Xin Chào, Dịu Dàng

Chương 26



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Dịu Dàng – Chương 26

16.11.2022 ~ MẶC THỦY

XIN CHÀO, DỊU DÀNG

Tác giả: Dịch Dung Thuật Cửu

Người qua đường đều nhìn sang phía này.

Ban đầu mọi người rất hào hứng, bởi vì cậu đẹp trai, nhưng chẳng bao lâu sau đã thấy chán, bởi vì cậu ta có tính cách “kì quặc”, hoàn toàn không hòa nhập với tập thể, có thể ví như một con trâu chán chường bỗng nhiên xuất hiện trong bầy dê hoạt bát.

Chiếc xe bay nhanh trên đường, cảnh đêm phồn hoa và dòng người rộn ràng vụt qua khung cửa sổ. Cách một lớp kính, trong xe và ngoài xe như hai thế giới lướt qua nhau.

Dịch: Mặc Thủy

“Vậy sao anh cứ nhìn người ta? Vì anh ta đẹp trai hút mắt?” La Tiểu Duệ nhìn vào gương, ghé thật sát lại để nhìn khuôn mặt mập mạp của mình: “Người so với người đúng là tức chết mà, người ta vừa cao vừa giàu lại còn đẹp, sao em lại là thằng lùn mập nghèo chứ?”

Chương 26

Khách Bộ Hành huy hoàng thì đối thủ cạnh tranh của nó là YEY cũng tiêu đời.

Hươu Mập gọi điện chất vấn Tôn Triết: “Không phải anh đã nói có cách làm cho Vô Cùng sập hả?”

Tôn Triết đang mất kiên nhẫn, nhưng trong điện thoại thì vẫn nói năng theo kiểu hiền hòa: “Tôi đã cố hết sức rồi, chính anh cũng thấy động tĩnh trên mạng thời gian qua rồi đấy, suýt nữa là thành công, nhưng có khi mọi chuyện lại kỳ lạ như thế đó, chỉ thiếu một chút may mắn, tôi cũng hết cách rồi.”

“Vậy cứ thế à?”

“Tạm thời chỉ có thể vậy thôi, nhưng biết đâu chừng sau này còn xoay chuyển được.” Tôn Triết tung ra mồi câu hy vọng: “Làm ăn là như vậy mà, lên voi xuống chó.”

Hươu Mập đang muốn phát điên nghe vậy thì chần chừ, sau đó bùng nổ mạnh mẽ hơn: “Con mẹ mày đang lừa ông đấy à! Xoay chuyển cái cóc khô gì nữa, mày lại định moi tiền của tao chứ gì?”

Tôn Triết: “Anh Lộ, anh hiểu lầm rồi…”

“Hiểu lầm con mẹ mày!” Hươu Mập không cho gã cơ hội nói tiếp, sau khi chửi rủa một hồi thì cúp máy luôn.

Mặt Tôn Triết âm u, tay siết chặt di động, khớp ngón tay lồi cả lên như muốn bóp nát điện thoại của mình.



Từ Tán bước vào võ quán, nhìn thấy một đám đàn ông đang tụ tập với nhau không biết là làm gì. Khi lại gần, anh mới thấy thì ra là đang đứng hóng một cô bé đáng yêu đang mặc đồ tập võ. Cô bé chỉ mới khoảng 5-6 tuổi, nhưng chiêu thức cũng đã ra dáng làm rồi.

Lão Điền thấy Từ Tán thì lại gần, khoe khoang: “Thấy sao? Cháu gái tôi có năng khiếu đấy chứ?”

“Đúng là khá.” Từ Tán đáp: “Nhưng dù sao thì con gái cũng bị yếu thế về mặt sức lực, hơn nữa con bé bây giờ còn nhỏ quá, học đánh nhau là thứ yếu thôi, quan trọng nhất là dạy cho nó biết ý thức về an toàn cho mình.”

Lão Điền gật đầu, hơi buồn rầu: “Mẹ nó cũng rất chú ý điều này, vẫn luôn dạy nó như thế.”

Nghe Lão Điền nhắc đến mẹ cô bé, Từ Tán mới hỏi: “Chị Điềm dạo này sao rồi?”

Lão Điền tên thật là Điền Kỳ, em gái anh ta tên là Điền Điềm. Từ Tán đã quen họ từ rất lâu rồi.

“Cũng khỏe, vẫn thế thôi.” Lão Điền đáp: “Sáng nay vừa mới đưa con bé sang đây, cũng có hỏi anh về cậu đấy, nó nhìn thấy tin tức của cậu trên mạng.”

Từ Tán: “Anh cũng xem tin tức đó à?”

“Xem sơ thôi, đối thủ cạnh tranh chơi xấu cậu đấy hả?”

“Chưa xác định được. Là đối thủ cạnh tranh thì không sao, chỉ là vấn đề tiền bạc, em chỉ sợ đối phương không nhằm vào tiền.”

Lão Điền cau mày: “Có chuyện bên trong à?”

Từ Tán nghiêng đầu, ra hiệu cho Lão Điền sang một góc khác.

Hai người dời chỗ vào một góc khuất, Từ Tán nói: “Vương Khắc Cửu về rồi, bây giờ hắn đổi tên thành Vương Đình.”

“…” Lão Điền càng cau mày chặt hơn, anh ta nhìn về phía cháu gái: “Vậy còn…bọn người trong nhà của hắn cũng về à?”

“Chưa thấy, mới chỉ có hắn, nhưng gia đình hắn bắt đầu đầu tư trong nước rồi, em đoán có ý định trở về phát triển.”

Lão Điền nhắm mắt lại, có vẻ đau đầu: “Mẹ nó chứ, sống dai thế không biết.”

Một lát sau, anh ta mở mắt nhìn Từ Tán: “Vậy chuyện của cậu vừa rồi là do Vương Khắc Cửu là à?”

“Chưa biết chắc.”

Lão Điền: “Lần trước cậu đến, là vì hắn đã về hả?”

Từ Tán gật đầu.

“Mẹ kiếp!” Lão Điền buột miệng chửi bậy, rồi hỏi: “Cậu định làm sao đây?”

“Em còn đang nghĩ.”

“Tài liệu trước kia có dùng được không?” Lão Điền hạ giọng hỏi.

“Chắc là không được.”

Quan hệ giữa Lão Điền và Từ Tán bắt đầu từ “kẻ thù của kẻ thù chính là bạn”. Anh ta cũng có thù với nhà họ Vương. Anh ta dùng đủ mọi cách để thu thập bằng chứng phạm tội của bọn họ, nhưng sau cùng thì chỉ là một vài tài liệu về hành vi vi phạm mức độ nhẹ, ví dụ như hình ảnh đi chơi gái, hoặc là nghiêm trọng hơn thì có: tình nghi có quan hệ với trẻ vị thành niên, chính là tội danh mà Từ Tán suýt nữa bị chụp mũ vừa rồi.

Lão Điền nói: “Lúc trước trên mạng đồn cậu có quan hệ với trẻ vị thành niên…”

Từ Tán ngắt lời anh ta: “Bịa đặt.”

“Anh biết chuyện của cậu là bịa đặt, nhưng còn Vương Khắc Cửu thì đúng là có phát sinh quan hệ với vị thành niên thật.” Lão Điền hơi kích động: “Anh còn chụp được hình làm bằng chứng, cậu cũng thấy rồi.”

Từ Tán suy nghĩ rồi gật đầu, anh vẫn còn nhớ việc này. Lão Điền từ đưa cho anh một video, trong đó quay được một cậu trai thanh tú bị Vương Đình cưỡng ép. Vì vấn đề giới tính, nam cưỡng bức nam theo pháp luật chỉ tính là cố ý gây thương tích, nếu báo cảnh sát, Vương Đình sẽ chỉ bị tạm giam, rồi không còn sau đó nữa.

Lão Điền còn tiếp tục kích động: “Trước đó khi nhắc đến cậu trên mạng, anh thấy có người đang phổ cập quy định của pháp luật, nói rằng bốn năm trước đã có thay đổi trong luật hình sự rồi, nam giới cũng được tính là đối tượng bị xâm hại của tội dâm ô rồi. Cho nên, Vương Khắc Cửu đã phạm pháp, nạn nhân có thể đi kiện hắn!”

Từ Tán biết vì sao Lão Điền lại kích động như vậy, đây đúng là một cách có thể sử dụng để trừng trị Vương Đình. Anh nói: “Về mặt pháp luật thì phải hỏi luật sư, như vậy đáng tin hơn.”

Từ Tán gọi điện cho Triệu Hồng.

Triệu Hồng nói, bây giờ nam giới đã được công nhận là nạn nhân của tội dâm ô, tiếp đó, dâm ô trẻ em được quy định mức hình phạt tù từ 5 năm trở lên, cao nhất là 15 năm, thời hạn truy tố là 15 năm.

Một người đàn ông cao to thô lỗ như Lão Điền nghe vậy cũng phải xúc động đỏ cả mặt: “Quá tốt rồi! Chuyện đó xảy ra cách đây 7 năm, còn chưa quá thời hạn truy tố 15 năm.”

Anh ta dường như đã nhìn thấy khung cảnh tuyệt diệu khi Vương Đình bị tống vào tù.

Từ Tán hỏi: “Anh có tư liệu của cậu nam sinh đó không?”

Lão Điền khựng lại: “Không có…”

Anh ta vô cùng thất vọng, tay đấm lên tường, tiếng vang rất nặng nề.

Từ Tán nhớ lại rồi nói: “Em còn nhớ anh nói chuyện đó xảy ra khi Vương Khắc Cửu về Nam Am, vậy cậu trai đó chắc là người Nam Am?”

Lão Điền gật đầu: “Đúng đúng!”

Từ Tán tiếp tục: “Trong video, cậu ta còn mặc đồng phục, có lẽ sẽ tìm được trường học của cậu ta, sau đó thông qua hồ sơ học sinh của trường để tìm người?”

Lão Điền: “Đúng vậy! Chỉ có đầu óc của cậu đáng tin!”

Khi ấy, Lão Điền theo dõi Vương Đình, gắn camera lỗ kim trong phòng khách sạn của gã, sau khi thu máy về thì nhìn thấy hình ảnh này, mới biết có người bị cưỡng bức. Nhưng biết rồi cũng không thể làm gì được, vào thời đó, cảnh sát không can thiệp vào việc nam giới bị xâm hại, anh ta cũng không có cách nào, càng không thể tìm ra người bị hại.

Từ Tán nói: “Khi đó cậu trai này thành niên hay chưa còn chưa chắc, có thể chỉ là ngoại hình trẻ hơn tuổi.”

Dùng bạo lực, đe dọa hoặc cách phương pháp khác để cưỡng ép phát sinh quan hệ với người khác (người trưởng thành) thì chỉ bị phạt tù 5 năm trở xuống hoặc tạm giam ngắn hạn, cũng chỉ có 5 năm truy tố. Cậu trai này bị cưỡng bức cách đây 7 năm, cho nên nếu cậu ta đã thành niên vào thời điểm đó thì bây giờ không còn truy tố được nữa.

Lão Điền im lặng, thở dài nặng nề.

Từ Tán lại nói: “Em sắp tới cũng phải về Nam Am một chuyến, em sẽ tìm người đi điều tra thử xem có thể tìm ra cậu ta hay không.”

Nam Am là quê của Từ Tán, cách Minh không xa, ngồi tàu cao tốc một tiếng là đến nơi. Tuy gần như vậy, nhưng đã mấy năm rồi anh không về đó. Anh không muốn về, cũng không cần phải về. Nhưng lần này thì bắt buộc phải đi thôi, anh cần xem thử người cha kia có vấn đề gì hay không.

Trước đó, anh còn phải đến một nơi khác: chùa Phúc Vân. Đi để tịnh tâm, hoặc nói cách khác là đi tu sửa lớp áo giáp của mình.



Ngôi chùa thanh tịnh, cây cối um tùm, ve kêu râm ran. Trong gian điện nguy nga rộng rãi, một vài người đang ngồi thiền trước tượng Phật cao lớn, tất cả họ đều nhắm mắt bất động giống hệt những pho tượng sinh động. Ở chùa có một không khí trang nghiêm tự nhiên, giúp trấn áp được những linh hôn xao động của con người, để trái tim tìm lại được bình yên, thậm chí là cảm nhận được giải thoát tạm thời.

Trước kia, cách này rất có tác dụng với Từ Tán, nhưng hôm nay, dù anh ngồi trước Phật thì trong đầu vẫn văng vẳng một giai điệu thịnh hành hiện giờ. Đó là một bài hát cũ, vào một lúc nào đó của quá khứ, cha anh từng mở ngày này qua ngày khác. Anh nghe đến nỗi tai đóng kén, đầu óc bị ép buộc ghi nhớ nó.

“Chúng ta có còn được có còn được gặp lại, anh quỳ trước Đức Phật cầu xin mấy ngàn năm, nguyện dùng muôn kiếp đổi lấy một đời tình duyên, mong lòng này cảm động trời cao.”

* Trích từ “Cầu Phật” của ca sĩ Thệ Ngôn.

Khi anh rửa tay, La Tiểu Duệ cũng chen đến bên cạnh bồn rửa: “Anh Tán, anh với Phó tổng Lam không có chuyện gì chứ hả, lúc họp anh cứ nhìn người ta hoài.”

“Đừng có nói bậy.” Từ Tán lùi về sau hai bước, ngửa người ra sau, nhìn ra bên ngoài một cái. Thấy không có ai, anh mới quay trở lại trước bồn rửa, giật tờ khăn giấy lau tay.

Lam Thiên Nhiên trở thành đối tượng bị cô lập.

Cảnh sát giao thông xem xong thì quy mọi trách nhiệm cho tóc vàng: “Sau này lái xe cẩn thận đó.”Mọi người đều cười, trừ Lam Thiên Nhiên.

Bài hát này đã trồi lên bề mặt từ trong góc sâu ký ức của anh như thế nào nhỉ? Vì anh nghĩ đến việc ký xong hợp đồng đầu tư thì số lần gặp mặt giữa mình và Lam Thiên Nhiên sẽ nhanh chóng giảm bớt, có thể phải vài tháng mới được gặp à? Người trưởng thành kết bạn với nhau, không gặp vài năm cũng là bình thường. Có lẽ càng lâu ngày không gặp nhau càng tốt chứ nhỉ. Thuyền châu báu bị lật, chìm xuống đáy biển, mãi mãi không có ngày được tìm thấy là tốt nhất. Chỉ có như vậy anh mới được giải thoát.

Cha của Từ Tán thích bài hát này có lẽ là vì mẹ anh. Thời gian hai người họ chung sống không quá dài, cha anh muốn gặp mẹ anh cũng không dễ dàng, vì bà thường xuyên bỏ nhà ra đi. Có thể cha anh yêu mẹ anh thật, nhưng tiếc rằng chuyện tình cảm không thể ép buộc, không giữ được tức là không giữ được.

Sau này cha của anh lại thích một người đàn bà khác, vẫn là kiểu giống với mẹ anh, đương nhiên không phải là thích chơi bời (có lẽ nên gọi là tự do lãng mạn), mà là thích vinh hoa phú quý như nhau, thích người yêu của mình dâng tiền cung phụng như nhau. Cha của anh yêu quá sâu đậm, thế là bỏ qua thể diện để lấy lòng bà ta, thậm chí mà cốt nhục thân sinh cũng có thể vứt bỏ.

Từ Tán chính là cốt nhục thân sinh bị bỏ rơi đó. Chuyện quá khứ đã không thể thay đổi, nhưng trong tương lai thì anh tuyệt đối sẽ không để cho nó lặp lại nữa. Anh phải trở về, tận mắt xem thử tình trạng của người cha này hiện giờ. Buổi thiền tu kết thúc là anh sẽ đi về.

Từ Tán không cho phép bản thân trở thành người như cha mình. Trừ bản thân ra, anh không muốn yêu bất cứ ai khác. Chỉ cần nghĩ đến việc mình sẽ bị thứ gọi là tình yêu kiểm soát tâm trí, anh đã thấy sợ hãi khôn cùng.

Nhưng câu hát kia cứ không ngừng tuần hoàn trong đầu óc anh.

“Anh quỳ trước Đức Phật cầu xin mấy ngàn năm… anh quỳ trước Đức Phật cầu xin mấy ngàn năm…”

Linh hồn vừa run sợ vừa khát vọng. Con người cứ luôn như vậy, cơ thể được ăn no mặc ấm rồi, thì linh hồn trống rỗng sẽ chạy ra tác oai tác quái. Nó kêu gào được cho ăn, ồn ào đến độ ngày đêm không yên.

Từ Tán mở mắt ra, ngẩng đầu nhìn tượng Phật từ bi trước mặt. Tượng Phật im lặng nhìn xuống anh đầy vẻ thương tiếc. Phật cũng chẳng thể cứu được người không chịu buông tay.

Đến chiều, Từ Tán không ngồi thiền nữa, mà đi dạo quanh trong chùa. Ở đây có âm thanh của sự sống, tiếng gió, tiếng côn trùng và những động vật nhỏ đang hoạt động, chỉ không có tiếng người, ai cũng sợ sẽ làm kinh động đến không khí mong manh này, thế là đều cố ép giọng nói và động tác của mình xuống thật nhẹ nhàng.

Từ Tán đi qua từng ngôi điện, anh không thắp nhang cũng không lạy Phật, chỉ đi ngang qua mà thôi. Khi đến trước một khu nhà riêng, có người đứng gác bên ngoài nói hôm nay không mở cửa. Thế là Từ Tán đi vòng qua khu vực này, tiếp tục tiến về phía trước, có lẽ bên trong là một người nào đó với thân phận đặc biệt đang lễ Phật.

Tính ra thì Từ Tán chọn đến chùa Phúc Vân để tĩnh tâm, cũng có liên quan đến một người có địa vị khác biệt.

Khi anh âm thầm từ Nhã Châu trở lại thành phố Minh, nhà họ Vương còn chưa gặp chuyện xui xẻo, nên làm bất cứ việc gì cũng phải cẩn thận, điều này khiến anh cảm thấy rất bực dọc. Một lần nọ, Hạng Vãng nhắc đến việc người họ hàng của hắn thỉnh thoảng lại đến chùa Phúc Vân tập thiền. Người này quyền cao chức trọng, công việc bận rộn, nhưng vẫn kiên trì dành thời gian để đi tập thiền vài tháng một lần, có lẽ vì hoạt động này có ích nhất định với sức khỏe tâm thần của con người. Từ Tán thấy vậy cũng đi thử, một lần rồi nuôi thành thói quen đi tập thiền.



Đi rồi đi, Từ Tán rời khỏi phạm vi chùa.

Đường núi quanh co, cỏ cây um tùm, chim nhỏ đậu trên cành cây hót véo von, tiếng hót trong trẻo vui tai, nhưng cũng chỉ như gió thoảng bên tai Từ Tán, không thấm vào được đáy lòng.

Phía trước có tiếng chuông, khi anh lại gần thì thấy một cái đình lục giác rất đẹp. Mái đình uốn cong như cánh chim én đang tung bay được treo chuông gió, một cơn gió thoáng qua sẽ có âm thanh tinh tang vang lên rất sinh động. Trên bảng tên đề đình Vọng Phật, khi ngoảnh đầu nhìn lại, có thể thấy được đỉnh tháp Phật nhô lên giữa những bóng cây.

Từ Tán vào đình ngồi xuống, dựa lên lan can, ngồi ngơ ngẩn giữa gió núi.

Thật lâu sau đó, anh giật mình vì tiếng bước chân. Đình này xây lên giữa sườn núi, phía dưới là một con đường lát đá bị cây cối che phủ, tiếng bước chân truyền từ dưới lên, chầm chậm vừa phải, không nặng không nhẹ, có thể thấy người đang lên núi rất thong thả, hẳn cũng là một người có trái tim tĩnh lặng.

Từ Tán cúi đầu nhìn xuống dưới đình, giữa những tán cây, người kia càng lúc càng gần, mũ lưỡi trai và áo thun ngắn tay kết hợp với quần cùng giày thể thao, khoác một chiếc túi đeo chéo, trông như là thanh niên một mình du lịch đến đây.

Từ Tán dời mắt đi, nhìn về phía dãy núi xa xa.

Đến xế chiều, Từ Tán trở lại chùa, vì phải về để ăn cơm, trong “rừng sâu núi thẳm này”, nếu bỏ qua giờ cơm thì không có cách nào tìm đồ ăn nữa. Anh đến trai đường, lấy cơm canh xong ngồi xuống thì có người tiến lại gần. Từ Tán ngẩng lên nhìn, sửng sốt: “Cậu…sao lại ở đây?”

Trong đầu anh lại bắt đầu văng vẳng: Chúng ta có còn được có còn được gặp lại, anh quỳ trước Đức Phật cầu xin mấy ngàn năm…

Ớ?

Không đúng.

Anh không có cầu xin.

Anh đến chùa là để tĩnh tâm, không phải để cầu nguyện.

Người vừa đến là Lam Thiên Nhiên, áo ngắn tay trắng mặc với quần thể thao, giày thể thao cùng túi đeo chéo, mũ lưỡi trai có lẽ đã được cất vào túi. Anh đặt bát đũa lên bàn, ngồi xuống cạnh Từ Tán, nói: “Cuối tuần ra ngoài chơi, tôi ở Sơn Thủy Điền Viên dưới chân núi, nhớ cậu từng nói đến chùa Phúc Vân nên lên đây xem thử.”

“Ừ.” Từ Tán còn hơi ngơ ngác, anh cứ thế mở to mắt nhìn Lam Thiên Nhiên.

Lam Thiên Nhiên không hiểu: “Sao thế?”

“Không có gì.” Từ Tán tìm cớ: “Tôi nhớ lại thời đại học, cậu bây giờ không khác gì khi ấy cả.”

Lam Thiên Nhiên cười: “Sao lại thế được.”

Hai người vừa ăn vừa nói chuyện.

Từ Tán hỏi: “Ăn quen không?”

Lam Thiên Nhiên: “Rất ngon.”

Từ Tán cười nói: “Chắc là cậu đói lắm rồi.” Anh truyền thụ kinh nghiệm: “Ăn nhiều protein, ý tôi là những món từ đậu hũ ấy, nếu không sẽ nhanh đói.”

Cơm chay trong chùa không hề thiếu các món có đậu hũ.

“Cậu ở đây còn đói sao? Hay là ngày mai tôi mang lên cho cậu vài thứ đồ ăn vặt?” Lam Thiên Nhiên hỏi.

“Không cần, tôi không đói, quen rồi.”

Lam Thiên Nhiên nhìn Từ Tán nhưng không nói gì nữa.

Xong bữa, thấy không còn sớm nữa, Từ Tán tiễn Lam Thiên Nhiên xuống núi.

Lam Thiên Nhiên nói: “Tôi tự xuống được rồi, chỉ có một con đường thôi, không thể lạc đâu.”

Đường chính để lên núi được làm bằng phẳng, lên xuống dễ dàng.

Từ Tán nói: “Tôi muốn đi dạo.”

Anh báo trước với người trong chùa, nói rằng mình đưa bạn xuống núi, sẽ về trễ.

Từ Tán đưa Lam Thiên Nhiên đi đường vòng khá xa, dẫn sang tận phía đình Vọng Phật. Vị trí của ngôi đình này rất tốt, là một nơi có tầm nhìn hoàn hảo. Ngày mùa hè dài, nên dù họ đã ăn xong cơm tối thì sắc trời vẫn còn sớm. Mặt trời chưa xuống núi, nhiệt độ thì đã hạ xuống dần, đúng là thời điểm tuyệt vời để ngắm cảnh.

Lam Thiên Nhiên lấy di động ra chụp hình.

Từ Tán nhìn anh, đoán thử xem trước khi lên núi người này có gọi điện cho mình hay không, mà nếu có thể chắc chắn là không gọi được.

“Lên núi rồi điện thoại của tôi cũng bị tịch thu, khi nào xuống núi mới được trả lại.” Từ Tán nói.

“Nghiêm khắc vậy à?” Lam Thiên Nhiên lấy một cái di động khác từ trong túi ra, mở khóa rồi đưa cho Từ Tán: “Cho cậu mượn.”

Từ Tán câm nín, anh không có nghiện điện thoại, cũng không muốn chơi. Nhưng anh vẫn nhận ý tốt của Lam Thiên Nhiên, còn hỏi: “Tôi có thể xem không? Trong này không có gì riêng tư quá chứ?”

“Tùy cậu, thứ nào riêng tư thì tôi có đặt mật khẩu rồi.”

“…”

Lam Thiên Nhiên cũng không thiết lập mật khẩu cho tất cả mọi thứ, đa số các ứng dụng trong di động đều có thể vào tự do. Nếu như người ta nói tùy ý, Từ Tán bèn không khách sáo mở hết ứng dụng ra, xem thử quỹ tích sinh hoạt của người kia.

Tài khoản Zhiliao của Lam Thiên Nhiên tên là Living, đây là cái phụ, còn tài khoản chính thì không phải cái này. Hoạt động của nó không nhiều, hẳn là anh không dùng đến thường xuyên.

Khi xem tiếp, Từ Tán phát hiện ra Lam Thiên Nhiên có theo dõi đề tài “Cha mẹ của bạn đã làm gì với bạn?”.

Là Tống Mẫn Mẫn nói à? Nhiều chuyện thật.

Anh kéo xuống, quả nhiên là thấy người này đã lưu lại cái bình luận ẩn danh của anh.

Nhưng không đúng, thời gian không khớp. Cái này không phải mới vừa lưu, mà từ 6 năm trước rồi. Nghi oan cho Tống Mẫn Mẫn mất rồi.

Anh chợt nhận ra tài khoản Living này rất quen mắt, nghĩ một lúc, anh xem thử Lam Thiên Nhiên có dùng nó để trả lời bình luận ẩn danh của mình không, quả nhiên là có.

Sáu năm trước, không lâu sau khi Từ Tán viết câu trả lời kia, Living đã từng bình luận lại, lời lẽ rất chân thành, cũng rất có cảm giác lo cho cái lo của thiên hạ. Từ Tán cảm động thật, sau đó anh cũng dùng tin nhắn riêng nói chuyện với tài khoản này vài câu.

Living hỏi Từ Tán có thiếu tiền không, nói rằng có thể cho anh mượn. Từ Tán thấy rất buồn cười, anh cho rằng người kia chỉ đang khách sáo thôi, nên không hề nương tay mà gửi thẳng một số tài khoản ngân hàng của mình, định chờ xem người kia sẽ làm gì. Kết quả anh lập tức nhận được chuyển khoản 200 ngàn.

Khi ấy Từ Tán đã có nhiều tiền rồi, nhưng vẫn phải giật nảy mình. Dù là người dễ bị lừa gạt đi nữa, cũng không thể tùy ý cho một ai đó lạ mặt mượn số tiền lớn thế này. Từ Tán kinh hãi, xen lẫn với đó là cảm động, nhưng anh cũng không thể nhận nên lập tức chuyển trả lại. Anh đã nghĩ, ai mà biết nhận tiền rồi sẽ rước đến phiền toái nào chứ.

Trước kia anh còn tưởng là một Hạng Vãng (ngốc nghếch ngọt ngào), nhưng không ngờ lại là Lam Thiên Nhiên.

Lam Thiên Nhiên thì không ngốc, mà còn rất thông minh, chỉ đôi khi không thể hiểu được những “thú vui thấp kém” của người bình thường.

Bây giờ nghĩ lại, Lam Thiên Nhiên hẳn là biết bình luận ẩn danh kia do anh viết, thông qua một vài phương pháp nào đó để biết được thân phận thật của anh, cho nên mới chuyển tiền sang. Nhưng mà dù có là người quen thì làm như thế cũng hơi quá rồi. Ít nhất là những người từng có quan hệ rất tốt với Từ Tán cũng sẽ không làm vậy.

Từ Tán đoán, trong lòng Lam Thiên Nhiên, có lẽ anh là một sự tồn tại khá đặc biệt. Vốn dĩ anh còn tưởng người kia chú ý đến mình là vì công việc từ sau khi gặp lại nhau. Bây giờ anh mới nhận ra từ rất lâu về trước, người ta đã để ý mình, và còn từng tìm cách trợ giúp anh.

Hoặc có thể nói rằng: những việc mà Lam Thiên Nhiên làm vì anh không phải là tiện tay, mà là một sự cố ý dành riêng cho anh.

~*~

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.