Cuối cùng Đào Nhạc cũng về đến kí túc xá, cô vẫn nghĩ rằng cả đêm
mình không về thì sẽ có người lo lắng, dù có lê lết cái chân bị thương về thì ít
nhất cũng sẽ có người hỏi thăm. Vậy mà khi cô xuất hiện lại chẳng thấy xôn xao
gì cả, có vài người không phải vẫn còn hẹn hò cuối tuần, số còn lại đúng là wow,
tất cả đều là động vật máu lạnh.
Lưu Hạo Nguyệt ngó thấy Đào Nhạc nghiêm mặt, hỏi một câu, “Cậu đi đâu
vậy? Cả đêm không về cũng không gọi một cuộc điện thoại.”
Đào Nhạc tự thay quần áo, nhẹ nhàng nói, “Gặp phải tên cướp, giật mất
túi tớ rồi.”
Lời vừa nói như tiếng bom oanh tạc bọn họ, hướng ánh mắt khó tin nhìn
Đào Nhạc, cho rằng cô đang nói đùa.
“Gì thế, mình cũng đâu có lừa các cậu.” Đào Nhạc nhìn mọi người
nói.
Lưu Hạo Nguyệt lúc này mới nhận ra chuyện hơi nghiêm trọng, “Cậu
không bị gì chứ, gặp chuyện lớn như vậy cũng không nói với bọn mình, có bị
thương không?”
Đào Nhạc giơ chân lên, “Vậy còn không rõ ràng à, các cậu giúp mình
một chút, mình bước lên giường không được, bác sĩ nói mình nên ít đi lại trong
vài ngày, vì vậy các chị em này, mình chỉ có thể ‘áo mang tới thì tay giơ ra,
cơm mang tới thì há miệng ăn’ thôi.”
“Được rồi, em nói ít thôi, đi nghỉ đi.”Cố Lệ Văn bước đến, nâng Đào
Nhạc bò lên giường.
Không phải nói chứ thiết kế giường trong trường chẳng phù hợp chút
nào, tất cả đều là giường tầng, Đào Nhạc nghĩ tự mình cũng có thể đơn giản leo
lên, quả thực khó khăn như leo lên đỉnh Everest vậy.
“Mà sao em lại gặp cướp, tối hôm qua đi đâu?” Cố Lệ Văn
hỏi.
Đào Nhạc rút vào trong chăn, hơi thở nhẹ nhàng, “Đừng nhắc lại nữa,
coi như em gặp xui vậy.”
Cố Lệ Văn có ý tốt nhắc nhở, “Em cố kiềm chế trong hai ngày đi, thời
gian thi vòng hai cũng sắp đến rồi, đừng có ngay giờ phút quan trọng mà xảy ra
chuyện!”
Vừa nghe chuyện này, lòng Đào Nhạc liền thấy buồn bực, đừng nói là
thi vòng hai, ngay cả luận văn cô còn không thể đối phó! Dường như nhớ tới điều
gì đó, từ trên giường Đào Nhạc đột nhiên bật dậy, chỉ vào tập tài liệu nằm trên
bàn, “Chị cả, giúp em lấy cái kia với.”
Cố Lệ Văn đưa tập tài liệu, hỏi: “Đó là gì thế?”
Đào Nhạc cũng không biết, cái này là khi nãy Tô Dịch Văn đưa cho cô,
nói là khi nào về cô hãy xem.
Nhớ đến Tô Dịch Văn, Đào Nhạc có chút luống cuống. Bởi vì ngày hôm
qua xảy ra chuyện này, cô cũng không còn thấy anh đáng ghét. Anh lo lắng cho cô,
cuống cuồng đưa cô đi bệnh viện, nếu như chỉ là một người quen bình thường, một
vị giáo sư, có phải là anh hơi quá rồi không?
Thật ra anh thừa sức đưa cô về nhà, hoặc thông báo cho gia đình cô.
Nhưng lúc đó anh lại không làm như vậy, hình như anh cố ý ép buộc, cô không còn
cách nào phải ở lại nhà anh. Được thôi, chuyện thế này nói ra không dễ nghe, thế
nhưng cô giống như trúng tà rõ ràng là ngủ rất ngon giấc, có thể do quá mệt mỏi
rồi.
Cô không biết mấy giờ Tô Dịch Văn mới đi ngủ, một chút tiếng động
cũng không có, vốn là muốn nhìn một chút, cuối cùng lại bị Chu công gọi đi (buồn
ngủ), mơ mơ màng màng mà nhắm mắt lại. Ấn tượng duy nhất chính là bóng lưng trên
bàn làm việc, ánh đèn bàn cũng mờ ảo, nhưng lại trở thành kí ức khó phai trong
lòng cô.
Sáng sớm, Đào Nhạc tỉnh lại, Tô Dịch Văn đã tinh thần sáng khoái mà
đứng trước mặt, dáng vẻ dịu dáng. ấm áp, chỉ là một giây sau anh liền nói chuyện
như kim chích.
“Em còn muốn nằm nướng tới khi nào vậy, sáng nay tôi có lớp dạy.” Anh
đứng từ trên cao nhìn cô như chiến sĩ bị thương, rõ ràng là ra lệnh đuổi khách
mà.
Đào Nhạc cũng không phải là một con người không có khí phách, lập tức
ngồi dậy, lườm anh một cái, “Không cần thầy nhắc nhở, em đã sớm muốn ra về
rồi.”
Tô Dịch Văn thấy cô cúi người mang giày, hình như rất vất vả, vốn
định đến giúp, cũng không biết tại sao, anh vẫn cố kiềm chế bản thân, tính cách
cô nhóc này quá ngang tàng mà, nên để cho cô nếm mùi gian khổ. Anh xụ mặt,
nghiêm túc nói: “Những ngày này đừng có chạy lung tung, bác sĩ nói thế nào em
cũng biết rồi đó.”
Đào Nhạc bước tập tễnh, đi đến bên cửa, “Điều này thì thầy không cần
lo lắng, sinh viên bọn em sẽ không làm phiền thầy đâu, thầy bận việc
mà.”
“Đợi một chút.” Tô Dịch Văn bước đến đỡ tay cô, “Thôi đi, để tôi đưa
em về.”
“Không phải thầy còn đi dạy sao.” Tuy Đào Nhạc có chút oán giận,
nhưng thấy anh tốt bụng như vậy, cũng bớt giận phần nào.
“Là tôi tự nguyện, sao em nói nhiều như vậy chứ.” Tô Dịch Văn quay
lại đóng cửa, dìu Đào Nhạc ra khỏi kí túc xá.
Cuối cùng Đào Nhạc cũng hiểu rõ, Tô Dịch Văn không chỉ có nội tâm u
ám, hiện tại nhân cách còn móp méo. Khi anh vui vẻ thì nâng niu người ta như bảo
bối, chọc giận anh thì anh xem như cây cỏ, tất cả mọi quyết định đều nằm trong
tay anh.
Tối hôm qua cô còn thay đổi cách nhìn về anh, thậm chí còn nhận xét
tốt, xem ra có lẽ là não cô bị co rút rồi.
Trời tờ mờ sáng, tuy trong sân trường chỉ có vài sinh viên, nhưng bọn
họ một nam một nữ, một già một trẻ rất thu hút ánh nhìn người khác. Dù sao Tô
Dịch Văn cũng là thầy giáo, luôn được học sinh nhận ra, Đào Nhạc lại không muốn
có chuyện rắc rối gì truyền ra ngoài, cô liền bước nhanh, chỉ muốn mau chóng về
kí túc xá.
“Em có thể bước nhanh hơn nữa được không?” Tô Dịch Văn thình lình nói
một câu.
Đào Nhạc thụt lui lại, giọng thầm oán giận, “Em là đang suy nghĩ
không muốn làm trễ thời gian của thầy mà.”
Tô Dịch Văn im lặng, lấy tập tài liệu từ trong túi công văn ra, “Cầm
lấy.”
“Đây là gì ạ?”
Đào Nhạc muốn mở ra để xem rốt cuộc là thứ gì nhưng bị Tô Dịch Văn
ngăn lại, “Về rồi xem, đừng nói tôi làm thầy giáo mà đối xử không tốt với sinh
viên.”
Không tốt còn chưa đến mức cao nhất thôi, anh chính là một kẻ nhỏ
nhen và keo kiệt mà. Đào Nhạc tuy có chút nghi ngờ nhưng cũng chỉ có thể mỉm
cười nói cảm ơn.
“Đúng rồi, di động của em phải làm sao bây giờ?” Tô Dịch Văn
hỏi.
Đào Nhạc vừa nhớ tới chuyện này trong lòng liền đau khổ, sao lúc đó
cô lại ngu ngốc hồ đồ dùng nó làm dụng cụ biểu diễn màn đánh người chứ, còn nói
chất lượng Nokia vượt qua mọi thử thách, cứng như cục gạch, vậy mà lại tan nát
thành mấy mảnh. Nói cho cùng, vẫn nên trách Tô Dịch Văn,nếu không phải cứu anh
thì cô cũng không lấy nó làm vũ khí, đổi lấy một cái vận mệnh đau khổ cho di
động. Tóm lại, vết thương trên chân cô và chiếc điện thoại nếu không tính toán
với anh thì cô thật sự lỗ vốn rồi.
Đào Nhạc thở dài, “Mấy ngày nay em không có thời gian ra ngoài mua,
nếu thầy có sắp xếp gì về chuyện luận văn, có thể nhờ bạn khác đại diện giúp em
nha.” Dù gì, ngay từ đầu cô cũng không muốn làm nhóm trưởng gì gì
đó.
Tô Dịch Văn suy nghĩ, lấy đi động của mình ra, “Em cầm di động
trước đi.”
“Cho em sao?” Đào Nhạc có chút khó tin.
“Không phải cho em đâu, đợi khi nào em mua điện thoại mới rồi
trả lại tôi.” Tô Dịch Văn nói như điều đó là đương nhiên
vậy.
Biết ngay anh ta không có lòng tốt như thế
mà!
Đào Nhạc nhìn khối vuông vuông trong tay mình, thiết kế sắc
sảo, vẻ đẹp của sự cao cấp, nhìn nhãn hiệu, quả nhiên là HTC! Ngay trong thời
đại Iphone đang thống trị, Tô Cầm Thú đúng là khác người mà, hưởng thụ rất đặc
biệt. Nhưng dòng điện thoại này trong nước rất khó mua, theo như cá tính của
anh, chắc chắn đây là hàng ngoại nhập.
“Đừng nhìn nữa, nó là hàng thường thôi, nhưng ở Trung Quốc mua
không được.”
Tô Dịch Văn đẩy đẩy gọng kính, lấp lóa ánh sáng, Đào Nhạc thấy
chói mắt, càng cảm giác như có âm mưu gì đây. Quả nhiên, nụ cười của tên tội
phạm kia lại xuất hiện rồi, Tô Dịch Văn chớp chớp đôi mắt hoa đào, “Vì vậy, tôi
cảnh cáo em trước, nếu làm hư điện thoại hoặc xóa mất dữ liệu gì, tổn thất này
em hòan tòan gánh chịu.”
Đào Nhạc thụt lùi hai bước, “Vậy em không cần nữa đâu.” Cô còn
không muốn tự rước thêm phiền phức, hơn nữa, cô cũng không phải thiếu một cái di
động.
Tô Dịch Văn cũng không thèm để ý đến sự từ chối của Đào Nhạc,
chuyển sang đề tài khác, “Luận văn tổ chúng ta vẫn còn chậm tiến độ, hình như
chỉ thiếu mỗi mình em. Theo như tôi biết, có vài bạn đã hòan thành bản thảo, bây
giờ em còn không chịu hợp tác với thầy giáo sao?”
Uy hiếp, quả nhiên là uy hiếp mà, anh đúng là ức hiếp người dân
lương thiện, mà một người ngây thơ, trong sáng như cô lại không có bất cứ năng
lực phản kháng nào.
Đào Nhạc nhận lấy cục gạch màu đen, cười còn tệ hơn khóc, “Em
dùng là được rồi. Thầy yên tâm, nếu bị hư, em có tán gia bại sản cũng sẽ đền
lại.”
Tô Dịch Văn rất vừa lòng với thái độ của cô, mỉm cười, “Vậy là
được rồi. Tôi có việc phải đi gọi điện thoại đây.”
Đào Nhạc nhận mệnh lệnh liền gật đầu, thấy kí túc xá ngay trước
mắt, cô không kìm chế được tâm tình kích động, ước gì có thể lập tức hất văng
tên đàn ông này rồi chạy vào trong.
“Thầy Tô, cảm ơn thầy, vậy em về trước ạ.” Đào Nhạc rất lễ phép
cúi người nói lời cảm ơn.
Tô Dịch Văn cũng không vội vàng buông tha cho cô, giọng anh nhẹ
nhàng, “Bác sĩ nói ba ngày sau phải đến đổi thuốc, đến lúc đó tôi đi cùng em, có
biết chưa?”
Đào Nhạc như bị điện giật, đôi mắt hoa đào nhìn chân thành, cô
liền quên chỉ một giây trước anh vừa ức hiếp mình, bây giờ lại quan tâm như vậy,
khiến cô không cách nào từ chối.
Cuối cùng, Đào Nhạc cũng phải bằng lòng với loại tấn công dịu
dàng này, gật đầu chấp nhận. Tô Dịch Văn nhỏen miệng cười, sờ sờ mái tóc trên
trán cô, nhưng đây là đang ở trước khu kí túc xá nữ, Đào Nhạc hơi mất tự nhiên,
ngay cả tạm biệt cô cũng chưa nói đã vội chạy vào kí túc xá.
Ba ngày sau…tại sao cô lại có chút chờ
mong?
Lúc này, Đào Nhạc đã bình an trở về kí túc xá, yên ổn nằm trên
giường, cầm trong tay tập tài liệu Tô Dịch Văn đưa. Cô cẩn thận như đang mở quà,
rốt cuộc lấy ra một xấp giấy. Hai tờ đầu là tài liệu tiếng Anh, cô xem không
hiểu, vứt qua một bên. Lại lật ra mặt sau, là tiếng Trung, Đào Nhạc mừng rỡ, lật
qua vài trang, cảm thấy sắc mặt càng ngày càng đen lại, mãi đến khi lật đến
trang cuối cùng, cô vẫn không thể trở lại bình thường.
Lúc này, cục gạch đen trong tay ‘ting’ một tiếng, hình như là
tin nhắn, gửi từ ‘Nơi làm việc’. Không cần nghĩ cũng biết đó là Tô Dịch Văn, cục
gạch đen này đoán chừng là dùng cho chuyện tư, cái ‘ Nơi làm việc’ này chắc là
số ở viện kiểm sát, anh đúng là công tư phân minh. Đào Nhạc mở tin nhắn, đảo mắt
qua cái tin nhắn kia, tức giận đến nỗi thiếu chút nữa ném vỡ cục gạch
đen.
“Đào Nhạc, tôi từng nói sẽ nghĩ giúp em một luận đề, vì vậy nó
có thể xem như luận văn tốt nghiệp của em, tài liệu tôi cũng đã chuẩn bị giúp
em, em phải mau chóng hòan thành. Ngoài ra, đây là một đoạn mắc xích yếu kém
trong hình pháp của nước ta, rất cần phải thảo luận. Tôi nghĩ rằng ở mặt này em
cần lên tiếng nhất, bởi vì em không có cảm giác với đàn ông nên có thể khách
quan trình bày lý luận của mình. Nếu em viết tốt, thầy sẽ đề cử giúp em lên tạp
chí pháp luật, đừng để thầy thất vọng nha(*^__^*)”
Đào Nhạc nhìn cái emo tươi cười đáng ghét, tức giận đến mức
muốn tăng huyết áp, cuối cùng cô đã hiểu tại sao thái độ của anh lại khác
thường, tốt bụng giúp cô chuẩn bị luận đề, lừa gạt quanh cô ép cô lấy điện
thoại, thì ra tất cả là muốn chỉnh đốn cô, muốn cô viết cái luận đề khó coi này,
chính là vì câu nói đùa kia —— cô không thích đàn ông!
Cuối cùng Đào Nhạc cũng kiềm chế được cơn tức giận, cầm lấy
đống tài liệu kia, ‘Bạo lực × Tội lỗi’, chỉ vài từ nhưng thật bắt mắt. Nếu như
vừa vặn muốn cô viết về mặt này, cô cũng không biết nói gì hơn, mấu chốt là luận
đề mà Tô Dịch Văn muốn cô viết: ‘Bàn về bạo lực nông cạn × luật bảo vệ khi người
bị hại là nam giới’, nói trắng ra là muốn cô viết khi đàn ông bị bạo lực thì
phải làm sao.
Vấn đề này thực sự là trong hình pháp nước ta cũng không có văn
bản quy định rõ ràng, cũng có nghĩa là cô không cần quan tâm là gì. Đề cử cái
gì, anh chính là đang chỉnh đốn cô mà!
“Bởi vì em không có cảm giác với đàn ông, nên có thể khách quan
trình bày lý luận của mình.” Đào Nhạc nhớ đến tin nhắn của Tô Dịch Văn, siết
chặt xấp tài liệu, Tô Cầm Thú, anh điên rồi, hôm nay tôi ở trong tay anh không
thể nói lời nào, nếu như có một ngày để tôi nắm đượcnhược điểm của anh, bà đây
sẽ cho anh nếm thử mười đại cực hình của Mãn Thanh(*), để xem anh còn kiêu ngạo
nữa không!
Thậm chí Đào Nhạc còn tưởng tượng ra cảnh Tô Dịch Văn đang che
miệng cười thầm, hận không thể chưởng một cái đánh chết anh. Anh rốt cuộc cũng
đã tính toán trước, biết cô có thể tức giận đập bể điện thoại, cho nên mới nói
cái gì mà trong nước mua không được, nếu làm hư thì cô phải đền, cố ý cho cô
viết luận đề này. Được, luận đề này, cô sẽ viết, còn phải viết cho thật hay,
không để cho Tô Cầm Thú cho rằng cô sẽ lui bước.
Vì tốt nghiệp, cô sẽ nỗ lực hết sức, không biết kết quả sẽ như
thế nào đây…
Đào Nhạc mệt chết đi được, chính xác là bị tức giận mà muốn
ngất đi, mơ mơ màng màng chìm vào giấc ngủ . Kì lạ là, cô có một giấc mơ, trong
đó có Tô Dịch Văn, đồ lót của anh bị vứt trên giường, lộ ra mảng da thịt trơn
bóng, cơ bắp cuồn cuộn từ ngực đến bụng dưới, hình ảnh ướt át hấp dẫn, bộ dạng
như vừa bị ai đó chà đạp. Lại nhìn thấy hình như có người ngồi trên người Tô
Dịch Văn, là con gái, mặc áo da bó sát, trong tay quơ quơ roi da, liên tục quất
lên người anh, lẽ nào đây là màn SM(**) trong truyền thuyết? Chăm chú nhìn cô
gái đó, thật là quen mắt, có phải đã gặp ở đâu rồi không…
“Chẳng phải cưng muốn để bà đây viết quyền bảo vệ cho nam giới
khi bị bạo lực hả, bà khinh, cưng nghĩ rằng mình là một ‘hoàng hoa khuê nam’
hả(***), bà đây bạo lực với cưng, sao? Đi kiện bà đi!” cô gái uy hiếp, không
quên vung roi quất liền hai cái.
Đoán chừng Tô Dịch Văn rất đau, từng vệt hằn trên da đều là
kiệt tác của cô gái, anh cố chịu đựng không kêu la, thốt ra khó khăn từng chữ
từng câu. “Đào Nhạc…em đừng tưởng làm như vậy thì tôi sẽ nghe lời em…kiện không
được chuyện em bạo lực ×…thì tội em cũng là giam người trái
phép.
Đào Nhạc…vậy cái người vung roi chính là cô
à?
Hình ảnh trở nên mờ ảo, cuối cùng cái gì cũng không thấy, chỉ
cảm giác trời đất quay cuồng, bên tai còn có người gọi tên
cô.
“Quả đào, quả đào!”
Cố Lệ Văn vỗ vỗ má nhưng người nào đó vẫn không thể tỉnh dậy,
trực tiếp bò lên giường dùng sức lay vai cô cho tỉnh, “Đào Nhạc, em tỉnh lại cho
chị, có chuyện rồi!”
Đào Nhạc lơ mơ mở mắt, vẫn còn không phân biệt được hiện thực
hay trong mơ, miệng vẫn còn nói năng hùng hồn đầy lý lẽ, “Tại sao muốn kiện tôi
giam người trái phép…”
“Em đó nha, yên lặng cho chị một chút!” Một câu của Cố Lệ Văn
cuối cùng cũng khiến Đào Nhạc hoàn hồn.
Đào Nhạc dụi mắt, giọng khàn khàn, “Chị cả, sao vậy, hô to gọi
nhỏ làm gì.”
“Em vẫn còn tâm trạng để ngủ, có chuyện lớn rồi kìa!” Cố Lệ Văn
nói, bò khỏi giường, đem laptop đến cho Đào Nhạc, “Em tự mình xem
đi!”
Đào Nhạc nhìn màn hình, trang chủ hình như là BBS của trường
mình, “Em còn tưởng là chuyện gì, đây không phải diễn đàn trường mình à, có gì
đáng xem chứ.”
“Em nhìn bài post mới nhất đi!”
Đào Nhạc nhấp chuột, bài post có tiêu đề ‘ Một nữ sinh nào đó
học môn hình pháp đến gặp giáo sư thân mật vào nửa đêm, làm quy tắc ẩn’. Trên
bài post, thứ nhất là một tấm ảnh, mặc dù khoảng cách có xa một chút, nhưng nhân
vật trong hình thì cô rất quen thuộc, đó chính là cô và Tô Dịch Văn, họ từ trên
xe taxi bước xuống, anh dìu cô đến khu kí túc xá của nhân viên, góc chọn khá
tốt, có thể khiến người ta suy diễn lung tung. Thứ hai là một tấm ảnh của mấy tổ
chụp hình, anh đưa cô về kí túc xá, anh còn cúi xuống chạm vào tóc cô, có vẻ như
bức hình này chụp rất đúng lúc.
Đào Nhạc xem tới xem lui mấy bài bình luận, hình như đã gây náo
động không nhỏ, có người đánh giá đây là phiên bản khiêu dâm trong sân trường,
còn có cái luận điệu quy tắc ẩn gì gì đó, mà buồn cười nhất là đám fan của Tô
Dịch Văn còn kêu gào, nói là muốn trừng phạt cô gái trong ảnh, ngũ mã phanh
thây, lăng trì, cắm cọc, …đủ các loại cực hình.
Phải thừa nhận, mấy cô nhóc này học môn lịch sử pháp luật thật
chính xác mà, Đào Nhạc chỉ xem bài post này như một chuyện
cười.
“Em còn cười được sao, bản thân mình bị xem như một diễn viên
phim khiêu dâm rồi, mấy chuyện này vừa xem là biết có người cố ý chụp mà!”Cố Lệ
Văn thật sự bội phục thái độ bình tĩnh thế này của Đào Nhạc.
Người nào đó lại xem như chẳng có chuyện gì, bình tĩnh nói,
“Chị cả à, như thế này mà gọi là khiêu dâm sao? Rõ ràng là chụp em quá xấu, chụp
Tô Dịch Văn thì quá trẻ, ghét thật!”
(*): Nói mười đại cực hình nhưng thật ra có khỏang hai mươi loại, bao
gồm: thắt cổ, lăng trì, chặt nửa người, cắm cọc xuyên thân, uống rượu độc, chặt
chân, chôn sống, nấu (nấu bằng dầu hay nước thường thì tớ không rõ lắm), cung
hình, phanh thây. Tớ chỉ kể sơ sơ là đủ ghê rồi ha ^ ^!
(**): Bạn nào không biết SM là gì thì search bác gút gồ nha.
(***): Từ gốc là 黄花闺男(hoàng hoa khuê nam), tớ đã được Golden giải nghĩa
giúp, ý là: “Người đàn ông trong trắng”.