Xin Chào, Con Mèo Của Tôi!

Quyển 1 - Chương 6



Đường Tiêu Mễ cảm thấy áp bức vô hình tựa hồ giảm một chút, muốn thoát khỏi, nhưng không làm được, không thể làm gì khác hơn là duy trì tư thế không được tự nhiên, nhẹ nhàng gật đầu

“ Ừh”

“ Mới vừa rồi hình như cô nói chúng ta chưa từng gặp”

Phó Thụy Dương cảm thấy người phụ nữ này hận không thể vùi đầu vào ngực anh rồi, nhất thời cảm thấy buồn cười, hài hước nói, nhưng thanh âm vẫn rất uy nghiêm. Đường Tiêu Mễ cảm thấy đầu mình choáng rồi, người này rõ rang đang trêu ghẹo mình, vì sao thanh âm còn nghiêm túc như vậy :

“ Tôi chỉ cảm thấy, học trưởng sẽ không nhớ tôi đấy”

Còn nửa câu chưa nói khỏi miệng, them một chuyện chi bằng bớt 1 chuyện, tôi mới không tự tìm mất mặt để thừa nhận người hoa si như anh!

“ Ồ..”

Phó Thụy Dương cũng không lên tiếng nữa, Đường Tiêu Mễ nghe không ra. ồ này có ý gì

“ Tiêu Mễ…”

Giọng hơi nghi ngờ của Dương Sơ Tam truyền đến, Đường Tiêu Mễ vừa mừng vừa sợ, trời không quên cô a!, cứu tinh đến rồi

"Sơ Tam. . . . . ."

Đường Tiêu Mễ cảm thấy thanh âm của mình cực kì dịu dàng. Dương Sơ Tam có chút kinh ngạc nhìn cảnh 3 người trước mặt. Một người phụ nữ xinh đẹp, khí chất tầm thường cơ hồ dính vào trên người Phó Thụy Dương, còn tay anh ta lại nắm tay Tiêu Mễ nhà mình, mà Tiêu Mễ lại điềm đạm, đáng yêu nhìn mình, nhưng câu kế tiếp của cô, lại khiến Dương Sơ Tam cười ngất . Cô nói

“ Sơ Tam….. em đói bụng”

Dương Sơ Tam vui vẻ, Phó Thụy Dương nở nụ cười, cô gái này thật đúng là thú vị

Dương Sơ Tam nhìn mặt đầy ý cười của Phó Thụy Dương, lúc này mới nghiêm mặt nói :

“ Tiểu Mễ nhà tôi đã gây phiền phức cho anh ?. Phó Thụy Dương?”

Phó Thụy Dương không trả lời, lại mỉm cười đối với Tiêu Mễ : “ Thì ra cô là Tiểu Mễ, tại sao không phải Đại Mễ nhỉ?”

Đường tiêu thước mặt thoáng đỏ, rồi lại không biết làm sao trả lời, trong lòng hận không được cắn hắn hai cái, cắn chết thôi!

Dương Sơ Tam chau mày lại nhìn chằm chằm vào Phó Thụy Dương, Phó Thụy Dương rốt cuộc cũng nhìn về phía Dương Sơ Tam, chỉ cảm thấy ánh lửa bắn ra 4 phía, chung quanh không có ngọn cỏ nào, cô ở trong từ trường cường đại của bọn họ, mạng nhỏ khó bảo toàn a.

“ Tiêu Mễ cùng những người phụ nữ khác không giống”

Nói lời này, Dương Sơ tam nhìn người phụ nữ khuôn mặt đầy phấn nói, cũng là nói cho Phó Thụy Dương nghe, Phó Thụy Dương cười mà không nói, Đường Tiêu Mễ lại cảm thấy lung túng

“ Sơ Tam, anh đừng nói lung tung, không phải như vậy, em đói bụng, đi nhanh đi”

Nắm tay của Phó Thụy Dương đã buông lỏng, cô lôi kéo Sơ Tam vội vàng rời khỏi nơi này, đứng trước mặt người đó khiến tâm cô hoảng sợ không thôi, suy nghĩ 1 chút, lại quay đầu nói với Phó Thụy Dương

“ Học trưởng, thật là xin lỗi, tôi không phải cố ý nói như vậy”

Sau đó cũng không đợi anh ta đáp lại, đã dắt Dương Sơ Tam vội vàng rời đi, xa xa còn nghe được thanh âm của Dương Sơ Tam

“ Tiêu Mễ, tại sao em lại quen biết Phó Thụy Dương?”

Phó Thụy Dương nhìn bong 2 người đi xa khép hờ mắt : “ Tiêu Mễ, Tiêu Mễ, a Tiêu Mễ”

Sau đó liếc nhìn cô gái bên cạnh, cảm giác khí chất thật tầm thường, móc ra 1 tờ chi phiếu nhét vào trong tay cô ta, cũng không quản cô ta nói gì, xoay người rời đi

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.