Đào Nhạc la lớn, lập tức ném ngay điện thoại trên tay, trúng ngay mắt
tên cướp.
Tô Dịch Văn thấy vậy, nhanh nhẹn lách người né tránh. Tên cướp quơ
dao đâm loạng xạ trong không khí, một tay ôm con mắt không thấy được phương
hướng. Thừa dịp tên cướp hớ hênh, Tô Dịch Văn đá thẳng vào sống mũi hắn, lực đá
lần này không nhỏ, tên cướp đau đến mức lăn qua lăn lại.
Ngay lúc hỗn loạn này Đào Nhạc mới nhớ mình có học tán đả, dứt khoát
kéo tay áo lên, cầm theo chiếc túi đến đánh tên cướp, “Bà mẹ nó, nửa đêm nửa hôm
mà dám cướp của bà đây hả, mày muốn chết nè! Có biết điều 263 trong bộ luật hình
pháp nói cái gì không, chỉ cần là người mang theo hung khí, ai dạy
mày…”
Tô Dịch Văn đối diện với người nào đó đột nhiên trở nên hung dữ như
vậy, không biết làm sao, anh cũng không đóan được cô nhóc này lại còn có một bộ
mặt hung hãn, vội vàng mở miệng can ngăn.
“Đào Nhạc, đừng đánh nữa, đánh hắn bị thương em còn phải chịu trách
nhiệm đó.”
Tên cướp cũng cầu xin tha thứ, thấy bộ mặt hắn đã bầm dập, Đào Nhạc
mới buông tha. Tô Dịch Văn nói rất đúng, đánh hắn bị thương rồi cô còn phải tốn
thêm tiền bồi thường thuốc men, vậy thì lỗ nặng rồi.
“Trước tiên em sẽ báo cảnh sát.” Đào Nhạc vừa định sờ tìm điện thoại,
mới nhớ ra khi nãy đã lấy làm vũ khí ném người, lúc này nó đã bị tan nát nằm
trên mặt đất.
Tô Dịch Văn thấy vậy liền nói, “Để tôi gọi cho.”
Đào Nhạc nghĩ thầm, được, tối nay cô chỉ bị thiệt hại nhỏ như cây
bút, may mắn còn giữ lại cái mạng nhỏ này.
Thế nhưng, bọn họ ai cũng đã xem thường sự lì lợm của tên cướp, hắn
cho dù có dùng hết cả nửa mạng sống cũng muốn vùng vẫy thoát khỏi sự kìm kẹp.
Lợi dụng lúc Đào Nhạc không chú ý, ngồi bật dậy, lại dùng hết sức giật lấy cái
túi của cô, hướng con đường trước mặt mà chạy.
“Mày đứng lại ngay!” Đào Nhạc chay theo phía sau, la to.
Chớp mắt Tô Dịch Văn đã đuổi kịp tên cướp, dù sao cũng là đàn ông,
chạy tất nhiên là nhanh hơn Đào Nhạc, mắt thấy sắp bắt được tên cướp, liền nghe
phía sau một tiếng ‘á’.
Đào Nhạc chỉ lo đuổi theo tên cướp, vốn không thấy rõ được mặt đường
không bằng phẳng, chạy trúng ngay chỗ trũng, cả người té ụp xuống.
Tô Dịch Văn làm gì còn suy nghĩ đuổi theo tên cướp, vội vàng chạy đến
nâng Đào Nhạc dậy, vẻ mặt lo lắng, “Té đau chỗ nào, nói nhanh cho
tôi!”
Đào Nhạc cắn răng, “Không sao, không sao, tên cướp đâu
rồi?”
“Em đừng quan tâm đến hắn nữa, bị thương ở đâu?” Tô Dịch Văn lo lắng,
vẻ mặt muốn kéo gấu quần cô lên xem, bị thương nhất định là không
nhẹ.
Đào Nhạc lắc đầu, thực ra cô đau muốn chảy nước mắt, gắng gượng tựa
vai Tô Dịch Văn đứng lên, “Em không đau thật mà thầy Tô, chúng ta mau đuổi theo
tên cướp, đừng để hắn chạy thoát.”
“Chúng ta đến bệnh viện đi, nghe lời tôi!” Tô Dịch thấy cô cố chấp
như vậy liền tức giận.
“Em thật sự không sao mà.” Đào Nhạc nhịn đau cố đi hai bước, “Thầy
xem, chẳng phải giờ em rất tốt sao, khi nãy không đứng dậy nổi nhưng nghỉ một
chút thì được rồi. Thầy Tô à, chúng ta nhanh báo cảnh sát đi, túi của em vẫn còn
trong tay hắn.”
Tô dịch Văn thực sự không thay đổi được cô, tạm thời bằng lòng với
cô, “Đi báo cảnh sát xong sẽ đến bệnh viện, nghe chưa?”
“Dạ, được ạ.”
Đào Nhạc thấy anh đồng ý rồi, vừa muốn bước đi, ngược lại bị anh ôm
lấy, “Á, Tô — “
“Em tiết kiệm sức lực giùm tôi, như vậy sẽ đỡ đau hơn đấy!” Tô Dịch
Văn trách mắng.
Đào Nhạc lập tức im miệng, hình như bây giờ cô nhất định phải nghe
lời anh, nếu không anh sẽ tức giận, từ khi nào hai người lại trở nên bộ dạng như
thế này rồi, anh ta lại có lý do gì để quản lý cô, hoặc có thể nói đây là quan
tâm cô? Người đàn ông này, nếu như là suy nghĩ trước đây, thì anh là một thầy
giáo bề ngoài thì nho nhã đồng thời lại có sở thích hoạch họe cô, đến khi đối
diện với tên cướp, vẻ mặt anh còn hung ác hơn thêm một bậc, nhưng vẫn cố che chở
an tòan cho cô, anh còn biết võ taekwondo, phản ứng cũng nhanh hơn người thường,
rốt cuộc đâu mới là con người thực của anh ta?
Đi tới giao lộ, Tô Dịch Văn gọi taxi, ôm Đào Nhạc ngồi ở ghế sau.
Không gian nhỏ hẹp, Đào Nhạc thực sự không quen thân mật với anh như vậy, có
chút ngại ngùng. Trên đường đi cô rất im lặng, một chút cũng không dám động đậy.
Tô Dịch Văn cũng không chú ý đến những điều này, trong đầu anh chỉ có chuyện Đào
Nhạc bị thương thế này mà lại đến đồn cảnh sát.
Có cảnh vệ trực đứng ngay cửa, Tô Dịch Văn đỡ Đào Nhạc không cần
trình báo mà đi thẳng vào. Đào Nhạc cảm thấy kì lạ, “Chúng ta cứ như vậy mà đi
vào, được không vậy?”
“Không sao đâu.” Tô Dịch Văn trả lời.
Đào Nhạc thấy vẻ mặt anh nghiêm túc cũng không hỏi nhiều nữa, không
biết sao lại cảm thấy người này đi đến đồn cảnh sát mà giống như tùy tiện vào
nhà vậy.
Dù gì cũng là buổi tối rồi, cảnh sát trực cũng không nhiều, cả hành
lang đều vắng vẻ. Nói thật, đây là lần đầu tiên Đào Nhạc đến đồn cảnh sát, bên
trong cũng không khác gì những tòa nhà công ty thông thường lắm, cũng không biết
tại sao, trong đầu cô nghĩ đến chuyện ‘ Con mèo trốn ở Vân Nam’(*) trong lòng
hơi sợ.
Đúng lúc có một chú cảnh sát mặc cảnh phục đứng bước tới trước mặt,
khỏang chừng bốn mươi tuổi đổ lại, vẻ mặt già giặn, khôn khéo, thấy Tô Dịch Văn
liền chào hỏi, “A, chú em, sao chú lại đến đây?”
Tô Dịch Văn gật đầu mỉm cười, “Sao anh lại ở đây, đội trưởng Dương
đâu?”
Chú cảnh sát đánh tay ‘bộp’ một cái, nói: “Anh ta vừa nhận nhiệm vụ
đi rồi, chừng một tiếng nữa không biết đã về chưa, chú tìm anh ta có gì
không?”
“Giúp tôi lập một trường hợp đặc biệt.”
Tô Dịch Văn nói sơ qua tình huống vừa xảy ra, Đào Nhạc vốn không cảm
thấy gì, mất túi là chuyện nhỏ, bảo vệ được mạng sống mới là vô cùng may mắn,
lúc này còn đi lập hồ sơ vụ án, chuyện phiền phức như vậy còn chưa đủ
à.
Chú cảnh sát kia gật gật đầu, trầm ngâm một chút, “Vậy thì, trước
tiên tôi sẽ cho người giúp hai người tường trình lại, chút nữa có tin tức gì sẽ
nói tiếp, chú cũng biết những sự việc như thế này thì…”
Đào Nhạc biết ý của người kia, những sự việc thế này tất cả đều giống
như đá chìm đáy biển (biệt tăm biệt tích), họ còn nhiều vụ án lớn phải lo, còn
giúp anh tìm một tên côn đồ, ăn no rảnh hơi à.
“Cứ như vậy đi, anh sắp xếp thủ tục là được rồi.” Tô Dịch Văn nói,
quay đầu lại nhìn chân Đào Nhạc, “Còn đau không? Nếu chịu không nổi thì chúng ta
lập tức đi bệnh viện.”
Đào Nhạc thầm nghĩ đến cũng đến rồi, không thể phí phạm tình cảm
người này như vậy được, có đau cũng ráng chịu đựng, trả lời, “Tường trình trước
đi, dù gì cũng không mất nhiều thời gian.”
Tô Dịch Văn và chú cảnh sát kia nói vài câu, bọn họ liền đi theo một
người khác nữa vào phòng làm việc.
“Hai người đợi ở đây một chút, tôi gọi người đến đây.” Chú cảnh sát
nói xong, đóng cửa lại rồi bước đi.
Đào Nhạc tò mò nhìn khắp phòng làm việc, rộng rãi sáng sủa, ngăn nắp
sạch sẽ, nhìn thế nào cũng thấy hơn cái ‘nhà giam nhỏ bé’ của Tô Dịch
Văn.
“Nhìn gì vậy, em vẫn còn tinh thần này hả?” Tô Dịch Văn đột nhiên mở
miệng, thấy cô không ngồi yên mà cứ xoay qua xoay lại thật sự bất đắc
dĩ.
Đào Nhạc lè lưỡi, “Đến đồn cảnh sát, em còn không có tinh thần
sao?”
“Lúc đánh người cũng hăng hái quá ha.” Tô Dịch Văn cười
nói.
“Sao giống nhau được, nhân quyền và tài sản của em đều bị xâm phạm,
em đánh hắn cũng là bảo vệ quyền lợi bản thân chính đáng!” Đào Nhạc lời lẽ chính
đáng thanh minh, thực sự cô không thích Tô Dịch Văn nói cô có khuynh hướng bạo
lực.
Không đợi Tô Dịch Văn tiếp lời, Đào Nhạc tiếp tục lên án, “Vả lại,
không phải thầy cũng đánh hắn à, ra tay còn ác hơn em nữa, thầy là người chuyên
nghiệp đúng không?”
Tô Dịch Văn cũng không phủ nhận, “Đó là yêu cầu công việc, học để
phòng thân.”
“Công việc gì chứ, không phải thầy là giáo viên à?” Đào Nhạc nghe mà
như lọt vào sương mù ( mơ hồ), nghĩ đến chuyện anh ra vào đồn cảnh sát rất quen
thuộc, còn xưng anh em với cảnh sát, thân phận của anh thật khó phân
biệt.
“À, chuyện này, từ trước tôi đã nói chỉ là tạm thời, thật ra——
“
Còn chưa nói xong, đúng lúc cửa mở ra, có hai người tiến đến, trong
đó có người ban nãy.
“Chú em, có vấn đề gì nói với cậu ta là được.” Chú cảnh sát này chỉ
vào vị cảnh sát đứng phía sau.
“Được rồi, đã làm phiền anh, anh Vương.” Tô Dịch Văn
nói.
“Phiền hà gì chứ, đúng rồi, hai ngày trước có đưa qua bên chú thẩm
tra một vụ án, hình như có chút vấn đề, may quá, giờ tôi bàn với chú chuyện này
trước đi.”
Chương 10.2
Dịch & Edit: Hai chị em Mit
Phần này xuất hiện nam phụ, rất dễ thương nha.
Tô Dịch Văn nhíu đôi mày hỏi, “Có chuyện gì vậy?”
“Chuyện này——” Chú cảnh sát hơi khó xử, lại ra hiệu cho vị cảnh sát
đứng bên cạnh, “Cậu giúp cô gái này làm bản tường trình trước đi, sau này có gì
thì bổ sung sau.”
Tô Dịch Văn hình như có việc thật, Đào Nhạc ở bên cạnh tuy nghe không
hiểu lắm nhưng về cơ bản cũng đoán được nghề của anh chính là kiểm sát pháp luật
của nhà nước (nói tóm lại là kiểm sát viên đó mừ).
“Thầy Tô à, thầy có việc thì đi nhanh đi, có em ở đây kể lại tình
hình là được rồi.” Đào Nhạc mở miệng trước.
Tô Dịch Văn tuy không yên tâm, nhưng công việc không thể để dồn ứ
được, giọng trấn an: “ Vậy em ở đây đợi một chút, tôi đi qua đây rồi quay lại
ngay, có gì thì cứ nói, đừng sợ.”
“Em biết rồi ạ.” Đào Nhạc mỉm cười, người đàn ông này thật lo lắng
nhiều quá mà, cô cũng không nhát gan như anh nghĩ đâu.
Tô Dịch Văn vỗ vỗ trán cô an ủi, liền đi theo chú cảnh sát kia ra
ngoài, kiểu thân thiết như vậy làm cả người Đào Nhạc cứng đờ, trong lòng thấy
ngứa ngáy, có hơi kì lạ.
Đào Nhạc lắc lắc đầu, bây giờ làm chuyện chính sự( ý nói việc tường
trình) là quan trọng nhất, cô nên quan tâm tài sản của cô có được đảm bảo hay
không, chứ không phải bị mê hoặc bởi người đàn ông này.
“Họ tên, tuổi.”
Bên tai vang lên một giọng đàn ông nghiêm túc, Đào Nhạc hòan hồn, cô
thực sự đã quên mất chú cảnh sát ngồi trước mặt rồi. Thấy vị cảnh sát vẫn tiếp
tục ghi chép gì đó trong sổ, cô không nhìn rõ được diện mạo của người này, chỉ
thấy cả người là một bộ cảnh phục và huy hiệu bạc trên vai thật lóa mắt, từ
trong thâm tâm Đào Nhạc cảm thấy kính nể.
“Họ tên, tuổi!” Người kia không nghe câu trả lời của Đào Nhạc, hỏi
lại lần nữa, có vẻ không kiên nhẫn.
“Đào Nhạc, 23 tuổi!” Cô thành thật trả lời, không dám phân tâm
nữa.
“Đơn vị.”
“Tôi là sinh viên trường đại học B, có điều tháng sáu này mới tốt
nghiệp, có thể trở thành nghiên cứu sinh, vẫn chưa chắc chắn thôi, chú cứ xem đi
rồi viết.” Đào Nhạc không suy nghĩ gì mà nói một loạt, ngay khi thấy chú cảnh
sát dừng bút, trong đầu đột nhiên nghĩ không biết mình đã nói sai chuyện gì
rồi.
Vị cảnh sát kia ngẩng đầu, nhìn Đào Nhạc, “Vậy vẫn còn là sinh viên,
sao lại nói nhiều lời vô ích vậy chứ.”
“Này, chú có thái độ gì vậy, tôi cũng không phải là tội phạm
nha.”
Lửa giận của Đào Nhạc cũng nổi lên rồi, chỉ là lần này, cô nhìn kĩ
diện mạo của người này, hóa ra không phải là chú cảnh sát, phải là cậu em cảnh
sát mới đúng! Chẳng lẽ đầu năm nay đồn công an thiếu người, ngay cả người vị
thành niên cũng dùng? Chỉ là, cậu nhóc này bộ dạng cũng trắng trẻo, đúng chuẩn
của một em trai dễ thương(*) mà, nước da trắng trong như nước(**) thế này còn
đẹp hơn cả cô, không biết đã giữ gìn như thế nào, thấy bộ cảnh phục và cậu ta
chẳng hợp nhau chút nào.
“Bây giờ là đang để cô cùng phối hợp với công việc của chúng tôi, nói
mấy điều vớ vẩn kia làm gì chứ!” Em trai dễ thương nghiêm mặt nói một cách trịnh
trọng, đối với thái độ bất hợp tác của Đào Nhạc rất không hài lòng.
“Ầm!” một tiếng , Đào Nhạc vỗ bàn đứng lên, chỉ là mắt cá chân đau
như kim châm muối xát, cô chỉ có thể cố chịu đựng.
“Cảnh sát đối xử với người bị hại thế này sao? Cậu ở bộ phận nào, tôi
muốn khiếu nại với cấp trên của cậu!”
Đóan chừng những lời của mình cũng quá kiêu ngạo, hung hăng, sắc mặt
cậu ta hơi tái xanh, chỉ là giọng điệu vẫn tệ như trước, “Cô kể sơ qua vụ án vừa
rồi đi.”
Đào Nhạc thấy chuyển biến tốt như vậy thì tiếp nhận, ngồi xuống tựa
lưng vào ghế, nói chậm chạp: “Tôi và thầy Tô từ quán lẩu đi ra, bởi vì muốn đi
nhanh đến trạm xe bus phía trước, ai mà biết chỗ đó lại đang thi công, một người
đàn ông từ đâu nhảy ra, cầm dao uy hiếp chúng tôi đòi tiền. Vốn là tôi và thầy
Tô đã khống chế được hắn, không ngờ sơ ý một chút lại để hắn chạy thoát, lại còn
giật luôn cả túi của tôi.”
Em trai vừa viết vừa hỏi, “Cô có nhận ra hắn không?”
“Không nhận ra, chưa gặp qua lần nào, ăn mặc rách rưới, thấy giống
một tên lang thang.”
“Còn nhớ rõ hình dáng hắn không?”
“Con đường đó quá tối, nhìn không rõ được.” Đào Nhạc ngừng lại vài
giây, “Nhưng hắn bị chúng tôi đánh, trên mặt có vết thương, cậu có thể lưu ý một
chút. Đúng rồi, chẳng phải các cậu có kĩ thuật mô phỏng nhân dạng à, tôi có thể
thử xem sao.
Em trai dễ thương vốn không để ý đến cô, chú ý đến một từ quan trọng
mà hỏi, “Cô đánh người sao?”
“Là tự vệ chính đáng!” Cô thề, sau này không bao giờ tùy tiện ra tay
với ai nữa, thà rằng chịu bị đánh cũng không muốn bị người ta xử oan vô
cớ.
Em trai dễ thương hình như là tin rồi, lại hỏi tiếp: “Hai người có bị
thương không?”
“Tự tôi bị té ngã có được tính không? Bởi vì đuổi theo hắn nên tôi
mới bị ngã.” Đào Nhạc vô cùng cường điệu.
“Không tính!” em trai kia liền ra sức phủ quyết, “Tôi muốn hỏi là hắn
có dùng dao làm bị thương hai người không?”
“Vậy thì không có.”
“Cô đã bị mất những thứ gì?”
“Túi của tôi đã bị hắn cướp.” Đào Nhạc suy nghĩ một chút, “Còn nữa,
di động của tôi đã dùng mà ném hắn cũng bị hư rồi, tổn thất này cậu cũng phải
viết vào cho tôi.”
Lần này em trai cũng không ngẩng đầu lên, trực tiếp nói, “Cô đều nói
là do phòng vệ chính đáng, điện thoại di động sẽ không được tính vào tổn thất. À
đúng rồi, trong túi của cô có những gì?”
Đào Nhạc còn muốn tiếp tục lý luận với cậu ta, nhưng cân nhắc trong
vài giây cô chọn cách từ bỏ, với thái độ của tên nhóc xấu xa này, đừng nói đến
di động, ngay cả túi của cô cũng khó mà tìm lại.
“Bên trong có ví tiền, giấy tờ, một ít tài liệu.”
“Nói cụ thể một chút, bao nhiêu tiền, giấy tờ gì, những thứ này đến
lúc tìm được đều cần xác minh.” Cậu cố nhịn mà giải thích tính chất sự
việc.
Đào Nhạc thực sự hối hận khi đã báo án, ai mà ngờ việc tường trình
phiền phức như vậy, bình thường cô đã quen qua loa đại khái rồi, chưa bao giờ
nhớ trên người mình mang theo những gì, lần này mời Tô Dịch Văn ăn cơm cũng là
có ý đồ, tiền mặt trên người không có nhiều, kế hoạch là sẽ dùng thẻ để tính
tiền…
Không đúng, Đào Nhạc bỗng nhiên nhớ tới điều gì đó, tay mò vào trong
túi áo khoác, một cảm giác cứng cứng quen thuộc, hình như là thẻ tín dụng của
cô. Trong đầu cô như có cuộn phim, các hình ảnh hiện lên rõ mồn một, cô có chút
ấn tượng, lúc nãy khi muốn tính tiền cô đã lấy thẻ từ trong ví tiền ra, nhưng mà
nhân viên phục vụ nói là Tô Dịch Văn đã thanh toán rồi, cô chỉ biết ngơ ngác mà
vô ý bỏ thẻ vào túi áo khoác, vì vậy căn bản là không để ý đến ví
tiền.
Tổng hợp các suy nghĩ, những thiệt hại của cô thực sự là cực kì
ít.
“Tôi hỏi, trong túi cô có bao nhiêu tiền?” Cậu ta thấy cô không phản
ứng, hỏi lại lần nữa.
“À…” Đào Nhạc lo lắng, “Tính sơ sơ khỏang hơn sáu mươi đồng tiền
mặt.” Nói xong câu này cô không dám ngẩng đầu lên.
Sắc mặt cậu em trai này càng ngày càng đen lại, lông mày bắt đầu nhíu
lại, “Chỉ có bấy nhiêu ư?”
Đào Nhạc cố gắng giải thích, “Tiền đúng là ít, nhưng bên trong có
giấy chứng minh nhân dân , thẻ sinh viên, thẻ y tế, cậu có biết làm mấy thứ này
phiền phức thế nào không, tôi còn phải báo mất giấy tờ—— “
“Cô loay hoay cả nửa ngày trời chỉ vì sáu mươi đồng, còn có mấy thứ
giấy tờ nữa chứ?”Giọng của em trai càng lúc càng lớn, câu cuối cùng còn nói lớn
hơn.
Đào Nhạc nóng nảy, “Sáu mươi thì làm sao? Có phải mất cả vạn cậu mới
thấy vui! Nãy giờ tôi đã muốn nói rồi, cậu là trẻ vị thành niên, cũng là con cái
của ai đó vào sở cảnh sát mượn cảnh phục mặc chơi, hèn chi chẳng thấy đáng tin
chút nào.”
“Ai là vị thành niên hả! Tôi nói cho cô biết, vì cái chuyện không đâu
này của cô phá hỏng, tôi vốn sẽ đi làm nhiệm vụ với cả đội, bây giờ cái gì cũng
bị lỡ hết rồi!”
“Hừ, tôi cũng không có lôi kéo cậu ở lại đây, cùng lắm thì đi thôi,
không cho tôi ở đây tôi còn cám ơn!
Hai người họ cứ cậu một câu tôi một câu, cãi nhau túi bụi, nhưng vừa
lúc đó, cửa bị đẩy ra.
“Hai người làm cái gì vậy, đều im miệng hết cho tôi!”
Trong phòng thoáng chốc đã yên tĩnh trở lại, Đào Nhạc nỗi giận đùng
đùng nhìn lại, Tô Dịch Văn và chú cảnh sát kia đang đứng ở cửa, sắc mặt hai
người hình như đều xanh mét.
(*) từ gốc là: 小正太 (tiểu chính thái) = từ tiếng Nhật: Shotaro/Shota: Bé
trai. Tớ trích chú thích trong cuốn “Chết, sập bẫy rồi” do Lục Hoa
dịch.
(**) Từ gốc là 水灵灵 (thủy linh linh) trong trẻo như nước.