Xin Chào, Kiểm Sát Viên!

Chương 4



Đào Nhạc suýt nữa phải kéo bộ mặt của mình trở về kí túc xá. Cô làm sao cũng không nghĩ đến Tô Dịch Văn cuối cùng lại ra tay như thế, cái gì gọi là muốn cười không nên nhịn, đối với sức khỏe sẽ không tốt. Cô cười, còn không phải là vì hắn ta sao!

Không đúng, Đào Nhạc thầm nghĩ, cũng không thể hoàn toàn trách Tô Dịch Văn, chỉ có thể nói bản thân mình đạo hạnh quá thấp, bị bề ngoài của hắn lừa gạt. Bây giờ mới biết con người này cực kỳ nham hiểm, biểu hiện trước tiên làm cô thấy như một quả táo ngọt ngào, chờ cô mất cảnh giác, lại dùng nước muối roi da bắt đầu đánh cô, chiêu này đúng là quá độc ác mà.

Đào Nhạc nắm tay thành quyền, lửa giận trong lòng từ từ bốc lên, Tô Dịch Văn, bà cô này nếu không phải nhìn thấy điều mấu chốt là sắp tốt nghiệp, thì sáng nay đã đem ngươi ra mà đánh rồi, để xem cặp mắt kính của ngươi còn phát sáng được không!

Vừa nghĩ,Đào Nhạc vừa đẩy cửa kí túc xá, tuyệt đối không dự liệu được cái laptop cũ kĩ của Cố Lệ Văn đang vang lên lời ca của bài hát thảm thiết.

“Bán đứng tình yêu của em, buộc em phải ra đi, cuối cùng cũng biết được chân tướng nước mắt em. Bán đứng tình yêu của em, lương tâm của anh sẽ phải trả giá, cho dù có thực sự cố gắng cũng không thể mua lại…”

Đào Nhạc thực sự chịu không nổi, giọng gắt lên, “chị cả. tắt bài hát này đi!” đều tại bài hát này mà cô rước lấy họa, nếu không cô đâu có xui xẻo thế này.

Mọi người thấy vậy, nhận ra vẻ mặt Đào Nhạc khó chịu. Cố Lệ Văn vội vàng tắt nhạc, quay đầu lại thấy ngay vẻ mặt cực kì khó chịu của Đào Nhạc, liền hỏi, “Quả Đào à, xảy ra chuyện gì vậy, ai đã chọc em giận?”

Lời này hình như là cô vừa hỏi Cố Lệ Văn vào lúc sáng, hiện tại lại đảo ngược, hòan tòan trả lại cho cô rồi. Lúc này Đào Nhạc không thể không tin tưởng chuyện có báo ứng.

Lưu Hạo Nguyệt tiến lên giúp cô vuốt giận, “Cậu nói xem, đi họp có một chút mà đã thành ra bộ dạng tức giận như thế, có phải luận văn có vấn đề gì không?”

Đào Nhạc đột nhiên nhìn thẳng Lưu Hạo Nguyệt, giọng lạnh lùng, “thiên tóan vạn tóan( suy nghĩ kĩ càng), chính là mình tin lầm cậu!”

Lời thoại này rất giống trong phim võ hiệp nha, vẻ mặt Lưu Hạo Nguyệt vô tội, “Ôi, mình đã nói cái gì sao?”

Đào Nhạc vừa nghe, càng tức giận hơn, “ là cậu nói thầy mới đối xử rất tốt với sinh viên, tại sao tới phiên mình thì lại thành như vậy, cậu chỉ biết lừa mình thôi!”

“Ặc, chuyện này…lúc đó mình chỉ thuận miệng nói vậy thôi, không nghĩ rằng cậu sẽ an tâm tin tưởng mà.” Lưu Hạo Nguyệt hận bản thân nhiều chuyện, rảnh rỗi làm mọi chuyện thêm ồn ào, ngó thấy lửa giận trong mắt Đào Nhạc, vội vàng nói sang chuyện khác, “Thầy hướng dẫn của các cậu ác lắm hả, không phải cậu cãi nhau với ông ấy chứ?”

Ai cũng biết tính của Đào Nhạc, tuy bình thường cả ngày cười hì hì, nhưng nếu cô có hiềm khích với ai, lập tức sẽ lộ ra tính cách thực sự.

Đào Nhạc lười đến nỗi không muốn nói tiếp tới chuyện nguyên nhân hay hậu quả nữa, thở dài nặng nề, “Bây giờ mình lại muốn đổi với chị cả đây, đi với bà cô ngực lớn cũng thấy hài lòng.”

Cố Lệ Văn không hiểu, “không ngờ thầy hướng dẫn của bọn em còn lợi hại hơn bà cô kia nữa.”

“Lợi hại hay không, hiện tại em không biết rõ. Tóm lại, hắn chính là một tên sói đội lốt cừu!” Thứ lỗi cho tình hình lộn xộn hiện tại của Đào Nhạc, cô thực không biết mình còn có thể hình dung Tô Dịch Văn như thế nào, hơn nữa, trực giác con gái rất chính xác, hắn không phải là một người đàn ông đơn giản.

“Quả Đào(*), có phải ông ta động tay động chân với cậu rồi không?” Lưu Hạo Nguyệt chỉ nghĩ ra được điều này, nếu không Đào Nhạc sẽ không kích động như vậy.

“Hắn dám!” Đào Nhạc lớn tiếng, “chỉ là một ông chú mà muốn làm mưa làm gió như vậy, phản rồi! công phu Tán Đả(Shanda một trong các môn võ của TQ) của bà đây phí phạm vậy sao!”

Nói đến chuyện Đào Nhạc học Tán Đả, hòan tòan là vì Phàn Kiến. Vì là người bản địa, mỗi cuối tuần Đào Nhạc sẽ về nhà, không biết làm thế nào mà Phàn Kiến biết được, có mấy lần đi theo cô vào buổi tối, báo hại Đào Nhạc sợ tới nỗi mấy tuần không dám về nhà. Địa chỉ nhà bị phơi bày là chuyện nhỏ, an tòan bản thân là chuyện lớn, nhưng dù sao cũng là quan hệ bạn bè không muốn làm cậu ta mất mặt, cô không muốn báo cảnh sát, dứt khoát đi học Tán Đả, mặc dù bản thân không phải là một cô gái có thân hình cường tráng, chỉ cần đánh đúng quyền, dư sức đối phó với tên ẻo lả này.

Chỉ là, mạng của Phàn Kiến dẻo dai như Tiểu Cường (con gián), mặc dù bị cô đánh đến nỗi không thể đuổi theo, nhưng hình thức theo đuổi càng ghê gớm hơn trước, nói là trên người Đào Nhạc tỏa ra điểm gì đó nổi bật, nên lòng ngưỡng mộ của cậu ta đối với cô không thể nói nên lời. Hôm nay nhớ lại lời nói ngày trước của cậu ta, xem ra đã ngang ngửa với nhân viên FBI rồi.

Đào Nhạc lại nghĩ đến Tô Dịch Văn, tuy hắn không có bộ dạng quái dị như Phàn Kiến, nhưng nhìn ngang nhìn dọc cũng là loại đàn ông thư sinh, trói gà không chặt mà muốn động đến cọng lông của cô, nằm mơ đi!

“Đúng rồi Quả Đào, dọn dẹp giấy tờ này đi.” Rốt cuộc Cố Lệ Văn vẫn là chị cả, mọi chuyện lớn nhỏ trong kí túc xá đều do cô quản lý.

Đào Nhạc nhận lấy một đống giấy trắng, mắt nhìn, “Đây lại là cái gì vậy?”

“Là mấy bảng chấm điểm, còn có vài ý kiến nhận xét gì đó, tóm lại phải có chữ kí của thầy hướng dẫn.”

Tại sao lại liên quan tới thầy hướng dẫn, chỉ là tốt nghiệp thôi mà, cần gì phải có lọai bệnh hình thức thế này! Đột nhiên Đào Nhạc cảm thấy tiền đồ của mình trở nên u ám, nghĩ tới cuối tuần phải gặp Tô Dịch Văn, cô lại giữ cái chức tổ trưởng chết tiệt, cái đám nam sinh bại hoại kia hình như chỉ biết trông cậy vào cô, nghĩ lại thấy có chút mệt mỏi.

Cho dù mệt mỏi, thời gian vẫn cứ trôi qua như thường.

Tuần tiếp theo, Đào Nhạc cực kì bận rộn, bản thân vừa lo cho luận văn của mình, chọn đề mục đại cương, cái đầu bọn nam sinh còn cần phải được cô thúc giục. Nhắc tới mấy tên này hình như có vẻ không vội vàng gì cả, cũng chỉ có vài người là chịu giao đề cương, cô giống như bảo mẫu lúc nào cũng phải theo nhắc nhở. Có lúc cô chẳng muốn quan tâm, bọn họ có tốt nghiệp hay không cũng chẳng liên quan gì tới cô! Nhưng suy đi nghĩ lại, nếu đến lúc đó, Tô Dịch Văn lại phê bình cô vô trách nhiệm thì phải làm sao bây giờ?Mà không chừng hắn thấy cô không làm được, lôi cô ra, vậy thì tiêu rồi.

Nghĩ vậy, tốt nhất vẫn là nhẫn nhịn, tốt nghiệp rồi, cô cũng không thể cầm tấm bằng tốt nghiệp như vậy mà đi được.

Hao tổn nhiều công sức, đem tất cả những công việc rề rà tiến hành xong, qua thêm một tuần cuối cùng cũng hòan thành. Đào Nhạc muốn ngày mai dứt khoát tìm Tô Dịch Văn, đem giao hết tất cả đề cương để tránh gặp phiền phức.

Ngược lại lần trước khi Tô Dịch Văn đưa cho cô tờ giấy nhỏ, thực ra lần đó cô cũng không nhìn kĩ lắm, chỉ nhìn sơ qua, nhưng phải thừa nhận nét chữ của hắn thật hài hòa, đẹp đẽ, giống như chính con người của hắn.

Cô lập tức lắc đầu xua đi suy nghĩ ấu trĩ này, sao lại giống nhau được chứ, nội tâm người này vô cùng tối tăm nha.

Đào Nhạc suy nghĩ một chút, dùng điện thoại là được rồi, dù gì bây giờ cũng là buổi trưa, trước tiên nhắn tin cho hắn biết, còn tốt hơn là ngày mai đột nhiên chạy tới.

Lấy điện thoại ra, cô nhanh chóng nhắn ngay một câu, đột nhiên cửa phòng kí túc xá bị đá bung ra, dọa Đào Nhạc sợ đến nỗi hai từ “cảm ơn” chưa kịp viết đã nhấn phím gửi đi mất.

Lưu Hạo Nguyệt vội vàng chạy vào, “Đào…Đào… nhanh lên một chút…”

“Cậu sao vậy, từ từ nói xem nào.” Đào Nhạc lo sợ không biết lại xảy ra chuyện gì nữa.

Lưu Họa Nguyệt từ từ hít thở bình thường, “Điểm vòng sơ khảo đã có rồi, nhanh lên mạng xem đi.”

(*): Vì họ của Đào Nhạc là 陶, đồng âm với chữ đào 桃 trong quả đào (桃子).''

Chương 4.2

Đào Nhạc vừa nghe, lập tức kích động, nhào ngay tới trước máy vi tính, ngón tay gõ bàn phím run lẩy bẩy, ngoài lúc thi đại học ra, muốn lấy hết sức lực và trí tuệ của cô thì cả đời chắc chỉ có lần này.

Hệ thống kiểm tra hình như rất bận rộn, tim cô đánh nhịp “thình thịch”, mỗi dây thần kinh trên người đều căng ra, tất cả đều vì kết quả kia.

Thế mà, ngay lúc thấy được điểm, Đào Nhạc bị mấy con số hiển thị làm cho mắt rưng rưng.

“Quả Đào à, cậu thi đậu rồi!” Lưu Hạo Nguyệt ôm lấy cổ cô, càng hăng hái khen thêm, “Đào Nhạc thật giỏi, có tài đấy!”

Đào Nhạc không kiềm chế được phấn khích mà rơi nước mắt, “Hạo Nguyệt, mình…thi đậu rồi sao?”

“Đứa nhỏ này, còn không thừa nhận, hơn hai mươi điểm đó.”Lưu Hạo Nguyệt cười cô.

Đào Nhạc vuốt mặt, hồi phục tâm tình, “Còn phải thi đợt hai nữa, bây giờ nói là thi đậu cũng không có gì chắc chắn.”

“Giống nhau thôi, thi đợt hai cũng là một hình thức, không sao đâu. Hơn nữa chúng ta là sinh viên của trừơng, thầy hướng dẫn sẽ nương tay hơn, sẽ không quá nghiêm khắc đâu.”

Nói thì nói vậy, Đào nhưng vẫn thấy không nên sơ suất, bình thường thi vòng hai cũng loại không ít người, nghĩ đi nghĩ lại cô thấy vẫn nên đi hỏi xem giám khảo vòng hai có những ai.

Nhắc tới thầy hướng dẫn, Đào Nhạc liền nhớ tới Tô Dịch Văn, cô vì điểm thi vừa rồi mà phấn khởi quá, quên mất tin nhắn vừa được gửi đi. Cầm lấy di động, cô kiểm tra kĩ phần báo cáo tin nhắn đã gửi, cuối cùng cũng muốn hòan thành công việc quan trọng này.

Lưu Hạo Nguyệt liếc mắt một cái, “Xem bộ dạng cậu kìa, gửi tin nhắn cho ai vậy?”

“Còn không phải là thầy hướng dẫn của bọn mình à, cái gì tổ trưởng, mình thấy giống y như làm bảo mẫu.” Đào Nhạc nhớ tới chuyện này liền tức giận.

“Cậu như vậy không được, tất cả thầy cô giáo ghét nhất chính là tin nhắn, thế hệ bọn họ không giống chúng ta, bọn họ thường gọi điện thoại hơn, cậu đó cứ trực tiếp gọi là tốt nhất.”

Lưu Hạo Nguyệt vừa nói như vậy, Đào Nhạc ngẫm nghĩ thấy cũng đúng, nhớ tới tiếng nhạc chuông kia, cô đúng là không nên hy vọng quá nhiều vào Tô Dịch Văn.

Vừa định gọi điện thoại, tiếng điện thoại cô liền vang lên.

Số điện thoại không có lưu trong danh bạ, cô đã thuộc làu từ lâu rồi, ngoài Phàn Kiến ẻo lả ra thì còn ai nữa. Bởi thế mà cô phải đổi số điện thoại không dưới mười lần rồi, cuối cùng cô chọn cách mặc kệ, vì cái tên đê tiện ấy thế nào mà chẳng tìm cách dò la tin tức cũng như số điện thoại của cô chứ.

Tuy trong lòng Đào Nhạc ngàn vạn lần cũng không muốn. nhưng tâm trạng hôm nay tốt như vậy, cô tạm thời cũng không muốn tính toán nhiều với cậu ta như vậy.

“Alo, Phàn Kiến, tôi đã nói với cậu nhiều lần rồi mà, đừng gọi cho tôi nữa!”

“Đợi đã, cậu khoan cúp máy! Phàn Kiến gọi cô lại, giọng có vẻ nghiêm túc, “Thực ra mình gọi để nói với cậu là đã có điểm vòng sơ khảo rồi.”

“Tôi biết.” Không cần cậu ta nhắc thì tự cô cũng biết kiểm tra rồi.

“À, mình muốn hỏi, cậu có thi đậu không vậy?”

“Để làm gì?”

Phàn Kiến do dự mở miệng, “Bởi vì…mình thi đậu rồi.”

Lời vừa nói ra, phấn khởi Đào Nhạc vừa có bay vèo không thấy tăm hơi, cô chỉ muốn thi làm nghiên cứu sinh, thế mà cậu ta cũng đi theo rồi.

“Alo, Đào Nhạc, cậu thi đậu không vậy?” Lòng cậu ta không chết vẫn tiếp tục hỏi.

“Tôi vẫn chưa kiểm tra điểm, trước tiên như vậy đi, tôi còn có việc, cúp máy đây!”

Đào Nhạc thuận miệng nói xạo một câu, lập tức tắt luôn điện thoại, việc này không lớn cũng không nhỏ nha, nếu cô và cậu ta cùng thi đậu vòng hai, thế nào cũng sẽ dây dưa thêm ba năm nữa.

Đào Nhạc càng nghĩ càng thấy lo lắng, mí mắt giật giật.

Lúc này, điện thoại lại vang lên, Đào Nhạc khó chịu, cái tên Phàn Kiến ẻo lả này thật không muốn để cô yên mà.

“Này, tôi nói cậu có thôi đi không hả, đừng tưởng thấy có chút ánh sáng mặt trời thì cảnh xuân trong lòng cậu rực rỡ(*)! Tôi nói cho cậu biết, cái bộ dạng ẻo lả của cậu, ngay cả hoa cũng còn đẹp hơn cậu gấp trăm lần, cậu sống chỉ làm phí không khí, chết đi thì phung phí đất đai, nửa sống nửa chết càng lãng phí tiền bạc, cuộc đời của cậu tổng kết trong tám chữ ——sống thì hoang đường, chết thì uất ức!

Đào Nhạc nắm chặt điện thoại, thở phì phì, cô thực sự nhịn không được mà, không thể không bùng phát, cậu ta thực là khinh người quá đáng!

Trong điện thoại không có tiếng trả lời, Đào Nhạc cho rằng Phàn Kiến bị cô mắng chắc hôn mê luôn rồi, “Sao không nói gì thế?”

Trong điện thoại truyền đến một tràng cười nhẹ, rất nhẹ, nhưng làm cả người Đào Nhạc nổi hết da gà.

“Mắng xong chưa?”

Giọng một người đàn ông, rất quen tai, hình như đã nghe ở đâu rồi.

“Đào Nhạc…”

Cô chỉ cảm thấy có một tiếng sấm chớp đì đùng trên đầu, trên đời này duy nhất một người dùng giọng nói kì lạ này gọi cô, thanh âm tuy êm tai nhưng lại giống như lăng trì (một hình thức trừng phạt dã man thời phong kiến) tinh thần cô.

“Thầy, thầy Tô.”Đào Nhạc lấp bấp gọi một tiếng, không kiềm chế được mà run rẩy.

Giọng Tô Dịch Văn không thay đổi, “Hình như tôi gọi em không đúng lúc.”

“Không có, không có đâu thầy Tô, sao thầy lại gọi em vậy, em có gửi tin nhắn, ngày mai sẽ tập hợp hết các luận đề giao cho thầy ạ.” Đào Nhạc biết hiện tại mỗi câu cô nói đều phải cẩn thận từng li từng tí, khi nãy đã không cách gì cứu lại được rồi, như vậy chỉ có thể phó mặc cho số phận thôi.

“Nói như vậy tin nhắn vừa rồi là em gửi à?” Tô Dịch Văn hỏi.

Đào Nhạc một hơi thừa nhận, “Là em gửi ạ, em muốn hỏi ngày mai mấy giờ có thể đến gặp thầy ạ?”

Tô Dịch Văn không lên tiếng, Đào Nhạc nghĩ thế là tiêu rồi, cô đắc tội với ai đây, hết lần này đến lần khác đều là người này, cô có thể tốt nghiệp hay không vẫn còn chưa biết được mà.

“Ngày mai bốn giờ đến phòng làm việc gặp tôi.”

Vừa nghe mệnh lệnh, Đào Nhạc thiếu chút nữa muốn đứng nghỉ, nghiêm, cô trả lời giống như với cấp trên : “Thầy yên tâm, ngày mai nhất định em sẽ đến đúng giờ ạ.”

Tô Dịch Văn trả lời, Đào Nhạc cho rằng cô có thể nói tạm biệt rồi, không ngờ hắn lại nói một câu kì lạ.

“Còn nữa…Đào Nhạc, lần sau có gì cứ gọi cho tôi, dù sao tôi cũng là thầy của em.”

Cô không hiểu lắm, hắn nói vậy là có ý gì, chẳng lẽ ngay cả nhắn tin cũng không biết?

Lúc này Đào Nhạc không muốn cười nữa, trong lòng buồn bực. Cúp máy rồi, cô liền tìm tin nhắn vừa rồi, một giây, hai giây, Đào Nhạc nhìn hai hàng chữ nhỏ sửng sốt năm phút.

“Ông xã(**), em là Đào Nhạc, ngày mai mấy giờ anh hết giờ dạy, em đến tìm anh.”

(*): Tương đương câu “Được nước làm tới”.

(**): Hai từ “thầy” (老师 – lão sư) và “ông xã” (老公 – lão công) đều bắt đầu bằng chữ “老” nên Đào Nhạc vô ý nhắn tin nhầm, ^ ^! Xưng hô theo người Hoa như các bạn đã biết đều là “tôi” và “bạn” nên tớ dựa theo tin nhắn sửa ngôi xưng cho phù hợp.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.