Ở lớp 10a2, nó đang ngồi đọc sách thì chiếc bàn bị bàn tay ai đó đập mạnh xuống.
- Như, hôm qua tui thấy bà đi chơi với anh Huỳnh An. Hai người yêu nhau phải không?
Ly chau mày, hai tay chống nạnh hùng hồn hỏi nó. Nó nhẹ gật đầu. Điều này không nhất thiết phải giấu đâu nhỉ?
- Mày đúng là hồ ly tinh! Lúc trước mày có thèm quan tâm anh An đâu, mày còn chẳng biết ảnh biết chơi piano nữa. Vậy mà từ khi tao nhờ mày đưa thư cho ảnh, mày giả bộ hiền dịu rồi lợi dụng anh mày để cua anh An. Mày biết ảnh là hotboy của tụi tao, mày muốn nổi nên mày làm vậy chứ gì? Thể loại hai mặt như mày, không hiểu sao anh An chấp nhận được!
Ly khoác tay vài bạn nữ trong lớp, nói mỉa mai. Đứng trước mặt nó hiện giờ là gần nửa lớp đang hướng con mắt ác ý về phía nó.
- Sao mày không nói gì thế? Chắc mày đang định về mách anh mày, để anh mày bỏ tù tụi tao giống anh mày đã làm với bà Vy chứ gì?
Lam, cô bạn đứng sát bên Ly hỏi. Nó tự cười thầm trong lòng. Biết thế nào cũng có ngày này mà. Chuyện của Yến Vy, không phải nó không biết. Tính cách anh Duy thế nào nó là người hiểu rõ nhất mà. Nó nói, giọng trầm ấm:
- Chuyện của Vy, không phải tớ làm. Chị ấy gieo gió thì gặt bão thôi.
- Haha, nực cười! Thế mày chứng minh đi. Từ giờ, mày đừng nói gì với thằng anh của mày cả, về chuyện đã, đang và sẽ xảy ra với mày trong lớp này. Mày dám không?
Nó nhún vai. Không phải nó là một cô nhân vật chính yếu đuối, nhận phần thiệt về cho mình hay vì thương yêu anh trai quá độ. Dù sao nó cũng không định nói với các anh. Ba cái chuyện tầm xàm cỏn con này, nói ra tốn nước miếng chứ có làm được gì đâu.
Ngay lúc đó, một cái bóng nhỏ sà vào chỗ ngồi của nó. Hương ngoác miệng cười tươi, xua tay giải vây:
- Các cậu làm gì thế! Bạn có người yêu các cậu không chúc mừng thì thôi sao lại kéo nhau đến hỏi tội thế này?
- Lớp trưởng, cậu đừng bênh con nhỏ giả tạo đó. Cậu cũng thích anh An cơ mà!
- Cái đó là hâm mộ thôi. Mà Như đâu có nhiều chuyện như mấy cậu nói đâu, Như nhỉ?
Hương quay qua nó, nở nụ cười tươi giúp mọi chuyện êm xuống. Nó cười nhạt đáp lại, tỏ ý mấy người hiểu sao thì hiểu.
Các nữ sinh kia cũng mau chóng kéo nhau về chỗ ngồi. Hương tự động chuyển cặp mình về bàn nó. Nó chỉnh lại bàn ghế, tiện quay qua hỏi Hương:
- Hương thích anh An à?
- Ừ, hâm mộ tí thôi. Ảnh giỏi lắm đó, Như sướng thiệt!
- Giỏi?
- Ừ! Khoảng 2 năm trước á, cư dân mạng xôn xao bàn tán về một clip phim ngắn, kể về cuộc gặp gỡ của chàng trai và cô gái trong một quán cà phê nọ. Cô gái mặc váy trắng, chơi piano khiến chàng trai rung động và anh bắt đầu hành trình tán tỉnh cô gái. Phim đó ảnh là nhân vật nam chính đó, đóng cực ngầu luôn! Mà tớ còn nghe đồn, ảnh là biên kịch của phim đó luôn cơ. Rồi tớ tìm hiểu về ảnh mới biết ảnh cực giỏi piano, violin với guitar, thành tích học tập tuy không nổi trội nhưng cũng rất được, gia đình lại khá giả. Lúc đó, ảnh là idol số một của tớ nên tớ mới thi vào trường này đó.
Hương say sưa kể, đôi mắt ánh lên vẻ ngưỡng mộ rõ ràng. Hẳn là cô bạn này thích anh An dữ lắm! - Nó thầm nghĩ.
Giờ ra chơi, không khí lớp học nhộn nhịp hẳn lên. Nó đứng dậy, soạn đồ vào cặp rồi quay đi.
- Hôm nay tớ có hẹn đi ăn sáng với anh An, chắc lát vào lớp hơi trễ nha.
Nó cười cười, thông báo với Hương. Cô lớp trưởng dịu dàng gật đầu.
Chạy vội ra sân sau, nó cẩn thận nhấc từng bước nhẹ đến ngồi dưới cửa sổ, dỏng tai lên nghe lén.
1 phút trôi qua, chỗ ngồi của nó vẫn không có tiếng động gì lạ. Chắc có lẽ Hương thật sự coi nó là bạn. Những câu nhắc nhở của anh Duy hôm nào lại vang lên trong đầu nó.
“- Ở đời ấy, đừng tin tưởng bất kì ai. Xã hội này phức tạp lắm, càng thân thiết càng nguy hiểm. Đôi lúc, có thể cô độc bước đi cũng là một sự may mắn đấy.”
Lắc đầu vài cái, nó đang định quay đi thì giọng Ly cất lên sau khung cửa sổ:
- Lớp trưởng, cậu định theo phe nó thật sao?
- Như là người tốt mà!
Giọng Hương chắc như đinh đóng cột. Nghe được, nó gật đầu khẽ mỉm cười.
- Và cả ngây thơ nữa, em ạ! Bà Vy hạng vip như kia còn bị anh nó đưa vào trại giáo dưỡng cơ mà. Các người làm gì thì làm, để tớ làm công tác tư tưởng là được.
Một nụ cười ma mị đồng thời xuất hiện trên cả hai khuôn mặt v-line trắng nõn. Phải rồi, phải rồi, lời anh Duy nói có bao giờ sai?!
Giờ ra về...
“- Rầm”
Bàn nó bị đá văng sang một bên. Lam gằn từng chữ:
- Mày! Đồ. Hồ. Ly. Tinh!
- Thôi, Lam ơi, mình về đi. Lát anh nó qua anh nó lại xử mình đấy. Ỷ có anh trai rồi người ta lên mặt dữ lắm.
Một bạn nữ đứng ở góc lớp lên tiếng. Các bạn còn lại, kể cả các bạn nam, cũng xua xua tay đẩy Lam ra ngoài. Nó đứng im ở đó, khuôn mặt tươi sáng hiện rõ vẻ phức tạp. Hương quàng tay qua eo nó, mỉm cười:
- Mình về thôi! Có tớ ở đây rồi, Như đừng sợ.
- Ừ! - Nó cười híp mắt - Nhà Hương ở đâu? Có cùng đường với nhà tớ không?
- Có. Nhưng nhà tớ ngắn hơn một đoạn. Sao thế?
- Tớ muốn về chung với cậu. Lâu rồi tớ mới có một người bạn dễ thương như cậu đấy. Ở trường cũ tớ toàn bạn nam thôi.
- Cậu không về với anh cậu à? Cả anh An nữa?
- Không sao! Vậy tớ về cùng cậu nhé!?
- À...ừ... Cũng được!
Xin lỗi các cậu vì thời gian qua hơi chậm trễ việc up truyện. Thật tình thì tớ đợi lượt vote thứ 100 rồi sẽ tặng chap này cho bạn đó. Nhưng đợi mãi đợi hoài vẫn cứ dừng ở 99 votes nên thôi tớ đành up chap tiếp vậy:((((