Xin Chào, Con Mèo Của Tôi!

Quyển 5 - Chương 1



Đường Tiểu Mễ có chút kinh ngạc nhìn Phó Thụy Dương từ trên trời rơi xuống, "Sao anh lại tới đây?" Hắn không phải vội vã về công ty rồi sao? Phó Thụy Dương nhìn Lâm Vĩ Ba khẽ gật đầu, dắt tay Đường Tiểu Mễ, không khỏi cau mày, tay thế nào lại lạnh như vậy? "May mà anh tới, mới không gặp một chút? làm sao lại trở thành một người ngốc nghếch rồi?"

Vào lúc này, Đường Tiểu Mễ nào có tinh lực cãi nhau với hắn, cả người hình như cũng mất đi động lực, chỉ liếc hắn một cái, lười nói chuyện, mặc cho Phó Thụy Dương dẫn mình lên xe, thắt dây nịt an toàn. Phó Thụy Dương cầm tay lái, khẽ nghiêng đầu quan sát Đường Tiểu Mễ, nói nàng như vậy mà nàng cũng không phản ứng, cả người phờ phạc rã rượi cúi gằm đầu, không biết đang suy nghĩ cái gì. Nhớ lại mới vừa rồi Dương Sơ Nhất gọi cú điện thoại kia, "Cậu đi đón Tiểu Mễ về, chú ý cho tốt, Vĩ Ba nói tinh thần của nàng không tốt". Cũng không nói rõ ràng chuyện gì, có thể có chuyện gì khiến cho cô gái kia lâm vào trạng thái không tốt vậy?

Tự nhiên nhớ tới có một công ty AMY từ Thượng Hải vào Thành phố N, người phụ trách gọi là Lâm Dương, thật khéo vô cùng rồi, theo tài liệu cho thấy, tên kia chính là người bạn trai của vị hôn thê hắn thời chung đại học, cộng thêm gần đây Sâm Quảng và Tuyền Lâm làm một chút động tác, rất khó để cho hắn không sinh ra liên tưởng, công ty này mấy năm gần đây có một lần chỉnh sửa tên gọi, trước đây cũng không phải là gọi tên này, AMY, AMY, không phải Ái Mễ chứ? Phó Thụy Dương bỗng dưng khóe miệng nở một nụ cười lạnh, càng ngày càng có ý tứ rồi.

Đi tới biệt thự Tây Đơn, Phó Thụy Dương muốn mang nàng về nhà nhưng Đường Tiểu Mễ chết sống không muốn, nói không liên quan, hắn tự mình về thì tính là gì? Tiểu Mễ gần như là lê hai chân, sau khi xuống xe đi thẳng tới cửa nhà mình chui vào, nàng hiện tại chỉ muốn ngủ. Mở cửa mới phát hiện Phó Thụy Dương đi theo nàng vào, "Anh không phải về công ty sao?"

"Ưmh, dầu gì cũng là nơi ở của vị hôn thê anh, phải đi tới thăm một chút". Phó Thụy Dương chắp tay sau lưng, vẫn bình tĩnh, bộ dạng chuyện đương nhiên, hoàn toàn không chú ý đôi mày thanh tú của Tiểu Mễ nhíu lại. Đường Tiểu Mễ lười phải quản hắn: "Anh tự lo cho mình vậy". Mở cửa trực tiếp đi vào phòng ngủ, nàng cảm thấy hôm nay trở về Thành phố N cũng không nên ra cửa, dù có chết cũng không muốn đi tìm Sơ Nhất, kết quả tự mình làm cho mình trở thành người không ra người quỷ không ra quỷ, toàn thân có cảm giác đau đớn, ngã đầu nằm ngủ, không lo chuyện khác.

Phó Thụy Dương ngược lại thật sự giống như đi thăm căn phòng này của Đường Tiểu Mễ, Tây Đơn là khu biệt thự được khai phá trong những năm 70-80, nhìn từ bên ngoài cũng biết phòng này có đoạn lịch sử, trên mặt tường dấu vết loang lổ, trong phòng cũng đơn giản, trên dưới hai tầng, có ban công riêng, cách trang trí đã cũ, 10 năm rồi, Dấu vết rất nặng, dưới nền đất lót một loại đá cẩm thạch cũ, màu sắc rất thâm, đồ trang trí trên trần nhà cũng đã quá hạn, giống như cái ghế lâu năm trên ban công kia, phòng bếp hợp kim nhôm khảm cửa kiếng, máy móc kiểu cũ, bao gồm máy giặt màu xanh da trời, đã bắt đầu trắng bệch, những thứ đồ này, không mười năm thì cũng có tám năm lịch sử.

Phó Thụy Dương đối với chuyện này vẫn rất kỳ quái, lẽ ra, Đường, Dương hai nhà rất cưng chiều Đường Tiểu Mễ, làm sao để cho nàng một mình ở nơi này, bây giờ ánh mắt nhìn biệt thự Tây Đơn, vô luận nền đất hay các thiết bị lắp đặt bên trong phòng, đều chỉ có thể coi là tạm được.

Trong phòng không có đồ trang trí dư thừa, bình thường, ở trong nhà các cô gái hay treo ảnh chụp gì đó, nhưng Đường Tiểu Mễ không có, ít ra, Phó Thụy Dương quay một vòng, không phát hiện vật gì có giá trị. Khe khẽ mở cửa phòng ngủ của Đường Tiểu Mễ, hắn cũng không có ý thức, nơi này cũng rất ấm áp, trong phòng rất nhiều gấu bông, trên chăn hoa văn cũng là hình vẽ phim hoạt, rãi rác một bên, cả người nàng cuộn lại, có người nói tư thế ngủ như vậy là thiếu cảm giác an toàn, trên bàn trang điểm cũng rất sạch sẽ, chỉ có hai chai sữa.

Hình như là có một tiếng rên truyền đến, Phó Thụy Dương vội bước nhanh tới bên giường, lật người Tiểu Mễ qua, trán của nàng ra rất nhiều mồ hôi, dính trên tóc, tay lạnh lẽo, còn ôm bụng, trên mặt lộ ra vẻ khổ sở.

"Tiểu Mễ? Tiểu Mễ?" Vỗ nhẹ mặt Tiểu Mễ, Phó Thụy Dương có chút nóng nảy, thật tốt, đây là thế nào?

Đường Tiểu Mễ từ từ mở mắt, bụng đau đớn khó nhịn, ưm một tiếng, có chút khốn đốn nghi hoặc nhìn chằm chằm khuôn mặt lo lắng trước mắt, nhất thời có chút không phản ứng kịp.

"Như thế nào, muốn đi bệnh viện hay không? Thế nào lại đau như vậy?" Phó Thụy Dương cau mày, mắt quét nhìn phía dưới thân Đường Tiểu Mễ, một màu đỏ đỏ, cảm giác có chút bối rối, đần độn chỉ vào mảng đỏ tươi, "Tiểu Mễ, có phải đã tới ngày thân thích của em tới thăm hay không".

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.