Xin Chào, Con Mèo Của Tôi!

Quyển 4 - Chương 9



Tại Tập đoàn Sâm Quảng, Văn phòng của Dương Sơ Nhất, Sơ Nhất mở ngăn kéo, lấy ra một xấp tài liệu lộn xộn, lông mày rậm nhíu lại. Điện thoại di động kêu lên, nhìn sơ mã số, nhận: "Như thế nào? Không có gặp phải chứ?"

"Sơ Nhất, cậu hãy yên tâm đi, chuyện người này tớ đều tự thân xuất mã, thằng nhóc kia nhận điện thoại, lái xe đi rồi, hai người không có gặp mặt". Lâm Vĩ Ba ngồi trong một chiếc xe Volkswagen màu đen cười khẽ, hắn trầm tư nhìn chằm chằm vẻ mặt cô gái tóc ngắn kia có chút buồn bã.

"Ừ, tạm thời không thể để cho bọn họ chạm mặt nhau, ông cụ đã giao phó rồi, ít nhất, chờ sau khi lần trả giá này kết thúc. Vĩ Ba cậu khổ cực rồi, bảo Lý Phong cũng chú ý kỹ một chút". Sơ Nhất lậg tài liệu trong tay, chân mày vẫn không giãn ra.

"Được, tớ làm việc cậu yên tâm, Sơ Nhất, tớ nói mấy ông cụ này làm việc ngoan độc a". Lâm Vĩ Ba nhìn chằm chằm Đường Tiểu Mễ ngoài xe, còn đứng ngẩn người ở đó, gió thổi mái tóc xốc xếch, khuôn mặt bé nhỏ đỏ bừng cau lại, trong đôi mắt không thấy được một tia nhiệt độ, "Đừng trách tớ không nói cho cậu biết, Tiểu Mễ nhà các người có gì không đúng lắm, chẳng lẽ đã nhìn ra được cái gì rồi?"

Sơ Nhất nặng nề thở một hơi, "Thằng nhóc kia có ngày hôm nay thật đáng đời, theo tớ cũng đừng giày vò hắn như vậy, nếu không phải là ông cụ không đồng ý, cái công ty mục nát kia cũng đừng hy vọng mở ra".

Hắn chưa bao giờ là người tốt, trong lòng Tiểu Mễ có chuyện chưa bao giờ nói ra, cũng không đại biểu bọn họ không có biện pháp để biết, người kia không làm thì thôi, đã làm là muốn hả giận luôn. Lâm Vĩ Ba cúp điện thoại, cười có chút bất đắc dĩ, đổi lại là cô gái khác thì bị vứt bỏ rồi, sợ rằng không có tình cảnh lớn như vậy? ấy vậy mà Đường Tiểu Mễ nàng, cô gái này, thời tiết không nóng nhưng ôm một ly kem lớn như vậy ăn, cũng không sợ bị đông lạnh, vừa ăn dường như liếc mắt nhìn qua mình, Lâm Vĩ Ba chột dạ thu hồi tầm mắt, biết rất rõ ràng tấm kính xe là thủy tinh, bên ngoài không thể nhìn vào bên trong nhưng vẫn bị ánh mắt kia làm cho kinh sợ, vẻ mặt giống như đã biết cái gì đó.

"Đã tới đã tới" Lý Phong nhìn Lâm Vĩ Ba Nỗ bĩu môi, Lâm Vĩ Ba không giải thích được: "Thằng nhóc ngươi nháy mắt làm gì?"

Không đợi Lý Phong mở miệng, "Đông, đông" hai cái, Lâm Vĩ Ba vừa quay đầu lại, gương mặt dính vào trên tấm thủy tinh, phóng đại ngay trước mắt, Lâm Vĩ Ba tức giận trợn mắt nhìn Lý Phong, Lý Phong quay lưng lại nói oan uổng, tớ đã nhắc nhở cậu rồi, cậu không phản ứng kịp, có liên quan gì đến tớ? Lâm Vĩ Ba bất đắc dĩ mở cửa xe, nụ cười có chút ngượng ngùng, Đường Tiểu Mễ tức giận nhìn hắn, múc kem, cái muỗng còn ngậm trong miệng, cắn cắn, "Thế nào mà anh tự thân ra tay? Làm sao có thể".

Lâm Vĩ Ba tay phải véo véo chóp mũi: "Tôi nói này đại tiểu thư, chừa cho tôi một chút mặt mũi đi".

"Để tay xuống!" Đường Tiêu Mễ đổi sắc mặt, có chút chán nản, "Thôi". Quay mặt qua chỗ khác, hôm nay có lẽ thật sự có chút không có tinh thần, mới vừa thấy Lâm Vĩ Ba véo véo chóp mũi, nàng lại có thể cảm thấy quen thuộc như vậy, ngày trước lúc hắn xin lỗi cũng như vậy, véo véo chóp mũi, nụ cười ấm áp thấm vào người, nhìn chằm chằm mình, ngọt ngào giống như muốn đem tất cả hòa tan.

"Tiểu Lâm Tử, đưa em trở về biệt thự Tây đơn đi, em không muốn về nhà". Dùng sức khuấy cái muỗng nhựa màu hồng trong ly kem, múc một muỗng lớn đưa vào trong miệng, rất lạnh a, lạnh giống như kim châm vào não đau nhói.

Lâm Vĩ Ba cau mày nhìn chằm chằm Đường Tiểu Mễ, trước lễ mừng năm mới, Ba anh em Dương gia luôn bắt nhóm người của hắn đưa cô em gái bảo bối này đi chơi khắp nơi, khi đó nàng thích gọi hắn là Tiểu Lâm Tử, khiến Lâm Vĩ Ba không tự chủ được mà liên tưởng đến Tiếu Ngạo Giang Hồ, tên tiểu tử luyện Quỳ Hoa Bảo Điển. Khi đó nhìn bộ dạng nàng mỗi ngày vui vẻ, thỉnh thoảng sẽ thất thần, lúc nói chuyện với ai, nàng sẽ trợn tròn mắt chăm chú nhìn người đó, lúc mỉm cười, lúm đồng tiền nhàn nhạt, mắt cong cong, nhìn nàng cười, hắn có cảm giác mình cũng giống như Ba anh em Dương gia, hận không thể lấy toàn thế giới tặng cho Đường Tiểu Mễ, chỉ cần nàng cười vui vẻ.

Có vài người trời sanh có sức cuốn hút, đây là mị lực, mị lực này thuộc về Đường Tiểu Mễ.

Nhưng bây giờ, người trước mắt này, Lâm Vĩ Ba cảm thấy rất đau lòng, chỉ mới có mấy ngày? Nhận được tin, hắn bắt đầu đi theo nàng, không có ngày nào giống như bây giờ, cả người nhìn không có một chút sức sống, ánh mắt trống rỗng mê mang, thân thể gầy teo giống như tùy thời cũng có thể ngã xuống, sắc mặt trắng bệch, tư thế múc kem đưa vào trong miệng như máy móc .

Cũng không biết sao, một cỗ kích động, Lâm Vĩ Ba đoạt lấy ly kem, đây cũng không phải là ly kem nhỏ, mua bao nhiêu ly nhỏ mới thành một ly lớn, Đường Tiểu Mễ vừa vặn mua một ly rất lớn, đã ăn thấy đáy rồi.

"Đi thôi, anh đưa em trở về". Vứt bỏ ly kem vào sọt rác, Lâm Vĩ Ba mở cửa xe, kéo Đường Tiểu Mễ có chút ngây người lên xe.

"Chi" một tiếng, tiếng thắng xe cấp tốc, còn là chiếc già nua kia, mở cửa xe, chính là Phó Thụy Dương, mấy ngày nay cùng với Tiểu Mễ đi viếng bà con thân thích, Phúc Ninh còn một đống chuyện chưa xử lý xong, mới vừa nhận được điện thoại của Sơ Nhất liền vội vàng chạy đến, cũng may, Phó Thụy Dương âm thầm cảm thấy may mắn, nhưng đến tột cùng là may mắn cái gì chính hắn cũng không biết rõ, chỉ biết là nhìn dáng vẻ nàng thất hồn lạc phách như vậy, hắn tới đúng rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.