Editor: Lạc Tâm Vũ
Bác Khương thật sự rất kinh ngạc, hơn nữa lại đầy mừng rỡ ngạc nhiên. Chu Tu Lâm này là ai hả? Từ trước đến nay chưa nghe cháu gái nói qua. Bỗng nhiên xông lên nhân vật số một như vậy, bà thật sự không biết nên nói gì. Nhưng nhìn hạnh phúc vô tình bộc lộ ra trên mặt của Khương Hiểu, bà có thể yên tâm.
“Hiểu Hiểu, cháu có ảnh không? Bác nhìn cậu ta.” Bác tò mò nói.
Ngược lại Khương Hiểu lúng túng, thật đúng là cô chưa có ảnh của Chu Tu Lâm. Nhưng lại không thể để bác biết. Không có ảnh die nd da nl e q uu ydo n của chồng mình, nhất định bác sẽ nghi ngờ. “Bác, đợi buổi tối anh ấy về, cháu chụp một tấm hình đẹp trai cho bác, trong điện thoại của cháu đều là ảnh xấu của anh ấy.”
Bác lo lắng, “Hiểu Hiểu, các cháu không chụp ảnh đám cưới sao?”
Khương Hiểu lắc đầu một cái, “Bác, chúng cháu có giấy chứng nhận kết hôn.”
Bác: “… Vậy cũng không tệ. Cậu ta làm gì?” Nhưng bây giờ người nào kết hôn không chụp ảnh cưới hả.
Khương Hiểu: “Anh ấy tự mở công ty.”
Bác thở dài một hơi, “Chuyện kết hôn lớn như vậy, cháu cũng không thương lượng với chúng ta. Cha mẹ hai bên cũng không gặp mặt. Nhà trai sẽ nghĩ sao hả? Còn đồ cưới của cháu cũng không chuẩn bị gì.”
Khương Hiểu cười hì hì, “Bác, dù sao cháu cũng đã kết hôn rồi.” Vẻ mặt của cô một bộ dạng vật này đã bán không trả lại.
Bác dở khóc dở cười, “Hôn nhân cũng không phải trò đùa.” Nhìn Khương Hiểu lạc quan một phái, trong lòng bà lại toát ra chút đau lòng, “Cháu à, thật giống ba cháu, chỉ cần chú ý chuyện mình quyết định là được.”
Khương Hiểu cúi xuống, “Bác, bác còn nhớ bộ dáng của mẹ cháu không?”
Bác sủng sốt, “Sao đột nhiên hỏi cái này?”
Khương Hiểu nhếch miệng cười, “Cháu giống bà ấy không?”
Bác chần chờ chốc lát, “Cũng đã 22 năm, bác cũng không nhớ được, có lẽ là giống thôi.”
Khương Hiểu đáp lại một tiếng.
Cúp điện thoại với bác, Khương Hiểu sờ sờ mặt mình, cô giống Khương Ngật, nhưng cũng giống mẹ cô đi.
Sập tối, nắng chiều treo ở chân trời, ánh chiều tà trải lên một lớp màn lụa mỏng màu vàng cho trái đất.
Hoa tường vi lay động nhẹ nhàng theo gió, cánh hoa rơi xuống đất.
Khương Hiểu đi dạo ở trong sân.
Xa xa, một chiếc xe hơi màu đen chậm rãi lái tới, cuối cùng dừng lại ở bên cạnh cô.
Chu Tu Lâm xuống xe từ phía sau, khi mặt mày nhìn cô mang theo sắc màu ấm, “Hôm nay đi bao nhiêu bước?”
Kế hoạch của cô là mỗi ngày đều đi một vạn bước.
Khương Hiểu mở thiết bị tính bước ở máy điện thoại, cho anh vừa nhìn, mới 8000 bước.
Anh nói, “Còn thiếu 2000 bước, anh đi cùng em.”
Khương Hiểu nhìn anh từ trên xuống dưới, áo sơ mi đen quần dinendian.lơqid]on đen giày da đen, mũ áo gọn gàng. Nhìn nhìn lại cô, quần thường màu đen rộng thùng thình, phía trên mặc một cái áo len hồng.
Hai người hoàn toàn không phải là một loại phong cách, nhưng lại làm cho người ta cảm thấy hài lòng.
Khương Hiểu nghiêng đầu, “Sao hôm nay anh về sớm như vậy? Không phải nói buổi tối có hoạt động sao?”
“Để cho người khác đi.” Chu Tu Lâm nắm tay cô, “Hôm nay như thế nào.”
Khương Hiểu suy nghĩ một chút, “Hôm nay em liên lạc với bác.”
“Ờ___” Anh nhíu mày, “Nói gì?”
“Em nói cho bác em kết hôn rồi, bác muốn nhìn ảnh của anh một chút.”
Chu Tu Lâm hơi cong môi một cái, “Vậy em chọn tấm đẹp mắt.”
Khương Hiểu cắn răng, “Em không có hình anh ai*.” Nói xong cầm lấy điện thoại di động, nhàn nhạt nhìn anh, “Em chụp cho anh tấm hình, được không hả?”
*Ai ở đây là tiếng thở dài, than thở.
Chu Tu Lâm ừ một tiếng, “Vậy thì làm phiền trợ lí Khương rồi.” Anh trịnh trọng sửa sửa vạt áo.
Khương Hiểu nâng di động, màn ảnh hướng về phía anh. Điện thoại di động này của cô vẫn mua hai năm trước, pixel* không thể so với kiểu điện thoại mới nhất. Nhưng người đẹp mắt là được.
*Pixel: điểm ảnh (tiếng Anh: pixel hay pel, viết tắt picture element) là một điểm vật lý trong một hình ảnh raster, hoặc một khối màu là rất nhỏ và là đơn vị cơ bản nhất để tạo nên một bức ảnh kỹ thuật số. Địa chỉ của một điểm ảnh tương ứng với tọa độ vật lý ITS. Pixel LCD được sản xuất trong một mạng lưới hai chiều, và được sử dụng dấu chấm hoặc đại diện hình vuông trong thường, nhưng điểm ảnh CRT tương ứng với cơ chế thời gian của chúng và tỷ lệ quét. 1 pixel không có kích thước cố định. (nguồn: Wikipedia)
Một tiếng rắc rắc cô chụp được cả ba tấm.
Chu Tu Lâm đứng ở đằng kia, dáng người cao ngất. Cô híp mắt lẳng lặng nhìn anh hồi lâu, mượn danh nghĩa chụp ảnh, tùy ý nhìn chồng của mình.
“Trợ lí Khương, chụp chưa?” Chu Tu Lâm hỏi.
“Ờ, tốt lắm.” Khương Hiểu cúi đầu, lật hình, “Anh thấy như thế nào?”
Chu Tu Lâm lấy di động qua, tùy ý lật đi lật lại, “Không tốt.”
“Hả___vậy em chụp lại cho anh.”
Nhưng Chu Tu Lâm giữ chặt tay cô, “Tới gần chút nữa.”
Khương Hiểu khó hiểu ừ một tiếng.
Chu Tu Lâm cười khẽ, “Ngốc.” Khi anh giơ điện thoại di động, Khương Hiểu bừng tỉnh hiểu ra.
Là muốn tự chụp thôi.
Nhưng hôm nay cô không trang điểm, máy chụp ảnh làm mặt đẹp cũng chưa mở.
Cánh tay dài của Chu Tu Lâm duỗi ra, tay kia thì ôm lấy vai của Khương Hiểu. Mặt hai người dựa vào quá gần, âm thanh của anh trầm thấp dễ nghe, “Nhìn màn ảnh, cười.”
Khương Hiểu mím khóe miệng, khóe miệng cất giấu ý cười. So với lần trước chụp ảnh ở giấy chứng nhận kết hôn, lúc này, lòng của cô dieenndkdanleeequhydonnn tựa như pháo hoa đốt ban đêm, màu sắc rực rỡ.
Đột nhiên cô nghiêng đầu một chút, tựa vào vai anh, tay phải giơ lên hơn một cái “V”, vẻ mặt an nhàn tự đắc.
Chu Tu Lâm ấn xuống phím chụp ảnh, hình ảnh định dạng.
Một tấm hình ngọt ngào.
Khương Hiểu giống như vô tình vén vén tóc, “Em nhìn một chút.”
Tấm ảnh tự chụp đầu tiên, chính là anh tự mình chụp, cuối cùng tay dài, chụp cô thành khuôn mặt to béo.
Cảnh là hoàng hôn màu vàng, hai người thân mật dựa chung một chỗ. Oa, dường như anh đang cười.
Khương Hiểu quả thực vô cùng thích với tấm hình này, “Em gửi cho bác.”
Quả nhiên bác trả lời lại tin tức của cô rất nhanh.
“Thật sự rất đẹp trai! Khó trách cháu âm thầm kết hôn đây. Chàng trai này không nắm chặt từng phút đồng hồ sẽ bị người khác đến theo đuổi nha.”
Khương Hiểu nhìn di động, âm thầm vui vẻ.
Chu Tu Lâm không nhịn được nhếch khóe miệng lên, “Bác nói gì?”
Khương Hiểu thu hồi vẻ mặt, “Bác khen anh đẹp mắt.”
Chu Tu Lâm ừ một tiếng, “Em có thể nói cho bác anh vẹn toàn cả trong và ngoài.”
Khương Hiểu ngước đầu, “Anh rất tình nghĩa.” Lúc này WeChat* lại có tin mới, là em trai họ gửi giọng nói đến, cô chạm mở trực tiếp.
*WeChat là một công cụ liên lạc di động mới và mạnh mẽ. WeChat hỗ trợ gửi tin nhắn thoại, video, ảnh và văn bản. Bạn cũng có thể trò chuyện nhóm hoặc bạn có thể tìm bạn bè xung quanh để trò chuyện. WeChat hoạt động trên các thiết bị iOS, Android, Windows Phone và Symbian. (Nguồn:
http://www.wechat.com/mobile/vi/faq.html)
Giọng của James rất hùng hồn, “Chị họ, người nọ không phải là nam minh tinh trong giới các chị hả? Chị là người đại diện của anh ta, sau đó chị ngủ với người ta? Trời ơi, chị họ, mau nói cho em biết, em bảo đảm không nói cho mẹ em biết.”
Khương Hiểu nhìn Chu Tu Lâm, vẻ mặt rối rắm, đôi mắt tức giận cũng đã tròn, “Em nhớ khi em trai họ nó còn nhỏ xem nhiều tiểu thuyết.”
Chu Tu Lâm nâng tay xoa xoa đầu của cô, “Em trai em có tiềm chất làm biên kịch.”
Nhưng Khương Hiểu bị em trai họ chọc đến rồi, thật sự là cô thừa dịp anh say rượu, ngủ với anh. Giậu đổ bìm leo*, là cô làm được.
*Câu thành ngữ có ý muốn nói đến việc lợi dụng người ta gặp điều không hay hoặc khó khăn, hoạn nạn để lấn lướt, áp đảo.
James lại gửi đến một đoạn giọng nói.
Chu Tu Lâm nhìn Khương Hiểu, Khương Hiểu hoàn toàn cho phép cất cánh, chạm mở giọng nói.
James: “Chị họ, dù thế nào, em muốn chúc mừng chị. Cả tiền tài và người đều được! Vóc người anh rể khỏe đẹp! Chân dài lớn, bình thường chị phải chạy nhanh một chút mới có thể đuổi theo anh ấy. Bây giờ thế nào cũng là chị buôn bán có lời.”
Mặt của Khương Hiểu cũng đen rồi.
Chu Tu Lâm bổ sung thêm: “Em trai họ em thật___ dễ thương.” Anh suy xét nhiều lần, nghĩ tới từ này.
Khương Hiểu cắn răng, bĩu môi nói: “Phiên bản thực tế của Hanamichi*, cực kì ngây thơ.”
*[url=
http://gamehub.vn/hub/gioi-thieu-nhan-vat-hanamichi.92060/]Hanamichi[/url]
Chu Tu Lâm nhìn ra, quan hệ của hai chị em này rất tốt, James mới có thể cái gì cũng nói.
Cô xấu hổ, “Chúng ta về nhà đi.”
Chu Tu Lâm hỏi một tiếng, “Có một vạn bước chưa?”
“Sau khi ăn xong chúng ta có thể lại đi ra.”
Một con đường yên tĩnh, ảnh ngược của bóng dáng hai người lắc lư ở trên đường.
“Khương Hiểu___”
“Ừ.”
“Cũng gửi cho anh tấm ảnh. Ảnh chúng ta chụp chung.”
“Được.”
Buổi tối, Khương Hiểu tắm rửa xong, hôm nay tâm tình cô rất tốt lại bắt đầu vẽ tranh.
Khi Chu Tu Lâm đi tới, cô đã vẽ xong một nửa. Không ngờ cô vẽ tình cảnh đi dạo gần tối của hai người.
【Nhật kí trưởng thành 110 ngày của Tiểu Đậu Nha. Ba Đậu Nha và mẹ Đậu Nha đi dạo cùng nhau, chụp ảnh kỉ niệm 】
“Thích vẽ tranh.”
“Có khỏe không.”
“Tại sao không lựa chọn học viện mỹ thuật?”
Khương Hiểu lạnh nhạt nói: “Khi đó em chính là không muốn làm bóng dáng của cha thôi. Về sau tranh cha em vẽ có chút đi vào hố bẫy, cảm xúc có phần không ổn định.”
Chu Tu Lâm hơi trầm tư, “Chuyện khi nào?”
“Khi em học trung học cơ sở.” Ánh mắt Khương Hiểu hơi tối sầm, “Đoạn thời gian đó không biết cha em làm sao, bỗng nhiên có một ngày thì phát điên, sau đó bác và chồng bác trở về gấp.”
“Cho nên em liền đến Tấn Thành học cao trung* hả?”
*Cao trung: tức cấp ba, cấp trung học phổ thông bên mình.
“Ừ. Cha nhờ bác chăm sóc em.” Cô mãi mãi đều nhớ rõ, tối hôm cha phát điên ấy, ông cầm lấy tay cô, tay cô đau đến sắp gãy.
Hai mắt Khương Ngật đỏ sẫm, khóc cầu xin “Cô”
Ngoài phòng, mưa to tí tách rả rich trên mặt đất, sấm sét vang dội.
Trong căn phòng nhỏ kia, một người đàn ông vẫn phát điên kêu: “Em đừng đi, Uyển Uyển, em đừng đi.”
Vẻ mặt Chu Tu Lâm hơi nặng nề.
Khương Hiểu lại hơi cong môi một cái, “Quan hệ của em và cha rất kì lạ, giống như rất xa lạ, nhưng mà em biết ông ấy rất yếu em.” Cô yếu ớt thở dài một hơi, “Nếu như cha biết em như bây giờ, không biết có tức giận hay không?”
Chu Tu Lâm tự nhiên cũng có vài phần lo lắng, “Ông ấy sẽ phải rất kích động, làm ông ngoại, tức giận cũng sẽ quên.”
Khương Hiểu nhìn anh, trong lòng có vài phần thấp thỏm, “Cha em về, chờ em hẹn ông ấy, chúng ta cùng đi gặp ông ấy, có được không?”
Sắc mặt Chu Tu Lâm biến đổi, anh hiểu Khương Hiểu nói ra lời này với hàm ý gì, “Được.” Giọng nói dịu dàng.
Cô cong khóe miệng, cười ngọt ngào như thế.
Chu Tu Lâm nâng mặt cô, “Khương Hiểu, em cười như thế này với anh, anh rất muốn rất muốn____hôn em.”
Khương Hiểu vội vàng mở chân, “Ngài Chu, xin chú ý việc dưỡng thai của anh.”
Chu Tu Lâm cười ấp úng, “Tiểu Đậu Nha, mẹ con xấu hổ rồi.”
Khương Hiểu: “…”
Ngày hôm sau, Chu Tu Lâm ở văn phòng, Lưu Tỉ đến tìm anh.
“Ba giờ chiều mai, quán cà phê phố Vị Danh. Giúp anh hẹn trước rồi.” Lưu Tỉ nói liên mồm mà dựa vào trên ghế sofa.
“Cảm ơn.”
“Rốt cuộc cậu tìm Khương Ngật làm gì hả?”
“Muốn nói chút chuyện với thầy Khương___cuộc sống tương lai.”
“Cậu muốn uống canh gà có thể tìm tôi.” Lưu Tỉ mới không tin, anh ta nhìn hai bên một chút, “Mỹ nữ trợ lí Tina kia của cậu đâu?”
“Điều đến bộ phận PR rồi.”
Lưu Tỉ hơi kinh ngạc, “Cậu thật là nhẫn tâm, Tina ở cạnh cậu vài năm rồi, cậu cứ xua người như vậy hả!”
Chu Tu Lâm không cử động chút nào, bắt đầu lật từng tờ tóm tắt lý lịch trong tay. Đây là mấy người mới công ty muốn ký năm nay, trong đó có hai người là tốt nghiệp ở Học viện Điện ảnh số một số hai trong nước.
Tống Dịch Văn, chiều cao 182, 22 tuổi, người phương Nam, tiểu thịt tươi điển hình đương thời, có một loại hơi thở văn nghệ.
Chu Trạch, chiều cao 184, 22 tuổi, người phương Bắc, có luồng phong cách con người kiên cường, ngũ quan* cường tráng.
*Ngũ quan: Ngũ quan ở đây nói đến 5 bộ phận chính trên khuôn mặt bao gồm mắt, mũi, miệng, tai và lông mày.
Lúc trước Khương Hiểu nhìn lấy ra hai người từ giữa nhiều tóm tắt lí lịch như vậy, cô làm phân tích chi tiết, bao gồm phương hướng phát triển của hai người. Hoa Hạ hết sức tạo ra hai người này, vì hai người phân chia hai vị người đại diện xuất sắc. Tương lai như thế nào, xem tạo hóa của hai người rồi.
Lưu Tỉ càng tò mò hơn, “Tu Lâm, có phải cậu còn chưa từng có phụ nữ hay không hả?”
Chu Tu Lâm chậm rãi ngẩng đầu lên, ánh mắt như dao nhọn bắn về phía anh ta.
Lưu Tỉ nheo mắt, “Tôi nhớ ra rồi, tôi có hẹn với bạn gái tôi, tối nay đưa cô ấy đi một nhà hàng mới mở. Đi trước một bước.”
Chu Tu Lâm nâng tay xoa xoa mi tâm. Yên tâm, tương lai không lâu anh sẽ đưa Tiểu Đậu Nha ra ngoài tiếp khách.
Bạn gái các anh rất nhiều, nhưng, nhìn về mấy người kia, không có một người nào làm ba.
Có một thành ngữ gọi___hậu sinh khả úy*
*Hậu sinh khả úy nghĩa là những người sinh sau quả thật đáng sợ. Câu này có tương truyền do Khổng Tử nói sau khi gặp Hạng Thao, một đứa trẻ mới lên 7 tuổi nhưng khi gặp Khổng Tử đã trả lời được mọi câu hỏi của ông, ngược lại đã hỏi những câu mà Khổng Tử không trả lời nổi. Hoặc có thể hiểu là cái sau vượt cái trước.
Buổi chiều hôm sau, Chu Tu Lâm đến quán cà phê dien-dyan(lee^qu.donnn) trước 20 phút. Sau khi đi vào, tầm mắt của của anh tìm tòi một vòng, không ngờ thấy được Khương Ngật ngồi ở trước cửa sổ.
Khương Ngật mặc một bộ áo khoác giặt bạc màu, đeo kiểu kính mắt đen, để lại râu. Cả người nhìn qua cũng có chút đặc biệt. Mấy năm nay gần như cũng không có thay đổi gì.
Chu Tu Lâm đi tới trước bàn từng bước một, “Thầy Khương, ngài khỏe chứ, cháu là Chu Tu Lâm.”
Khương Ngật quay đầu, ánh mắt cố định ở trên người anh, “Ngài Chu, mời ngồi.”