Xin Chào, Chàng Trai Trẻ

Chương 10



“Những lời cha con nói có phải là sự thật không..... Con thật sự đi làm nhân tình của cậu ta......” Mẹ Hạnh ném bữa ăn sáng lên một bên giá giày, lớn tiếng hỏi.

Trong mắt của mẹ đầy hoài nghi và thất vọng làm cho cô cực kỳ khó chịu, giống như xung quanh đưa ra vô số cây roi mây cuốn lấy cổ của cô, buộc chặt từng chút từng chút, nơi ngực trái đó, hình như rất đau. Cô nhớ tới khi còn bé cô không nghe lời, mẹ cũng dùng roi mây đánh cô, vừa mịn vừa mềm, vung lên đi xuống, chạm vào da thịt, cảm giác đau đớn đó, giống như vào giờ phút này.

Cẩn Ngôn cúi đầu, đã nhìn thấy những cái bánh tiêu rơi ra, âm thanh nhè nhẹ, trái tim cô vốn đau lòng của cô lại đập loạn hơn, sữa đậu nành đổ đầy trên sàn nhà, từng chút từng chút lan tràn thành một mảng lớn, trong nháy mắt hình như biến thành màu đen biển cả, đánh về phía cô mãnh liệt, cảm giác hít thở không thông bóp chặt thần kinh của cô, ngay cả hít thở cũng trở nên lực bất tòng tâm, giọng của mẹ rất lớn, nghe giống như cảm giác xa xôi, tim của cô đập nhanh làm cho máu trong người giống như nước sôi trào lên vậy, làm cho mặt cô cực kỳ nóng và khó chịu.

“Mẹ đứa nhỏ, là tôi không tốt...... Bà không nên trách Cẩn Ngôn......” Cha đứng trước mặt cô che chở, giọng nói nghẹn ngào.

“Tôi hỏi cô có phải thật như vậy hay không......” Mẹ Hạnh đẩy cha Hạnh ra.”Cô đi làm nhân tình của người đàn ông này năm năm...... Không cần phải nói, là sự thật, khó trách thái độ của cô kỳ lạ như thế, khó trách cô không muốn người đàn ông này ở lại nhà chúng ta, cô cảm thấy nếu không có mặt của anh ta......”

Cẩn Ngôn từ từ ngẩng đầu lên, cắn môi, nhẹ nhàng nói: “Thật xin lỗi, mẹ......”

Cẩn Ngôn thừa nhận càng làm cho mẹ Hạnh giận không kềm được.”Hạnh Cẩn Ngôn, từ nhỏ tôi dạy dỗ cô như thế nào, thận trọng từ lời nói đến việc làm, từ nhỏ cô ngoan ngoãn như vậy, nghe lời như vậy, cũng không bao giờ làm cho tôi thất vọng, cô vẫn là cô gái để cho tôi kiêu ngạo, cô vẫn là tấm gương để dạy dỗ đứa bé hàng xóm sát vách, bây giờ cô lại làm ra chuyện như thế, tại sao cô đê tiện như vậy, cô không phải là của con gái của tôi, cô cút ra ngoài cho tôi......” Mẹ Hạnh không lựa lời nói, nói xong thì đi lên đẩy cô, Nhiễm Sĩ Duệ kéo Cẩn Ngôn ra phía sau che chở, nắm tay mẹ Hạnh không để cho bà làm loạn......

“Bác gái, sao bác lại mắng con gái của mình như vậy, có phải quá đáng hay không......” Nhiễm Sĩ Duệ mở miệng, trong lòng có chút không vui, mẹ Hạnh là mẹ của Cẩn Ngôn thì thế nào, dù sao bây giờ, ai cũng không thể mắng Cẩn Ngôn, chớ nói chi là mẹ Hạnh còn muốn đánh Cẩn Ngôn rồi, như thế càng không cho phép.”Còn nữa, bác có thể hỏi rõ mọi chuyện..... Nếu bác muốn đánh thì đánh cháu đi.....”

Mẹ Hạnh trừng mắt liếc anh ta một cái.”Tôi mặc kệ chân tướng của chuyện này ra sao, cô ấy làm nhân tình của cậu năm năm, cô ấy không để ý đến đạo đức liêm sỉ mà đi làm chuyện như vậy, tôi không có con gái như vậy, tôi còn tưởng rằng cô ấy ở bên ngoài cố gắng làm việc, kết quả đây...... Công việc của cô ấy chính là leo lên giường của cậu......” Cánh tay của mẹ Hạnh bị Nhiễm Sĩ Duệ giữ chặt nên không giãy giụa được, nhưng bà vẫn là tức, ai có thể hiểu sự không cam tâm và thất vọng trong lòng bà.

“Mẹ đứa nhỏ, bà nghe tôi giải thích đi, chuyện không liên quan đến Cẩn Ngôn, đều là sai lầm của tôi, Cẩn Ngôn chỉ là bất đắc dĩ......”

“Tôi không nghe, tôi không nghe......” Mẹ Hạnh gào thét như bị bệnh tâm thần, nước mắt cũng nhịn được nữa mà rơi xuống, con gái này, từ nhỏ mặc dù không được nuôi trong ngọc ngà nhung lụa, nhưng về mặt phẩm hạnh, vẫn luôn rất tốt, từ nhỏ đến lớn, trong sân hàng xóm đều nói Cẩn Ngôn chăm chỉ, hiểu chuyện, cơ trí, là một đứa bé ngoan, mặc dù là con gái, nhưng làm cho người ta yêu thương hơn con trai,..... Những điều này luôn khích lệ, làm cho người làm mẹ như bà hết sức kiêu ngạo, những năm qua Cẩn Ngôn không có nói về bạn trai, mặc dù bà vội vã, nhưng cũng không có vội vã ép buộc, bà cũng đang tìm, tìm một người đàn ông xứng với con gái, đây là kiêu ngạo của bà, bà muốn cho con gái tìm một đàn ông tốt nhất......

Thế nhưng năm năm qua, bà cũng không nghĩ tới nguyên nhân như thế này......

Trong phòng khách vẫn còn tiếp tục dây dưa, Nhiễm Sĩ Duệ quay đầu đi chỉ thấy Cẩn Ngôn cô yên lặng đứng cách anh ta mấy bước chân, rõ ràng khoảng cách gần như vậy, nhưng cảm giác lại xa xôi như vậy, cô đứng một mình, khóe mắt đầy nước, giống như là bi thép lạnh lẽo đập vào trong lòng của anh ta, anh ta muốn ôm cô, để cho đầu của cô dựa vào trên vai của anh ta, anh ta nói với cô: “Cẩn Ngôn, đem mình giao cho anh, anh sẽ che gió che mưa cho em, anh sẽ cho em sống ngày ngày vui vẻ......”

Lần đầu tiên, anh đau lòng vì một phụ nữ như vậy, chân thành hứa hẹn với cô như vậy.

“Câm miệng cho tôi.” Nhiễm Sĩ Duệ một tay vỗ vào một bên trên bàn ăn, lớn tiếng gầm thét, cha Hạnh nắm tay mẹ Hạnhngẩn ra, quả nhiên an tĩnh lại.”Người làm mẹ như bà, chưa hiểu rõ mọi chuyện đã mắng người, tại sao bà không nghe, mà giống như người đàn bà chanh chua chỉ biết lrống ‘ tôi không nghe, tôi không nghe ’, tôi sợ bà nghe được, sẽ hối hận vì mình đã mắng con gái......” Nhiễm Sĩ Duệ cực kỳ tức giận, cũng không nghĩ tới vai vế người lớn tuổi, cho nên anh ta luôn luôn không thích giao thiệp với phụ nữ, một chút rõ ràng cũng không có, cchỉ biết xử trí theo cảm tính.

“Vậy...... Vậy cậu nói......” Mẹ Hạnh bị khí thế của Nhiễm Sĩ Duệ dọa sợ, cậu ta cao như vậy, lại khỏe mạnh, mạnh mẽ thế kia, nếu muốn đánh người, chỉ sợ tất cả người trong nhà bà đều không phải là đối thủ của một mình anh ta.

“Chuyện năm đó, hãy nghe tôi nói hết, nếu như bác còn cảm thấy Cẩn Ngôn có lỗi, không thể nào tha thứ, tôi sẽ đưa Cẩn Ngôn đi, để cho bác không nhìn thấy cô ấy nữa, bác làm mẹ cũng không thể tha thứ cho cô ấy, tôi cũng không biết làm thế nào.” Tầm mắt Nhiễm Sĩ Duệ dừng lại ở trên người mẹ Hạnh, chậm rãi mở miệng.

Chuyện vốn không có phức tạp, anh ta tóm lại ngắn gọn nói mọi chuyện đã xảy ra, hoàn toàn khách quan, năm năm qua thái độ anh ta đối với Cẩn Ngôn, Nhiễm Sĩ Duệ cũng nói đơn giản, mục đích của anh ta đến đây, làm cho rõ ràng mọi chuyện.

Cuối cùng anh ta nhìn về phía Cẩn Ngôn, một lát sau mới chậm rãi thu hồi tầm mắt.

Một giây kế tiếp, một cây gậy đã đập lên trên người anh ta, Nhiễm Sĩ Duệ lấy lại tinh thần, cũng không biết từ lúc nào thì mẹ Hạnh cầm cây chổi đi tới, dùng sức lực đánh anh ta mạnh như vậy.”Thì ra, người vô sỉ nhất chính là cậu.”

Đánh xong ầm ĩ xong, mẹ Hạnh ôm thật chặt Cẩn Ngôn vào trong lòng.

“Mẹ......” Nước mắt Cẩn Ngôn giống như chuỗi hạt châu không ngừng rơi xuống, cô có thể hiểu được áy náy của mẹ, trong lòng mẹ đau đớn.”Không cần đau lòng, chuyện đã qua rồi, đã qua rồi.”

Cha Hạnh đi tới, người một nhà ôm nhau khóc, Nhiễm Sĩ Duệ đứng cách bọn họ mấy bước chân, những chỗ vừa bị đánh vẫn còn đau, nhưng anh ta lại có cảm giác giữa anh ta và Cẩn Ngôn, không có một chút hi vọng nào, trong nhà của anh ta, không bao giờ có cảnh tượng này, mẹ của anh ta đoan trang cao quý, cha của anh ta là thân sĩ bận rộn, hình dung quan hệ của cha mẹ anh ta như thế nào, cung kính như băng (tôn kính ngưỡng mộ lẫn nhau), thật sự là cung kính như băng.

Khi anh ta vẫn còn học trung học, không chỉ một lần mẹ nói với anh ta, phụ nữ, vui đùa một chút thì có thể, nhưng tuyệt đối không thể để xảy ra chuyện rắc rối gì, cuộc đời của anh ta, sau này bạn đời của anh ta, đều đã lên kế hoạch, anh ta thuận lợi hưởng thụ của cải của gia đình, giống như, từ rất nhỏ anh ta đã biết rõ, anh ta cũng phải vì gia đình này mà bỏ ra trách nhiệm và nghĩa vụ tương ứng, bao gồm hôn nhân của anh ta.

Cho nên anh ta không bao giờ nghĩ tới anh ta phải cưới một cô gái không môn đăng hộ đối làm vợ, nhưng mà bây giờ, anh ta rất muốn xông tới, đưa Cẩn Ngôn đi đến cục dân chính, có lẽ vội vàng, hoặc là đơn giản, nhưng tên tuổi phía trên kia, chỉ là tên của anh ta - Nhiễm Sĩ Duệ, mà không phải một gia tộc họ Nhiễm.

Bình tĩnh lại đã là một giờ sau rồi, mấy người ngồi ở trên ghế sa lon, Cẩn Ngôn vừa ngồi, mẹ Hạnh nắm tay phải của Cẩn Ngôn, cha Hạnh nắm tay trái của Cẩn Ngôn, mặc dù mắt còn có chút hồng, thế nhưng người một nhà, đã hoàn toàn hòa thuận rồi, ngay cả những khúc mắc giấu giếm trong lòng cũng không có, trong lòng Nhiễm Sĩ Duệ vui mừng cho Cẩn Ngôn, nhưng vừa nhìn lại mình, hình ảnh cô đơn, cảm giác có chút thê lương.

“Nhiễm tiên sinh......” Mẹ Hạnh mở miệng.”Tình hình nhà của chúng ta cậu đã rõ ràng, chuyện của mấy năm qua, tôi cũng không muốn nói thêm gì nữa, nhưng mà, mời cậu rời đi nơi này, tôi không muốn Cẩn Ngôn có bất kì quan hệ gì với cậu.”

Vẻ mặt mẹ Hạnh rất kiên quyết, Nhiễm Sĩ Duệ nhìn ba người trước mặt, Cẩn Ngôn ngồi ở giữa, nhìn anh ta.”Cẩn Ngôn, tôi muốn nghe em nói, nếu như bây giờ tôi và em đi cục dân chính cục đăng ký, em có đồng ý không?”

“Sẽ không.” Cẩn Ngôn lắc đầu một cái, nếu như chuyện đó, đã nói rõ ràng tất cả, tình cảm không đủ vững vàng, thì đến để làm gì.

“Tôi hiểu.” Nhiễm Sĩ Duệ gật đầu một cái, đứng lên, vẫn là vẻ mặt bình thản, giống như lời nói vừa rồi, chỉ là nói một lần, anh ta nhìn Cẩn Ngôn mấy giây, sau đó xoay người, nhẹ giọng nói: “Tôi đi trước, hẹn gặp lại.”

Tác giả có lời muốn nói: Ngày mai xin phép nghỉ một ngày, tôi đi theo bạn đổ máu hai ngày, ngày mai không hơn, buổi tối gặp lại......

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.