Xin Chào, Kiểm Sát Viên!

Chương 35



Dịch & Edit:∞♥∞ A Mọi và chị ∞♥∞

Đào Nhạc vào viện kiểm sát đã lâu như vậy mà vẫn chưa thấy được vị BOSS cao nhất này—Kiểm sát trưởng Quan, mà không biết tại sao vào lúc này ông ta lại xuất hiện, nhưng chỉ muốn gặp Tô Dịch Văn , rất kỳ lạ.

Tô Dịch Văn vỗ vỗ vai Đào Nhạc, “Trước tiên cần phải đi ăn, đừng để người khác phải đợi.”

Rõ ràng là anh bảo cô rời khỏi, Đào Nhạc lòng đầy hiếu kỳ, nhưng cũng chỉ có thể nghe lời anh, nhớ đến bộ dạng nổi điên như trẻ con của Hàn Húc cô liền không biết làm thế nào.

“Vậy em đi đây.”

Đào Nhạc quay đi chưa bao lâu, cô lại len lén nhìn lại, thấy Tô Dịch Văn đã bước lên Audi, xe cũng rẽ theo hướng ngược lại mà đi. Cô thấy thật kỳ lạ, anh cũng chỉ là một kiểm sát viên, đáng để một đại nhân như kiểm sát trưởng Quan đích thân gặp mặt sao?

….

Lúc này, bầu không khí trong chiếc Audi rất nghiêm túc, từ lúc lên xe Tô Dịch Văn không nói một câu, cả người anh giống như núi Lũng phủ sương mờ, cũng không còn là con người ấm áp của thường ngày nữa.

Kiểm sát trưởng Quan là một ông lão sắp xỉ sáu mươi, chỉ mặc một chiếc áo sơ mi đơn giản, vẻ mặt uy nghiêm, giọng nói trầm thấp mạnh mẽ, “Gần đây công việc thuận lợi chứ?”

“Tất cả đều tốt, thật phiền chú bận tâm rồi.” Trong lời nói của Tô Dịch Văn lộ ra chút tâm tình khác thường.

“Thật sao…” Ông nhìn ra phía cửa kính, “Hai ngày trước ba của cháu có hỏi chú về tình hình của cháu, đối với chuyện đến Viện kiểm sát nhân dân tối cao, suy nghĩ thế nào rồi?”

Tô Dịch Văn mở bàn tay đang nắm lại bên người ra, thản nhiên trả lời, “Về chuyện này cháu đã cho ông ấy câu trả lời rồi…”

“Dịch Văn, đừng trách chú Quan nói cháu, ba của cháu cũng là muốn tốt cho cháu, con người thì nên làm ở vị trí cao, học thì cháu cũng đã học nhiều lắm rồi, chúng ta không cần học vấn phải cao, nhưng nếu đã ăn cơm của ngành tư pháp, thì cháu phải biết nhìn xa một chút. Ngày nay chính sách của cấp trên cũng không giống như hồi trước, cháu còn trẻ, bây giờ khó có được cơ hội như vậy, nên dựa vào quan hệ của chú và ba cháu, thì để cho cháu thăng chức lên tỉnh làm việc là chuyện dễ dàng. Nhưng rốt cuộc cháu nghĩ thế nào vậy, thà ở một nơi như thế này!”

Đối với mấy câu nói thế này Tô Dịch Văn đã sớm đông cứng, cuối cùng anh cũng dịu xuống, “Bây giờ cuộc sống của cháu rất tốt, về mặt khác, cứ xem như cháu không có ý muốn cầu tiến.”

“Cháu đừng có ở trước mặt chú mà nói kiểu đó!” Kiểm sát trưởng Quan hơi giận, “Gần đây chú nghe giữa cháu và kiểm sát Hứa có chút không vui, là vì chuyện con gái của ông ta, cháu cũng đã là người trưởng thành mà còn không biết xử lý mấy chuyện thế này cho tốt sao, để cho người trong mấy phòng ban truyền miệng qua lại, ngay đến chú cũng biết. Còn nữa, hồi nãy cháu và cô bé kia có chuyện gì vậy, day dưa trước cửa viện kiểm sát, nhìn còn ra thể thống gì hả?”

Quả nhiên chuyện xấu truyền ngàn dặm, Tô Dịch Văn cười, “Mặc kệ bọn họ nói đi, cháu cũng không muốn giải thích nhiều, mặt khác, đây cũng là việc riêng của cháu, vốn không ảnh hưởng đến công việc.”

“Đúng, quả thực là việc riêng của cháu, vốn dĩ chú cũng không muốn nói gì, nhưng chú muốn nhắc nhở cháu, mọi việc nên có chừng mực, chuyện của cháu và con gái kiểm sát Hứa chú mặc kệ, nhưng cô gái lúc nãy chắc là người của viện kiểm sát chúng ta phải không, cháu cần biết rõ quan hệ nam nữ với công việc không thể có một chút dính dáng gì với nhau, về nhớ suy nghĩ kĩ càng cho chú!”

Kiểm sát trưởng Quan nói một hồi khiến cho Tô Dịch Văn trở nên trầm tư, không phải là vì người ngoài chỉ trích, mà là quả thực anh chưa bao giờ nghĩ đến tình cảm và công việc sẽ có mâu thuẫn, cô cũng là người của viện kiểm sát, hơn nữa bây giờ còn đang thi làm nhân viên công vụ, nếu như trong tương lai công việc có mâu thuẫn gì, thì anh và cô nên làm thế nào?”

Kiểm sát trưởng Quan chỉ có thêm lời khen ngợi với đứa cháu đã trưởng thành này, giọng ông dịu dàng khuyên nhủ, “Dịch Văn, cháu thể nghiệm ở cơ sở này thế cũng đủ rồi, đối với những người như chúng ta làm sao có tiền đồ, như vậy đi, xin nghỉ phép vài ngày, cháu về nhà cùng ba cháu thương lượng lại. Vẫn là câu nói kia, mọi chuyện phải nhìn xa một chút, đừng cứng nhắc để tâm vào chuyện vụn vặt.”

Vẻ mặt Tô Dịch Văn thờ ơ, vẫn dùng giọng điệu bình tĩnh, “Cháu hiểu rồi, việc này cháu sẽ suy nghĩ thật kĩ.”

“Kiểm sát trưởng Quan thấy anh trả lời qua loa, trong lòng có chút gánh nặng, “Khó có được thời gian rảnh rỗi như hôm nay, đợi chút nữa cùng dùng với chú một bữa cơm.”

“Không cần đâu.” Tô Dịch Văn nhìn kiểm sát trưởng Quan, chỉ hơi nhếch môi lên xem như là cười, “Tối nay cháu còn có việc, nên cứ xuống xe ở đây đi.” Nói xong anh bảo tài xế dừng xe, không đợi kiểm sát trưởng Quan nói đã mở cửa đi ra.

Đưa tay nhìn đồng hồ, Tô Dịch Văn thở dài nặng nề, mặc kệ chiếc Audi ở phía sau, anh cứ đi thẳng về phía trước, bây giờ anh thật sự cần được yên tĩnh.



Lại nói về bữa cơm Đào Nhạc mời Hàn Húc cuối cùng cũng được ăn rồi. Tên nhóc xấu xa nào đó chắc vẫn thấy không thoải mái với cuộc điện thoại lần trước, dứt khoát ra sức ăn như sư tử ngoạm, lại còn gọi toàn món ăn đắt tiền, cả bàn đầy thức ăn.

Đào Nhạc nhịn, ai bảo đó là sự không may của cô, rõ ràng là Tô Dịch Văn ngắt ngang cú điện thoại đó, nhưng cô lại là người chịu trách nhiệm, cho nên đối với hành vi trả thù của Hàn Húc cô đành cắn răng chịu đựng.

Lúc này Hàn Húc đang chiến đấu với cả bàn vịt quay phấn khích quá mức, giương mắt nhìn Đào Nhạc, “Haiz, có phải tiêu của cô ít tiền, nên trong lòng cô thấy khó chịu phải không?”

Đào Nhạc trợn mắt nhìn cậu một cái, “Cậu ăn là việc của cậu, nói nhiều làm gì chứ! Gọi nhiều đến như vậy, người ta nhìn vào cứ tưởng chúng ta là người mới chạy nạn từ châu Phi về đó.

“Chuyện này không cần phải lo, cô ăn không nổi thì tôi bao hết, bởi vì bữa cơm này của cô, ông đây đã cố ý tập luyện cả buổi chiều, tiêu hao hết năng lượng thì bụng cũng bằng phẳng như tấm lưng thôi.” Lúc nói xong câu này thì Hàn Húc cũng đã chiến đấu hết nửa con vịt quay.

Thì ra tên nhóc này đã có chuẩn bị trước, hạ quyết tâm phải bắt cô khao một bữa.

“Được, cậu có thể ăn thì ăn hết toàn bộ đi, tôi không tranh với cậu, ai bảo tôi đắc tội với mỹ nhân chứ.”

Hàn Húc đột nhiên ngừng tay ngay lập tức, nhìn chăm chăm Đào Nhạc, vẻ mặt khó nói nên lời.

Ánh mặt cậu ta như vậy tự nhiên làm Đào Nhạc hoảng sợ, “Này, cậu bị gì vậy?”

Hàn Húc nhìn cô thêm một lúc lâu, cuối cùng lại nói, “Thôi, không có gì cả.”

“Cậu có chuyện thì nói đi, lại còn ra vẻ như đàn bà con gái sao?” Đào Nhạc khiêu khích.

“Này, tôi đã nói không được gọi tôi là mỹ nhân rồi mà! Thực ra cuộc điện thoại hôm đó ——”

“Cuộc điện thoại đó cậu đừng để tâm làm gì nữa, hôm đó tôi cũng hơi khó chịu nên nói có chút khó nghe.” Đào Nhạc vẫn rất ngại ngùng vì cuộc điện thoại đó.

“Người hôm đó có phải là người lần trước đã đến đồn cảnh sát không? Tôi nói chính là thầy của cô…”

“À, đúng vậy.” Đào Nhạc cầm lấy cái chén, thật muốn chôn luôn cái mặt đi cho rồi.

Hàn Húc cúi đầu, thừa biết không nên hỏi người ta mấy chuyện này, nhưng cậu không khống chế được bản thân, còn về phần lý do tại sao hỏi thì cậu cũng không thể nói rõ được.

Hàn Húc ra vẻ thoải mái giả vờ cười cười, “Tôi nói này, lần trước lúc cô bị bắt vào đồn, cũng là anh ta gọi đến, tôi vừa nghe là biết ngay, tình cảm của hai người——”

“Trời ơi, cậu thông minh vậy thì tốt rồi, không cần nói ra đâu .” Đào Nhạc vẫn không quen khi bị người khác phát hiện chuyện giữa cô và Tô Dịch Văn.

Hàn Húc không đồng ý, “Hừ, cô còn giả vờ nhỏ nhẹ gì hả, tìm đối tượng cũng chẳng phải chuyện lớn gì cả. Tôi hiểu rồi, người đàn ông đó kết hôn rồi, cô không phải là cái kia đó chứ?”

“Tới địa ngục mà kết hôn á! Chúng tôi quen nhau chính đáng, chỉ là bây giờ đang có vài chuyện xảy ra, tôi không thể tiết lộ ra ngoài được.”

Vừa nhớ tới buổi gặp mặt sóng gió của Hứa Lăng, cô liền hối hận bản thân quá kích động, rơi vào quỷ kế của Tô Dịch Văn, ngẫm nghĩ thấy mọi chuyện đều do anh khéo léo sắp xếp, ép cô phải đi vào khuôn khổ và sự điều khiển của anh.

Đào Nhạc suy nghĩ, “Haiz, mỹ nhân này, cậu có người yêu chưa?”

Gương mặt thư sinh của Hàn Húc bỗng dưng đỏ lựng, “Tại sao lại trút lên người tôi, phụ nữ đúng là lắm chuyện mà!”

“Chậc chậc, cậu không nói ra tôi cũng hiểu.” Đào Nhạc bày ra vẻ mặt như người từng trải, “Nhưng nếu cậu có hợp mắt cô nào thì cứ mặc kệ, tôi chỉ cậu mấy chiêu.”

“Được rồi, cô đúng là ăn no không có việc làm, tôi có thích ai cũng không liên quan đến cô!” Hàn Húc vô cớ nổi giận, đối với cô gái này cậu không hiểu tại sao tâm trạng mình không có lúc nào hài lòng.

Đào Nhạc trề môi, tên nhóc xấu xa chắc chắn đang mắc cỡ. Đúng lúc, di động cô vang lên, thì ra là Tô Dịch Văn gọi, anh đã nói sẽ tới đón cô, kiểu này chắc đã ra khỏi nhà rồi.

Đào Nhạc ra hiệu cho Hàn Húc, vội vàng nghe điện thoại, quả nhiên câu đầu tiên của Tô Dịch Văn đã vô thẳng đề.

“Ăn cơm xong chưa?”

Đào Nhạc nhìn một bàn đầy thức ăn, thực sự đã sớm no rồi, đa phần chỉ nhìn Hàn Húc ăn.

“Cũng sắp xong rồi, không phải anh đã đi rồi đấy chứ?”

“Anh đã đứng trước cửa quán ăn rồi, em ăn xong thì ra đây, đừng có lèo nhèo nữa!”

Hả? Anh đã đến sớm vậy rồi sao, Đào Nhạc trả lời, qua loa vài câu xong thì cúp máy. Quay sang Hàn Húc nghiên cứu ánh mắt cậu ta, cười cười vẻ có lỗi, “À, tôi ăn no rồi.”

“Là người yêu cô gọi đến, bảo cô về đúng không?” Hàn Húc hỏi.

Đào Nhạc gật đầu, “Không sao, ăn không hết chúng ta gói mang về, có thể làm bữa khuya cho cậu.”

“Thực ra tôi cũng no rồi, vậy đi thôi.”Nói xong, Hàn Húc gọi nhân viên phục vụ đến, móc ví ra.

Đào Nhạc thấy vậy vội ngăn lại, “Không phải nói bữa cơm này tôi mời à, cậu đừng trả tiền!” Tình hình này sao giống lần đầu tiên cô đi ăn với Tô Dịch Văn vậy, nhưng cô sẽ không phạm sai lầm lần thứ hai.

Hàn Húc đưa ra ba tờ tiền in hình ông Mao, “Tôi bỗng dưng không muốn ăn cơm do con gái trả!”

Hứ, tên nhóc lại còn chơi trò trong sạch cao thượng với cô! Đào Nhạc ra vẻ khó chịu, “Cái gì mà gọi là không ăn cơm do con gái trả, lần trướccậu chết cũng muốn tôi mời ăn, giờ lại trở mặt như lật sách, đúng là cậu ấm khó chiều mà!”

“Tôi tình nguyện, sao nào!” Hàn Húc đứng dậy, nghênh ngang ra khỏi quán ăn.

Nhất thời Đào Nhạc không biết nói gì nữa, nhìn cả một bàn đầy thức ăn, cô tùy tiện gói ghém lại, tên nhóc xấu xa phung phí cô lại không nỡ bỏ.

Mang theo mấy túi thức ăn thừa lại, Đào Nhạc ra khỏi quán, nhìn thấy ngay Tô Dịch Văn đang đứng cách đó không xa, không đúng, còn có tên nhóc Hàn Húc cùng đứng ở đó, hai người đang nói chuyện.

Trong tức khắc cô cảm thấy hình ảnh này thật kì lạ, hai người đàn ông , không quen biết nhau, có chuyện gì nói với nhau nhỉ?

Đào Nhạc nhanh chân bước đến, “Hai người đang làm gì đó?”

Tô Dịch Văn chủ động kéo cô qua, tay đặt lên eo cô rất tự nhiên, bộ dạng công khai chủ quyền, cười cười “Không có gì, chỉ là chào hỏi tiểu Hàn một chút thôi.”

Đào Nhạc hơi nghi ngờ, dù sao Tô Dịch Văn cũng là người thâm sâu khó lường, ai biết được anh ta có bắt bẻ người khác không.

Hàn Húc nhìn người đàn ông trước mặt, đây là loại khí thế bức người, không phải trong một sớm một chiều mà cậu có thể đuổi kịp được, nói cho cùng thì bản thân cũng chỉ là một tên cảnh sát vô danh tiểu tốt, nhớ lại lúc nãy khi vừa ra khỏi quán ăn, anh đã gọi cậu tới, hỏi vài câu về vụ án, lại còn hỏi thăm tình hình của đội phó Vương, vẻ mặt rất nghiêm túc, đâu có giống với vẻ tươi cười hiện tại.

Hàn Húc đột nhiên nổi lửa giận vô cớ, “Tôi đi trước, tạm biệt!”

Đào Nhạc thấy cậu không đi về hướng đường cái, lại còn có thể cảm thấy tên nhóc đang giận dỗi, nhưng vì sao chứ?

“Có gì hay ho mà nhìn chứ, đi thôi!” Tô Dịch Văn không để ý tới sự phản kháng của cô, dứt khoát kéo cô đến chỗ đậu xe.

Đào Nhạc nhìn anh chằm chằm, “Có phải anh đã nói gì với cậu ấy không? Tại sao em thấy cậu ấy có vẻ khó chịu?”

“Có cái gì khó chịu chứ, ngược lại là em quan tâm cậu ta thì có á.” Tô Dịch Văn nói lạnh lùng.

Đào Nhạc hừ nhẹ, “Em không phải quan tâm cậu ta, là em sợ anh nổi tính cầm thú, thừa dịp em không chú ý ra tay với cậu em nhỏ!”

“Em yên tâm, anh không giống ai đó, nói cái gì mà thích con gái rồi bổ nhào lên người anh!” Tô Dịch Văn cực kì kiêu ngạo nói.

Đào Nhạc nắm tay, khớp tay kêu rắc rắc, “ Chú Tô(*) này, đã lâu rồi tôi không luyện tán đả , hai ta khoa tay múa chân một chút ha.”

“Không cần phải khoa tay múa chân, anh chẳng phí tí sức nào cũng có thể thắng em.”

Tô Dịch Văn đã dự tính trước rồi mới nói, không đợi Đào Nhạc phản ứng lại, tay bắt ngang eo cô vác cô trên vai.

Đào Nhạc vùng vẫy, “Anh lớn mà không đứng đắn, mau thả em xuống!”

“Không thả!”

Hai người cứ nhốn nháo vậy rồi vào xe, ai cũng không phát hiện ra, Hàn Húc đã đứng ở đường đối diện nhìn hai người rời đi, lâu thật lâu vẫn chưa chịu về…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.