Hội trường cơ bản được nhồi đầy, khoảng hơn 1000 người có mặt, trông như cả biển người.
Từ Tán và Đường Cư là đối tượng quan trọng nên được sắp xếp ngồi hàng đầu, còn Lam Thiên Nhiên là đại diện của Hằng Thịnh được cho ngồi hàng thứ hai.
Từ Tán nhìn xuống Lam Thiên Nhiên, cả hai người cùng cười. Còn Đường Cư thì nhìn cả hai.
Từ Tán quay lại, trò chuyện với Đường Cư: “Khổng Hi Thần không đến?”
“Cậu ấy có lịch trình khác rồi.”
“À, La Tiểu Duệ cũng không đi, công ty còn có việc.”
Các lãnh đạo sẽ lên phát biểu trong lễ khai mạc, riêng Nhạc Trĩ là người cuối cùng. Bài diễn thuyết của ông ta biết rất tốt, khả năng nói trước đám đông cao, rất có sức truyền cảm.
Khi gần kết thúc, ông ta dùng một loạt câu theo cấu trúc song song để đẩy không khí lên cao trào, nghe như từng đợt sóng vỗ bờ liên tục, làm cho mọi người càng lúc càng dạt dào cảm xúc. Đến khi sự xúc động dâng tràn quá giới hạn, một vài người thậm chí kích động đến mức rời khỏi chỗ ngồi của mình, chen về phía trước. Một số lao đến ngay bên dưới sân khấu, bảo vệ ở đó sẽ ngăn lại, khuyên khán giả trở về vị trí.
Đúng lúc này, một người trong số đó cúi xuống cởi giày, rồi giơ giày lên định ném về phía bục phát biểu.
Từ Tán đứng dậy, Lam Thiên Nhiên nhìn anh, rồi cùng hướng về kẻ đã cởi giày kia.
Nhóm “bảo vệ” đứng đầu là Lão Điền lao đến xô ngã tên kia, ấn gã cùng với chiếc giày xuống đất, sau đó bịt miệng lại, nhanh chóng vác ra khỏi hội trường.
Từ Tán dời mắt nhìn lên sân khấu, hùa theo mọi người cùng khen hay, vỗ tay bồm bộp.
–
Sau khi lễ khai mạc kết thúc, người tham dự còn chưa đi hết, Lam Thiên Nhiên gọi Từ Tán và Đường Cư đến bên mình, giới thiệu họ với người quen của anh. Những người này đa số là quản lý cấp cao của những doanh nghiệp có tiếng tăm. Trong số họ đa phần có quan hệ riêng với Lam Thiên Nhiên, một phần là bạn bè cũ của nhà họ Lam. Nhóm người này hỏi về tình hình của ông nội Lam Thiên Nhiên, còn khuyên anh chia sẻ trách nhiệm với Lam Hữu Sinh, cũng có ý là nhắc anh trở về kết thừa gia nghiệp.
Phần lớn sản nghiệp của nhà họ Lam đang ở nước ngoài, nhưng bọn họ khác với nhà họ Vương ở chỗ không phải trốn chạy thảm hại như mấy năm trước. Lam Hữu Sinh từ lâu đã rất chú trọng thị trường bên ngoài, một bộ phận người nhà họ Lam đã nhập tịch các quốc gia khác từ lâu, nếu không có quốc tịch thì cũng thường trú ở nước ngoài.
Chỉ có duy nhất Lam Thiên Nhiên chẳng những lớn lên ở trong nước mà còn thường xuyên hoạt động ở đây, mãi đến khoảng 3-4 năm trước mới dời trọng tâm ra nước ngoài, bắt đầu tham dự vào công việc của công ty gia đình. Nghe nói anh được Lam Hữu Sinh ưu ái rất nhiều, là người có triển vọng nắm quyền nhà họ Lam trong tương lai. Nhưng đến năm nay anh đột nhiên về về nước, hành động này khiến mọi người đều thấy khó hiểu.
Nhóm người dần tản đi. Khi vắng vẻ hơn, một người đàn ông với mái tóc hất ngược ra sau bước lại gần cười với Lam Thiên Nhiên: “Tuần trước tôi đi thăm cụ Lam, ông ấy rất nhớ anh.”
Lam Thiên Nhiên cười đáp: “Không thể nào, khi tôi còn ở bên cạnh ông nội, ngày nào ông ấy cũng tìm cớ cãi nhau với tôi.”
Từ Tán cũng nhìn người vừa tới. Hắn là Vương Chương, người nhà họ Vương. Anh ghi nhớ mỗi một người trong gia tộc này.
Bên cạnh Vương Chương là một người đàn ông khác với mép tóc hơi cao. Khi Từ Tán nhìn sang, y cũng nhìn lại anh. Cả hai nhìn nhau một cái rồi rời mắt đi, làm như không có chuyện gì xảy ra. Người này tên là Ưng Tài Tuấn, cũng là người quen của Từ Tán khi còn ở Nhã Châu.
Lam Thiên Nhiên giới thiệu Từ Tán, Đường Cư và Vương Chương với nhau. Anh gọi mọi người đều là “bạn của tôi”, Vương Chương không thấy sao cả, nhưng Từ Tán lại âm thầm khó chịu, vì bản thân không thích người nhà họ Vương.
Mọi người cùng nhau ra khỏi hội trường, giữa đường lại gặp phải vài người quen khác, trong số đó có người biết Vương Chương, hỏi hắn gần đây đang làm gì. Vương Chương nói đang xây dựng một trường bồi dưỡng văn hóa, hắn thao thao bất tuyệt nói về lý tưởng khởi nghiệp của mình, thu hút được một vài người đến nghe rất nghiêm túc.
Từ Tán lại nhìn Ưng Tài Tuấn.
Khi đến phòng ăn, mỗi người đi lấy thức ăn theo ý mình, sau đó tụ lại tiếp tục bàn luận.
Trong lúc ăn, di động của Từ Tán reo, anh bèn đứng lên ra ngoài nghe máy.
Nhạc Trĩ gọi đến: “Cũng may có mấy người vệ sĩ của cậu, cậu suy nghĩ rất chu đáo.”
Từ Tán khiêm tốn đáp: “Tôi cũng chỉ nghĩ vậy thôi, ai biết lại tình cờ như thế.”
Anh không muốn bản thân mình mất mặt, ai ngờ đối phương quá to gan lớn mật, dám trực tiếp đụng vào Nhạc Trĩ. Nhưng nghĩ lại một cách nghiêm túc thì tấn công Nhạc Trĩ mới có hiệu quả, nếu ông ta mất sạch thể diện ở đây cũng có nghĩa là mất mặt trước khán giả toàn quốc, đặc biệt là với các lãnh đạo ở trên. Nếu vụ việc thành công, đòn tấn công này ảnh hưởng rất lớn đến Nhạc Trĩ là điều không thể nghi ngờ.
Từ Tán hỏi: “Tên đó có ý đồ từ trước phải không?”
Nhạc Trĩ: “Khó xác định, hắn có quốc tịch nước ngoài, đã là người nước ngoài thì làm mất trật tự tại các sự kiện tập thể cũng chỉ bị tạm giam vài ngày, sau đó sẽ phải thả.”
Thực ra hai người họ đều biết kẻ đứng đằng sau sai khiến là ai, nhưng không có bằng chứng gì, nên cùng ăn ý không nhắc đến.
Từ Tán nghe điện thoại xong thì định trở vào phòng ăn, nhưng thấy Ưng Tài Tuấn đang đi về phía mình, anh bèn ở nguyên tại chỗ.
Ưng Tài Tuấn bước đến cạnh anh, cười rồi nhìn xuống lầu dưới: “Nghe nói trung tâm triển lãm này vừa mới xây xong tháng trước?”
Từ Tán không định hàn huyên với y, mà hỏi thẳng: “Anh và Vương Chương định làm gì vậy?”
Ưng Tài Tuấn nhìn anh: “Cậu có ý gì?”
Từ Tán: “Lam Thiên Nhiên là người bạn rất quan trọng của tôi, nếu hai người làm tổn hại lợi ích của cậu ấy, tôi sẽ không khoanh tay đứng nhìn.”
–
Đến chiều, bài diễn thuyết của Từ Tán tiến hành rất thuận lợi. Đầu tiên là không có ai ném giày hay trứng thối lên. Tiếp theo là Từ Tán phát huy rất tốt, chẳng những không quên bài mà còn nói vượt mức bình thường.
Phong cách diễn thuyết của anh có bản sắc cá nhân, vừa vận dụng từ ngữ thông tục, lại có đủ điển tích và kiến thức, lúc thì khiến người nghe cười ha ha, khi lại khiến mọi người phải trầm tư. Suốt cả bài phát biểu, tất cả khán giả đều bị anh hấp dẫn, đến khi kết thúc, họ còn thắc mắc vì sao thời gian trôi nhanh như vậy.
Có thể nói, trong chiều nay, Từ Tán là ngôi sao sáng nhất trên sân khấu.
Đường Cư thầm than may mà được phát biểu trước Từ Tán, nếu không thì áp lực của anh ta sẽ rất lớn.
Từ Tán thể hiện quá tốt, đến nỗi khiến những người lên sau đều trở nên bình thường. Khán giả đã nghe một bài hay ho rồi, thì phần tầm thường lại càng không còn hứng thú, họ cứ như bị Từ Tán rút hết tinh lực, bất kể người trên sân khấu cố gắng ra sao vẫn tỏ ra chán chường, một vài người còn lén trốn ra ngoài.
–
Sự kiện buổi chiều kết thúc, tiếp đó là tiệc tối. Không phải tất cả mọi người đều được vào dự tiệc, chỉ có những ai cầm thiệp mời mới được vào sảnh tiệc.
Trong bữa tiệc, Từ Tán nhận được nhiều sự chú ý, danh bạ điện thoại nhanh chóng kéo dài ra. Những người vừa mới làm quen buổi sáng thì nay cũng nhiệt tình với anh hơn, lý do là đã được tận mắt chứng kiến năng lực của anh.
Lúc trước tuy họ đã nghe nói Từ Tán tài giỏi, nhưng dù sao cũng chỉ là lời đồn, quảng cáo trên tivi chưa chắc đã là sự thật, lời khen ngợi của Lam Thiên Nhiên cũng có thể là thiên vị. Nhưng đến chiều được xem Từ Tán “biểu diễn tại hiện trường”, họ mới cảm thấy người này đúng là giỏi thật, đồng thời điều chỉnh lại thái độ với anh.
–
Vương Chương cũng dự tiệc. Hắn đến tìm Lam Thiên Nhiên, bên cạnh không chỉ có Ưng Tài Tuấn, mà còn dẫn theo một người đàn ông chưa biết là con lai hay là dân tộc thiểu số.
Người này từ xa đã nở nụ cười hở 8 cái răng rất tiêu chuẩn: “Thiên Nhiên!”
Lam Thiên Nhiên cười đáp lại, đồng thời giới thiệu cho Từ Tán và Đường Cư: “Đây là anh họ của tôi, Lam Thiên Thanh.”
“Hân hạnh.” Mọi người bắt tay nhau.
Hàn huyên đâu đấy, Lam Thiên Thanh nhắc đến kế hoạch mở trường của Vương Chương. Hắn thay mặt Vương Chương giới thiệu hạng mục một phen, rồi nói: “Thiên Nhiên, anh thấy kế hoạch này rất tốt đấy, cậu thấy sao?”
Từ Tán nhìn sang Lam Thiên Nhiên.
Lam Thiên Nhiên cười đáp lại anh họ mình: “Nghe nói thì đúng là tốt, nhưng em không hiểu về ngành giáo dục, không thể cho ý kiến lung tung được.”
“Không hiểu thì tìm hiểu, với cậu thì đơn giản quá còn gì! Đến đây, mấy người chúng ta hợp tác triển khai hạng mục này đi.” Lam Thiên Thanh tích cực khuyên nhủ em họ.
Vương Chương cũng cười: “Anh ta nói chỉ cần là hạng mục cậu đầu tư thì chắc chắn sẽ kiếm được tiền, cho nên nếu cậu đầu tư thì anh ta mới dám theo.”
Lam Thiên Thanh đắc ý nói: “Đây chính là làm quan ăn lộc vua, ở chùa ăn lộc Phật.”
Lam Thiên Nhiên nhìn Vương Chương: “Tôi thì tin vào năng lực và mắt nhìn của anh…”
Từ Tán chớp mắt Lam Thiên Nhiên.
Lam Thiên Nhiên nhìn thấy, còn cười đáp lại, nhưng vẫn nói tiếp câu đang dở: “Vậy thì tính phần của tôi đi.”
–
Tối hôm đó, Từ Tán uống khá nhiều rượu, cứ như ngàn chén không say. Nhưng khi tiệc tàn, mọi người tản ra, không còn náo nhiệt nữa, trạng thái của anh lập tức thay đổi, trông như dòng suối trong vắt bỗng đục ngầu lên. Tuy vậy, anh lại không mơ màng như kẻ say, mà đột nhiên sâu thẳm như vực sâu nguy hiểm. Anh nheo mắt nhìn, ánh mắt như có dao.
Đường Cư hạ giọng hỏi Lam Thiên Nhiên: “Anh ta làm sao vậy? Sát khí đằng đằng thế.”
Đúng lúc này, Từ Tán nhìn anh ta, mắt sắc lẻm. Đường Cư có cảm giác chỉ cần mình dám mở miệng hỏi “anh nhìn gì” là sẽ bị Từ Tán nhào lên đập cho một trận ngay. Anh ta lén lút dịch chân về sau một bước.
“Không sao.” Lam Thiên Nhiên đáp: “Cậu về trước đi, tôi đi cùng cậu ấy.”
Đường Cư nhìn theo hai người họ, nhưng nghĩ họ có việc cần nói riêng nên chỉ bảo: “Được, vậy tôi đi trước đây.”
Từ Tán nhìn chằm chằm theo bóng lưng Đường Cư, mãi cho đến lúc anh ta đi khuất bóng rồi, anh mới quay lại nhìn Lam Thiên Nhiên bên cạnh mình. Lát sau, có vẻ như đã nhận ra là Lam Thiên Nhiên, anh đột nhiên bật cười, sự thù địch vừa rồi tan thành mây khói trong nụ cười này.
Lam Thiên Nhiên thấy anh lại chuyển sang trạng thái khác, bèn tiến lại gần đỡ lấy tay anh: “Chúng ta về thôi.”
Từ Tán ngoan ngoãn đi theo, bước chân rất vững vàng, không giống như người say.
Lam Thiên Nhiên gọi điện cho người cùng Từ Tán tham dự hội nghị, báo cho họ tối nay Từ Tán không về.
–
Sáng sớm, Từ Tán tỉnh lại, mơ màng ngồi dậy nhìn quanh. Nơi này không phải là nhà anh, cũng không phải nhà Lam Thiên Nhiên, sương mờ trong mắt anh chạm đến ánh mặt trời, lập tức tan biến.
“Cậu tỉnh rồi? Có thấy khó chịu ở đâu không?” Giọng nói của Lam Thiên Nhiên vang lên.
Từ Tán nhìn theo hướng phát ra âm thanh, xuyên qua lớp cửa kính mờ đục, nhìn thấy người đang ngồi ngoài ban công.
“Tôi không sao, hôm qua tôi uống nhiều à? Tôi không làm gì chứ hả?”
Từ Tán xuống giường, kéo rèm cửa ra. Trên ban công có một bàn nhỏ và hai ghế. Lam Thiên Nhiên đang ngồi trên một cái ghế, nên Từ Tán ngồi xuống cái thứ hai. Phòng này ở tầng hai, nhìn quanh là có thể thấy hàng loạt dãy nhà nhỏ màu trắng, khu vực này là nhà nghỉ trung tâm, người đến tham dự hội nghị đều ở đây.
“Cậu uống nhiều thật, nhưng không làm gì cả.” Lam Thiên Nhiên đặt sách điện tử trên tay xuống, bổ sung thêm một câu: “Không đánh ai.”
“…”
Từ Tán uống say đúng là có đánh người thật, nhưng không phải chủ động ra tay, mà là “bị động phòng thủ”. Nếu có ai tùy tiện tiếp cận anh, là sẽ bị “phòng thủ” ngay.
“Tôi hiếm khi uống say như vậy. Đây là lần thứ hai, lần trước là lúc tôi vẫn còn ở Nhã Châu.”
“À.” Lam Thiên Nhiên nhìn anh.
Từ Tán cười: “Cậu không tin? Tôi gạt cậu làm gì…”
Vẻ mặt anh trở nên hơi lạ, nhíu mày như đang tìm tòi vướng mắc gì đó. Ngoài lần này và khi còn ở Nhã Châu, anh đã từng “say” một lần nữa, là lúc anh vừa mới rời khỏi Nhã Châu lén lút trở về Minh. Nhưng lần ấy không phải là say thật, mà do có người bỏ thuốc trong rượu của anh, cũng may có người âm thầm trợ giúp…
Lam Thiên Nhiên đứng lên về phòng: “Tôi đi chạy bộ, cậu đi không?”