Đào Nhạc rất khó chịu, mãi đến khi ngồi trên xe lửa cô cũng không mở
miệng, nếu không phải e ngại đây là chuyện do trưởng phòng Vu phân công thì cô
đã lập tức bỏ về. Mà thực tế là bây giờ cô đang chịu đựng việc ngồi song song
với tên bốn mắt nào đó.
Người đàn ông tên Tô Dịch Văn này mãi mãi hơn cô một cấp bậc, trước
đây cô luôn cho rằng anh là Đường Tăng, lúc nào cũng càm ràm, còn cô là Tôn Ngộ
Không mãi không thoát khỏi lời niệm chú gông xiềng kia. Bây giờ anh lại giống
như Phật Tổ Như Lai, cô có ngồi lên tên lửa cũng không tránh khỏi núi Ngũ Hành
của anh, lần công tác này tại sao anh lại trở thành người cùng đi với
cô?
“Tại sao không nói chuyện? Không vui khi thấy anh sao?” Tô Dịch Văn
quay sang nhìn cô, cô bé vẫn còn đang tức giận, anh cảm thấy cô phải ngạc nhiên
mừng rỡ mới đúng chứ.
Đào Nhạc liếc mắt, “Anh nghĩ em nên vui mừng à?”
“Theo như anh thấy thì em chẳng có lý do gì để nổi giận cả, anh là vì
em mới làm việc này, phải nhờ vả đồng nghiệp trong phòng công tố giúp rồi mới
tham gia vào lần công tác này.” Tô Dịch Văn bày ra thái độ hy sinh cao
cả.
“Vậy tại sao tối hôm qua anh không nói, không cần phải xuất hiện đột
ngột thế này, lại còn chọc ghẹo em!” Đào Nhạc giận dỗi, uổng công tối hôm qua cô
còn nghĩ anh thành thật, ai ngờ chơi lén sau lưng cô, ngay cả vé xe lửa cũng là
số liên tiếp nhau, người này chính là lấy việc công để mưu cầu lợi
riêng.
Tô Dịch Văn cười, “Còn không phải là tặng em một màn bất ngờ sao,
nghĩ tới nghĩ lui thì đây cũng là lần đầu tiên chúng ta cùng nhau xa nhà, em nói
có phải không nào?”
“Cảm ơn nha, em bây giờ chỉ có giật mình chứ chẳng vui tí nào. Hơn
nữa, tối hôm qua anh cứ dặn đi dặn lại em đừng ham chơi, giờ nhìn lại thái độ
của anh, người không biết còn tưởng hai chúng ta cùng nhau đi chơi, già mà không
đứng đắn!”
Quả thực, lần này là mua vé riêng lẻ, không phải tất cả đồng nghiệp
đều ngồi cùng một toa, mà có ngồi chung toa cũng chưa chắc ngồi chung dãy, không
biết Tô Dịch Văn đã giở thủ đoạn gì có thể hiên ngang tách cô khỏi nhóm, quang
minh chính đại ngồi kế bên cô,bàn tay ma quỷ còn giày vò phần eo của cô, sỗ sàng
bất chấp địa điểm.
Tô Dịch Văn ôm chặt cô, “Em coi như đi chơi cũng được, chúng ta khó
khăn lắm mới cùng nhau đi một chuyến, lát nữa anh dẫn em đi Trường
Thành.”
Đào Nhạc chu miệng, nhỏ giọng oán trách, “Anh lại dùng mấy chiêu này
dụ dỗ em, leo không nổi lên Trường Thành thì anh lo mà luyện tập thân thể cõng
em đó nha.”
“Chẳng lẽ tới đai đen Taekwondo của anh mà em còn chưa vừa
lòng?”
“Em làm sao biết anh có làm được hay không, bây giờ có rất nhiều
người bên ngoài nạm ngọc bên trong thối rữa lắm.”
Tô Dịch Văn cúi đầu, nhẹ nhàng ngậm lấy vành tai cô thì thầm, “Anh
làm được hay không, em có thể thử.”
Anh rõ ràng là có ý xấu xa, Đào Nhạc bị chọc đến nỗi hai gò má ửng
đỏ, tránh mặt sang hướng khác, “Không biết anh đang nói gì.”
Tô Dịch Văn mỉm cười, nhìn chằm chắm phần mang tai ửng đỏ của cô, tâm
trạng không hiểu sao lại rất tốt. Từ sau khi yêu cô anh vui vẻ hơn trước rất
nhiều, tính tình cô bé này có hơi nóng nảy bạo lực nhưng anh chẳng quan tâm,
thậm chí anh còn thích thú, hay chọc ghẹo cô, nhìn vẻ mặt cô biến đổi khi nổi
giận đã trở thành thói quen của anh, có lẽ nên gọi là sở thích ác độc mới
đúng…
Trải qua mấy tiếng đồng hồ bị xóc nảy, rốt cuộc mọi người cũng đến
được thủ đô, vừa xuống xe lửa Đào Nhạc cũng không đợi Tô Dịch Văn, vì không muốn
để đồng nghiệp nói xấu, cô cảm thấy đi chung với đội quân tóc dài này là thích
hợp nhất.
Nói vậy chứ kiểu đi công tác này cũng chỉ bình thường thôi, mỗi phòng
ban cử vài nhân viên tham dự, phần lớn là để mọi người ở những viện kiểm sát
khác giao lưu, trao đổi kinh nghiệm làm việc với nhau, vân vân…
Đào Nhạc cảm thấy bản thân là đi cửa sau vào đây, trên lý thuyết mà
nói thì không đến phiên được hưởng cơ hội tốt thế này, nói thế nào cũng không
thể cà lơ phất phơ, nhất định phải có thái độ nghiêm túc. Khi nãy trên xe lửa Tô
Dịch Văn cũng có nhấn mạnh vài lần, bảo cô học tập thật tốt, đặt vị trí công
việc ở viện kiểm sát lên hàng đầu.
Nói đến công tác, chi tiêu cần thiết có thể phải tự thanh toán, ví dụ
như ăn cơm. Mọi người đến Bắc Kinh thì trời cũng đã tối, phía viện kiểm sát bên
kia cũng đã phái xe đến rước họ, sắp xếp nơi ở rõ ràng chẳng phải là khách sạn
năm sao mà là loại nhà khách ở chung, lại còn đưa cho mỗi phòng một chiếc thẻ
từ. Đào Nhạc nghĩ thầm có thể trông mong gì ở loại nhà khách rách nát này
chứ.
Dùng cách nói của Tô Dịch Văn thì chính là vì nhà nước tiết kiệm
tiền, muốn ở khách sạn sang trọng, ăn như dự tiệc lớn thì tự mình bỏ tiền
ra.
Đối với chuyện này Đào Nhạc không có ý kiến gì, tất cả đều nghe theo
mọi người.
Nhưng cơ sở vật chất của cái nhà khách rách nát này cũng không tệ
lắm, nhìn bên ngoài có hơi cũ nhưng điều kiện bên trong vẫn còn khá tốt, dưới
chân còn lót thảm đỏ, có tiêu chuẩn của khách sạn ba sao.
Chỉ là hiện tại mọi người đang xoắn xuýt vấn đề ai ở chung với ai.
Đào Nhạc đã sớm nhìn ra tà ý trong đôi mắt hoa đào của Tô Dịch Văn, dù gì cô
cũng thấy bản thân vẫn chưa thể sống thoáng, cho nên cùng với chị tiểu Trương ở
chung một phòng. Sau đó nhìn Tô Dịch Văn lại thấy có vẻ thảm hại, bởi vì phòng
không đủ, người thì đông, cho nên anh phải ngủ cùng với hai đồng nghiệp nam trên
một chiếc giường, dựa theo tình hình cũng có thể chịu đựng được một
tuần.
“Đồng chí Tô à, thật là oan uổng cho anh rồi” Đào Nhạc vừa hăng hái
chiến đấu với con vịt quay trong tay, vừa dùng ánh mắt an ủi Tô Dịch
Văn.
Vốn là cô dự định ăn qua loa gì đó với chị tiểu Trương, sau đó lên
giường ngủ, không ngờ Tô Dịch Văn gọi điện thoại đến muốn đưa cô đi
ăn.
Cho nên bây giờ hai người bọn họ đang lén lút sử dụng chiếc xe công
này, là Tô Dịch Văn tự lái xe đưa cô đến một cửa tiệm có tên Toàn Tụ Đức, thật
không dễ dàng gì mới đến được Bắc Kinh nói thế nào cũng phải ăn cho được món vịt
quay, chỉ cần nghe mùi thôi cũng biết nó nổi tiếng thế nào.
Lúc này Tô Dịch Văn vẫn chưa động đũa, nhìn cô, “Với thái độ này của
em, chắc 80% là rất vui thích rồi.”
“Sao anh có thể nói em như vậy, dù sao anh cũng là người đàn ông của
em, em thấy anh chịu khổ như vậy trong lòng thương còn không kịp, sao lại có thể
cười anh chứ.” Đào Nhạc mỉm cười nói, gắp cho anh một miếng thịt, còn cố ý chấm
thêm tương, “Cho anh, ăn một chút để bồi bổ, bù lại nếu tối nay bị người ta đẩy
rớt giường.”
Tô Dịch Văn miễn cưỡng nhếch môi, “Cám ơn.” Chắc chắn là cô nhóc này
đang rất hả hê, anh đã quá hiểu cô rồi.
Đào Nhạc lại nói một cách nghiêm túc, “Thật ra chỉ cần anh tự bỏ tiền
ra thuê một phòng khác là được rồi, cũng tránh được việc chen chúc chật chội, mà
nói cho cùng để bọn đàn ông các anh ngủ cùng nhau em cũng không yên tâm, xã hội
bây giờ thật sự rất—”
“Em cũng vừa vừa phải phải cho anh nhờ!” Tô Dịch Văn nhướng mày, quát
lớn, “Trong cái đầu quả dưa của em toàn chứa mấy thứ bậy bạ lộn xộn, cả ngày chỉ
nói mấy chuyện điên rồ thôi!”
“Em chỉ đùa một chút thôi mà.” Đào Nhạc chu môi nói, xã hội này vốn
rất loạn, hơn nữa từ sau khi viết cái bài luận văn tốt nghiệp chết tiệt kia, cô
liền hết sức quan tâm đến chuyện quyền lợi của nam giới.
Tô Dịch Văn than thở, “Anh ở một mình thì có ý nghĩa gì chứ, em cũng
đâu có qua ở cùng anh.”
“Ngừng lại” Đào Nhạc đưa tay làm động tác ngăn cản, “Cứ xem như em
chưa từng nói gì đi.” Cô chưa vượt qua được định kiến trong lòng, nên cô không
thể cùng làm chuyện đó với anh được.
Thật ra, Đào Nhạc đã suy nghĩ rất nhiều, vẫn là tư tưởng bảo thủ
phong kiến, cô cảm thấy nếu hai người ở cùng nhau, sau này mà có chia tay, tính
ngang tính dọc thì cô cũng là người chịu thiệt.
Cho nên, nhất định phải giữ vững phòng tuyến thôi!
Đến lúc cửa tiệm Toàn Tụ Đức đóng cửa hai người bọn họ mới ăn xong
bữa cơm này, lúc ra khỏi tiệm thì đã rất muộn.
Đào Nhạc ở trong xe, xoa xoa cái bụng, ý còn tiếc, “Lần tới chúng ta
đi nữa không.”
“Được chứ, em bỏ tiền ra là đi được thôi.” Tô Dịch Văn lái xe, cười
cười mà nói.
Đào Nhạc liền đổi giọng, “Thế thì thôi vậy.” Ở cùng con người này cả
ngày trời, cô chẳng học được thứ gì, chỉ có trình độ keo kiệt là được thăng cấp
thôi.
Tô Dịch Văn cười nhẹ, nhìn cô một cái, “Ngồi xe lửa mệt lắm phải
không, nhắm mắt một chút, khi nào đến anh sẽ gọi em.”
Đào Nhạc nhìn ra cửa sổ, đúng là tháng tám vào thu, gió mát quất vào
mặt, cả người mệt mỏi rã rời, sau khi xe vút đi, những ánh đèn trên đường lướt
qua hoa cả mắt, thấy cái gì cũng là một khối màu sắc sặc sỡ, đầy mông
lung.
Vốn là Chu Công đã triệu hồi Đào Nhạc (ý là tới cơn buồn
ngủ), nhưng cô vẫn cố hé mắt, trong mơ hồ đột nhiên nhìn thấy gì đó,
cả người bật dậy cứ như bị uống phải thuốc kích thích, “Dừng dừng dừng, dừng xe
ở đây.”
Tô Dịch Văn nhíu mày, chẳng lẽ cô nhóc nhìn thấy gì đó
sao?
“Em làm sao vậy, ở đây không thể dừng xe được.” Tô Dịch Văn nói vậy,
nhưng vẫn giảm tốc độ xe, vừa nhìn xung quanh xem có nơi đỗ xe
không.
Đào Nhạc chỉ tay qua cửa xe, “Haiz, đây không phải là trường anh học
sao, em muốn xem.” Cô rất muốn nhìn tận mắt trường đại học F, cả thần tượng và
người đàn ông của cô đều tốt nghiệp ở trường đại học này ra.
Tô Dịch Văn day day huyệt thái dương, “Anh còn tưởng là em phát hiện
ra một lục địa mới nữa đó chứ. Trường đại học này trước giờ vẫn như vậy, không
có gì đáng xem cả, đi thôi.”
Đào Nhạc kéo tay anh, van nài, “Chờ chút đã, em chỉ nhìn thôi mà. Khó
khăn lắm mới đi được một lần, anh còn hẹp hòi như vậy.”
Tô Dịch Văn không thể lay chuyển được cô, đành phải dừng xe bên
đường, “Vậy đứng đây xem đi, cũng đừng có đi vào.”
Đào Nhạc cười tủm tỉm trả lời, bám vào cửa xe, “Hồi trước tham khảo ý
kiến em cũng muốn thi vào đây, nhưng điểm của trường đại học F quá cao, nên em
không dám đăng kí, bây giờ nghĩ lại thật có chút tiếc nuối.”
“Đại học B cũng được mà, thi đậu thì học, sau này làm giáo sư ở
trường cũng được.” Tô Dịch Văn thờ ơ nói.
“Làm giáo sư thì thôi vậy, em không có kiên nhẫn như
vậy.”
“Vậy em muốn làm gì?”
Đào Nhạc quay lại, nói một cách nghiêm túc, “Làm luật
sư.”
Tô Dịch Văn cũng trở nên nghiêm túc, “Em thật sự thích làm luật sư
thế sao?”
Đào Nhạc gật đầu, hình như là nhớ đến chuyện gì đó, xúc động nói,
“Lúc học đại học năm thứ nhất, em cùng với mấy tân sinh viên ngành luật của
trường đến giao lưu ở đại học F, khi đó có tham gia một cuộc thi hùng biện. Anh
đừng có cười em nha, em đến là để học hỏi thêm kiến thức, tuy rằng là một người
bổ sung để thay thế, nhưng cũng qua được nữa vòng, cũng được khen một
chút.”
Tô Dịch Văn cười nhẹ, trong đôi mắt kia hiện lên một tia sáng kì dị,
“Phải vậy không?”
“Em lừa anh làm cái gì.” Đào Nhạc không bằng lòng với thái độ nghi
ngờ của anh.
“Được được, anh tin, vậy tiếp theo thì sao?” Tô Dịch Văn
hỏi
“Tiếp đó…tiếp đó thì về trường mất rồi.” Đào Nhạc dừng lại một chút,
“Nhưng mà em đăng kí đến đại học F tham gia thi đấu thực ra là vì một người, nếu
như không có anh ấy, em đâu có phí công mà chuẩn bị cho cuộc thi hùng biện kia
chứ.”
Sắc mặt Tô Dịch Văn thoáng nặng nề, nhưng Đào Nhạc không phát hiện
ra, tiếp tục nói, “Bởi vì anh ấy, em mới muốn làm luật sư, mới liều mạng mà đi
thi.”
“Đó là ai?” Tô Dịch Văn chỉ hỏi đúng câu này.
Đào Nhạc không trả lời, mà quay sang, trộm nhìn Tô Dịch Văn cả buổi,
“Có chuyện này đột nhiên em cảm thấy rất kì lạ…”
Trên mặt Tô Dịch Văn không có bất cứ biểu hiện gì, “Chuyện
gì?”
Đào Nhạc dựa sát vào, nâng gương mặt anh, tiện tay tháo luôn cặp mắt
kính xuống, vẻ mặt cực kì nghiêm túc hỏi, “Tô Dịch Văn trước đây chúng ta có
từng gặp nhau chưa nhỉ?”