Xin Chào, Con Mèo Của Tôi!

Quyển 3 - Chương 7



Đường Tiểu Mễ cảm giác trái tim mình không nghe lời mà cứ đập mạnh, nàng vễnh tai, hận không thể thật dài vươn tới tấm bình phong phía bên kia, không đúng, mắt cũng phải nhìn chứ, nhìn xem Phó Thụy Dương bây giờ thái độ như thế nào, dáng vẻ cô gái đó rất đáng thương. Nghĩ như vậy, Đường Tiểu Mễ không tự chủ liền nhanh như một con mèo dựa vào tấm bình phong, muốn nghe cuộc đối thoại sát vách rõ ràng hơn. Nhưng mà chỉ nghe được tiếng sột sột, soạt soạt một hồi, hình như có tiếng cười mỉa, có tiếng cười lạnh, cũng không nghe được chút nào nữa rồi.

Đường Tiểu Mễ không cam lòng, rõ ràng âm thanh mới vừa rồi kia là Phó Thụy Dương, Tiểu Mễ lòng tràn đầy tức giận, tốt, anh là con mèo giảo hoạt, vừa thản nhiên đính hôn, vừa cùng cô gái khác dính dấp không rõ. Cuộc đính hôn này, đại gia cũng không muốn, nhưng anh đã không phản đối thì tối thiểu phải tôn trọng lẫn nhau chứ.

Đường Tiểu Mễ càng nghĩ càng giận, cánh tay không tự chủ vung một cái, phần phật một tiếng, bình phong ngã xuống. Tay còn lại dừng ở giữa không trung, trong miệng nàng còn ngậm miếng bánh ngọt nhỏ rơi xuống đất, Đường Tiểu Mễ rất muốn khóc, không phải, càng muốn từ nơi cửa sổ này nhảy xuống, không thể xui như vậy, nàng chỉ là ngẫu nhiên, trời đất chứng giám, tuyệt đối là ngẫu nhiên, nàng còn chưa tới nỗi phải đi theo dõi Phó Thụy Dương, cho dù muốn bắt gian cũng phải bắt tại giường mà không phải như bây giờ, mặt đối mặt với cô gái kia, thôi, Tiểu Mễ quyết định tự động loại bỏ, nàng cũng không tạo được lực sát thương.

Lúc này Phó Thụy Dương đang chuẩn bị rời đi, dù sao chuyện đã giải quyết xong, vốn hắn không muốn dây dưa như vậy, mọi người tham gia trò chơi, trò chơi có quy luật của trò chơi, lúc tan cuộc phải chia tay, huống chi, cô ta cũng chiếm được không ít chỗ tốt, tuồng vui này, hắn không muốn theo cô ta diễn nữa. Đường Tiểu Mễ đột nhiên xuất hiện ngược lại thật sự làm Phó Thụy Dương kinh hãi, Phó Thụy Dương còn chưa tự kỷ đến mức cho là Đường Tiểu Mễ theo dõi mà đến, trong mắt cô gái này có chút chống cự lại nhưng không quá rõ ràng, Phó Thụy Dương thậm chí hoài nghi mị lực của mình.

"Ưmh, thật xin lỗi, không cẩn thận bị té, các người cứ tiếp tục". Đường Tiểu Mễ tùy ý khoát khoát tay, thu lại vẻ mặt bối rối, nhấc chân muốn chạy. 36 Kế, chạy là thượng sách, lúc này không đi thì đợi đến bao giờ? Nàng cúi thấp đầu muốn đụng ngực, âm thanh trầm thấp đè nén nụ cười từ truyền tới bên tai, "Trước khi đính hôn không thể gặp mặt, lại có thể để cho Tiểu Mễ chúng ta nghĩ như vậy ta...ta thật vui mừng".

Sấm sét ầm ầm, một đàn quạ đen bay qua đỉnh đầu Đường Tiểu Mễ, người này tuyệt đối là cố ý! Nhưng Đường Tiểu Mễ đỏ mặt thật xinh đẹp. Không biết vì sao a, ở trước mặt Phó Thụy Dương, nàng không còn là chính mình, sẽ xấu hổ, sẽ tức giận, sẽ chậm lụt, không thể che giấu chính mình, không thể đóng vai Đường Tiểu Mễ ngoan ngoãn. Tức giận chính mình, nhưng không thể làm gì được, giống như hiện tại, tay của hắn tùy ý khoác lên vai nàng, lại giống như có sức nặng ngàn cân, không thoát được, trốn không thoát, liền tùy ý để cho hắn ôm vào trong ngực, không nhúc nhích được.

"Anh...anh…". Cô gái kia cuối cùng không nhịn nổi, chợt đứng dậy, cái chén ở trên bàn rớt xuống kêu vang dội. Đường Tiểu Mễ thò đầu ra, len lén quan sát cô gái này, mặt đầy son phấn, thật không giống như cô gái lần trước ở Kim Ưng có nét đẹp tầm thường, trời đang rất lạnh nhưng cô gái này ăn mặc mát mẻ như trong mùa hè, rất nóng bỏng, trong mi mắt có nét quyến rũ, cũng thật sự là mỹ nữ, một đôi mắt to ngập nước, điềm đạm đáng yêu nhìn mình. Đường Tiểu Mễ âm thầm lắc đầu nhưng đáng tiếc a, trong đôi mắt kia không giấu được tia tham lam. May mà cách bình phong, nếu không còn tưởng nơi này diễn ra một cuộc tiết mục Trần Thế Mỹ hiện đại.

Phải nói giả bộ là một môn học vấn, Đường Tiểu Mễ tự nhận mình là người trong nghề. Có thể ở trước mặt hai lão hồ ly Đường Kiếm, Dương Thắng diễn xuất cô gái ngoan ngoãn lâu như vậy, ngoại trừ bọn họ thực sự mù quáng sủng ái Đường Tiểu Mễ, việc "Giả bộ" này, công lao không thể của một người. Khi còn bé, các bé trai thường hay cãi vả, đánh nhau, Tiểu Mễ phải ở giữa ba anh em Dương gia can ngăn, không thể lạnh nhạt với người nào, nếu ở trên bàn cơm gắp thức ăn, tất nhiên là mỗi người cũng phải có phần; ba người anh gây họa, Tiểu Mễ sẽ làm nũng với hai cậu bỏ qua cho bọn họ.

Tiểu Mễ thỉnh thoảng phạm sai lầm, cũng sẽ thành thật nhận lỗi, biết vâng lời, chủ động tiếp nhận trừng phạt, mọi người cũng sẽ cho là một đứa bé, ai lại không có lỗi, Tiểu Mễ đã rất khá, nhìn mắt nàng đều đỏ lên, dù sao cũng còn nhỏ, cũng biết lỗi rồi, liền không phạt nữa.

Ở hai nhà Đường, Dương, nàng còn nhỏ tuổi nhưng rất thông minh khéo léo, nếu không tại sao tất cả mọi người cưng chiều nàng như vậy? Đây cũng là người đáng thương phải có chỗ đáng trách, người đáng yêu phải có chỗ đáng vui rồi.

Phó Thụy Dương thấy động tác nhỏ của Đường Tiểu Mễ, cũng không nói thẳng, một tay ôm cả người Tiểu Mễ muốn đi ra ngoài.

"Ai, các người không nên quá đáng như vậy, làm như tôi không tồn tại sao?" Cô gái kia mới vừa vẫn còn giả bộ khóc lóc thảm thiết, giọng nói đột nhiên bén nhọn.

"Chi phiếu chê nhiều?" Phó Thụy Dương không nóng không lạnh, mí mắt cũng không nhìn.

Đường Tiểu Mễ thầm vui, coi như anh thức thời, nếu anh muốn cùng cô gái này dính dấp không rõ, tôi thật đúng là hoài nghi ánh mắt của anh rồi. Chẳng qua một giây kế tiếp, Đường Tiểu Mễ lại bắt đầu bị rối tung.

"Vợ à, bây giờ đã yên tâm chứ? Chúng ta đi thôi". Vốn là thấy trên mặt Đường Tiểu Mễ thay đổi liên tục, chỉ muốn trêu chọc nàng, Phó Thụy Dương cũng không nghĩ tới tại sao mình đột nhiên thoát ra một câu "vợ à" nữa.

Hai người nhất thời cũng có chút trầm mặc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.