Từ Tán quay đầu.
Lam Thiên Nhiên buông tay: “Cụ thể thì cậu muốn hỏi cái gì về hắn?”
Từ Tán thầm nghĩ, quên mất đôi khi tư duy của Lam Thiên Nhiên không được bình thường.
Anh đành hỏi một câu cụ thể hơn: “Hắn cũng về nước rồi sao?”
Lam Thiên Nhiên do dự: “Tôi không biết, đã nửa năm rồi tôi không liên hệ với hắn.
Nửa năm trước hắn ở Mỹ.”
Từ Tán gật đầu, cười nói: “Cảm ơn.
Chúc ngủ ngon.”
Lam Thiên Nhiên cười đáp lại: “Chúc ngủ ngon.”
–
Nghe thấy tiếng mở cửa, Tạ Khai Ngôn liền ra đón: “Sao lại tăng ca rồi?”
Cậu ta là sinh viên của đại học Tự nhiên Minh, bình thường ở ký túc xá, chỉ đến cuối tuần mới qua đêm ở nhà Từ Tán.
Gần đây vì sắp đến thi học kì, ít tiết, số lần cậu ta đến nhà Từ Tán mới tăng lên.
Từ Tán choàng vai cậu ta: “Lúc trước đã nói với em có người muốn thu mua công ty bọn anh rồi còn gì, hôm nay người ta đến công ty để đàm phán rồi.”
“Nóng muốn chết.” Tạ Khai Ngôn đẩy anh ra, hỏi: “Người ta chịu trả bao nhiêu tiền?”
Cậu ta không biết tình hình công ty của Từ Tán, vẫn luôn cho rằng đó là một công ty nhỏ đang gắng gượng duy trì, chẳng đáng bao nhiêu tiền.
Tuy nhiên, cậu ta nghĩ như vậy cũng không sai, nhưng đó chỉ là bề ngoài thôi.
Thật ra công ty của Từ Tán rất có tiềm năng, nếu không thì còn lâu mới lọt vào mắt xanh của một tập đoàn lớn như Hằng Thịnh.
“Còn chưa bàn đến tiền nhanh như thế đâu.” Từ Tán mở tủ lạnh, lấy một chai bia ra bật tung nắp, đi ra ban công.
“Bàn xong chuyện, có tiền rồi, chúng ta đổi chiếc xe khác đi.
Xe của anh lớn quá, lái đi đâu cũng không tiện.” Tạ Khai Ngôn tìm cớ khuyên Từ Tán đổi xe.
Cậu ta không thích chiếc xe “hầm hố” của Từ Tán.
“Xe của anh có gì không tốt? Lên được núi lội được sông.” Từ Tán đẩy cửa ban công, bước đến lan can, dựa vào đó uống bia.
“Ở Minh lấy đâu ra núi với sông?” Tạ Khai Ngôn đẩy Từ Tán một cái: “Nói thật nhé, cái xe ấy khó lái chết được.”
Từ Tán nương theo lực đẩy của cậu ta mà lắc lư: “Dù sao thì cũng là anh lái.”
“…” Tạ Khai Ngôn định quay người vào nhà.
Lúc này, Từ Tán nhìn ra cảnh đêm mông lung ở xa xa, hỏi: “Em thấy cảnh đêm ở Minh có đẹp không?”
Căn nhà của anh nằm ở tầng 15, gần đây không có tòa nhà nào cao hơn nó, phạm vi tầm nhìn cũng rất thoáng.
“Anh chú ý cả cái này à?” Tạ Khai Ngôn dựa lên lan can, nhìn Từ Tán, cười hỏi: “Sao tự nhiên lại giàu tình cảm thế?”
Từ Tán phì cười: “Cái này là giàu tình cảm à?”
“Có một cách tỏ tình rất hàm súc là nói với người ta rằng: Ánh trăng đêm nay thật đẹp.”
Từ Tán phun số bia còn chưa kịp nuốt xuống ra, câm nín lắc đầu: “Đúng là thanh niên văn nghệ…”
Tạ Khai Ngôn bĩu môi quay người vào nhà, nói chuyện với loại “trai thẳng” này đúng là lãng phí tình cảm.
Từ Tán dùng tay lau bia dính trên cổ đi.
Anh và Lam Thiên Nhiên nói đến cảnh đêm đương nhiên chỉ là tán gẫu chơi chơi, không thể nào liên quan đến tình cảm với mờ ám gì cả.
Anh lại uống một hợp bia, sau đó nhìn xuống cái chai trong tay mình.
Thân chai lạnh toát, dính đầy những hạt nước đọng, giọt nước tụ lại thành dòng rồi chảy dọc theo thân chai, rơi xuống mặt đất thành một vũng nhỏ.
Mười năm trước, anh từng dùng một cái chai giống như thế này để đập Vương Khắc Cửu, máu chảy từ trên đầu gã xuống đất, đọng lại thành một vũng lớn.
Sau đó Vương Khắc Cửu được đẩy vào phòng cấp cứu, còn anh thì thôi học.
Chuyện xảy ra vào lúc anh học năm thứ hai đại học.
Anh vốn có một tương lai rộng mở, ai mà ngờ thế sự vô thường, mới năm hai đã nghỉ học, phải sớm bước chân vào xã hội, chịu không ít khổ cực.
Sau khi nghỉ học, anh cũng không còn liên hệ gì với Lam Thiên Nhiên.
Nhưng sau này Lam Thiên Nhiên phát triển rất khá, cho nên dù Từ Tán không đặc biệt chú ý đến thì vẫn nghe được tin tức về người này ở đâu đó.
Lam Thiên Nhiên tốt nghiệp đại học xong thì tự thành lập một công ty internet, đó là một công ty khởi nghiệp rất nổi tiếng, nhưng rồi sau đó anh lại chọn bán công ty, ra nước ngoài.
Còn Vương Khắc Cửu thì vẫn luôn sống thuận buồm xuôi gió.
Bản thân gã không có năng lực gì, nhưng gia cảnh lại tốt, nhà vừa có tiền vừa có quyền.
Nhưng quyền thế và phú quý không phải là mãi mãi, khoảng bốn năm trước, nhà họ Vương phá sản vì một vài vấn đề, Vương Khắc Cửu và người nhà phải dắt díu nhau ra nước ngoài, sau đó thì không còn tin tức gì về gã nữa.
Khi nhà họ Vương xảy ra chuyện, nhà Lam Thiên Nhiên cũng bị dính dáng vào.
Nghe nói Lam Thiên Nhiên bán công ty của mình là vì gia đình thiếu tiền, cần anh lấp lỗ hổng.
Bây giờ Lam Thiên Nhiên về nước, vậy phải chăng Vương Khắc Cửu cũng về rồi?
Chuyện Từ Tán đánh Vương Khắc Cửu rất nghiêm trọng, có nhân chứng lẫn vật chứng, nếu gã muốn cho anh ngồi tù thì có khả năng làm được.
Năm xưa Vương Khắc Cửu không báo cảnh sát là vì gã muốn bắt được Từ Tán về hành hạ, nhưng gã lại không ngờ anh chạy nhanh trốn giỏi như thế.
Từ Tán vốn tưởng nhà họ Vương sụp đổ, Vương Khắc Cửu chạy mất, thì rồi ân oán giữa họ coi như kết thúc.
Nhưng nếu vẫn chưa dứt chuyện thì sao?
Nếu như nhà họ Vương lại đứng dậy thì sao?
Có khi nào Vương Khắc Cửu sẽ chơi trò “quân tử báo thù, mười năm chưa muộn” không?
–
Sáng ngày hôm sau, La Tiểu Duệ ghé sát lại bàn làm việc của Từ Tán: “Sao rồi, hôm qua bạn học của anh có tiết lộ chút tin tức nội bộ nào không?”
“Cậu ấy đề nghị chúng ta nhanh chóng tìm ra phương án kinh doanh thích hợp hơn.”
“Chúng ta đang tìm mà.
Hết rồi hả?”
“Hết rồi.
Trên xe hôm qua có tài xế, không tiện nói quá nhiều.”
Một là bên thu mua, một là bên được thu mua, Lam Thiên Nhiên nói với anh quá nhiều sẽ bị nghi ngờ là “thông đồng với địch”.
“Cũng đúng.
Vậy anh hẹn người ta nói chuyện riêng đi? Hai người là bạn học cũ mà, hẹn riêng thì cũng bình thường chứ nhỉ.” La Tiểu Duệ đề nghị.
“Để anh nghĩ thử.”
–
Đến chiều, Từ Tán gửi tin nhắn cho Tạ Khai Ngôn: Hôm nay bận, tối nay sẽ về trễ.
Tạ Khai Ngôn trả lời: Biết rồi, vậy em đi ăn ở ngoài với bạn.
Đặt điện thoại xuống, Tạ Khai Ngôn hỏi bạn mình: “Tiểu Dật, tối nay chúng ta đi ăn thịt nướng đi.”
Chu Vĩnh Dật vén phần tóc mái nhuộm màu cà phê của mình, liếc Tạ Khai Ngôn một cái đầy tình tứ: “Cậu mời à?”
Cậu ta nói chuyện hơi điệu, khi Tạ Khai Ngôn còn chưa quen biết đã chú ý đến đặc trưng này rồi, đồng thời còn nghi ngờ là đồng loại của nhau.
Sự thật chứng minh đúng là như vậy.
“Không mời, hết tiền.”
“Bạn trai cậu có mà.
Anh ta không có tiền mua xe cho cậu, nhưng tiền mời cậu đi ăn cũng phải có chứ?” Chu Vĩnh Dật bóp eo Tạ Khai Ngôn: “Không còn thịt thì sờ không sướng tay nữa đâu đấy.”
Tạ Khai Ngôn sợ nhột, vừa uốn éo tránh tay cậu ta vừa nói: “Thôi được rồi, lần này mình mời, lần sau cậu mời nhé.”
Ăn xong, Chu Vĩnh Dật chuẩn bị đi làm thêm: “Cậu không vội về nhà thì theo mình đến Gypsophila chơi đi? Cậu nói muốn đến xem thử còn gì?”
Tạ Khai Ngôn do dự: “Không phải chỗ đấy có chế độ hội viên à?”
“Thì đúng rồi, cậu đi vào một mình chắc chắn là không được, nhưng mình có thể dẫn cậu vào.”
“Làm thế được không? Ông chủ cậu biết có mắng cậu không?” Tạ Khai Ngôn nhớ Chu Vĩnh Dật đã từng nói nơi cậu ta làm là một câu lạc bộ cao cấp, ông chủ có lai lịch không nhỏ, khách đến đó cũng có thân phận địa vị nhất định.
“Ông chủ của mình nói có thể dẫn bạn học đến chơi, chúng ta là sinh viên mà, có phải loại giang hồ lưu manh ngoài đường đâu.”
“Ừ, vậy mình đi theo cậu cho mở mang tầm mắt.”
–
Khi đẩy cửa phòng riêng trên tầng hai nhà hàng, Từ Tán thấy Hạng Vãng đang nằm cuộn mình trên sô pha mà ngủ.
Anh không đánh thức hắn, mà chỉ nhẹ chân bước đến ghế bên cạnh để ngồi.
Anh tự rót cho mình một ly nước, rồi nhìn xuống sảnh nhà hàng đang náo nhiệt bên dưới.
Tường của căn phòng này là loại kính một chiều, đứng ở ngoài nhìn vào không được, nhưng bên trong có thể nhìn thấy bên ngoài.
Từ Tán nhớ lại hôm qua khi ngồi trên xe, Lam Thiên Nhiên ngắm cảnh đêm trên đường qua cửa xe.
Khung cảnh ấy rất giống bây giờ.
Thật giống một câu hát: Cô độc là khi mình ta hoan lạc, hoan lạc là nỗi cô đơn của một đám đông.
Bên trong lớp kính là một người đang say sưa, bên ngoài là một đám đông đang cô đơn.
Từ Tán nâng ly, tự mời mình, cũng là mời những người ở ngoài kia.
Sau hai lượt khách đến rồi đi, Hạng Vãng tỉnh dậy.
Hắn lười biếng càm ràm: “Anh, đến rồi sao không gọi em dậy.”
Từ Tán vẫn đang nhìn xuống tầng dưới: “Thì cũng không gấp.”
“Anh nói có việc quan trọng mà?” Hạng Vãng ngồi dậy, bụm mặt ngáp một cái.
“Không phải quá quan trọng, mà là việc cần thận trọng.”
“Em biết rồi em biết rồi, em nhất định sẽ thận trọng.” Hạng Vãng bật chiếc đèn bên cạnh sô pha.
Dưới ánh đèn, chiếc bông tai kim cương của hắn sáng lấp lánh.
Từ Tán ngả người vào sô pha, tránh khỏi phạm vi chiếu sáng của đèn.
“Cậu còn nhớ Vương Khắc Cửu không?”
Hạng Vãng bới bới mái tóc được chải hết sức ngông nghênh của mình, cau mày suy nghĩ: “Cái thằng cháu ưa ra vẻ của nhà họ Vương hả? Sau khi gia đình gặp chuyện, hắn chạy ra nước ngoài rồi còn gì?”
Hạng Vãng không biết về ân oán giữa Từ Tán và Vương Khắc Cửu, nhưng hắn có quen Vương Khắc Cửu, bởi vì cả hai cùng là con nhà giàu, nên vòng quan hệ của họ có trùng lặp.
Từ Tán bỏ học rồi rời khỏi Minh, đến Nhã Châu vớt tiền*, sau đó quen biết với Hạng Vãng.
* Vớt tiền: kiếm tiền bằng một vài thủ đoạn phạm pháp, lách luật.
Hạng Vãng năm xưa đúng là vừa ngốc vừa khờ.
Ban đầu, Từ Tán xem hắn là con mồi vì vừa ngốc lại vừa có tiền còn chịu chi tiền, về sau phát hiện ra gia đình hắn có thế lực, không thể trêu chọc, anh chỉ đành buông tha cho con cá này.
Nhưng thằng khờ này lại bám dính lấy anh, đuổi cũng không đi.
Anh chịu tha cho hắn, hắn lại không chịu thả anh đi.
Sau cùng hai người chơi chung thành quen, kết bạn với nhau.
Khi Từ Tán về Minh, Hạng Vãng cũng theo sau, tuyên bố hai người phải cùng nhau gây dựng sự nghiệp.
Sau đó họ hợp tác mở vài nhà hàng, nói là thành công lớn thì chưa đâu vào đâu, nhưng gia đình Hạng Vãng đã rất hài lòng rồi, còn vô cùng ủng hộ.
Sau cùng, Hạng Vãng tiếp tục mở các loại nhà hàng cửa tiệm khác, còn Từ Tán không làm cùng hắn nữa, mà đi thành lập công ty.
“Chính là hắn.
Cậu giúp anh hỏi thăm xem hắn đã về nước chưa, đừng làm lớn cho người ta chú ý đến.” Từ Tán căn dặn.
“Yên tâm đi, chuyện nhỏ mà.
Nhưng sao anh phải hỏi tin tức của hắn?”
“Muốn biết tình trạng của hắn bây giờ.” Từ Tán nhìn xuyên qua kính ra ngoài: “Chỗ này vừa trang trí lại à?”.
Truyện Quân Sự
“Không có!” Hạng Vãng lập tức bị dẫn đi hướng khác, quên luôn Vương Khắc Cửu, bắt đầu tính toán chuyện trang trí với Từ Tán: “Anh nhìn anh đi, nhà hàng của mình trông như thế nào anh cũng không nhớ nữa, đã bảo anh thường đến đi mà, cứ nói là bận…”
“Không phải chứ, anh thấy cậu bận hơn mà, lần nào anh gọi điện cậu cũng đang ngủ còn gì.”
“…” Cuộc sống ban đêm của Hạng Vãng quá phong phú, thường xuyên phải ngủ bù vào ban ngày.
Nếu hắn đã tỉnh thì có thể ăn cơm rồi, hai người vừa ăn vừa nói về tình hình gần đây.
Từ Tán nhắc đến việc Hằng Thịnh muốn thu mua công ty của mình, rồi nhớ đến việc phải hẹn Lam Thiên Nhiên ra ngoài nói chuyện, bèn hỏi: “Giới thiệu cho anh một nơi nào lịch sự sang trọng đi.”
Vì Từ Tán vừa kể chuyện công ty, Hạng Vãng mới hỏi luôn: “Muốn bàn chuyện làm ăn với người ta à? Gypsophila được không?”
Gypsophila là một câu lạc bộ hạng sang do Hạng Vãng mở, và là mở vì Từ Tán đề nghị.
Từ Tán nói như thế này: “Cung cấp cho người trong giới của cậu một địa điểm để giao lưu, vừa phát triển được quan hệ vừa kiếm tiền, nhất cử lưỡng tiện đấy.”
Tuy nhiên dù Từ Tán xem trọng loại hình kinh doanh này, nhưng anh lại không góp tiền.
Anh nói mình không có khả năng đóng góp gì, không tiện chiếm phần lời này.
Từ Tán lắc đầu: “Cần yên tĩnh một chút.”
Anh cảm thấy loại người có khuynh hướng tự kỷ như Lam Thiên Nhiên sẽ thích nơi yên tĩnh.
“Gypsophila rất yên tĩnh mà.” Rồi Hạng Vãng vẫn giúp anh nghĩ thêm vài nơi khác: “Thế còn Sơn Thủy Điền Viên?”
Sơn Thủy Điền Viên là một khách sạn độc đáo, xây giữa chốn non nước, phòng ở theo dạng nhà nông, đương nhiên chỉ là bên ngoài, còn nội thất bên trong thì rất sang trọng.
Chứ nếu để cho du khách tự mình trải nghiệm cuộc sống nhà nông thực thụ thì có khi chẳng ai thèm đến ở.
“Quá xa.
Phải ở trong thành phố.”
Sơn Thủy Điền Viên tọa lạc ở dưới chân núi Phúc Vân, ngoại ô thành phố, từ trung tâm lái xe ra đó phải mất hai tiếng đồng hồ, cuối tuần đi nghỉ thì được, chứ nếu chạy ra đó để bàn chuyện làm ăn thì không tiện.
“Thế chọn Biệt Thự Trường Kiều đi.”
Biệt Thự Trường Kiều cũng là khách sạn, được xây dựng trên nền một biệt thự sân vườn từ đầu thế kỷ này, có phong cảnh đặc sắc của xứ lạ.
Từ Tán gật đầu, hoàn cảnh nơi đó khá tốt, thức ăn cũng khá ngon.
Trong lúc ăn cơm, điện thoại của Từ Tán nháy sáng, là tin nhắn của Tạ Khai Ngôn.
Cậu ta nói hôm nay vào thư viện để học, tối ở lại trường không về nhà.
Hạng Vãng đùa: “Sao thế? Cậu bạn trai giục anh về à?”
“Không, hôm nay cậu ấy ở trường, bây giờ cũng năm ba rồi, việc học nặng, phải bỏ nhiều công sức hơn.”
“Sinh viên bây giờ cũng khó khăn.
Có rảnh thì dẫn cậu ấy đi ăn đi, đừng có giấu kĩ thế.”
“Cậu ấy còn chưa chuẩn bị come out, sau này rồi tính.”
“Chậc chậc…” Hạng Vãng lắc đầu: “Anh, cậu bạn trai này của anh đang giữ lại đường lui cho mình đấy.
Cậu ta vẫn còn muốn làm người bình thường, anh phải chuẩn bị sẵn xôi hỏng bỏng không rồi.”
Từ Tán không tán thành: “Làm người bình thường không tốt à, anh cũng không định cản cậu ấy.”.