Xin Chào, Dịu Dàng

Chương 54



Tôn Triết cau mày: “Động não lên đi, Từ Tán không sợ cái này.”

Hà Văn Vũ nghe giọng điệu của gã như vậy thì mím môi, im lặng vài giây sau mới nói như thể không sao cả: “Cũng phải, Từ Tán không phải ngôi sao, Khổng Hi Thần mới phải lo.”

Tôn Triết bấy giờ mới làm ra vẻ hối lỗi. Gã bước ra đằng sau sô pha, cúi xuống ôm lấy Hà Văn Vũ: “Xin lỗi.”

Rồi lại nói tiếp: “Lúc cơm tối em nói muốn ăn sủi cảo đúng không? Ngày mai chúng ta đi ăn.”

Hà Văn Vũ ngẩng đầu lên nhìn gã, cười tinh nghịch: “Em muốn ăn loại anh làm.”

Tôn Triết lắc đầu với vẻ bất đắc dĩ: “Được, anh làm thì em phải ăn hết.”

“Đảm bảo là hết!”



Ông chủ Đàm của công ty Tư vấn Thông tin Bình Minh nhận được điện thoại của Tôn Triết thì hỏi theo lệ thường: “Xin chào, cho hỏi quý khách cần dịch vụ nào?”

Tôn Triết đáp: “Tôi là khách hàng cũ, còn nhớ lần trước nhờ anh đi điều tra Từ Tán không?”

“…Nhớ.” Chính vì nhớ, nên hắn mới không muốn đi chọc vào Từ Tán nữa, vội vàng tìm cớ để từ chối đơn đặt hàng.

Tôn Triết lại hỏi: “Có biết Khổng Hi Thần không? Một ngôi sao, ca sĩ.”

“Cụ thể là chữ nào? Tôi kiểm tra lại.” Cơn tò mò của ông chủ Đàm bị gợi lên.

Tôn Triết nói với hắn yêu cầu của mình: gã muốn biết giữa Khổng Hi Thần và Từ Tán có quan hệ thân mật nào không.

Nhiệm vụ này đơn giản hơn lần trước, chỉ cần theo dõi người, khong cần phải thuê biệt thự hay báo cảnh sát, chỉ có một rủi ro duy nhất là Từ Tán. Ông chủ Đàm cho rằng nên thận trọng hơn, không thể nhận đơn hàng đã biết trước có nguy hiểm.

Hắn đùn đẩy: “Khổng Hi Thần này là ngôi sao, việc này không dễ đâu…”

“Thêm tiền chứ gì?” Tôn Triết rành rẽ mọi chuyện.

Ông chủ Đàm: “…”

Sau khi thêm tiền, ông chủ Đàm bắt đầu do dự, Tôn Triết lại xúi giục thêm vài câu, thế là hắn càng dao động mạnh hơn. Sau cùng hắn nói: “Chúng tôi chỉ chịu trách nhiệm quan sát ở những nơi công cộng thôi, không thể xâm nhập không gian cá nhân của người khác, chưa chắc gì đã điều tra được quan hệ thật của họ, anh có thể chấp nhận kết quả này không, nếu được thì chúng tôi nhận đơn.”

Tôn Triết thầm nghĩ, chỉ cần Từ Tán và Khổng Hi Thần có tiếp xúc nghĩ là quan hệ giữa hai người này bất thường rồi, không cần phải chụp được hình ảnh riêng tư gì.

“Có thể. Khi nào thì anh sắp xếp người đi điều tra?”

Ông chủ Đàm: “Ngày mai chúng tôi sẽ điều tra một vài thông tin cơ bản, ngày kia bắt đầu theo dõi thực địa.”



Buổi sáng, Từ Tán đang chuẩn bị tranh thủ chút thời gian trò chuyện với Lam Thiên Nhiên thì di động reo, hơn nữa còn là một cuộc điện thoại không thể không nghe, vì nó do thư ký của Nhạc Trĩ gọi đến. Anh ta hẹn Từ Tán đi ăn một bữa.

Đi ăn? Từ Tán cảm thấy chắc không phải việc gì nghiêm trọng, Nhạc Trĩ lại muốn giáo dục gì anh nữa đây.

“Buổi trưa tôi có hẹn, chờ ăn xong mới gặp được không?”

Thư ký hơi sửng sốt, bình thường sẽ không có mấy ai dám làm trái ý Nhạc Trĩ, Từ Tán này thật to gan.

“Không được, ông ấy rất bận, thời gian đều đã tính toán trước, sau giờ cơm còn lịch trình khác.”

Từ Tán: “À, vậy được.”

Nhạc Trĩ chọn địa điểm là một ngôi chùa trong thành phố, ăn cơm chay.

Chùa này không lớn bằng chùa Phúc Vân, nhưng diện tích cũng không phải nhỏ, vì ở trong thành phố nên khách đến lễ còn đông hơn nhiều.

Từ Tán và Nhạc Trĩ ngồi ăn cơm trong một khoảnh sân nhỏ không đón khách bên ngoài. Thức ăn rất đơn giản, Từ Tán không kén chọn gì, ăn xong một chén cơm thì lấy thêm nữa. Còn Nhạc Trĩ thì đã buông đũa, khiến Từ Tán hơi do dự.

Nhạc Trĩ nói: “Cậu ăn đi, vừa ăn vừa nghe tôi nói.”

Ông ta hỏi: “Chắc cậu cũng hiểu một phần về gia cảnh của Lý Thận?”

Từ Tán nhìn lên, gật đầu. Lý Thận đang được nhắc đến là đối thủ cạnh tranh của Nhạc Trĩ, bối cảnh gia đình rất mạnh, gốc gác gia tộc là ở thủ đô. Từ Tán không hiểu, vì sao Nhạc Trĩ lại nói chuyện này với anh, lẽ nào đúng như Triệu Hồng nói: ông ta chịu áp lực quá lớn, cần tìm người để tâm sự?

Nhạc Trĩ: “Lý Minh Ân là người trong nhà ông ta, họ hàng xa cùng tộc, vẫn luôn làm việc cho gia đình nhà họ, chủ yếu là  thay họ xử lý những công việc kinh doanh không tiện trực tiếp nhúng tay vào.”

Từ Tán lần đầu tiên nghe đến cái tên Lý Minh Ân, nên không có phản ứng gì, nhưng khi Nhạc Trĩ nói đến “công việc kinh doanh” thì anh bị hấp dẫn, cảm thấy ông ta hẳn là đang muốn nói đến chuyện kinh doanh gì đó.

Nhạc Trĩ: “Lý Minh Ân và Vương Hào rất thân thiết, khi nhà họ Vương còn chưa ra nước ngoài, đã nhận được sự ủng hộ rất lớn từ Lý Minh Ân.”

Vương Hào là ông nội của Vương Đình.

Mi mắt Từ Tán giật giật. Anh nhìn Nhạc Trĩ, Lý Minh Ân này chính là chỗ dựa của nhà họ Vương?

Nhạc Trĩ mở di động ra, cho Từ Tán xem một tấm hình, ông ta chỉ vào một người trên đó rồi nói: “Người này chính là Lý Minh Ân.”

Đây là một bức ảnh trong buổi họp mặt nào đó, hình ảnh rất rối loạn, độ nét không được cao lắm, có vẻ như là chụp lén.

Từ Tán nhìn chằm chằm vào người mà Nhạc Trĩ chỉ vào, thoáng chốc đã nhớ ra trong điện thoại của mình cũng có hình của người này, do Triệu Hồng gửi cho anh. Giờ thì anh đã hiểu, Triệu Hồng đã nói cho Nhạc Trĩ biết chuyện Tôn Triết gặp mặt người này, nên ông ta mới cho người điều tra lai lịch của Lý Minh Ân. Không, có thể Nhạc Trĩ vốn đã biết Lý Minh Ân là ai, chẳng qua là trước đó ông ta chưa quyết định được có nên cho Triệu Hồng biết tin này không. Sau khi nghĩ kỹ, ông ta quyết định nói chuyện trực tiếp với người thuê Triệu Hồng.

Nhạc Trĩ lại ném thêm một quả bom: “Những rắc rối mà cậu gặp phải trước đó, không phải là cạnh tranh thương mại ác ý như bề ngoài, mục đích cuối cùng mà bọn họ muốn khi nhắm vào cậu chính là đối phó với tôi.”

Từ Tán sững người, sau đó tiếp tục ăn, cho đến khi vét đến hạt cơm cuối cùng vào miệng rồi, anh mới buông đũa.

Anh nêu câu hỏi: “Sao bọn họ lại liên tưởng từ tôi đến chú được?”

Anh không phải là họ hàng của Nhạc Trĩ như Hạng Vãng, dù anh bị chứng minh là có phạm pháp, cũng không thể ảnh hưởng đến ông ta được.

Nhạc Trĩ nhìn xuống tấm hình trên di động của mình, bình thản nói: “Trên tay bọn họ có hình chụp chúng ta gặp mặt. Quan hệ nam nữ của cậu lại khá hỗn loạn.”

Nếu là gặp riêng thì hẳn là không bị chụp, nhưng hai người họ từng dự tiệc của nhà họ Hạng, những nơi như thế đông người, nếu ai đó có ý đồ làm gì thì rất dễ dàng.

Còn về phần quan hệ nam nữ của Từ Tán…

Suy nghĩ trong đầu Từ Tán bay tán loạn, sau đó anh há hốc miệng trợn trừng mắt, lẽ nào bọn chúng còn dám bịa thêm một cái tin đồn rằng anh bám lấy Nhạc Trĩ để có cơ hội lập nghiệp thành công?

Nhạc Trĩ: “Danh tiếng hiện giờ của cậu khá tốt, tạm thời không thích hợp dùng chiêu này.”

Tâm trạng của Từ Tán hết sức phức tạp, vẻ mặt cũng rất khó tả: “Dạ, phải chờ đến khi tôi bị giẫm đạp hoàn toàn không còn cơ hội trở mình nữa, bọn chúng mới có thể ra sức mà dội nước bẩn.”

Nhạc Trĩ: “Những hành động nhỏ nhặt này bình thường sẽ không ảnh hưởng đến tôi, nhưng bây giờ…”

Ông ta không nói tiếp. Nhưng Từ Tán lại hiểu ý, bây giờ là thời điểm mấu chốt để Nhạc Trĩ giành lấy cơ hội lên chức, ông ta bị tổn hại thì đối thủ cạnh tranh sẽ được tợi, nên ông ta không hy vọng như vậy.

Từ Tán tự rót cho mình một ly trà. Trà trong chùa này rất bình thường, uống vào chỉ thấy đắng, không chút vị ngọt.

Lý Thận muốn đi lên, nên mới nghĩ cách đè Nhạc Trĩ xuống. Ông ta dùng rất nhiều biện pháp, trong đó có một cái liên quan đến Từ Tán.

Từ Tán cảm thấy tình hình của mình chính là: trâu bò húc nhau ruồi muỗi chết. Tai nạn từ trên trời rơi xuống đầu anh một cách vô cớ. Không, cũng không hẳn như thế, nếu truy rõ nguồn cội thì có thể là từ ngày mà Vương Đình không có mắt chọc vào anh, đã kéo theo vô số chuyện phiền toái về sau này.

Nếu sau này Lý Thận thật sự thành công, thì Lý Minh Ân coi như lập công lớn, nhà họ Vương, Vương Đình và cả Tôn Triết cũng được hưởng ké theo. Còn Từ Tán sẽ trở thành đá kê chân cho bọn họ.

Từ Tán không thể để mình rơi vào tình cảnh đó được. Anh suy nghĩ rồi hỏi: “Nếu như Lý Minh Ân và nhà họ Vương thân thiết, vậy khi họ Vương xảy ra chuyện, ông ta vẫn không làm gì à?”

Nhạc Trĩ: “Chuyện của nhà họ Vương quá lớn, hắn không dám nhúng tay vào, ngay cả nhà họ Lý cũng phải tránh xa.”

Ông ta nhìn về phía Từ Tán bằng ánh mắt hơi phức tạp, nói một câu không đầu không đuôi: “Cậu quá thông minh.”

Ông ta dùng một từ ngữ tích cực để diễn tả ý nghĩa xấu.

Tim Từ Tán đập nhanh hơn, Nhạc Trĩ đang ám chỉ điều gì?

Nhà họ Vương gặp chuyện đương nhiên không phải do xui xẻo, càng chẳng phải do thiên thạch rơi từ trên trời xuống tình cờ đập trúng bọn họ, mà đó là một tai họa do người khác dốc lòng lên kế hoạch tạo thành.

Vì nó, Từ Tán đã sống một năm không thấy ánh mặt trời ở Minh. Anh lén lút rời Nhã Châu trở về Minh, đào hố chôn mìn cho nhà họ Vương ngay dưới mí mắt bọn họ. Sau cùng tất cả nổ tung, không thể ngăn cản, càng không thể cứu vãn.

Tuy vậy, nhà họ Vương vẫn còn nhiều khả năng, tuy nhà thì đã sập, nhưng người thì chạy biến hết cả.

Từ Tán nhìn xuống, có lẽ Nhạc Trĩ đã kết hợp với tin tức có được từ chỗ Triệu Hồng để đoán ra sự thật. Triệu Hồng tưởng rằng mình không nói cho ông ta việc gì quan trọng, nhưng Nhạc Trĩ quá thông minh, cứ thêm một mẩu tin, ông ta lại có thể nhìn rõ toàn cảnh hơn một chút. Hơn nữa, trong sự việc của nhà họ Vương, Từ Tán cũng lợi dụng Nhạc Trĩ, người bị lợi dụng thì tỉnh ngộ càng nhanh hơn kẻ khác.

Từ Tán nhìn lên Nhạc Trĩ, ông ta biết được “chuyện nội bộ” là vì trước khi nhà họ Vương xảy ra chuyện, ông ta đã bắt Triệu Hồng về thẩm vấn rồi. Nếu năm xưa ông ta không phản ứng, thì bây giờ hẳn cũng không làm gì cả. Hơn nữa, Nhạc Trĩ quả thực tán thưởng năng lực của anh, cho nên mới chọn cách chia sẻ thông tin trong thời khác đầy rủi ro này.

Từ Tán yên tâm trở lại, nói: “Thông minh một chút mới tốt chứ, nếu tôi không lanh lợi hơn, thì đã sớm bị nghiền thành tro rồi.”

Nhạc Trĩ không đáp.

Từ Tán nói tiếp: “Tôn Triết và Lý Minh Ân đã tiếp xúc, vậy thì sau khi Tôn Triết bị hạ, có thể liên lụy đến Lý Minh Ân không?”

Nhạc Trĩ: “Nếu như Tôn Triết chịu khai ra Lý Minh Ân.”

Từ Tán lấn thêm một bước: “Nếu Lý Minh Ân không may mắn, Lý Thận có bị ảnh hưởng không?”

Nhạc Trĩ nhìn anh, vẫn không đáp.

Từ Tán nhấc ấm lên, rót thêm trà cho Nhạc Trĩ và cho chính mình.

Lúc này, di động của Nhạc Trĩ reo vang, là chuông báo nhắc thời gian mà thư ký đã cài sẵn cho ông ta.

Nhạc Trĩ tắt chuông, đứng lên.

Từ Tán cũng đứng dậy theo.

Hai người đi xuyên qua con đường lát gạch xanh dưới hàng cây um tùm, cùng ra ngoài.

Nhạc Trĩ: “Trong thời gian ngắn sẽ ảnh hưởng, lâu dài thì chưa chắc.”

Từ Tán gật đầu.

Ra khỏi khu nhà, Từ Tán thấy thư ký của Nhạc Trĩ đứng ngay ngoài cửa. Hai bên chào hỏi qua vài câu, rồi thư ký vội vàng theo Nhạc Trĩ đi mất.

Từ Tán ở trong chùa thêm 15 phút nữa mới về. Sau khi rời khỏi chùa, anh ghé qua một nhà hàng đồ chay nổi tiếng gần đó mua vài hộp điểm tâm trước, rồi mới đi lấy xe.

Trên đường anh gọi cho Hạng Vãng, nói rằng: “Anh đã nói chuyện với Lão Triệu và cậu của cậu rồi, không sao cả, mọi việc như cũ.”

Hạng Vãng: “Không sao thật? Hay là: trong mắt người lớn chỉ có lợi ích?”

Từ Tán bật cười: “Không, có tình cảm, nếu không thì làm sao mà ngồi xuống nói chuyện được.”

Về đến Lãng Nguyên, gửi xe xong, Từ Tán gọi điện cho Lam Thiên Nhiên: “Có ở công ty không?”

Chờ nhận được câu trả lời khẳng định, anh nói: “Tôi mang cho cậu ít điểm tâm.”

Khi trợ lý của Lam Thiên Nhiên nhìn thấy Từ Tán, còn tưởng là anh đến tìm vì công việc, không ngờ anh lại đòi trà, còn nói: “Điểm tâm kiểu Trung phải có trà mới ngon.”

Trợ lý không hiểu: Chẳng lẽ đến để uống trà chiều?

“Minh Ký?” Lam Thiên Nhiên lấy một miếng bánh óc chó trong hộp ra, cắn thử: “Cảm ơn, đã lâu rồi không ăn món này, cảm giác vẫn như ngày còn nhỏ.”

Từ Tán cười tủm tỉm nhìn anh ăn: “Nghe nói người ở Minh rất thích điểm tâm của nhà hàng này, tôi vừa đi ngang qua, nên mang về cho cậu một ít.”

~*~

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.