Như vừa bước về chỗ ngồi, chợt nhận ra không khí lớp khá kì lạ. 34 cặp mắt dồn hết lên người cô gái nhỏ, tia sợ hãi, nghi ngờ đan xen. Mọi người đều giữ một khoảng cách nhất định với Như, tiếng xì xầm cũng bắt đầu rầm rộ. Nó thở dài nhưng cũng không mấy bận tâm.
Giờ ra về...
Vừa bước xuống bậc cầu thang cuối cùng, hai chiếc xe đạp quen thuộc từ xa chạy đến trước mặt nó. Duy nhăn mặt, hỏi:
- Làm gì mà giờ mới ra mày?
- Có bạn nhờ em giảng bài giùm. - Nó mỉm cười, tự hào.
- Giỏi dữ ta! Mốt em định làm cô giáo hả? - An quay sang chọc
- Em không có.
Dứt lời, nó toan trèo lên xe đạp thì “Ào!”, một xô nước từ đâu bay xuống đầu nó. Duy phản ứng nhanh, kéo nó ra sau lưng, chiếc xô màu đỏ rớt xuống đất, vỡ tan tành. An không ngần ngại bỏ xe đạp, chạy nhanh lên cầu thang mất dạng. Người nó ướt sũng, bộ đồng phục lấm lem bùn đất trông thảm vô cùng. Người Duy dính tí nước, cậu cởi áo khoác, choàng lên người nó, rồi dùng áo mình lau hết nước trên khuôn mặt bé nhỏ.
Lát sau, An bước xuống, hai bàn tay nắm chặt. Cậu chửi thề:
- Mẹ nó! Trốn mất rồi! Như, em có sao không? Có bị thương ở đâu không?
- Tính sau. Giờ tao về trước, không nó bị cảm mất.
Duy nói rồi kéo nó lên yên sau, gật đầu chào An rồi đạp xe đi. An quay lại, lôi chiếc điện thoại ra, xem hình dấu chân mà cậu vừa tìm được rồi nhếch mép cười. Giỏi lắm! Dám ném đá dấu tay. Thù này cậu nhất định sẽ trả.
Về đến nhà, Duy cất xe đạp, nhắc nhở:
- Lên thay đồ nhanh. Mày mà bị cảm là tao chém.
- Dạ.
Nhìn bộ dạng lo lắng của anh trai, nó không khỏi bật cười. Nó lon ton chạy lên phòng, đóng sập cửa lại, đi thay đồ.
Bữa trưa đã đến. Đang định nhấm nháp đồ ăn mà Duy chuẩn bị, nó chợt thấy chiếc nhẫn trơn bằng bạc nằm chình ình trên bàn. Duy ngẩng đầu, đeo nhẫn cho nó, rồi bảo:
- Ba gửi về cho nhóc đó.
- Đẹp quá! Ba tuyệt nhất.
Nghe nó nói vậy, Duy chỉ nhún vai. Ông anh này chọn mà, không đẹp sao được.
Cơm nước xong xuôi, hai anh em leo lên bộ sofa theo dõi bộ phim yêu thích. Dĩa táo được nó cắt gọt cẩn thận đã nhanh chóng bị tiêu hóa. Đến lúc quảng cáo, Duy bực mình:
- Đm, quảng cáo ngay lúc gay cấn.
Đáp lại lời Duy chỉ là một sự im lặng tuyệt đối. Cậu quay sang, thấy nó đã ngủ từ lúc nào. Lâu lắm rồi Duy không quan sát em mình khi ngủ. Cặp lông mi đen óng khẽ rung theo nhịp thở, đôi môi đỏ mọng lâu lâu lại mỉm cười, trông như một thiên thần nhí. Nhịp tim Duy bỗng lạc đi một nhịp. Cậu đang nghĩ cái quái quỉ gì thế này? Cậu vò đầu rồi cũng nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Lúc tỉnh dậy đã là 3h chiều. Duy nhìn quanh. Không thấy ai cả! Cậu bật dậy, đang định móc điện thoại ra thì trên trán cậu rớt xuống một tờ giấy note:
“ Chiều nay em có lớp ở trường, 4h em về.”
Duy thở phào. Cái con bé này, làm cậu sợ chết đi được. Cậu đứng lên, dắt xe đạp rồi đến trường. Dù gì, cậu cũng nên ở cạnh nó. Lỡ xảy ra chuyện như sáng nay thì may ra còn ứng phó kịp thời.
Nắng tháng 9 như muốn đốt cháy cảnh vật bên đường. Giờ này mọi người đều trốn ở trong nhà hay công ty, hưởng thụ máy lạnh mát mẻ, vậy mà Duy phải còng lưng đạp đến trường chỉ để xem con nhóc nhà cậu có ổn không. Nghĩ đi nghĩ lại, cậu vẫn chỉ chốt một từ:“Phiền!”
Dừng xe trước quán trà sữa đối diện cổng trường, cậu lôi chiếc smartphone ra, gọi 1 ly trà đá rồi dán mắt vào game. Thấy cậu chỉ gọi ly trà đá miễn phí mà ngồi gần 1 tiếng đồng hồ, bà chủ quán không khỏi khó chịu, nhìn cậu bằng con mắt tóe lửa.
Đang cày đến level 5, chợt cậu thấy bác bảo vệ hốt hoảng chạy vào trong. Linh tính có chuyện chẳng lành, cậu lao như bay theo bác. Ở chân cầu thang khối 10, một đám đông bu quanh, tay không ngừng chỉ trỏ. Một cậu học sinh chạy ra, trên tay bế một cô gái. Mặt cô gái vùi vào trong ngực cậu bạn nên Duy nhất thời không nhận ra được ai. Chiếc giày búp bê màu trắng của cô bé bỗng rơi trúng người cậu. Không ngần ngại, Duy lao đến, giành cô bé ấy lại, nói với mọi người:
- Để tôi.
Bế được Như ra cổng cũng là lúc xe cứu thương đến nơi. Cậu nhảy lên xe, trong lòng nóng như lửa. Dám đụng đến em gái của cậu, đừng mong được sống yên ổn.
Mở mắt ra, thứ đầu tiên đập vào mắt Như là một màu trắng toát. Trần nhà màu trắng, quạt màu trắng, drap giường màu trắng, ống truyền nước màu trắng. Nó cựa mình, phát hiện An và Duy đang gục đầu vào nhau mà ngủ. Hình như lúc chiều, nó đang xuống cầu thang thì bị ai đó đẩy, rồi nó va vào góc tường, và bây giờ thì nó đang ở đây.
- Em dậy rồi à? Có bị đau ở đâu không?
An thấy nó tỉnh lại liền chạy đến hỏi thăm, để mặc đầu Duy bị đập thẳng xuống bàn.
- Em không sao. - nó thều thào trả lời, cổ họng nó khô quá!
- Mày bị rớt từ bậc cầu thang thứ 40 đấy. - Duy xoa đầu mình - Đi đứng cái kiểu gà vịt gì không biết.
- Không có, em bị đẩy xuống mà. - Nó xua tay, ra sức giải thích
- Nó chọc em đó. Tụi anh điều tra được hết rồi, tụi anh sẽ giải oan cho em. - An xoa đầu Như - Giờ ngủ đi. Đang 11h khuya đó. Sáng mai anh xin cho em nghỉ.
- Cũng may mà bị ngất một tí thôi. Chứ mà bị mất trí nhớ hay bị tâm thần giống trong phim thì mày ra cống mà ngủ nhá. - Duy lè lưỡi rồi ấn đầu Như nằm xuống giường - Mà An, mày không về à? Ba mẹ không nói gì sao?
- Tao bảo qua nhà mày học nhóm rồi ngủ qua đêm luôn.
Nó mỉm cười. Có hai người anh như vậy thì thật tốt quá. Mắt nó díp lại. Đêm đó, An và Duy đã nói nhiều lắm, nhưng nó không nhớ nổi, nó chỉ biết, trong lúc nó gặp chuyện, nó không ở một mình. Thế là đủ!