Xin Chào, Con Mèo Của Tôi!

Quyển 6 - Chương 3



Lâm Dương đanh ngồi trong xe, tinh thần có chút thấp thỏm. Những ngày qua hắn còn đang phiền lòng chuyện hợp tác, lòng tự ái của hắn không chấp nhận cùng Phúc Ninh hợp tác lần này, nhưng phải trở về Thượng Hải, hắn lại càng không cam lòng, buổi sáng lúc ra cửa, có một chiếc xe jeep lái đến trước mặt hắn, bước xuống là một người đàn ông mặc quân phục.

"Lâm tiên sinh, mời". Người đàn ông này gương mặt nghiêm khắc, hẳn là không chịu nói thêm nữa một câu. Xe nhanh chóng đi về phía trước, trước khi bước lên xe, Lâm Dương đã nhìn kỷ, chiếc xe này mang biển số quân đội, hắn nghĩ không ra, người nào muốn gặp mình. Xuyên qua nội thành, lái xe đến phía Bắc Thành phố N, Lâm Dương kinh hãi, tới Thành phố N mấy ngày nay hắn đã biết nơi này là trụ sở quân khu N, hắn mơ hồ biết được người nào đang tìm mình.

Nhân viên bảo vệ hướng chiếc xe này chào, xe chậm rãi lái vào, dừng lại, người đàn ông mặc quân phục mở cửa xe cho Lâm Dương, "Lâm tiên sinh, xin mời qua bên kia, thủ trưởng đang đợi cậu". Ngón tay chỉ ngôi nhà bên cạnh.

Cửa chính mở rộng ra, Lâm Dương cẩn thận bước vào, nhìn thấy trong một vườn hoa, một ông già ngồi trên ghế thái sư, trong tay cầm một chiếc điện thoại di động, nếp nhăn trên đôi gò má, nhìn qua rất mệt mỏi, hai mắt rất sâu, mới nhìn giống như một ông lão gần đất xa trời, chẳng qua đôi kia có chút đục, trong ánh mắt thỉnh thoảng lóe ra tia sáng, Lâm Dương không nghi ngờ năng lực của ông lão này chút nào.

Khẽ gật đầu, ông lão không có phản ứng, Lâm Dương cũng không dám lỗ mãng, hắn không cho đây là một ông già vô hại, rõ ràng chẳng hề nói một câu nhưng tản mát ra áp lực làm cho hắn không dám khinh thường.

"Chiếc điện thoại di động này, cậu thấy thế nào?" Ông lão rốt cuộc mở miệng, giọng nói bình thản giống như đang nói việc nhà. Lâm Dương nghi ngờ nhìn chằm chằm điện thoại Dopod màu hồng trên tay ông lão, trái tim đập cuồng loạn như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, nói không nên lời, đây là điện thoại di động của Tiểu Mễ.

Lúc đầu Tiểu Mễ cầm chiếc điện thoại này, hắn cũng rất nghi ngờ, cái kiểu dáng điện thoại này không có trên thị trường Trung Quốc, cho dù là hàng nhập khẩu thì mẩu chữ cũng không thể hoàn thiện, nhưng điện thoại của Đường Tiểu Mễ từ tính năng đến kiểu dáng đều là nhất lưu, lúc ấy nàng chỉ nói là người thân tặng cho nàng nhưng bây giờ xuất hiện trong tay ông lão này.

"Ánh mắt của cậu nhìn điện thoại di động này không tệ". ông lão nhàn nhạt liếc hắn một cái, rồi vuốt vuốt, mở ra nắp điện thoại ra, "Bên trong màn hình lại càng sắc xảo, cậu có muốn xem một chút hay không?" Nói xong liền đưa cho Lâm Dương.

Lâm Dương cảm giác mình đang run rẩy, nhận lấy điện thoại di động, tấm hình nền khiến Lâm Dương không nhịn được hít một hơi lạnh, hình hai người trên đó, cảnh tượng trên đó, hắn không thể không quen thuộc, đó là ngày hắn tốt nghiệp, trong buổi lễ tốt nghiệp, lúc chụp hình có lẽ người con trai mặc áo chưa tốt, Phan Văn Đình giúp hắn sửa sang lại cổ áo, lúc ấy hắn cảm thấy có chút không ổn, nhưng không cự tuyệt, nhưng không biết tại sao lại bị chụp hình, hơn nữa còn làm hình nền trong điện thoại di động của Tiểu Mễ.

Trong hình Phan Văn Đình dịu dàng nhìn hắn, giúp hắn lật lại cổ áo, mặc dù vẻ mặt hắn lúng túng nhưng vẫn nở nụ cười tươi tắn, nhìn qua góc độ này, không khác gì hai người đang đắm đuối liếc mắt đưa tình.

"Cái này, làm sao, cái này. . . . . ." Lâm Dương cầm điện thoại di động không nói ra câu hoàn chỉnh.

"Có phải cậu muốn nói hình nền này hay không?" ông lão dường như đang cười, giọng nói có chút khàn khàn, "Là cháu gái ngốc nghếch của ta chụp".

"Tiểu Mễ?" Lâm Dương lẩm bẩm nói, không thể tin được nhìn chằm chằm chiếc điện thoại". Tại sao nàng? Tiểu Mễ nàng. . . . . ."

"Đứa cháu gái ngốc nghếch của ta, đưa cái này làm hình nền, nó đã nhìn suốt cả một năm, ngược lại, kẻ làm ông nội như ta đây không nhìn nổi, cho nên ta cho người ta lấy đi". Ông lão nhận lấy điện thoại từ trong tay Lâm Dương, "Như thế nào? Chụp cũng không tệ lắm phải không?"

Lâm Dương đã không còn nghe được ông lão nói gì, dù thế nào đi nữa hắn cũng không ngờ, Tiểu Mễ sẽ chụp được tấm này, hắn vẫn cho là khoảng thời gian đó nàng xin nghỉ về nhà, thì ra là nàng vẫn luôn ở đó. Lâm Dương cảm thấy trái tim đau nhói, hắn không cách nào tưởng tượng được bộ dạng của Tiểu Mễ cầm chiếc điện thoại này nhìn một năm, nếu như, nếu như ông lão này không lấy đi, nàng còn phải nhìn cái này bao lâu nữa?

Phải rất kiên cường mới nhớ mãi không quên?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.