Xin Chào, Con Mèo Của Tôi!

Quyển 5 - Chương 10



Dương Sơ Nhất nhẹ nhàng gật đầu, nói với Đường Tiểu Mễ : "Chú của em đến rồi kia".

Đường Tiểu Mễ quay đầu lại, quả nhiên nhìn thấy Phương Vân kéo cánh tay Đường Kiến Quân, đi tới bọn họ, một người mặc tây trang thắt cà vạt, một người y phục dạ hội bình thườ g, hai người cũng chỉ mặc y phục truyền thống Trung Quốc nhưng mà Phương Vân rõ ràng cười rất vui vẻ, nàng trước kia chưa bao giờ được phép xuất hiện cùng hắn trong những trường hợp thế này.

"Chú Hai". Đường Tiểu Mễ nhìn Phương Vân nháy mắt mấy cái, cười có chút hài lòng, Đường Kiến Quân vươn tay cưng chìu muốn xoa xoa đầu Đường Tiểu Mễ. Phương Vân ngăn hắn lại: "Kiến Quân, tóc làm thật lâu, vò sẽ rối".

Đường Kiến Quân cười cười thu tay lại, "Tiểu Mễ chúng ta hôm nay rất đẹp". Sau đó có thâm ý khác liếc mắt nhìn Phó Thụy Dương.

"Chú Hai". Phó Thụy Dương hình như không nhìn thấy ánh mắt nghi ngờ của Đường Kiến Quân, vẻ mặt không có gì khác lạ.

"Phương Vân, em trò chuyện với Tiểu Mễ trước một chút, anh theo bọn họ đi xã giao". Đường Kiến Quân nhìn Phương Vân dịu dàng cười một tiếng, nhẹ nhàng sờ sờ Tiểu Mễ chóp mũi.

"Lão Tam, Vĩ Ba, các người chăm sóc Tiểu Mễ một chút". Dương Sơ Nhất nghiêm sắc mặt, Dương Sơ Tam gật đầu một cái. Đường Tiểu Mễ làm bộ như không nhìn thấy bọn họ trao đổi với nhau, có lúc, chuyện giữa đàn ông và phụ nữ không giống nhau, nàng biết không phải lúc nên hỏi, bốn người đi tới bên kia nói chuyện phiếm.

Phía sau tòa Biệt thự có một vườn hoa nhỏ, bên trong có băng ghế đá, Phó Thụy Dương, Đường Kiến Quân, Dương Sơ Nhất, Dương Sơ Nhị bốn người bọn họ ngồi xuống, Đường Kiến Quân móc ra một gói thuốc lá, bao bì không có trên thị trường mà là một hộp giấy màu xám tro như cọng cỏ khô, đây là điếu thuốc lá do công ty đặc chế tiến cống cho các quân khu, có tiền cũng không mua được, mỗi người một cây, thuần thục hút thuốc. Đường Kiến Quân khẽ ngửa người ra sau, kẹp điếu thuốc ở giữa ngón trỏ và ngón giữa, ánh mắt có chút mông lung: "Thằng nhóc Lâm Dương kia còn chưa tới sao?"

"Vâng, chú Đường". Dương Sơ Nhị gật đầu một cái, nhìn Phó Thụy Dương, trong ánh mắt tràn đầy nghi ngờ.

"Tại sao mang Tiểu Mễ tới đây? Tôi không tin là cậu lại không biết Lâm Dương là ai". Dương Sơ Nhất cầm điếu thuốc, trầm giọng nói.

Phó Thụy Dương tay trái kẹp điếu thuốc, hít một hơi thật sâu, một hồi lâu không nói gì, làm sao không biết hắn là ai chứ? Sâm Quảng, Tuyền Lâm có một loạt động tác khác thường, hắn có thể nào lại không chú ý? Có lẽ chẳng qua chỉ là suy đoán, mắc mớ gì tới hắn đây? Hắn tự xưng là thông minh, động tác của hai nhà quá lớn, không phải đã nói rõ tất cả sao? Người kia, đối với nàng, vị hôn thê của hắn, rất quan trọng sao? Cần gì phải chính mình tự đi điều tra thật rõ ràng, đem chân tướng phơi bày trước mặt mình. Hắn sớm nên nghĩ đến nàng tốt như vậy, làm sao quá khứ có thể là một tờ giấy trắng?

Rõ ràng sự tình không phải phát triển như vậy nhưng mà từ lúc nào đã thoát khỏi hắn tầm tay của hắn?

"Mang Tiểu Mễ tới đây cũng tốt, Thụy Dương, nếu cậu theo Tiểu Mễ gọi tôi bằng Chú hai, tính cả chuyện công và tư, đều không phải là người ngoài, ngồi ở chỗ này cũng không có người ngoài". Đường Kiến Quân đột nhiên nhìn Phó Thụy Dương, từ từ dập tắt điếu thuốc trên bàn đá, để lại một vệt màu xám đen, "Nhớ ước định giữa chúng ta, đừng làm Lâm Dương thứ hai".

Không biết Phó Thụy Dương đang suy nghĩ gì, dập tắt điều thuốc cầm trong tay, cúi đầu, không nhìn ra vẻ mặt: "Sẽ không quên". Không chỉ có ước định với bọn Đường Kiến Quân, giữa hắn và nàng cũng có ước định, không nhau trước, không thể kết hôn thật sao? Nếu như, thích lẫn nhau thì sao đây?

Bọn Đường Tiểu Mễ đi đến một góc nói chuyện phiếm, thật sự là không dám đi khắp nơi, nàng mặc như vậy có cảm giác rất không tự nhiên, Phương Vân cũng không vui vẻ đến đây giao thiệp với người xa lạ, đứng một bên cùng bọn Dương Sơ Tam và Lâm Vĩ Ba nói chuyện rất vui vẻ với hai người, một xướng, một họa trêu chọc Tiểu Mễ và Phương Vân thật vui.

"Đang nói gì vui vẻ như vậy?" Đường Kiến Quân khom lưng nhìn Đường Tiểu Mễ một chút, lại nhìn Phương Vân một chút, trên mặt nở nụ cười dịu dàng.

"Các người sao lại đi lâu như vậy?" Đường Tiểu Mễ chu môi, rất bất mãn, mọi người cười ầm lên.

Phó Thụy Dương kéo đứng dậy Tiểu Mễ, thấy Đường Tiểu Mễ nhíu chóp mũi, cảm thấy buồn cười, người khác lúc mất hứng đều là cau mày, cô gái này thích giày vò cái mũi của nàng, theo bản năng vươn tay kẹp chặt mũi của Tiểu Mễ, nhỏ giọng nói: "Có phải chờ rất lâu hay không?"

Hai người cũng rất tự nhiên, không chút nào ý thức được cử động này đối với người khác xem ra thân mật cỡ nào, Ba anh em Dương gia cũng có chút khó chịu, trước kia Tiểu Mễ rõ ràng theo chân bọn họ làm nũng, làm sao đến phiên Phó Thụy Dương hắn rồi hả? Đổi lại ngày trước, trong lòng Đường Kiến Quân bao nhiêu khó chịu cùng cảm khái nhưng bây giờ, hắn không khỏi thầm nghĩ, Ba, hi vọng quyết định của người đúng, việc con làm cũng đúng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.