Hai người chạy chậm dọc theo con đường xi măng giữa những dãy nhà trắng.
Từ Tán nói: “Tối hôm qua tôi ngủ giường của cậu, có phải lại bắt cậu phải nằm sô pha không? Xin lỗi nhé.”
“Không sao.”
Từ Tán cười, đổi đề tài: “Anh họ của cậu là con lai à?”
“Ừ, mẹ của anh ấy là người nước ngoài.”
“Cậu với anh ta thân không?”
“Hơn người quen bình thường một chút.”
Từ Tán nghĩ vậy thì cũng là họ hàng bình thường thôi, xem ra người tên Lam Thiên Thanh này là dạng xởi lởi, ngày hôm qua nhiệt tình như vậy còn tưởng là rất thân với Lam Thiên Nhiên.
“Vậy còn Vương Chương thì sao? Cậu rất thân với anh ta?”
“Ừ, là bạn.” Lam Thiên Nhiên đáp: “Anh ta là chú của Vương Đình, nhưng khác Vương Đình, anh ta không lớn lên trong gia tộc, tiếp xúc với nhóm người kế thừa của dòng chính nhà họ Vương cũng ít, vì mẹ anh ta là người tình mà Vương Hào nuôi ở ngoài.”
“Ồ.” Từ Tán cho Vương Chương một ký hiệu khác trong đầu, phân biệt hắn với những người nhà họ Vương khác ra: “Cậu thật sự cảm thấy hạng mục trường bồi dưỡng văn hóa của anh ta đáng tin à?”
“Nghe thì có vẻ được.” Lam Thiên Nhiên cảm thấy Vương Chương thêu dệt kế hoạch này khá giống thật, nhưng có vẻ như Từ Tán đã phát hiện ra vấn đề: “Có gì không ổn sao?”
“Người đi theo anh ta tên là Ưng Tài Tuấn, là một tên giả danh chuyên gia. Hắn ta từng xuất bản sách, nhưgn là người khác viết bản thảo cho; từng lên chương trình tivi, cũng có người viết sẵn bản thảo cho đọc; thậm chí từng mở vài công ty, không có cái nào thành công cả.”
“Tôi biết rồi, cảm ơn.”
–
Hai ngày tiếp theo, trung tâm triển lãm còn tổ chức hơn mười cái diễn đàn, mọi người sẽ cùng giao lưu thảo luận về các đề tài như sáng tạo và phát triển, an ninh mạng, trao đổi văn hóa.
Buổi sáng, Từ Tán và Lam Thiên Nhiên chia nhau ra. Từ Tán đi tham dự một diễn đàn internet, còn Lam Thiên Nhiên thì phải dự diễn đàn về tài chính.
Lam Thiên Nhiên tìm thời gian gặp riêng Vương Chương, nói với hắn: “Ưng Tài Tuấn đi theo anh có vấn đề, hắn là một kẻ giả danh chuyên gia.”
Vương Chương nói: “Đúng là hắn có vẻ thế thật, nhưng lý lịch của hắn tốt, danh tiếng cũng ổn, như vậy là đủ rồi. Tôi chỉ cần một cái bảng hiệu, không cần hắn có bản lĩnh thật.”
Lam Thiên Nhiên suy nghĩ, rồi hỏi: “Anh có chắc là không ai nhìn ra hắn có vấn đề không?”
“Hắn không có vấn đề, không phải là loại lừa đảo trình độ thấp đâu, hắn là chuyên gia có văn hóa, lên tivi hay lên mạng đều thấy bóng dáng hắn.”
Lam Thiên Nhiên: “Nhưng hắn chưa từng thành công lần nào cả.”
“Vì hắn không biết làm ăn mà, không hợp làm ông chủ, cho nên mới đi làm công cho tôi, việc này rất bình thường?”
“Hắn biết được bao nhiêu về kế hoạch của anh?” Lam Thiên Nhiên hỏi.
Vương Chương cười: “Hắn còn tưởng tôi thật sự muốn làm một hạng mục vĩ đại kìa.”
Lam Thiên Nhiên câm nín, Từ Tán họ bị lừa, nhưng thật ra họ mới là kẻ đi lừa gạt người khác.
“Dù sao đi nữa, không cần biết tôi làm gì, chỉ cần tôi trả lương cao thì hắn sẽ không lỗ.” Vương Chương nói: “Mà anh họ của cậu hơi phiền, anh ta nhất định đòi chen vào, làm sao đây? Nếu tôi mà ngăn cản thì anh ta lại phát hiện ra bất thường.”
“Ừ.” Lam Thiên Nhiên nhìn ra cửa sổ, trên tòa nhà đối diện là tấm bảng quảng bá khổng lồ in hình Từ Tán, chỉnh sửa rất đẹp, còn thu hút hơn cả ngôi sao. Anh nhìn một lúc rồi nói: “Vậy để anh ta gia nhập đi, tôi cũng tham gia.”
Vương Chương hơi bất ngờ, nhưng sau đó bật cười: “Nếu cậu đã đồng ý ra mặt che giấu cho tôi, thì màn kịch này đúng là rất kịch tính, không một ai nghi ngờ. Có điều sau khi mọi chuyện vỡ lở thì cậu cũng sẽ bại lộ đấy.”
–
Buổi trưa, Lam Thiên Thanh không muốn ăn trong phòng ăn của trung tâm triển lãm, nhất quyết đòi em họ đi dạo Tập Phương với mình. Lam Thiên Nhiên đành đồng ý.
Buổi chiều mọi người lại phải tham gia diễn đàn khác nhau, cứ thế, mãi đến giờ cơm tối Từ Tán mới gặp lại Lam Thiên Nhiên.
Buổi tối có một buổi diễn văn nghệ, Từ Tán lật bảng chương trình, thấy có Khổng Hi Thần. Cậu ta sẽ hát một bài.
“Cậu đi xem không?” Từ Tán hỏi Lam Thiên Nhiên.
Đường Cư giành trả lời: “Cậu ấy không có hứng thú với biểu diễn đâu. Việc này cũng bình thường, tính ra cứ 20 người thì sẽ có 1 người không thích âm nhạc. Với những người làm trong ngành liên quan đến âm nhạc như chúng tôi thì đúng là một tin xấu.”
“À, tôi cũng chẳng có mấy hứng thú với văn nghệ.” Từ Tán nói vậy, nhưng lòng anh lại nghĩ lần trước Lam Thiên Nhiên từng nói là có nghe Khổng Hi Thần hát rồi…
Từ Tán lập tức cảnh giác, cảm thấy không thể để Lam Thiên Nhiên đi nghe nhạc của Khổng Hi Thần nữa. Anh cười đề nghị: “Nếu chúng ta không ai muốn nghe hát, vậy đi Tập Phương dạo một vòng đi.”
Lam Thiên Nhiên vừa đến Tập Phương trưa nay rồi, nhưng anh vẫn nhận lời mời của Từ Tán.
–
Tập Phương là một thị trấn cổ kiểu Giang Nam điển hình, có cầu có sông, tường trắng ngói đen, đèn lồng đỏ kết thành chùm. Buổi tối thị trấn được chiếu sáng rực rỡ, soi xuống nước sông đang chảy, tưởng như có vô vàn ngọn nến được thắp dưới lòng sông.
Từ Tán và Lam Thiên Nhiên đi dọc theo con đường lát đá, nhìn quanh không mục đích, thỉnh thoảng lại ghé vào cửa tiệm bên đường xem thử. Có tiệm bán đồ giấy, trên kệ toàn là đồ lưu niệm làm bằng giấy.
Lam Thiên Nhiên bước đến bên kệ hàng cầm lấy một khu rừng bằng giấy, xếp nó lại như một quyển sách đang mở, và phép thuật xảy ra, khu rừng biến mất, đến khi mở ra, rừng cây 3D lại xuất hiện trên bìa cứng.
Từ Tán nói: “Thiệp 3D.”
Lam Thiên Nhiên gật đầu. Từ Tán từng tặng anh một cái thiệp giống như vậy. Nó rất đẹp, mở ra sẽ trông như tầng tầng lớp hoa những cánh hoa được chất thành một ngọn núi. Đó là lần đầu tiên có người tặng quà tự làm cho anh, ngoại trừ bảo mẫu, anh rất vui sướng. Khi ấy anh đã nghĩ, quen biết Từ Tán thật là một điều tuyệt vời.
Lam Thiên Nhiên cười với Từ Tán.
Từ Tán cũng đáp lại bằng nụ cười.
Hai người nhìn nhau, ánh mắt quyện vào nhau, không khí dần nóng lên. Họ tựa như bị trúng phép thuật, đã quên hết khung cảnh xung quanh, quên đi dòng thời gian đang trôi, biến thành hai pho tượng đá hướng mắt về phía người kia.
Chủ tiệm lại gần: “Quý khách…”
Lam Thiên Nhiên giật mình, vội vàng đặt thiệp xuống rồi nhanh chóng đi ra ngoài.
Từ Tán cũng đuổi theo.
Chủ tiệm không hiểu gì cả, đã xảy ra chuyện gì? Vì sao vừa mới lên tiếng là khách hàng đã hoảng sợ bỏ chạy rồi?
Hai người cứ thế cắm đầu đi về phía trước. Lát sau, Từ Tán lén nhìn Lam Thiên Nhiên, cảm thấy dường như chút sắc đỏ trên mặt người kia vẫn còn rõ ràng, thế nhưng mặt của anh cũng đang nóng đây. Anh nhìn xung quanh, rồi nhanh chóng tìm được đề tài mới: “Thiên Nhiên, nhìn bên kia, hình như rất thú vị.”
Cửa tiệm mà Từ Tán nói có rất nhiều mèo, to to nhỏ nhỏ, đủ loại vật liệu bày đầy khắp nơi.
Lam Thiên Nhiên bước chậm lại.
Từ Tán cười hỏi: “Vào trong xem thử?”
Sau khi dạo một vòng quanh cửa tiệm, Lam Thiên Nhiên đã quên mất sự lúng túng vừa rồi, bị một nhóm những chú mèo bằng sứ thu hút.
“Tôi cảm thấy có thể mua về làm quà.”
“Cậu định tặng cho ai?” Từ Tán hỏi.
“Hình như anh cũng được?” Lam Thiên Nhiên không quá tự tin với những chuyện “chốn trần tục” này, bèn hỏi: “Cậu thấy sao?”
Chỉ cần không phải đặc biệt tặng cho ai đó thì sẽ không chạm vào dây thần kinh cảnh giác của Từ Tán, anh bày tỏ đồng tình: “Tôi thấy ai cũng được, đồ lưu niệm mà, ai cũng có thể dùng.”
Anh cầm một con mèo trắng lên. Nó có đôi tai cụp, mặt tròn với cặp mắt to nhìn thẳng vào người khác, cảm giác ngây thơ đáng yêu lại rất lạnh nhạt.
“Con này giống cậu.” Từ Tán đưa mèo trắng cho Lam Thiên Nhiên.
“Hử?” Lam Thiên Nhiên nhận lấy nó, nhìn trái rồi nhìn phải: “Giống ở đâu?”
“Thần thái?”
“…” Lam Thiên Nhiên nhớ lần trước Từ Tán còn nhất định nói anh giống cú mèo.
Từ Tán cười: “Cậu chọn cho tôi một con.”
Lam Thiên Nhiên chọn một chú mèo vàng. Đây là một chàng mèo mập rất dũng mãnh, đầu đội vương miện, ngẩng đầu ưỡn ngực, mắt nheo lại, hếch cao đầu nhìn xuống chúng sinh.
Từ Tán: “…”
“Vừa rồi tôi chỉ liếc một cái đã chọn nó rồi.” Lam Thiên Nhiên cầm mèo vàng lên, đặt nó lên lòng bàn tay chung với mèo trắng.
Từ Tán nghiêng đầu nhìn Lam Thiên Nhiên: “Giống tôi ở đâu?”
Lam Thiên Nhiên học theo: “Thần thái.”
“…”
Từ Tán ghé sát lại bên tay Lam Thiên Nhiên, nheo mắt nhìn hai chú mèo kia, lát sau đột nhiên lên tiếng: “Mèo mập ngu ngốc, hãy run rẩy khuất phục trước sức mạnh của ta đây!”
Lam Thiên Nhiên hơi sửng sốt, sau đó bật cười, là cách cười hoàn toàn thả lỏng và thoải mái.
“Buồn cười vậy à?” Từ Tán nhìn anh, hạ giọng hỏi như sợ làm người kia giật mình.
Lam Thiên Nhiên cười mất một lúc mới dừng, nói: “Mua đôi này về đi.”
Hai người mang theo hộp quà rời tiệm.
Lam Thiên Nhiên kể: “Khi còn nhỏ, có một con mèo vàng rất oai vệ thường đến nhà tôi chơi, thế là tôi sẽ lấy cá khô ra cho nó ăn.”
Từ Tán: “Giống như cho tôi đồ ăn vặt vậy hả?”
Lam Thiên Nhiên lại cười.
Từ Tán: “Cậu cho nó ăn cá khô xong rồi sao?”
“Chẳng sao cả.” Lam Thiên Nhiên nói: “Còn nhớ có một lần tôi đang chơi với nó thì bị mẹ tôi nhìn thấy, vậy là bà ấy mắng bảo mẫu, nhưng bảo mẫu không nghe lời mẹ tôi, không cấm tôi chơi với mèo.”
“Bảo mẫu là người tốt.”
Bảo mẫu này chính là mẹ của Triệu Hồng, thế là mức độ thiện cảm mà Từ Tán dành cho anh ta lại tăng thêm một chút.
“Mẹ tôi rất ít khi về nhà, nên bảo mẫu không nghe lời cũng chẳng sao cả, bà ấy không biết được.”
“Mẹ tôi cũng chẳng mấy khi về nhà.” Từ Tán nói: “Từ khi tôi nhớ được việc này việc kia, cơ bản chỉ có ba tôi ở nhà.”
“Ba tôi cũng ít về nhà.” Lam Thiên Nhiên không có ý muốn so sánh xem ai tội nghiệp hơn, anh chỉ đang nêu lên sự thật.
Từ Tán nhìn quanh, thấy bên bờ sông có cái cây lớn, dưới bóng cây rất tối, không đèn cũng không người, anh bèn kéo Lam Thiên Nhiên sang bên đó, rồi ôm người ta: “Ba tôi dù có ở nhà, nhưng tác dụng của ông ta cũng rất có hạn.”
“Tôi không sao.” Lam Thiên Nhiên nói: “Họ không về thì càng tốt, tôi không hy vọng họ ở nhà.”
Từ Tán: “Tôi biết, là tôi không vui, cần cậu an ủi.”
Lam Thiên Nhiên vốn định đẩy Từ Tán ra, nhưng nghe vậy thì liền đặt tay lên lưng người kia, vỗ nhè nhẹ như đang vuốt lông mèo. Anh kể: “Trước kia thỉnh thoảng con mèo đó cũng đòi tôi ôm nó ngủ.”
Con mèo vàng đó rất kiêu ngạo cũng rất ngang ngược, không thèm hỏi han gì đã nhảy lên đùi anh, nằm xuống ngủ luôn.
Rất giống Từ Tán.
Thời cấp ba, có vài buổi chiều tối Lam Thiên Nhiên chạy bộ xong sẽ ngồi bên ngoài sân vận động nghỉ ngơi. Từ Tán sẽ tự nhiên đến gần ngồi bên cạnh anh, ngồi một lát lại đứng lên bỏ đi.
Giống như con mèo đó, ngủ cho đã rồi chạy mất.
Từ Tán cố ý ngáp một cái: “Vậy có phải tôi cũng được bắt cậu ôm ngủ không?”
Lam Thiên Nhiên không kịp đề phòng: “…”
Anh không nói gì, Từ Tán lại thấp thỏm không yên, có vẻ như đã vượt quá giới hạn rồi.
“Được rồi, không phá cậu nữa.” Từ Tán nói bằng giọng đùa giỡn để bản thân bớt lúng túng, anh buông Lam Thiên Nhiên ra, lùi sang bên cạnh một bước, tỉnh bơ: “Vậy sau đó con mèo ra sao?”
Lam Thiên Nhiên nhìn xuống đôi tay trống rỗng của mình, đáp: “Một ngày nọ không còn đến chơi nữa.”
“…À.” Từ Tán nhìn quanh khắp nói, rồi nhanh chóng đổi đề tài: “Bên kia có chỗ bán đồ ăn kìa, chúng ta đi thử?”
Lam Thiên Nhiên: “Được.”
Hai người cùng đi về phía cửa tiệm nhỏ kia, đến ngay trước cửa, Lam Thiên Nhiên chợt nói: “Kích cỡ cậu lớn quá.”
“Hở?” Từ Tán sửng sốt.
–
Tập Phương không lớn, ăn xong hai người đi dạo thêm một lúc là đã hết thị trấn. Họ qua lại khu nhà nghỉ trung tâm.
Lúc chia tay, Từ Tán nói: “Sáng mai tôi sẽ về Minh, còn cậu?”
“Tôi dự xong lễ bế mạc vuổi chiều mới đi.” Lam Thiên Nhiên đến đây công tác, nếu Hằng Thịnh không có việc gì cần anh trở về gấp thì anh sẽ ở đến phút cuối cùng.
Về phòng rồi, Từ Tán mở máy tính xử lý một vài việc của công ty, sau đó đi tắm rồi đi ngủ. Nhưng anh không ngủ được, mớ suy nghĩ trong đầu hết sức ồn ào, đến nỗi mà cơn buồn ngủ của anh bực mình bỏ nhà ra đi luôn.
Máy lạnh mở nhiệt độ hơi thấp, anh giật cái chăn bên cạnh lại. Chăn được xếp rất vuông vức, đến nỗi giật một cái không đủ để bung ra, mà gần như giữ nguyên hình dạng đó bay lên, rồi đáp lên bụng anh.
Ôm cái chăn trong lòng, Từ Tán đột nhiên nhớ ra một việc, khi anh hỏi “Vậy có phải tôi cũng được bắt cậu ôm ngủ không?”, không lâu sau đó Lam Thiên Nhiên có nói một câu.
“Kích cỡ cậu lớn quá.” Người kia đã nói như vậy.
Từ Tán bỗng nhiên hiểu ý Lam Thiên Nhiên như có ai phù hộ: Ý nói là anh quá cao lớn, nên không thể ôm ngủ như ôm mèo được. Đây không phải là lời từ chối, mà chỉ là trần thuật lại sự thật hiển nhiên. Lam Thiên Nhiên không phật lòng vì anh vượt quá giới hạn.
Từ Tán bật cười. Sự khó chịu tích tụ trong lòng đã biến mất. Sau đó, anh lại càng không ngủ được. Lời anh nói mang hàm nghĩa ám chỉ rất rõ ràng, Lam Thiên Nhiên chắc chắn phải hiểu được ý của anh chứ nhỉ? Nếu nhận ra mà không từ chối, vậy phải chăng là…
Đêm này, Từ Tán cứ nửa mơ nửa tỉnh, nhưng bất kể là ngủ hay thức, trong đầu anh vẫn chỉ có Lam Thiên Nhiên. Anh đang rất là đắc ý, cảm thấy Lam Thiên Nhiên hiểu ý mình rồi, tiếp đó sẽ mơ thấy cảnh hai người ôm nhau ngủ trên giường. Lát sau anh lại tự hoài nghi, cảm thấy có khi mình nghĩ nhiều rồi, người kia có tư tưởng trong sáng lắm, sẽ không biết người ta có ý đồ gì với mình đâu, và rồi anh lại mơ thấy cảnh Lam Thiên Nhiên đi ăn với người khác, còn anh đứng đằng xa nhìn.
–
Vì còn lệch múi giờ, Lam Thiên Thanh ngủ không yên suốt vài ngày, đến nỗi cứ sáng dậy là phải chống đỡ bằng cà phê. Cũng may hôm nay là ngày cuối xong, qua xong là hết, sau đó hắn muốn ngủ sao cũng được.
Hắn lật người xuống giường, đun nước, tự pha cho mình một ly cà phê, sau đó mang ra ngoài ban công để hít thở không khí trong lành buổi sáng. Khi ngồi xuống ghế, hắn vô tình nhìn xuống dưới nhà, thấy được một người đang đứng dưới cái cây ở phía đối diện.
Ai vậy nhỉ? Sáng sớm đứng đó làm gì?
Lam Thiên Thanh xem giờ, mới có sáu rưỡi. Hắn vừa uống cà phê vừa lướt điện thoại. Cà phê uống xong, hắn vẫn thấy người kia đứng ở đó.
Hắn sinh lòng tò mò, không biết người bên dưới muốn làm gì? Thế là hắn kiên nhẫn quan sát. Một lát sau, người kia cử động, nhưng chỉ trong một phạm vi rất nhỏ, có khi ngẩng mặt về phía của Lam Thiên Thanh, vậy là hắn lập tức nhận ra đó là ai.
Đây không phải là Từ Tán đó sao?
–
Từ Tán đang chờ Lam Thiên Nhiên, nhưng tiếc là hôm nay người ta không ra ban công, nếu không thì chỉ cần anh vẫn tay là có thể nhìn thấy rồi. Anh không muốn gọi điện, sợ Lam Thiên Nhiên còn đang ngủ thì làm sao. Hơn nữa, anh vẫn cần phải chuẩn bị tâm lý thêm chút nữa.
Anh đã chần chừ cả một đêm, đến bâu giờ suy nghĩ vẫn còn chia thành hai luồng đối nghịch nhau, một lúc thì thấy Lam Thiên Nhiên thích mình; rồi lát sau lại thấy có thể trong mắt người ta chỉ có tình bạn trong sáng thôi. Một lúc thì anh thấy thời cơ này không thể bỏ lỡ, mất là mất luôn, nên xuống tay thì phải dứt khoát; rồi anh lại nghĩ thời cơ chưa chín muồi đâu, cần tiếp tục kiên nhẫn chờ đợi.
Tiếp đến anh nhớ ra Tống Mẫn Mẫn, chắc chắn cô đã từng hoặc thậm chí vẫn còn đang thích Lam Thiên Nhiên, nhưng cô không nói nên mãi mãi không thể có được.
Sau anh lại nghĩ sang Khổng Hi Thần, Lam Thiên Nhiên không thích âm nhạc vậy mà lại đi nghe nhạc của cậu ta. Bây giờ hai người họ chưa tiếp xúc gì, nhưng nếu sau này có thì sao…
Sắp đến 7 giờ, Lam Thiên Nhiên mới xuống dưới, nhìn thấy Từ Tán: “Sao cậu lại ở đây?”
Từ Tán cười đáp: “Có việc cần nói với cậu.”
Lam Thiên Nhiên đến trước mặt anh: “Nói đi.”
“Tôi muốn nói với cậu, tôi rất thích cậu.” Từ Tán cố ý kìm tốc độ nói của mình lại, để mỗi câu mỗi chữ đều rõ ràng.
Lam Thiên Nhiên ngẩn ra.
Trái tim Từ Tán như muốn thòng xuống, quyết định phải bổ sung thêm một câu đại loại là “chúng ta mãi mãi là bạn tốt” giò đó, nhưng lại không có chút sức lực nào, cứ như toàn bộ thể lực của anh đã bị rút cạn, muốn nói cũng không nói thành lời.
Sau đó anh thấy ngực bắt đầu nghẹn lại, cảm giác đau đớn khó tả nhanh chóng lan tràn đến cổ họng. Anh tưởng như yết hầu của mình sưng lên, không còn nói được gì nữa rồi.
Lam Thiên Nhiên còn nhìn anh: “Ý cậu là, thích tôi làm bạn của cậu?”
Ừm? Từ Tán suýt nữa còn tưởng mình đã nói ra cái câu cứu vãn kia rồi. Nhưng anh phản ứng rất nhanh! Quan trọng là anh đã thấy chút sắc đỏ trên mặt Lam Thiên Nhiên rồi.
Trái tim của anh như sống lại, nào những tức ngực đau họng đều được chữa lành trong nháy mắt. Anh tiến lên một bước, nhanh chóng hôn nhẹ lên má Lam Thiên Nhiên: “Không phải bạn, là bạn trai, thích cậu làm bạn trai của tôi.”
Anh hôn xong thì lập tức lùi ra, để tiện quan sát vẻ mặt của Lam Thiên Nhiên.
Lam Thiên Nhiên cũng đang nhìn Từ Tán, nhưng không nhìn thẳng vào mắt. Bây giờ anh còn đang ở trong trạng thái đơ máy, nơi vừa được Từ Tán hôn có cảm giác như bốc lửa, truyền thẳng lên não, rồi dây thần kinh trong não chỉ huy mắt anh nhìn về phía môi Từ Tán.
Từ Tán liếm môi.
Lam Thiên Nhiên ghé sát lại…
Thế là hai người hôn nhau, tia lửa bắn tung tóe thoáng chốt đã thiêu cháy lý trí của họ thành tro tàn.
Ở trên lầu cách đó không xa, Lam Thiên Thanh: Ờ hớ? Một lát sau, hắn mới nhét được hai tròng mắt trở về vị trí, cầm di động lên bắt đầu quay. Càng quay hắn càng cảm thấy không đúng, đã mấy phút rồi sau hai người kia vẫn còn chưa dừng?!
Lam Thiên Nhiên đã đánh mất khái niệm thời gian. Từ Tán thì dần dần lấy lại tỉnh táo, một chiếc xe từ xa chạy lại, tiếng động cơ càng lúc càng lớn đánh thức lý trí của anh. Anh kéo giãn khoảng cách giữa đôi bên, Lam Thiên Nhiên thì cứ như bị gắn nam châm, tiếp tục đuổi theo. Từ Tán đành phải ấn đầu người kia lên vai mình.
Một chiếc xe chạy ngang qua con đường bên cạnh.
Từ Tán buông bàn tay đang giữ sau gáy Lam Thiên Nhiên ra. Người kia ngẩng đầu lên, ánh mắt còn hơi ngơ ngác.
Từ Tán cười: “Chúng ta từ từ rồi công khai nhé, còn một vài việc phải giải quyết dứt điểm.”
Lam Thiên Nhiên gật đầu, nhưng với trạng thái hiện tại, có lẽ anh không nghe thấy gì cả.
Hơn 7 giờ sáng, những người có thói quen dậy sớm bắt đầu ra ngoài, còn chào hỏi Từ Tán và Lam Thiên Nhiên.
Từ Tán hàn huyên với họ.
Lam Thiên Nhiên nghe tiếng trò chuyện, cuối cùng cũng lấy lại tỉnh táo.
Người khác đi rồi, anh hỏi Từ Tán: “Bây giờ cậu về Minh à?”
Từ Tán thầm nghĩ không về cũng được, để đồng nghiệp về trước còn anh ở lại đây rồi cùng về với Lam Thiên Nhiên.
Lam Thiên Nhiên nói: “Vậy cậu về đi, tôi đi chạy bộ.”
Từ Tán: “…”
Từ Tán chạy cùng Lam Thiên Nhiên một vòng, sau đó quyết định làm theo kế hoạch ban đầu, cùng đồng nghiệp của mình về Minh trước. Anh có cảm giác nếu ở lại sẽ bị Lam Thiên Nhiên chê cười: Từ Tán, yêu thôi mà, cậu đúng là không đủ lý trí.
Trước khi chia tay, anh còn lén nắm tay Lam Thiên Nhiên: “Vậy tối nay chúng ta gặp nhau?”