu lạnh nhạt lại mang theo một chút châm chọc này của Tần Khoa tôi thường xuyên nghe được trong những lần hờn dỗi nho nhỏ của chúng tôi, lúc đó cảm thấy rất ngọt ngào, bây giờ nghe được lại cảm thấy lạnh lùng đau xót.
Tôi thấy Lí Giai Nhân nâng tay lên vén tóc, khoát tay lên cánh tay đang ôm trước ngực của Tần Khoa.
Tần Khoa lùi lại tránh tay cô ta ra nói, cô có vẻ không hiểu rõ tình huống cho lắm. Tại tôi chưa giải thích chưa rõ ràng hay tại cô quá kiêu ngạo? Thật ra thì, cho dù có thế nào đi chăng nữa tôi cũng không sao, tôi chỉ thấy cô không nên làm những chuyện vô ích, ảnh hưởng tới người khác.
Giọng Lí Giai Nhân có chút sắc bén, ảnh hưởng? Ảnh hưởng tới ai? Tới Giang Văn sao?
Tần Khoa cười nhạt, nói thêm gì nữa cũng vô ích không phải sao. Tôi đi ra cũng lâu rồi, nói tới đây thôi, hi vọng đây là lần cuối cùng dùng cách này nói chuyện với cô.
Tần Khoa đi lên cầu thang, tôi muốn chạy nhưng gót chân lại nhấc không lên, vội vàng lùi vào một sàn nhảy cỡ nhỏ bên hông.
Tôi từ từ nhắm mắt lại, nghe được Lí Giai Nhân kêu tên Tần Khoa, nghe được tiếng Tần Khoa đi ngang qua, nghe được tiếng giày cao gót đạp lên sàn của Lí Giai Nhân, cuối cùng tất cả cũng trở lại yên tĩnh.
Đèn màu trong phòng đảo qua phía tôi, quá mức chói mắt, khiến tôi cảm thấy hơi chóng mặt.
Trước kia cứ luôn cho rằng, ba tuổi cách một thế hệ, nếu là nữ lớn hơn nam bốn tuổi thì lại là hố sâu vực thẳm, cho dù sơn vô lăng thiên địa hợp bọn họ cũng không thể có gì được.
Không có căn cứ khoa học nào nhưng tôi vẫn cứ tin, tình yêu chị em là tình tiết chỉ nên xuất hiện trong phim truyền hình.
Bây giờ sự thật đã chứng minh sự tin tưởng vô căn cứ này của tôi ngu xuẩn cỡ nào, mà điều tôi tin chắc lại trở thành điểm mù che lại sự thật.
Khi tôi quay lại phòng, tất cả dường như không khác lúc tôi đi ra là mấy.
Tần Khoa cười hỏi tôi, làm gì lâu vậy, suýt nữa anh gọi 110 rồi.
Tôi nói, tại Diệp Phàm chứ ai, gọi điện thoại khoe em mớ pháo hoa cậu ấy vừa mua.
Anh họ thắc mắc, ủa, mới nãy em đi ra không gặp Tần Khoa hả.
Tần Khoa cũng cười nhìn tôi, đúng vậy, sao anh không thấy em.
Tôi nhìn hắn, cười vô cùng vui vẻ, đúng là đồ con heo, sảnh trước sáng sủa như vậy đương nhiên là em ra đó rồi.
Tôi không thèm để ý tới tin nhắn Diệp Phàm gửi, dứt khoát tắt máy, cùng bọn họ chơi vung tay.
Tôn Miêu Miểu nói, Giang Văn sao cậu ngốc vậy, ra mười mà kêu năm.
_ Chơi vung tay: cái này là mình tạm chuyển từ “Vung quyền”, một trò chơi của Trung Quốc, có nhiều cách chơi, cách Giang Văn đang chơi là vung bàn tay ra như chơi oẳn tù tì vậy theo một kí hiệu với số điểm quy định sẵn 5, 10, 20 gì đó đồng thời miệng hô số điểm mình ra, người thua bị phạt rượu.
Tôi vừa cười ha ha vừa nốc rượu.
Cuối cùng thì lúc tan cuộc tôi được Tần Khoa đỡ lên taxi.
Nghe được có người ra đề nghị vô duyên kêu Tần Khoa đưa Lí Giai Nhân về, ngồi trong xe gân xanh trên trán tôi lập tức giật giật, may mắn cuối cùng anh họ nhận nhiệm vụ này.
Trong xe taxi, tôi từ từ nhắm mắt lại dựa vào người Tần Khoa.
Hắn nói, em nhìn kìa, có một anh chàng đẹp trai đang trần truồng chạy ngoài đường kìa.
Tôi mở mắt ra nói, lừa đảo.
Hắn ôm tôi cười.
Tôi nghiêng ngả ngồi thẳng dậy, tôi nói, em hỏi anh một vấn đề, anh không được lừa em. Không được lừa em!
Hắn buồn cười nhìn tôi, nói đi, lại có vấn đề kì quái gì nữa.
Tôi nhìn hắn, có phải anh với Lí Giai Nhân có một chân không?
Một hồi im lặng.
Tần Khoa nhìn tôi, sau một hồi lâu, nở nụ cười nho nhỏ, gõ đầu tôi, đâu chỉ có một chân, anh và cô ta hai người tổng cộng có bốn chân lận. Sao em uống say cứ như bị sốt vậy, đầu óc mơ mơ màng màng, hỏi mấy chuyện tào lao.
Tôi giãy dụa muốn hỏi tiếp, anh và cô ta –
Hắn ngắt lời tôi, không có, anh và cô ta không có gì cả.
Tôi nhắm mắt lại dựa vào vai hắn thì thào, Tần Khoa, anh không được lừa em.