Phòng làm việc lầu cuối Sâm Quảng, bên trong chỉ có hai người Dương Sơ Nhất và Lâm Vĩ Ba. Hai tay Dương Sơ Nhất chấp sau lưng, đứng trước cửa sổ thật to nhìn xuống đất, hai người im lặng thật lâu.
"Cho nên, cậu mang nàng đi từ Tây Tạng đi thẳng sang Quế Lâm?"
"Đúng vậy"
Dương Sơ Nhất cười lạnh quay đầu lại, nhìn Lâm Vĩ Ba: "Đã để ý nàng?"
Lâm Vĩ Ba nghiêm túc nhìn vào mắt của hắn: "Sơ Nhất, chúng ta quen biết không phải một hai ngày".
"Cậu dám đụng đến nàng". Dương Sơ Nhất lạnh lùng nói, "Đừng nói tôi không xem là bạn bè".
"Tổn thương nàng không phải là tôi". Lâm Vĩ Ba không nhường bước chút nào, "Chuyện này là tôi theo đuổi nàng, Dương Sơ Nhất, cậu cho rằng tôi vui đùa chốc lát sao?"
"Vĩ Ba, tôi chỉ muốn cậu hứa với tôi một chuyện, tôi liền nhắm một mắt, mở một mắt, để cho cậu tùy ý ". Dương Sơ Nhất không nóng không lạnh nói.
"Nói đi".
"Trong lòng Tiểu Mễ có người nào, cậu cũng nên hiểu rõ, nếu thật sự như vậy, hãy buông tha cho nàng". Dương Sơ Nhất thở dài một hơi, "Biết rõ là một hố lửa, cậu cần gì nhảy xuống? Phó Thụy Dương, cậu cho rằng hắn sẽ dễ dàng buông tay như vậy?"
Trên mặt Lâm Vĩ Ba thoáng qua thống khổ, sau đó đáp: "Bây giờ tôi không giữ lấy nàng, nhất định sẽ hối hận".
Dương Sơ Nhất vỗ vỗ vai hắn, Lâm Vĩ Ba nhìn hắn một cái, cười khổ móc ra một hộp thuốc lá, ngậm trong miệng một điếu, bật lửa tại sao không mở ra được, tay có chút run run, Dương Sơ Nhất thấy thế, cầm lấy cái bật lửa, bật một cái, đốt thuốc cho hắn.
Hít sâu một hơi, vẻ mặt Lâm Vĩ Ba có chút mơ màng: "Sơ Nhất, thật sự tôi nghĩ muốn cùng Tiểu Mễ cứ như vậy ở bên ngoài sống qua ngày thôi".
Dương Sơ Nhất hớp một ngụm trà, liếc hắn một cái: "Vậy trước tiên tôi sẽ không tha cho cậu".
"Không phải cậu nói chuyện của chú hai nàng sao lại trùng hợp thế, lúc này hai vợ chồng lại mâu thuẫn, đến công ty cũng không quan tâm?" Lâm Vĩ Ba có chút hận hận.
Dương Sơ Nhất rốt cuộc không nhịn được cười ra tiếng, Lâm Vĩ Ba hung hăng trừng mắt nhìn hắn: "Cậu cứ vui vẻ đi, sớm muộn gì cậu cũng có ngày này".
Vỗ vào trên đầu Lâm Vĩ Ba một cái: "Cậu nguyền rủa tôi đấy nhỉ".
"Sơ Nhất, cậu còn chịu không tin, tôi chờ xem, cậu có khóc không".
Dương Sơ Nhất nhướng mắt, không nói tiếp, nói đùa, Dương Sơ Nhất hắn là mèo con, chó con sao? Tùy tùy, tiện tiện sẽ khóc à?
Lâm Vĩ Ba nhìn xem đồng hồ, dập tắt điếu thuốc, đứng dậy nói: "Tôi có hẹn với Tiểu Mễ, đi trước đây".
Dương Sơ Nhất còn chưa kịp nói chuyện, người đã chạy nhanh như làn khói, có chút kinh ngạc thả tay xuống, trong miệng lặp lại câu nói của Lâm Vĩ Ba, sớm muộn gì cũng có ngày này, thật sao?
"Anh, thằng nhóc Vĩ Ba kia đi rồi hả?" Dương Sơ Tam và Dương Sơ Nhị chẳng biết lúc nào lặng lẽ đi đến.
"Ừ" Dương Sơ Nhất ậm ừ đáp một tiếng, cũng không ngẩng đầu lên.
"Anh, em còn tưởng rằng anh không đồng ý cho Vĩ Ba và Tiểu Mễ ở cùng một chỗ đấy" Dương Sơ Tam đỉnh đạc ngồi xuống.
"Hai người hi vọng Tiểu Mễ và Vĩ Ba ở chung một chỗ sao?" Dương Sơ Nhất dựa vào ghế xoay, nhìn hai người.
Dương Sơ Tam rất bất mãn, hắn đương nhiên là ước gì Tiểu Mễ vĩnh viễn đi theo bọn họ ở cùng nơi mới phải, chẳng qua, so với thằng nhóc Phó Thụy Dương kia thì Lâm Vĩ Ba nhìn thuận mắt hơn, đúng không?
Hiếm thấy Dương Sơ Nhất nói đùa, nhìn hai người em trai, hài hước nói: "Các người thích, không có nghĩa là Tiểu Mễ thích".
Đường Tiểu Mễ đứng ở lối đi bộ, mùa thu, đã bắt đầu rụng lá, nàng đột nhiên muốn đi biệt thự cây phong nhìn một chút, nơi đó cây Phong biến thành màu lửa đỏ rực phải không. Cuối cùng nàng cũng nhịn được cảm giác kích động này. Bây giờ nàng và hắn không còn quan hệ, hiện tại nàng cũng không phải là một mình, nàng là bạn gái Lâm Vĩ Ba.
Bọn họ cùng leo lên ngọn Everest, hắn đột nhiên ôm lấy nàng, gió thật lớn, lúc đầu nàng còn giãy giụa, sau đó cũng giãy giụa nhưng mà sức hắn rất lớn, nàng mặc cho hắn ôm, dần dần, trong lòng bình tĩnh. Một người đàn ông như vậy, một đường đuổi theo nàng đến Tây Tạng, điên khùng cùng với mình, không hề oán hận. Nếu như trước khi đi Tây Tạng, nàng không hiểu tâm ý của hắn, nhưng sau khi đi Tây Tạng trở về, bây giờ nghĩ lại, hắn không che giấu tâm ý của mình chút nào, nàng không thể xem nhẹ được.