Dường như đột nhiên nhớ ra mình đang làm gì, Đường Tiểu Mễ mặt đỏ lên, quệt, quệt mắt, trực giác muốn lui về phía sau.
Phó Thụy Dương làm sao buông tha cho nàng, khó được nàng chủ động như vậy, Đường Tiểu Mễ còn chưa kịp phản ứng, đã bị một vòng tay kéo vào trong ngực, môi hắn che môi của nàng lại, cẩn thận ôm lấy nàng, tỉ mỉ hôn.
Ngày trước Lâm Dương hôn dịu dàng, ấm áp, lướt qua rồi dừng lại, nhưng Phó Thụy Dương hôn vô cùng nóng bỏng, nàng không thể hô hấp, nhưng nàng không nở buông ra, cũng không muốn đẩy ra. Rõ ràng cẩn thận ôm lấy nàng, nhưng nàng càng ôm hắn thật chặt, Phó Thụy Dương ghé vào bên tai nàng thì thầm: "Tiểu Mễ, bây giờ em đã lựa chọn, sau này cũng không cho rời bỏ anh đi, đồng ý với anh". Hắn sẽ đối xử tốt với nàng gấp bội, làm cho nàng quên đi những gì đã từng bị tổn thương, hắn sẽ đền bù tất cả cho nàng. Chỉ cần, nàng không rời khỏi hắn, chỉ cần, nàng đừng để cho hắn không tìm được nàng.
Người trong ngực dường như giật mình, không trả lời, bắt đầu có chút luống cuống giãy giụa. Phó Thụy Dương cười khẽ, lúc này mới nghĩ đến hối hận thì quá muộn rồi.
Đôi mắt nàng đầy sương mù, chân mang dép tới tìm hắn, trong miệng kêu tên của hắn, từng tiếng, từng tiếng nói: "Em thích anh, em yêu anh", hắn làm sao có thể thờ ơ?
Phó Thụy Dương đổi bị động làm chủ động, dịu dàng ôm lấy nàng, cẩn thận hôn lên trán của nàng, chóp mũi xinh xắn của nàng, đôi môi đỏ mọng của nàng, một đường hôn thẳng xuống.
Đường Tiểu Mễ cảm giác mình dường như đạp trên đám mây, cả người mềm nhũn mất hết hơi sức, người bị ôm nhấc bỗng lên không, đi vào trong biệt thự, tiếp đến cả người nàng rơi vào chiếc giường mềm mại.
Chất cồn rất mạnh, sau khi thấm vào người, nàng loáng thoáng nghe hắn đang nói: "Đồng ý với anh, sau này không cho rời bỏ anh đi". Đường Tiểu Mễ hoàn toàn không nhớ rõ mình đã nói những gì.
Phó Thụy Dương không nghe được đáp án, trong lòng không khỏi dâng lên cơn giận, một tay ôm nàng đặt dưới người mình: "Đường Tiểu Mễ! sau này không cho rời bỏ anh đi, đồng ý với anh".
Đường Tiểu Mễ lại khóc, rất đau lòng ôm cổ của hắn, mắt mở thật to, trên mặt man mác nổi cô đơn, lẩm bẩm kêu tên của hắn: "Thụy Dương, Thụy Dương. . . . . ."
Phó Thụy Dương chỉ có cảm giác trái tim của hắn cũng sắp bị nước mắt nàng làm cho tan chảy, lúc ban đầu gặp nàng, nàng mỉm cười lúm đồng tiền như hoa, ánh mắt xoay tròn suy nghĩ làm sao để thoát khỏi cuộc đính hôn kia, dần dần, ở trước mặt hắn, nước mắt của nàng dường như càng nhiều hơn.
Hắn không khống chế được nhịp tim, dịu dàng ôm chặt nàng. Mặc dù, nàng đã uống say, nhưng nàng kêu tên của hắn từng tiếng, từng tiếng, còn nói với hắn "Em yêu anh, em thích anh". Cái này có xem là rượu vào lời ra không? Nghĩ như vậy, Phó Thụy Dương không nhịn được mỉm cười, loại cảm giác này thật tốt.
Cho tới nay, Phó Thụy Dương vô cùng tự tin, bên cạnh hắn không thiếu phụ nữ, lúc nàng một mình đối mặt với hắn, trong mắt không ngừng kháng cự, hắn biết nàng kháng cự hôn ước này, hắn cũng biết, nàng đang giở trò quỷ để cho hắn chủ động rút lui.
Ánh mắt của nàng lóe lên, trong suốt, đáng yêu: "Học trưởng, thật ra thì tôi rất kém cõi".
"Học trưởng, thật ra, anh không nên vì cây cỏ đuôi chó như tôi mà buông tha cả rừng cây?"
Hắn cho rằng hắn sẽ không động lòng với cô gái như vậy, Phó Thụy Dương hắn từ trước đến giờ vẫn cho mình là nhất, cô gái này rõ ràng đối với hắn không có hứng thú, nếu không phải nhìn thấy được lợi ích sau lưng nàng, hắn cũng không muốn dây dưa. Nếu nàng động lòng với hắn, đó là chuyện đương nhiên, hắn vẫn là cho là như vậy, không phải hắn tự kỷ mà là tự tin.
Nhưng hết lần này đến lần khác là do hắn động lòng, là hắn không tuân theo quy tắc trò chơi. Tại sao yêu nàng, tại sao phải yêu?