Xin Chào, Đến Bắt Người Xấu Đây!

Chương 2



6.

Không có Lâm Thời Huyên, Lâm Hạ Tử tạm thời cũng chẳng dám đến chỗ tôi pha trò. Ngày tháng này tôi cũng thật nhàn hạ, ngoài việc đi bắt ông lão bán đĩa đen dưới cầu vượt thì cũng chỉ có thể bắt ông lão bán đĩa đen dưới cầu vượt thôi.

Những người đó bây giờ nhìn thấy tôi liền chạy, với cái tốc độ như vậy thì người đàn ông tầm 60 tuổi đó đi chạy nước rút 100m trong Thế vận hội cũng có thể giành giải nhất.

Tôi vỗ vỗ vai anh Béo chung đội: “Anh nhìn người ta xong lại nhìn anh thử xem, tuổi nhỏ hơn một nửa mà tốc độ chẳng bằng một góc người ta nữa là.”

“Người ta xem hằng ngày, nói đến “sức bền” sao anh bì được.” Anh Béo tức tối trả lời.

“Hửm? Sao anh biết người ta ngày nào cũng xem vậy, anh cũng chung hội hay gì?”

Anh Béo vội nói: “Anh không có nha, đừng nói bậy.”

Tôi khoanh tay: “Được rồi được rồi, vào văn phòng rồi nói tiếp.”

7.

Nhận được lời phản hồi của quần chúng về việc câu lạc bộ Bạch Lộ ở thành phố Đông Nguyên có xảy ra một số việc không phù hợp với giá trị cốt lõi của chủ nghĩa xã hội, văn phòng của tôi liền điều ra vài người cảnh sát mặc thường phục bắt đầu hành động.

Tôi cùng với anh Béo do bắt được Lâm Thời Huyên nên được cấp trên xem trọng cũng có mặt trong đó.

Nói là câu lạc bộ nhưng thật ra lại là hộp đêm, vừa vào liền thấy vài người uống rượu nhảy nhót. Tôi ngồi ở quầy bar gọi ly rượu từ từ quan sát.

Bên cạnh đột nhiên xuất hiện một tên ngốc: “Người đẹp, đến uống rượu sao?”

Tôi chẳng thèm ngẩng đầu: “Không phải, đến quét mấy thứ khiêu dâm.”

Anh ta cười: “Haha, em cũng hài hước quá đi.”

Tôi trừng mắt lên, bạn xem mấy người này đi, tôi nói sự thật cũng không thèm tin.

Anh ta lại đi tới, tay gác trên quầy bar: “Cho anh phương thức liên lạc đi em.”

Tôi dịch dịch chỗ ngồi, trả lời: “110.”

Anh ta vẫn dán gương mặt tươi cười sát lại: “Người đẹp à, gặp gỡ nhau là duyên đó. Xinh đẹp thì cũng không nên vô tình vậy chứ.”

Tôi cười lạnh một tiếng: “Anh biết về duyên số vậy sao cũng chưa thấy đi tu?”

Níu kéo vài lần, mặt anh ta cuối cùng không nhịn được nữa mà hiện ra vẻ thẹn quá hoá giận: “Giả vờ gì chứ? Đã đến đây rồi mà còn làm ra vẻ thanh cao.”

Chà, lời này nghe ra liền phát hiện câu lạc bộ Bạch Lộ này thật sự có vấn đề. Tôi đánh giá anh ta một vòng, nói: “Thế anh đi vệ sinh nhiều lần vậy rồi sao còn chưa biến thành phân vậy?”

“Cô cmn đừng có mà được nước lấn tới!” Anh ta tức giận đập một phát lên quầy bar rồi đứng lên.

Tôi cũng đứng lên theo, xoay xoay cổ tay, nhìn xuống đất rồi nói: “Ây da, mặt của anh còn dưới đất nè, nhặt lên lẹ lẹ tranh thủ còn xài được đó.”

“Đệt!” Tên nhóc này chửi tục một tiếng, vung tay lên định đánh tôi.

Tôi cười nhẹ một tiếng, bắt lấy cổ tay anh ta dùng sức vặn một vòng. Do hôm nay còn có nhiệm vụ chứ nếu không tôi cũng chẳng ngần ngại cho anh ta nếm trải khổ ải thế gian.

Tên ngốc này ngay lập tức liền nhe răng trợn mắt, vẻ mặt thống khổ. Tôi liếc mắt một cái thì thấy anh Béo đang đứng cách đó không xa vẫy tay với tôi.

Phải bắt tay vô làm việc chính rồi.

Tôi đẩy anh ta một cái, hung hăng đạp thêm một cước rồi mới bước về phía anh Béo.

8.

Cái hộp đêm này trông cũng rất có khí phách, ngay cả bảng tên cũng hiện lên nét bất phàm: Quán Bá Vương

Đội trưởng ra lệnh một tiếng thì mấy người chúng tôi liền đẩy cửa xông vào.

Trong hộp đêm này rõ ràng nam ít nữ nhiều, có uống rượu, ca hát, chuyện trò, còn có cả đang “làm việc” ở góc sô pha nữa.

Thành tích tháng này lại được tăng thêm rồi, tôi cười toe toét: “Cũng náo nhiệt quá đó chứ.”

Người đàn ông đang “làm việc” ở góc sô pha vội vã kéo quần lên, hốt hoảng hỏi: “Cô là ai!”

Tôi lấy ra chứng nhận cảnh sát, ánh mắt thay đổi: “Tôi là người đi chống mấy chuyện khiêu dâm cho nhân dân đây! Tất cả đều giơ tay lên cho tôi!”

Người đàn ông đó mắng mỏ: “Xui xẻo!”

Tôi nhìn anh ta: “Tổ tiên anh có con cháu như anh mới gọi là xui xẻo đó.”

Anh Béo hỏi tôi: “Đó có phải Chủ tịch của mạng Thiên Biến không?”

“Hả? Sao có thể? Em nhớ Chu Chí Hoài là cao phú soái(1) mà?”

Tôi lấy điện thoại ra tra chút tin tức rồi cẩn thận so sánh: “Ể? Hình như đúng thật là Chu Chí Hoài. Nhan sắc này cũng hơi đỉnh đấy, chênh lệch ba mươi bốn cân cũng bị sửa mất tiêu.”

Chu Chí Hoài: “Đó là ảnh của tôi mười năm trước!”

Tôi kinh ngạc: “Mười năm trước anh đã hói đầu rồi hả?”

Chu Chí Hoài: “…”

Tôi quay sang anh Béo: “Vậy nên mới nói anh nên giảm cân đi, nếu không đến lúc đó bụng vừa phì đầu vừa hói đó.”

Anh Béo: “Tôi cũng cảm ơn cô quá cơ.”

“Không có chi, vậy tiền ăn tháng này anh bao nhé.”

Tôi nhìn về người đàn ông khác trong phòng này, anh ấy đang ngồi trên sô pha. Trông cũng không có đồi bại như Chu Chí Hoài, cũng không giống những người khác đang hốt hoảng, anh ấy vẫn còn giữ được dáng vẻ bình tĩnh ổn trọng.

Thật sự là mặt mày như hoạ, bề ngoài như vậy rất dễ làm cho người ta sinh ra hảo cảm. Người này tôi nhận ra, Chủ tịch tập đoàn Cố thị, Cố Triều.

“Chào Cố tổng, phối hợp một chút nhé.” Tôi đi đến trước mặt anh ta.

Anh ấy nhướng mi nhìn sang: “Cô biết tôi?”

Tôi gật đầu: “Tôi thấy trong cuốn sách ở nhà vệ sinh.”

Quả nhiên là kim cương vương lão ngũ(2), đã và đang chiếm giữ ngôi đầu trong danh sách con rể được yêu thích của những bà lão trung niên.

Cố Triều: “…”

Tôi an ủi anh ấy: “Lượt đọc trong nhà vệ sinh cũng cao lắm. Anh rất nổi tiếng trong khu chúng tôi, những bà lão trung niên còn khen anh rất đẹp trai mà.”

Cố Triều: “Cảm ơn sự an ủi của cô.”

Không ngờ vị tổng tài lớn như vậy mà tính cách cũng dễ gần ghê, tôi vỗ vai anh ấy một cái: “Không có chi, đợi anh lên được tập mới nhất thì tôi sẽ ủng hộ cho anh một quyển.”

Hiển nhiên tôi cũng chẳng biết cái thứ ấy tìm mua ở đâu ra, nhưng mà hiện tại chắc mua không được rồi. Tôi sẽ đến nhà vệ sinh tiện tay lấy cho anh ấy một quyển, trừ việc hơi có mùi chắc cũng không có vấn đề gì nữa đâu.

- ----------

(1): người đẹp trai cao ráo nhà giàu.

(2): người đàn ông kiệt xuất, quý hiếm, không chỉ giàu có mà còn đẹp trai, vẫn còn độc thân.

9.

Một đám người xếp hàng xong, năm nam tám nữ, tôi cùng với đội trưởng dẫn đầu dắt họ lên xe cảnh sát.

Vừa đi đến cửa thì thấy thằng ngốc lúc nãy dẫn theo một đoàn người, trên tay còn đang cầm vật gì đó chỉ vào tôi hét lớn: “Anh Hắc, chính là cô ta!”

Tôi nhướng nhướng mày, đội quân này là đến để đánh nhau đúng không? Không ngờ tới sẽ có thêm thu hoạch ngoài ý muốn.

Tôi thổi còi rồi nói: “Ái chà, tập hợp đánh nhau. Đội trưởng, đến cũng đến rồi hay chúng ta bắt hết cả bọn đi!”

Thu hoạch tối nay được hơi nhiều đó, thành tích tháng sau của tôi cũng có luôn rồi. Người đông đến nỗi xe cảnh sát không đủ chỗ nhét nữa, thậm chí chúng tôi phải đến đồn gần đó điều động thêm xe và nhân lực.

Thằng ngốc đó còn không chịu lên xe, quay sang nhận lỗi với tôi: “Chị ơi, em sai rồi, lần sau em không dám nữa đâu.”

Tôi trực tiếp đạp cho anh ta một cái: “Lên xe ngay cho tôi! Sớm đã nói tôi đến quét tội phạm, số điện thoại là 110 mà anh cũng đâu có nghe, đã cho cơ hội mà không biết nắm bắt.”

Anh ta khóc lóc thảm thiết. Người tiếp theo lên xe chính là người gọi là Anh Hắc, tôi đồng tình nhìn anh ta: “Làm nghề này của các anh cũng không dễ gì, lần sau thu nạp đàn em nhớ lựa người có đầu óc chút cũng dễ làm ăn hơn.”

Anh Hắc người cũng như tên, đen hết cả mặt bước lên xe.

10.

“Họ tên?”

“Chu Chí Hoài.”

“Tuổi tác?”

“39.”

“Đi đến đó làm gì?”

“Tôi cùng với Cố tổng bàn chuyện làm ăn!”

Tôi nhìn anh ta: “Ồ, bàn chuyện làm ăn! Chuyện làm ăn gì mà Cố tổng ngồi một bên còn anh cưỡi trên người con gái người ta để bàn? Sao? Anh cần Cố Triều ngồi đó cổ vũ hay là cần anh ta hướng dẫn?”

Anh Béo bên cạnh đẩy tôi một cái, bảo tôi đừng có mà th0 tục như vậy.

Chu Chí Hoài giảo biện: “Lúc đó đã bàn xong rồi, tôi ngồi nghỉ ngơi với bạn gái một chút cũng là phạm pháp sao?”

“Cái đó thì không phạm pháp, nhưng mà bạn gái anh cũng nhiều ghê. Ở hiện trường có 8 người, tất cả đều là bạn gái anh đúng không? Anh có biết mại dâm là bất hợp pháp không?”

Chu Chí Hoài: “Tôi không có mại dâm! Bạn gái tôi chỉ có một người, là cái người mà tôi đang ôm đó.”

“Được rồi.” Tôi gật gật đầu: “Vậy anh nói thử xem bạn gái anh tên gì? Dịch Diêu Linh, Kim Trà Cúc, Bảo Văn Bối, là ai nào?”

“…Dịch Diêu Linh”

Tôi mỉm cười nhìn anh ta: “Ồ, ngại quá mấy cái tên này là do tôi thuận miệng bịa ra đó.”

110, cục cảnh sát, bình giữ nhiệt(1).

Chu Chí Hoài tiếp tục giải thích: “Chúng tôi là nhất kiến chung tình, vừa mới gặp không bao lâu nên không biết tên.”

“Nhưng mà cô gái kia lại nói không quen biết anh, anh gặp cô ấy trong mơ xong vừa ý người ta hả?”

“…”

Anh Béo đúng lúc nói: “Theo luật pháp nước ta thì ai lần đầu tham gia mại dâm có thái độ thành khẩn nhận lỗi chỉ bị tạm giam dưới năm ngày hoặc nộp phạt 500 đồng, anh đây là lần thứ mấy rồi?”

Chu Chí Hoài hạ mí mắt xuống: “Lần đầu tiên.”

“Hờ…” Tôi cười lạnh: “Không phải anh nói anh không có tham gia hay sao?”

“Cmn, cô giở trò quỷ.”

Tôi lạnh nhạt nhìn sang: “Phỉ báng cảnh sát, tội thêm một bậc.”

- --------

(1): này là những từ nữ chính đọc lái lại để bịa ra những cái tên phía trên.

11.

Thẩm vấn xong Chu Chí Hoài thì trùng hợp Cố Triều bên kia cũng vừa xong. Đội trưởng gật nhẹ đầu với tôi, ý là thả người được rồi.

Thật ra lúc nãy chúng tôi cũng đã bàn bạc xong, những người như thế này thì dù muốn tìm phụ nữ cũng sẽ chẳng đi đến như nơi như vậy. Nhưng theo thường lệ thì vẫn phải phê bình và dạy dỗ lại chút xíu.

Tôi đưa Cố Triều ra ngoài, cũng tiện tay lấy hai cuốn tài liệu tuyên truyền về chống khiêu dâm và chống việc làm bất hợp pháp từ trên kệ xuống, nói: “Cố tổng, mặc dù trong vụ án này anh cũng tính là người bị hại nhưng tôi vẫn có vài lời muốn gửi đến anh.”

“Rửa tai lắng nghe.”

“Tôi biết là mỗi người ai cũng có nhu cầu, nhưng mà sau này việc ngồi bên cạnh xem người khác “ấy ấy” thì cũng mong anh ít làm thôi, như vậy đối với thân thể anh cũng không tốt.”

Đặc biệt là kiểu thân hình như Chu Chí Hoài, xem nhiều cay mắt.

Cố Triều: “…Tôi không phải loại người như vậy.”

Tôi đưa tài liệu qua: “Hầu hết những người mua dâm trước khi bị bắt đều nói như vậy đó.”

Cố Triều đưa tay nhận lấy, mỉm cười với tôi: “Được rồi, tôi biết rồi, cảm ơn nhắc nhở.”

Tôi thấy anh ấy phối hợp như vậy cũng rất hài lòng: “Vậy giờ anh kí tên xong thì có thể đi được rồi, anh còn vấn đề nào muốn hỏi nữa không?”

Bây giờ cũng sắp 5 giờ sáng rồi, bầu trời đang dần hửng sáng, xa xa truyền tới tiếng còi xe cùng tiếng chuyện trò không rõ. Anh ấy nhìn về phía tôi dưới sắc trời không quá sáng: “Không biết nên xưng hô với cảnh sát như thế nào?”

Tôi nhìn lại anh ấy: “Lý Thời Mộ.”

12.

Rất lâu rồi không nhìn thấy Lâm Hạ Tử, không nghĩ tới sẽ gặp ở đây.

Đây là sinh nhật lần thứ 60 của giáo viên chuyên nghiên cứu về tâm lý tội phạm của tôi. Lúc ở trường đại học cô cũng chăm sóc tôi rất nhiều, về tình về lý thì tôi đều nên đến mừng thọ cô.

Sớm nghe nói chồng cô là người doanh nhân giàu có, nhưng giàu đến mức nào thì tôi cũng không biết. Hôm nay nhìn thấy những vị khách qua qua lại lại ở đây thì tôi ngạc nhiên nha.

Cũng có những người quen như Cố Triều, Hoắc Vô Yến. Xoay người một cái tôi còn nhìn thấy Lâm Hạ Tử.

Vẫn là phong cách thuần khiết như cũ, đều nói người xinh xắn cũng có một thân hiếu thảo mà. Bộ lễ phục màu trắng cũng cô ta cộng với tóc đen thẳng thì rõ ràng chính là hình tượng mối tình đầu của vô số thanh niên.

Cái gì cũng giống với lúc trước, chỉ khác người đàn ông bên cạnh thôi.

Lúc tôi đang vui thay Lâm Thời Huyên thì cô ta đã kéo người đi đến bên cạnh tôi rồi. Người này hiển nhiên là một tay lão làng, tuy da dày thịt béo nhưng vành mắt lại thâm đen, vừa nhìn đã biết bị rượu vét sạch cả người.

“Chị ơi!” – Lâm Hạ Tử mềm mại gọi tôi một tiếng.

Người đàn ông bên cạnh cũng giơ tay ra: “Nghe qua Hạ Tử có người chị gái rất xinh đẹp, hôm nay tận mắt thấy quả là danh xứng với thực. Chào cô, tôi tên Giang Phong, là bạn của Hạ Tử.”

Tôi bắt tay xã giao một cái, tên này còn xoa xoa tay tôi. À, hiểu luôn, thì ra là một tên quỷ háo sắc.

Tôi lấy khăn ướt trong túi ra lau tay: “Ngại quá, tôi không cố ý nhắm vào anh nhưng dạo này dịch cúm gia cầm có hơi nghiêm trọng, bác sĩ dặn tôi nhớ rửa tay sau khi tiếp xúc với động vật.”

Giang Phong nở nụ cười xấu xa: “Tính cách của cô với Hạ Tử rất khác nhau, một như nước, một như lửa.”

Nói xong anh ta còn cố ý nhìn nhìn thân thể tôi.

“Hờ”, tôi cười lạnh: “Ngài mà còn nói tiếp thì coi chừng nước chảy xiết đó.”

Sắc mặt Lâm Hạ Tử rõ ràng khó coi, dù cho Giang Phong có dê gái nhưng dê trước mặt cô ta là có ý gì?

Giang Phong nghe vậy quay sang Lâm Hạ Tử, tay thân mật chạm vào mũi cô ta: “Anh chỉ đang kết thêm bạn mới thôi mà…”

Tôi liền lấy cớ bận việc rời đi, sợ xem nữa thì nôn ngay tại chỗ luôn quá.

13.

Tôi đứng chán nản trong góc chờ những người vây quanh cô tôi giải tán bớt. Sau đó thấy có kẽ hở tôi liền vội vàng vào trò chuyện đôi câu hoàn thành KPI của ngày hôm nay.

Nhưng tôi không ngờ đến tên Giang Phong này vậy mà còn tìm tôi nói chuyện riêng. Anh ta bước đến như con công xoè đuôi: “Lý tiểu thư, lại gặp nhau rồi.”

Tôi cũng gật gật đầu, trên mặt đều là vẻ qua loa cho có. Anh ta làm như không thấy, tiếp tục: “Lý tiểu thư tên Lý Thời Mộ phải không nhỉ? Vậy tôi có thể gọi cô là Mộ Mộ không?”

Đối với cái thể loại hỏi thừa này thì nói câu nào tôi cũng thấy ghét. Tôi cười mỉm: “Không được.”

“Cô lạnh lùng như vậy làm tôi có chút đau lòng.”

“Nếu làm tổn thương đến anh thì cho tôi xin lỗi, tôi cố ý đó.”

Giang Phong nở nụ cười tự cho là đẹp trai: “Cô mới quen biết tôi nên có chút ít hiểu lầm với tôi cũng đúng thôi. Ngày mai cô có rảnh không? Chúng ta cùng nhau ăn bữa cơm.”

Tôi lùi xa ra ba bước, cự tuyệt: “Ngại ghê, ngày mai tôi không đói.”

“Vậy ngày mai đi mua sắm? Con gái không phải đều rất thích mua sắm hay sao?”

“Ồ, vậy càng không được. Bệnh viện vừa nhắn ngày mai có thể tôi phải cắt chân rồi.”

Người bình thường nghe đến đây đều sẽ hiểu ý mà bỏ đi, nhưng họ Giang này đột nhiên lại cười ra tiếng: “Mộ Mộ thật hài hước. Tôi thấy cô giống với bạn gái tương lai của tôi quá nên mới muốn cùng cô gần gũi thêm một chút.”

Tôi thấy ghê tởm muốn chết, cũng lười diễn với anh ta nữa: “Tôi thấy tôi giống ba anh hơn đó, vậy có phải anh nên quỳ xuống lạy tôi một cái không?”

Tôi sờ sờ tóc: “Ồ, xin lỗi nha, kiểu người không chịu nổi cô đơn như anh chắc không có ba dạy đâu nhỉ?”

Sắc mặt Giang Phong biến đổi, bắt đầu lên giọng: “Cô đừng có mà từ chối tôi thẳng thừng như vậy. Đừng nghĩ tôi không biết các cô giả vờ ra vẻ cũng chỉ vì tìm người có tiền bao dưỡng thôi hay sao? Được tôi xem trọng là phúc của cô rồi đó!”

Tôi cmn tức tới bật cười luôn. Sờ sờ bình hoa trang trí kế bên, cân nhắc cầm bên nào thì tiện tay hơn, nói: “Phúc đâu tôi không thấy, tôi chỉ thấy khẩu khí anh cũng không nhỏ. Sao nào? Đi vệ sinh quên mang giấy nên không lau miệng à?”

Tôi không nể nang gì, anh ta cũng không thèm mang mặt nạ nữa: “Cô nói chuyện như vậy với tôi chắc cô cũng không biết ba tôi là ai đâu nhỉ? Ba tôi chỉ cần nói một câu cô liền mất công việc…”

Tôi ngắt lời anh ta: “Aiyo, sợ quá đi! Anh gọi ba anh qua đây nhanh chút, suốt ngày kêu cha gọi mẹ, anh là con trai cưng của ba anh hay gì? Anh nghe lời ba anh như vậy sao anh không thấy trời lạnh mà đắp thêm hai lớp quan tài cho ba anh? Đồ ngu này!”

“Cô!” Giang Phong vung tay lên, tôi cũng đang nắm lấy bình hoa dồn sức. Bàn tay anh ta dám hạ xuống, tôi không đập vỡ đầu anh ta thì cũng muốn đâm anh ta vài phát.

Bình hoa tôi cầm giơ lên một nửa, một bàn tay đột nhiên ngăn lại móng heo của Giang Phong. Cố Triều giữ lấy tôi, mỉm cười đứng ra phía trước: “Đánh phụ nữ thì còn gì là bản lĩnh nữa?”

14.

Giang Phong rõ ràng không dám hống hách trước mặt Cố Triều, ngập ngừng thu tay lại: “Cố…Cố tổng!”

Cố Triều không để ý anh ta, ánh mắt nhìn về tôi: “Không sao chứ?”

Tôi gật đầu, cái tay đó còn chưa chạm đến tôi.

Lúc này anh ấy mới nhìn thẳng vào Giang Phong, toả ra khí chất của kẻ bề trên, sau lại thản nhiên hỏi tôi: “Anh ta là ai?”

Tôi phối hợp diễn với anh ấy: “À, tiện nhân tai to mặt lớn này anh không biết hả? Hay anh gọi là khuyết tật trí tuệ cũng được.”

Cố Triều đứng thẳng người, thần sắc lạnh lẽo: “Còn chưa cút đi?”

Giang Phong rời đi với vẻ mặt tức tối, tôi trợn mắt nhìn anh ta một cái. Tôi không biết tên đó bình thường sống thế nào nhưng anh ta lại tự tìm đường chết, rõ ràng là một tên ngốc.

Còn tôi thì khác, trời sinh khắc mấy đứa ngốc. Bà đây thấy một đứa đánh một đứa.

Cố Triều bỏ cái tay giữ lấy tôi lúc nãy xuống: “Lại gặp nhau rồi, cảnh sát Lý.”

Tôi xua xua tay: “Cảm ơn Cố tổng rút kiếm tương trợ. Ở bên ngoài anh gọi tên tôi là được rồi.”

“Được thôi.” Cố Triều gật đầu, lập tức liền gọi tên tôi: “Thời Mộ.”

Anh ấy cố ý dừng lại như thể đang đánh giá phát âm của hai từ này, cảm giác này có chút kì lạ.

Sau lại mỉm cười: “Cô có khả năng gây ra rắc rối ghê nhỉ?”

“Ài…” Tôi cau mày: “Đó là cái giá của sắc đẹp trời cho.”

“Thời Mộ, lâu rồi không gặp!”

Giọng của cô giáo truyền đến cắt ngang cuộc trò chuyện giữa tôi và Cố Triều. Tôi đứng thẳng dậy, cúi nhẹ đầu chào cô ấy: “Cô Trần, đã lâu không gặp.”

Tốt nghiệp trường cảnh sát đã ba năm rồi, đây là lần đầu tiên tôi gặp lại cô ấy.

Cô Trần mỉm cười bước lại, ánh mắt dừng giữa hai người chúng tôi chốc lát, hỏi: “Hai đứa biết nhau à?”

Tôi gật đầu: “Dạ, lúc trước đi chống khiêu dâm gặp được ạ.”

Cố Triều: “…”

Nụ cười của cô ấy cứng lại: “Tiểu Triều con…”

Tôi kéo lấy cô ấy: “Không phải đâu cô. Cố tổng chỉ ngồi bên cạnh xem thôi, anh ấy không có tham gia.”

Cố Triều: “…”

Sao giống càng tẩy càng đen quá?

(Còn tiếp)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.