Giọng văn của hai bài viết tương tự nhau, nhưng nội dung và bố cục thì hoàn toàn khác biệt. Tựa như hai cô gái dù trang điểm giống nhau, nhưng vì gương mặt cùng đường nét khác biệt, nên rất dễ dàng để phân biệt.
Bài viết mắng YEY tuy có lớp vỏ bọc hài hước, nhưng nội dung và bố cục thật ra rất chặt chẽ cẩn thận. Còn bài viết mới của Tống Mẫn Mẫn thì theo phong cách thoải mái và cảm tính hơn, có lẽ vì người làm trong ngành quan hệ công chúng có thói quen trút tình cảm của mình vào trong từng con chữ.
Tống Mẫn Mẫn: Thấy tôi viết thế nào?
Từ Tán: Rất hay.
Tống Mẫn Mẫn: Đúng vậy, Thiên Nhiên cũng khen tôi viết hay ~
Từ Tán không vui, cố ý nhắn: Tuy là hay, nhưng không bằng bài viết Trò chơi của nhà tư bản: YEY.
Tống Mẫn Mẫn lập tức trả lời: Cái đó cũng do tôi viết! Sau đó cô lại vội vàng thu hồi.
Từ Tán: Tôi đọc được rồi.
Tống Mẫn Mẫn im lặng.
Từ Tán: Bài đó cũng do cô viết thật à? Thiên Nhiên nhờ cô viết?
Lát sau Tống Mẫn Mẫn mới nói: Thật ra là hai chúng tôi cùng viết, song kiếm hợp bích, thiên hạ vô địch.
Từ Tán: Ừ, hai người rất tài giỏi, cảm ơn đã ra tay vì nghĩa. Cậu ấy mua túi cho cô là vì cái này?
Tống Mẫn Mẫn: Không phải, mua túi là vì chuyện bạn trai cũ của anh, cậu ta học ở đại học Tự nhiên Minh, còn tôi quen người bên đó.
Từ Tán: À, việc đấy cũng phải cảm ơn cô.
Thì ra Lam Thiên Nhiên thông qua Tống Mẫn Mẫn để tìm Tạ Khai Ngôn.
Từ Tán: Cô còn thiếu túi xách không? Tôi mua vài cái nữa nhé?
Tống Mẫn Mẫn: (cười lớn) Khi nào có mẫu mới sẽ tìm anh.
Từ Tán: Được, nhất định phải tìm tôi. Từ Tán lại hỏi: Nếu cô đã làm chuyện tốt, sao còn phải giấu?
Anh không cho rằng Tống Mẫn Mẫn sẽ kín tiếng khiêm nhường đến độ làm việc tốt không để lại tên.
Tống Mẫn Mẫn: Thiên Nhiên không cho tôi nói.
Từ Tán: Cậu ấy nói gì với cô? Có thể cho tôi biết không?
Tống Mẫn Mẫn: Anh ấy nói không phải đang giúp anh, mà là làm vì bản thân, vì anh ấy để mắt đến công ty của anh, muốn ký hợp đồng với bên anh. Nhưng mà tôi thấy không phải, anh ấy xem anh là bạn bè nên mới giúp.
Từ Tán: Tôi biết rồi.
Nếu Lam Thiên Nhiên thật sự chỉ là vì muốn công ty anh ký với Hằng Thịnh thì sẽ nói thẳng với anh. Nhưng Lam Thiên Nhiên chẳng những không nói, mà khi anh bắt đầu thấy phản cảm với Hằng Thịnh còn có ý định giới thiệu anh với bên Hiển Thế.
Tâm trạng của Từ Tán vô cùng tươi sáng, như trong lòng có một mồi lửa, pháo hoa đủ màu sắc đang bắn ra ngoài từng cụm từng cụm một, muốn che giấu cũng không được. Anh ngã ra sô pha, lo vui sướng một lúc rồi mới tiếp tục làm việc.
Mãi đến hai giờ sáng, giọng nói được ghi âm mới được khôi phục tương đối, nhưng lại là một giọng nữ xa lạ.
Từ Tán không hiểu, sao lại là phụ nữ? Anh tìm sai người rồi? Không đúng, người ta tìm lầm đến anh à?
–
“Phó tổng, có người viết bài về Khách Bộ Hành và YEY.” Hà Văn Vũ gõ cửa bước vào văn phòng, đưa điện thoại trên tay cho Tôn Triết đang ngồi đằng sau bàn làm việc rộng rãi.
Tôn Triết nhận lấy, nhanh chóng đọc qua rồi bình thản nói: “Không sao, bài viết này có cùng tính chất với mấy tin tức giải trí thôi, không cần lo lắng.”
Gã trả lại di động cho Hà Văn Vũ, cô nhận lấy, tay hai người quấy lấy nhau vài giây. Hà Văn Vũ cười với Tôn Triết thật tươi rồi mới ra khỏi văn phòng.
Cô vừa đi, Tôn Triết lập tức lấy điện thoại của mình ra, tìm bài viết kia đọc lại thật kỹ. Đọc xong, gã ném mạnh di động xuống bàn: Bọn truyền thông này viết bậy bạ cái gì không biết! Nội dung bài viết nói việc Đông Phong Capital đầu tư vào YEY là một sai lầm ngay từ đầu. Thế không phải là nói năng lực của gã có vấn đề à? Trên danh nghĩa thì YEY là hạng mục do cấp dưới của gã làm chủ, nhưng thật ra là do chính gã đứng sau màn chỉ huy. Lộ Hướng Cao của YEY cũng do gã tiếp xúc.
Tôn Triết đan hai tay lại đặt dưới môi, khớp ngón tay vô thức cọ vào hai hàm ria mép được cắt tỉa gọn gàng.
Cứ như thế này thì không được, gã vốn không có thực quyền trong công ty này, bây giờ lại xảy ra chuyện của YEY, sau này càng ít có khả năng tranh giành được quyền lực. Gã phải suy nghĩ lại, gã không chịu được việc phải ngồi ở cái ghế Phó tổng có danh không có lợi này, hơn nữa bây giờ danh tiếng của mình còn không ra sao.
Gã nhìn xuống di động, bật màn hình lên, trên đó đang hiển thị bài viết mà gã mở ra vừa rồi, trên hiện tại có phần nhắc đến Từ Tán. Gã nhìn chằm chằm vào hai chữ đó. Từ Tán ơi là Từ Tán, chúng ta đúng là oan gia ngõ hẹp, sao mày cứ tự lao đầu vào tay tao thế hả? Mà mày lại còn là loại BOSS sẽ rơi chiến lợi phẩm, tao không đánh mày thì còn đánh ai?
Gã tắt bài viết đi, mở danh bạ ra, gọi đến một số: “Ông Lý, xin chào, bây giờ có tiện nói chuyện không?”
Đầu kia khá lạnh nhạt: “Nói đi.”
Tôn Triết: “Tôi muốn báo cáo với ông về công việc gần đây…”
–
Lam Thiên Nhiên tạm thời chưa về, Từ Tán chỉ có thể dùng thời gian rảnh rỗi đó để làm việc khác. Sau khi một thân một mình ăn cơm tối xong, anh gọi điện cho Triệu Hồng, đầu tiên là quan tâm đến sức khỏe của anh ta: “Chân anh thế nào rồi?”
“Khá hơn rồi, có thể đi lại.”
“Thế thì tốt.” Nếu sức khỏe của anh ta không sao, Từ Tán có thể yên tâm thúc giục tiến độ công việc: “Việc điều tra Tôn Triết đến đâu rồi?”
“Anh, Lão Triệu còn đang bị thương mà, sao anh đã giục người ta làm việc rồi?” Đầu kia vọng đến tiếng của Hạng Vãng: “Hôm nay còn là thứ sáu! Anh thật thiếu nhân đạo!”
Triệu Hồng hơi lúng túng nói: “Vừa rồi quên không cho cậu biết, Hạng Vãng đang ở đây.”
Chiều nay Hạng Vãng đi ngang qua văn phòng luật sư, bèn đi vào thăm Triệu Hồng. Hắn biết chân anh ta bị thương không thể lái xe, thế là tốt bụng ở lại chờ đến tan làm để đưa người về nhà. Về đến nhà, Hạng Vãng tiếp tục ở lại ăn cơm, đương nhiên là gọi từ bên ngoài. Vừa mới ăn xong, Triệu Hồng đang thu dọn dụng cụ ăn uống thì Từ Tán gọi đến, Hạng Vãng nhận thay đồng thời mở luôn loa ngoài.
“Vừa rồi hai người nói điều tra gì thế? Tôn Triết? Là người hả?” Hạng Vãng nói: “Em giúp cho.”
Từ Tán suy nghĩ, Hạng Vãng vô cùng tò mò, càng giấu thì hắn càng tự tìm cách để biết cho bằng được, như thế có khi càng rước thêm phiền phức.
“Tôn Triết là Phó tổng của Đông Phong Capital, lần trước anh bị người ta bôi nhọ trên mạng chắc là có liên quan đến hắn. Cậu muốn giúp cũng được, nhưng phải cẩn thận, đừng để người khác chú ý đến.”
Hạng Vãng: “Em biết rồi! Anh nói nhiều quá.”
Từ Tán: “Với cậu thì không thể không nói nhiều, còn như Lão Triệu thì chưa bao giờ cần anh nói thêm.”
Hạng Vãng nghiêng đầu đánh giá Triệu Hồng.
Triệu Hồng có cảm giác họa từ trên trời rơi xuống. Anh ta và Hạng Vãng có giống nhau không? Hạng Vãng gọi Từ Tán bằng anh, còn anh ta phải gọi Từ Tán là ông chủ. Tuy là không chính thức gọi như vậy, nhưng quan hệ giữa hai bên đúng là thuê mướn, anh ta là cố vấn pháp luật của Từ Tán.
Hạng Vãng dài giọng: “Biết rồi, em sẽ nghe lời Lão Triệu mà.”
Từ Tán: “Ừ, có việc gì thì hỏi Lão Triệu.”
“Được rồi!”
Cúp máy xong, Hạng Vãng hỏi Triệu Hồng: “Phó tổng của Đông Phong Capital? Người này trông thế nào? Nói không chừng tôi từng gặp.”
Hắn vô cùng tích cực với nhiệm vụ mà Từ Tán giao phó, chỉ muốn lập tức bắt tay vào làm.
Triệu Hồng dùng điện thoại vào trang web chính thức của Đông Phong, cho Hạng Vãng tự xem.
“Ấy, công ty này sao nhiều quản lý thế? Chỉ riêng Phó tổng đã có hàng đống. Tìm thấy rồi, Tôn Triết…” Hạng Vãng nhìn chằm chằm vào hình chụp Tôn Triết một lúc, nói: “Không có ấn tượng, vòng quan hệ của hắn thế nào? Không chừng giữa tôi và hắn có bạn bè chung.”
Triệu Hồng nghĩ rồi đáp: “Cậu quen Vương Đình đúng không? Trước khi nhà họ Vương phá sản, Tôn Triết luôn làm việc cho Vương Đình.”
Đây là thông tin công khai, còn quan hệ giữa Từ Tán và Tôn Triết thuộc về cá nhân, nếu Từ Tán không nhắc đến thì anh ta cũng không nói ra.
Hạng Vãng: “Lại là Lão Vương à, vậy thì dễ! Gypsophila có nhiều người biết Lão Vương, có khi ai đó cũng quen cả Tôn Triết.”
Hắn cúi đầu nhìn cái chân còn chưa lành của Triệu Hồng: “Nếu anh không bị thương thì tốt rồi, có thể cùng tôi đến Gypsophila. Hôm nay là thứ sáu, Gypsophila đông người, tiện hỏi thăm thông tin. Hơn nữa ngày mai đã là cuối tuần, anh không cần đi làm.”
Triệu Hồng suy nghĩ: “Tôi thấy tôi có thể đi cùng cậu, tôi chỉ đi hơi chậm thôi, còn những thứ khác bình thường.”
“Anh chắc không? Đừng có cố quá.”
“Được.”
Hạng Vãng bèn để Triệu Hồng đi thay quần áo bình thường: “Trừ sơmi với áo vest, anh mặc cái gì cũng được.”
Nhưng bây giờ Triệu Hồng lại không còn trang phục nào khác ngoại trừ Âu phục, tất nhiên thời còn trẻ thì có. Anh ta tìm dưới đáy tủ ra một cái quần jean cùng một cái áo thun, đây là đồ từ thời đại học, cũng may là không tăng cân nên còn mặc vừa.
Chờ Triệu Hồng bước ra, mắt Hạng Vãng lấp lánh: “Được đấy, Lão Triệu, mặc thế này tốt hơn bao nhiêu, trông trẻ ra cả 10 tuổi.”
Triệu Hồng không tiếp lời: “Bây giờ đi chưa?”
“Ừ, chờ đã, tóc của anh cũng phải sửa.” Hạng Vãng đến trước mặt Triệu Hồng, vươn tay làm rối tóc anh ta: “Lại trẻ thêm 5 tuổi nữa.”
Triệu Hồng cúi đầu nhìn tay của hắn: “Không cần, cậu giúp tôi cầm túi rác đi, được không?”
“Đương nhiên là được.” Hạng Vãng thu tay về, đến bên bàn ăn nhấc theo túi rác.
–
Triệu Hồng cứ tưởng Gypsophila của Hạng Vãng theo phong cách rực rỡ ánh đèn, nhưng không ngờ là ngược lại, nơi này rất tao nhã, đương nhiên là vô cùng sang trọng.
Hạng Vãng đưa Triệu Hồng đến một vị trí kín đáo nhưng có tầm nhìn tốt, nói: “Nhìn thấy thằng mập ăn mặc như ngựa vằn ở sô pha tròn không? Tên là Hươu Mập, hắn khá thân với Vương Đình, nếu Tôn Triết từng theo Vương Đình thì không chừng hắn có quen.”
“Hươu Mập? Biệt danh à?” Triệu Hồng thấy tên mập kia hơi quen mắt.
“Đúng, họ Lộ, mà lại còn mập, nên bị gọi là Hươu Mập.” Hạng Vãng nói: “Đi thôi, chúng ta đi nói chuyện với hắn.”
“Từ từ, họ Lộ? Lộ Hướng Cao?”
“Đúng rồi.” Hạng Vãng nhìn lại: “Anh quen hắn à?”
“Không quen, nhưng tôi có nghe tên rồi.”
Triệu Hồng từng điều tra YEY, biết Lộ Hướng Cao chính là nhà đầu tư. Đông Phong Capital trước đó đầu tư cho YEY, Tôn Triết lại là Phó tổng của Đông Phong. Cũng có nghĩa là Lộ Hướng Cao và Tôn Triết chắc chắn có quen nhau.
–
Sáng thứ bảy, chưa đến 7 giờ là Từ Tán đã tỉnh lại. Anh lấy di động ra, mở ứng dụng trò chuyện dù không mấy hy vọng, nhưng lại thấy tin nhắn của Lam Thiên Nhiên. Anh vội vàng mở ra. Người kia gửi cho anh một tấm hình chụp phong cảnh nước ngoài.
Lam Thiên Nhiên còn nói: Đi dạo với đồng nghiệp.
Từ Tán nghĩ rồi trả lời: Đẹp lắm, công việc của cậu xong rồi à?
Anh muốn biết khi nào thì Lam Thiên Nhiên về nước, nhưng trước đó đã hỏi một lần, bây giờ không tiện hỏi lại nữa.
Lam Thiên Nhiên: Ừ, cũng tạm được.
Nếu đã nói đến đây, Từ Tán hạ quyết tâm đính kèm thêm một câu: Khi nào về?
Lam Thiên Nhiên: Chiều mai đến Minh. Khi anh gửi tin này còn đoán chắc Từ Tán sẽ nói ngày mai đến nhà mình ăn cơm.
Nhưng không, Từ Tán nói: Tôi đi đón cậu?
Lam Thiên Nhiên: Không cần, Lão Ngô đến là được. Lão Ngô là tài xế của anh.
Từ Tán: Được, biết rồi. Anh cũng đoán được Lam Thiên Nhiên sẽ từ chối. Anh rời giường, vừa đi vừa nhắn: Tôi vừa dậy, sáng nay ăn cái gì đây, để xem trong tủ lạnh có cái gì đây.
Lát sau, anh gửi một tấm hình chụp tủ lạnh cho Lam Thiên Nhiên: Chỉ có trứng, vậy ăn trứng thôi.
–
Lam Thiên Nhiên vừa xem “chương trình trực tiếp” của Từ Tán, vừa suy đoán khi nào thì người ta sẽ nói “ngày mai sang nhà cậu ăn cơm”, nhưng thật bất ngờ là đến khi Từ Tán ăn xong bữa sáng rồi vẫn không nói gì. Từ Tán hôm nay làm sao vậy?
“Phó tổng Lam, cà phê ở đây không hợp khẩu vị của anh à?” Đồng nghiệp hỏi. Họ đang ở trong quán cà phê, nơi này do anh ta cố hết sức giới thiệu, nên anh ta khá để ý đến việc Lam Thiên Nhiên có thích không.
Còn Lam Thiên Nhiên thì cứ nhìn di động mãi, không giống như rất thích.
Lam Thiên Nhiên nhìn lên đồng nghiệp, câu hỏi của người này khiến anh ý thức được một việc. Không phải là Từ Tán bất thường, mà do bản thân anh có vấn đề.
“Cà phê rất ngon, vừa rồi tôi đang xử lý vài việc.” Anh bưng ly cà phê lên.
Anh vốn tưởng rằng việc mất kiểm soát trong buổi sáng hôm đó là sự cố, chỉ cần không tiếp xúc trực tiếp với Từ Tán nữa thì có thể khôi phục lại “trật tự”. Thì ra không phải như thế. Có lẽ anh cần phải cai nghiện điện thoại.