Phó Thụy Dương đi tới trước mặt Đường Tiêu Mễ, nhẹ nhàng ôm nàng vào ngực. Nàng ngồi chỗ đó, chỉ vừa đến bụng của hắn, nàng kéo lấy áo sơ mi hắn, mặt rầu rĩ, cả người dựa vào hắn, lúc này, nàng mới cảm thấy có chỗ dựa vào.
"Tiểu Mễ". Phó Thụy Dương nhẹ giọng kêu, tay dịu dàng vuốt đầu của nàng, "Bà nội, còn cần em, có anh ở đây cùng với em, không cần sợ".
"Thụy Dương". Đường Tiểu Mễ nghẹn ngào, "Ba, ông ấy. . . . . ."
"Ba sẽ không có chuyện gì". Phó Thụy Dương cắt lời nàng.
Đường Tiểu Mễ gật đầu một cái, không phản bác, thậm chí không chú ý giọng nói vô cùng tự nhiên của Phó Thụy Dương.
"Tối hôm qua có ngủ ngon không?" Phó Thụy Dương dịu dàng hỏi.
Đường Tiểu Mễ ngớ ngẩn, đột nhiên nhớ tới tối hôm qua nàng ăn dấm chua, còn có nụ hôn nóng bỏng của hắn, mặt không khỏi đỏ lên. Vùi mặt trên bụng Phó Thụy Dương, dường như càng lúc càng nóng hơn, lung tung gật đầu một cái, nhẹ giọng nói: "Anh thì sao?"
Phó Thụy Dương cười khẽ: "Tạm được".
Thật ra hắn không tài nào ngủ được, cả buổi tối, trong lòng lo lắng, lung tung nghĩ tới tới ngày cùng nàng ở chung, hắn có cảm giác thời kỳ khổ cực đã qua. Nghĩ tới bộ dáng làm nũng của nàng, nghĩ tới dáng vẻ hung dữ của nàng, nghĩ tới ánh mắt của nàng cong cong khi cười lên, nghĩ tới dáng vẻ của nàng chu môi bất mãn. Lăn qua lộn lại, không một chút buồn ngủ. Buổi sáng dậy sớm, cũng không dám gọi điện thoại cho nàng, sợ đánh thức nàng, chốc chốc lại mở nắp điện thoại di động, tính toán thời gian, lúc không nhìn thấy nàng, từng giây từng phút phải chịu đựng.
"Tạm được?" Đường Tiểu Mễ nghi ngờ nói, cái gì gọi là tạm được? Nàng cũng không hỏi, hít hít mũi, trong lòng dường như không còn lo lắng như trước.
"Có phải chưa ăn gì không?" Phó Thụy Dương khẽ cười xoa xoa đầu của nàng, đầu có chút rối loạn, có lẽ mới thức dậy không bao lâu, "Đói bụng rồi?"
Đường Tiểu Mễ ngồi thẳng người, sờ sờ bụng, gật đầu một cái, chu môi: "Có một chút, bị bọn họ đến làm náo loạn như vậy, dường như cũng không muốn ăn".
"Đi thôi, đưa em đi ăn một chút gì". Phó Thụy Dương cầm tay của nàng, "Anh chưa ăn, xem như là vì anh đi".
"Bà nội là một phụ nữ mạnh mẽ, trước tiên em phải chăm sóc tốt bản thân mình". Phó Thụy Dương chau chau mày, "Huống chi, bà nội yên tâm về anh hơn so với em".
"A, anh. . . . . ."
Đường Tiểu Mễ còn chưa kịp nói xong, đã bị Phó Thụy Dương kéo nhanh ra ngoài, nàng cũng không muốn nghĩ nữa, đi theo hắn vậy.
Hai người tới Hội sở số 5, Đường Tiểu Mễ nhìn trên bàn bày đầy bánh ngọt chocolate hạnh nhân và quả dâu tây, bánh pút-đing. Nháy mắt mấy cái, trong lòng có chút ấm áp. Nhớ lại trước khi hai người đính hôn, nàng đã từng gặp hắn hắn ở chỗ này, mặc dù khi đó hắn và một cô gái khác ở chung một chỗ, nhưng cũng không ngăn cản được cảm khái trong lòng nàng. Miệng cong lên, lúc đó, nàng không nghĩ tới, không lâu sau, mình lại đắm chìm trong tình yêu với người đàn ông này.
Phó Thụy Dương đem bánh pút-đing đẩy tới trước mặt Đường Tiêu Mễ, mỉm cười nói: "Ăn thử một chút".
Hắn tự nhiên cũng nhớ tới lúc bình phong ngã xuống, nàng khom người ngượng ngùng nhìn hắn, miếng bánh ngọt nhỏ hạnh nhân chocolate trong miệng rơi xuống đất, ánh mắt nàng tiếc hận, hắn có ấn tượng sâu sắc, lúc ấy lại có cảm giác kỳ quái, hận mình không thể biến thành miếng bánh ngọt kia, để được nàng ưu ái.
Về phần quả dâu tây và bánh pút-đing, ở buổi tiệc hội nghị thượng đỉnh hàng năm, nàng hơi nheo mắt lại, hưởng thụ loại bánh pút-đing này, nàng vươn tay múc một miếng đưa đến bên miệng hắn: "Cái này ăn ngon lắm, anh ăn hãy thử xem". Trong tiềm thức, hắn nhớ tới loại bánh pút-đing này.
Nàng thích, hắn đều nhớ, hắn nguyện ý, nguyện ý nhìn vẻ mặt thỏa mãn của nàng. Hắn hi vọng, Tiểu Mễ của hắn, vì yêu hắn mà vui vẻ. Hắn từng nói, hắn muốn bù đắp chuyện kia, hắn thiếu sót chuyện đó, nên hắn muốn đền bù, thậm chí càng nhiều hơn. Hắn hi vọng, nàng thật sự quên đi những gì hắn từng làm tổn thương nàng.