Lúc khai giảng đã là đầu xuân, tơ liễu mọc tràn lan, thở dốc một hơi thôi là hít một mũi toàn lông.
Tần Khoa lại bắt đầu chạy qua chạy lại phòng thí nghiệm, gặp hắn còn khó hơn gặp Chủ nhiệm khoa.
Tôi từng ai oán hỏi hắn, chẳng lẽ em không bằng một mớ tế bào à.
Lúc đó là thời gian ăn cơm trưa quý báu để chúng tôi có thể gặp mặt.
Hắn cắn một miếng thịt, so với bọn nó thì em đơn giản hơn.
Sau đó chưa kịp đợi tôi phát tác đã nhét phần thịt còn lại vào miệng tôi, cười tủm tỉm vỗ đầu tôi, ngoan.
Tôi không thể khóc không thể làm ầm lên cũng không thể hù hắn đi treo cổ vì việc hắn làm là việc nghiêm túc.
Nếu tôi nhõng nhẽo gây trở ngại cho hắn thì không phải là khiến bố mẹ chồng tương lai của tôi thất vọng sao, không phải khiến đứa con tương lai của tôi thất vọng sao.
Vì vậy tôi bắt đầu kiếp sống lủi thủi một mình, cô đơn chiếc bóng.
Hình ảnh điển hình nhất của quãng thời gian đó chính là cảnh tôi ngồi xếp bằng một mình trên giường ăn mì ăn liền.
Tôi gửi tin nhắn cho hắn: ước gì mặt em là đĩa cấy vi sinh, lúc đó anh có thể nhìn em mỗi ngày.
Hơn một giờ sau hắn mới trả lại: ngoan, cô bé ngốc.
Tôi hết chỗ nói luôn rồi.
Mấy đứa cùng phòng chỉ vào mặt tôi, chậc chậc chậc, dòm bộ dạng bị chồng chê của mày kìa.
Tôi giận, chống nạnh đứng trên giường, ai nói tao bị chồng chê tao giết đứa đó!
Tôi cứ tiếp tục trạng thái trà không muốn cơm không ăn ngủ không yên, mặc dù không vận động nhưng tôi vẫn sút ba cân.
Tôi cúi đầu nhìn ngực mình, hi vọng ba cân này không có sự cống hiến của tụi mày.
Bọn bạn cùng phòng đầy căm phẫn nói, làm sao bọn tao lại để cho cân nặng của mày dừng ở hai chữ số được.
Tối hôm đó, đêm khuya gió lớn, tụi nó kéo tôi ra tiệm ăn ăn khuya.
Bọn nó gọi một phần miến, bao tử linh tinh, tôi gọi một phần canh gà.
Ba người đàn bà thành một cái chợ.
Bọn nó liền bắt đầu thi nhau giễu võ giương oai thay bạn trai mình.
Đứa này nói bạn trai mình chu đáo cỡ nào, đứa kia nói bạn trai mình dịu dàng cỡ nào.
Đứa này lại nói bạn trai mình bị đánh không đánh lại, bị trách móc cũng không nói gì, đứa kia lại nói lần trước bị cảm bạn trai luôn ở bên vội vội vàng vàng bưng trà rót nước.
Hoàn toàn không để ý tới vị oán phụ ở góc xó này đây.
Một đứa nói, chậc, bọn mày không hiểu gì hết, XXX của tao là tốt nhất, anh ấy hả, ngồi ngắm sao với tao cả đêm ~~
Giọng điệu ngọt ngào tới mức khiến tôi run rẩy, chiếc chân gà trong chén cũng nổi lên một mớ hột.
Không đợi tôi ổn định lại, nó lại vô cùng thẹn thùng nói, anh ấy còn nói hôm khác lại đi ngắm trăng với tao.
Người sống trong thế giới hiện thực có thể nói ra những lời này sao.
Tôi nghẹn ngào, xương gà mắc trong cổ họng.
Tôi cũng không muốn nói là vì cái đứa kia nên mớibị nghẹn.
Ba đứa kia còn ngồi đó bô bô, không hề phát hiện ra mắt tôi trợn tới sắp lọt tròng ra ở đằng này.
Hồi nhỏ ăn cá bị hóc xương hai lần, lúc đó chỉ đau chỗ bị xương đâm vào.
Quá cừ, bây giờ lại được hưởng cảm giác hóc xương.
Xét thấy có lẽ phần lớn mọi người sẽ không bị hóc xương gà như tôi vì vậy tôi sẽ miêu tả lại đơn giản cảm giác bị hóc này, để có thể đồng cảm.
Đó là cảm giác nghèn nghẹn, bí bức vô cùng mạnh mẽ, không chỉ đau một chỗ mà la đau cả cổ họng. Thậm chí hít thở cũng kèm theo một chút đau đớn.
Tôi vội vàng chạy ra một góc đường đứng nôn, hi vọng có thể nhổ ra.
Nôn một hồi lâu, xương không thấy đâu ngược lại lại thấy ba đứa trong tiệm bị tôi nôn chạy ra ngoài.
Sao vậy sao vậy? Bọn nó hỏi.
Tôi chỉa chỉa cổ, hóc.
Một đứa nói, ôi trời! Ăn gà mà cũng hóc được hả?
Nó cũng không thèm xem xem đây có phải lúc nói vấn đề này không.
Bà chủ cũng đi ra, đưa cho tôi một chai dấm nói, hóc thì uống dấm nhanh lên.
Tôi cầm chai vội vàng uống mấy ngụm, cảm nhận lại một chút, vẫn không được.
Tôi lại chạy ra một góc nôn, cục xương kẹt ở chỗ đó không đi lên cũng không đi xuống.
Tôi vừa nôn vừa trách thầm, khỉ thật, con gà này chết rồi mà vẫn còn chí khí dữ vậy.
Tôi nôn nôn nôn, càng nôn càng tuyệt vọng, nôn tới mức mắt cũng đỏ.
Vẫn đang đứng nôn thì trên lưng đột nhiên có một bàn tay vỗ nhẹ.
Người tới hỏi, em sao rồi?
Tôi ngẩng đầu lên, nước mắt lóng lánh kêu lên y như gián điệp tìm được tổ chức vậy,
Tần Khoa ~~~
Hai mắt tôi đẫm lệ nhìn Tần Khoa.
Vừa nhìn là biết hắn vừa chạy tới, tóc bị gió thổi rối bù.
Tần Khoa cau mày hỏi, vẫn hóc à?
Tôi gật đầu.
Hắn nói với ba đứa đứng đằng sau, không được, mình đưa cô ấy đi bệnh viện, các cậu về trước đi, tối nhớ để cửa.
Sau đó kéo tôi đi bắt taxi.
Tôi tựa vào vai hắn, hơi thở mỏng manh hỏi, sao anh lại tới đây, bọn nó gọi điện thoại kêu anh tới à.
Hắn nói, ừ, anh vừa về phòng ngủ thì cô bạn cùng phòng tên Điền Lan của em liền gọi điện thoại nói em nuốt trọng một cục xương, nghẹn tới mức mắt trợn trắng cả lên.
Tôi dựa vào hắn không nói gì, nói chuyện cũng đau nha.
Hắn hỏi, cục xương em nuốt có to không?
Tôi lắc đầu.
Hắn vén vén tóc mái của tôi nói, lớn rồi mà sao ăn uống vẫn không chú ý vậy.
Tôi vừa nghe câu này xong, nước mắt liền “tí tách” rơi xuống.
Tôi nói, nếu không phải anh không để ý tới em thì làm sao mà em sa sút như vậy được, nếu em không sa sút thì làm gì cần đi ăn canh gà, nếu không ăn canh gà thì làm sao mà bị hoc xương. Anh còn trách em…
Nói tới đó tôi cũng gần hết hơi, ngồi tại đó ôm cổ vừa rơi nước mắt vừa hít thở.
Không ngờ thằng cha Tần Khoa này còn cười, hắn nói, tốt tốt, còn nói được nhiều như vậy, vấn đề không lớn.
Tôi không để ý tới hắn, nước mắt rơi càng nhiều hơn.
Nếu như là hồi trước thì tôi làm sao lại yếu ớt như vậy được.
Ngã trầy da còn có thể tỏ ra như không có chuyện gì xé bỏ phần da rách đi.
Mà lúc này cứ như là bị ấm ức gì ghê gớm lắm vậy, nước mắt thi nhau rơi xuống.
Tần Khoa ôm tôi, vỗ về, rồi, rồi, là lỗi của anh, nín đi nào, ngoan, nín đi.
Lái xe ngồi trước nhịn không được, “Ha ha” bật cười.
Chú à, đây đâu phải phim hài đâu, mạng của cháu còn đang treo lơ lửng đây.
Xuống xe, ông bác tài xế lại còn là người sống theo Lôi Phong, không lấy tiền.
_ Lôi Phong: chiến sĩ cách mạng tiêu biểu của Trung Quốc.
Tần Khoa vỗ vỗ túi áo khoác, yên tâm, anh mang đầy đủ.
Tôi yên tâm ngồi yên trên ghế dựa, chờ Tần Khoa đứng đằng trước đăng ký.
Lấy số xong, lên tầng 2 chụp X Quang.
Bác sĩ chụp X Quang nói, chụp cái này vẫn có khả năng thất bại. Rất nhiều người làm xong vẫn nhìn không thấy, nếu nhìn không thấy thì phải đi nội soi.
Vừa nghe xong câu này, tâm trạng yên ổn của tôi lại bắt đầu trở nên lo lắng.
Nội soi, phải đưa vào tận trong thực quản mới nội soi được nha…
Bác sĩ lấy một ly gì đó ra nói, uống cái này xong rồi chụp. Tôi nói trước, rất nhiều cô gái trẻ uống xong có cảm giác không thoải mái cho lắm.
Mặt tôi càng trắng hơn.
Tần Khoa cầm tay tôi nói, không có gì, chỉ là Barit trong hóa học thôi mà, không phải sợ.
Tôi cứng ngắc đứng trước máy chụp X Quang, tay cầm ly đựng cái thứ tên là Barit gì gì đó.
Màu trắng đùng đục có cặn lắng ở dưới.
Bác sĩ đứng đằng kia điều chỉnh dụng cụ xong nói, rồi, uống đi.
Tôi há mồm uống, gớm chết đi được.
Trông trắng trong thuần khiết như vậy, tại sao mùi vị lại ghê dữ vậy, giống như bỏ một miếng băng gạc vào dung dịch thạch cao rồi uống vào trong bụng vậy.
Cơn buồn nôn nổi lên trong lúc uống bị tôi nén xuống.
Uống xong rồi. Bác sĩ nhìn màn hình máy hồi lâu nói, tôi không thấy thứ gì bị mắc ngay đó cả, cô cảm giác như thế nào?
Tôi thử thử lại một chút, vui vẻ nói, tốt hơn nhiều.
Tần Khoa nghiêm túc nói với tôi, em đừng vì phải làm nội soi mà nói dối, có thật là tốt hơn không?
Tôi nói, không nói dối, em tốt hơn nhiều thật mà. Anh xem xem, Tần Khoa là đồ mặt trắng nhỏ Tần Khoa là đồ mặt trắng nhỏ Tần Khoa là đồ mặt trắng nhỏ. Thấy chưa, ngay cả nói chuyện cũng không có cảm giác hóc.
Bác sĩ đứng cạnh cười, có lẽ là uống Barit làm cục xương trôi theo rồi. Được rồi, không có vấn đề gì.
Tần Khoa cũng cười, cười vô cùng ấm áp, hắn nói, bác sĩ, cháu lo cho bạn gái cháu lắm, vẫn làm nội soi cho cô ấy đi.
Tôi vội vàng ôm tay hắn, không cần, em sai rồi mà.
Ra cổng bệnh viện, tôi ôm cánh tay Tần Khoa cảm thán, con người có sức khỏe là hơn hết.
Tần Khoa xem di động, hơn mười hai giờ.
Hắn nói, giờ này có lẽ cổng Ký túc xá đóng rồi.
Tôi buông tay hắn ra, ôm lấy chính mình, vô cùng nghiêm khắc nói với hắn, em sẽ không đi nhà nghỉ với anh đâu!
Hắn nghe xong, ha ha cười lạnh, em không bị hóc ngay cổ mà còn bị hóc trong đầu đúng không? Anh ăn no rảnh rỗi mới đi tìm một cô gái ăn gà không nhả xương như em đi nhà nghỉ.
Cái người này, nói chuyện rất dễ khiến người ta mặc cảm!
Cuối cùng, chúng tôi đương nhiên không vào nhà nghỉ, cũng không ăn ngủ đầu đường.
Tôi gõ nửa ngày trời năn nỉ nửa ngày trời, rốt cuộc cũng vào được ký túc xá dưới khuôn mặt âm trầm của bà cô bảo vệ.
Còn Tần Khoa thì sao, chú bảo vệ chỉ nói “Ui chao, đi khám bệnh với bạn gái đúng không” vui tươi hớn hở cho hắn đi vào.
Mọi người nói thử xem giữa người với người tại sao lại khác nhau dữ vậy.