Như tỉnh dậy, đầu vẫn còn đau nhức vì tối qua thức quá khuya. Lúc anh Duy đi, nó biết, nhưng nó không đủ can đảm bước ra chào anh. Nó không giận anh vì anh là người ngoài, nó giận anh vì anh dám giấu nó một chuyện tày trời như thế. Huống hồ gì, tình cảm giữa nó và anh lại không còn đơn thuần như trước.
Nghĩ đến đây, Như thở dài thườn thượt. Anh đi rồi, cảm giác nặng nề quá!
An đến không thấy Duy đâu liền bù lu bù loa một hồi. Rõ ràng hai người là anh em chí cốt nhá, thế mà đi chẳng bảo nhau tiếng nào. La mắng Duy một trận, An mới lò dò qua phòng Như.
- Dậy rồi hả em? Đánh răng rửa mặt đi rồi anh đưa đi ăn sáng.
- Dạ. Ba mẹ em đâu?
- Cô chú đi làm rồi. Thằng Duy cũng chuyển chỗ ở. Thôi nhanh nhanh đi, anh đói rồi.
Như cười gượng rồi bước vào phòng vệ sinh. Quen nhau đã 6 tháng rồi, thế mà giữa An và nó vẫn như có một khoảng cách nhất định vậy. Cảm giác như là... người dưng?
Gần trưa, Duy mới chịu xách con xe cà tàng ra chuẩn bị đi xin việc làm. Một cô gái khoảng chừng 23-24 tuổi đi đến, trên người là một chiếc váy đỏ ôm sát cơ thể, khuôn mặt trang điểm đậm. Cô nhìn cậu, nhếch mép:
Đi vòng quanh thành phố cả ngày trời mà chẳng tìm được nơi nào vừa ý, Duy bắt đầu cảm thấy nản lòng. Chập choạng tối, cậu dắt xe về, mồ hôi ướt đẫm lưng áo. Từ ngoài ngõ đã nghe thấy tiếng ồn ào của khu nhà trọ. Cậu nhoẻn miệng cười, tự nhiên cảm thấy ấm áp.
- Ôi thằng ma mới về kìa bay! Đi đâu đấy chú? - Anh Tùng quay sang hỏi
- Đi xin việc ạ. Mà khó quá! - Duy dắt xe vào nhà, nhăn mặt than
- Ừ, có ai bảo kiếm việc dễ đâu. Có gì anh kiếm giúp, mày trả anh tiền công nhớ! - Anh Minh vừa tắm xong, để lưng trần đứng trước cửa tán gẫu.
- Mấy chế ơi giảm volumn tí đê! Mai em thi rồi, thi tốt em khao! - Chị Hương ở phòng cuối ngó đầu ra, la lớn.
- Ô chắc anh mày thèm đấy! - Anh Hưng, bạn cùng phòng anh Tùng, cười cười - Khao 1 thùng mì tôm thì tao khao cũng được.
Nghe họ đối đáo, Duy không nhịn được lên tiếng cười. Anh Minh bước đến cửa phòng, vừa lau đầu vừa hỏi chuyện:
- Thế mày muốn tìm việc gì?
- Việc gì cũng được anh ạ. Miễn có việc là mừng rồi.
- Thế trước đây mày làm gì, ở đâu?
- À, em học nội trú. Giờ tốt nghiệp rồi kiếm tiền để còn thi đại học ấy mà.
- Ừ, vậy để anh tìm phụ cho. Mới tốt nghiệp vậy có bạn gái chưa?
- Chưa anh. Ai mà thèm thằng nghèo nghèo ngu ngu như em.
- Mày cứ nói thế. Thấy thằng Hùng với con Lê ở phòng số 3 kia không. Hai đứa chưa cưới nhau đâu, mới là sinh viên năm hai thôi đấy. Cũng nghèo nghèo, ngu ngu mà sắp có đứa con rồi.
- Sao anh biết?
- Có gì mà anh chẳng biết. Anh cả mà!
- Nói vậy chắc anh có người yêu rồi?
- À, cái đó thì chưa.
Minh nói rồi cười hì hì. Đúng lúc này, cánh cửa phòng đối diện bật mở, Lan bước ra với chiếc quần jeans rách và áo sơ mi trắng mỏng.
- Em lại đi làm đấy à? - Tùng thấy vậy lên tiếng - Định mấy giờ về?
- Ừ. Khoảng 11h khuya em về. Bye!
Lan thờ ơ đáp rồi bỏ đi. Phải công nhận, cô nàng rất đẹp với nước da trắng hồng và thân hình quyến rũ đó. Minh nhìn theo Lan, đến khi cô khuất sau cánh cổng mới quay lại nói với Duy:
- Con bé coi vậy mà thương lắm. Sinh viên năm nhất, mẹ mất, ba rượu chè nên nó bỏ nhà đi. Làm đủ mọi cách để có tiền đi học. Coi vậy mà hiền lành, ngoan ngoãn lắm.
- Em có gặp chị đó hồi sáng. Thấy lúc đó khác với bây giờ..
- Ừ, nó làm nhiều chỗ lắm, nhưng chủ yếu ở bar. Nói thẳng ra thì nó làm gái đó. Hồi đầu bị người ta dụ, nó chẳng chịu đâu, nhưng thấy tiền nó lại nhẫn nhục mà làm. Tụi anh khuyên riết mà nó chẳng nghe.
Duy trầm ngâm một nhịp, anh Minh lại tiếp lời.
- Khu này thì thể loại gì cũng có. Vốn dân chợ cá cả mà. Nhưng chung quy thì cũng tốt tính cả. Mày không đụng vào tụi nó, tụi nó chẳng bận tâm mày đâu.
Duy ậm ừ, đầu vẫn nghĩ về Lan. Cô nàng trái ngược hẳn với Như, điều đó làm cậu thấy may mắn. Ầy, nhớ Như thật!
Duy móc điện thoại ra, quay số:
- Ê cún, quán mày còn cần người không?
Ở nhà ông Lâm, bữa cơm vẫn diễn ra như thường nhật. Hai vợ chồng già vẫn giữ thói quen buôn dưa lê về các vấn đề kinh tế chính trị. Chỉ riêng Như là ngồi im lặng. Cô thấy nhớ anh Duy không tả nổi.
Điện thoại reo. An gọi đến. Như nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại hồi lâu, nhưng cũng chẳng thèm bận tâm mấy. Nó cảm thấy có lỗi với anh An, nhưng nó không thể làm gì khác được. Bây giờ, nó không có tâm trạng để làm bất cứ chuyện gì cả.
Sáng hôm sau...
Hôm nay là ngày Như bắt đầu chương trình học thêm dày đặc của mình. Nghe tiếng mẹ gọi ngoài cửa, nó lật đật chạy xuống bàn ăn, vơ vội lát bánh mì rồi chạy vèo đi. Ra đến cổng, nó mới ngẩn ngơ. Anh Duy đi rồi, ai sẽ chở nó đi học đây?
Đang suy nghĩ, chiếc xe máy cà tàng quen thuộc hiện ra ở đầu ngõ. Nó quay lại, đồng thời một giọng nói ấm áp vang lên:
- Nhóc!
Dạo này tớ stress quá các cậu ạ:(( chẳng có ý tưởng gì cả:(( ngược quen rồi giờ muốn ngọt thấy khó quá:((