Hai tháng nữa lại trôi qua, cuộc sống của Đào Nhạc khôi phục bình
thường, bất kể là sóng gió trong nhà, hay là chuyện Tô Dịch đề nghị kết hôn, kể
cả chuyện cô bạn gái trái vải trước kia, cô cũng chẳng màng nhắc
tới.
Được thôi, Đào Nhạc thừa nhận cô là một kẻ ngu ngốc, cuộc sống hiện
tại êm ả, việc học thuận lợi, tình yêu mỹ mãn, cô bắt đầu cảm thấy những ngày
này có hơi vô vị, bình thản quá lại đâm ra chán ngán.
Đào Nhạc điên khùng đem suy nghĩ này kể cho Tô Dịch Văn nghe, kết quả
là bị ăn một cái vỏ hạt dẻ bay vào đầu, anh còn hung hăng cảnh cáo cô lo mà an
phận thủ thường, đừng có gây chuyện giùm anh.
Ôi…bình yên là hạnh phúc, Đào Nhạc phải từ từ thẩm thấu
thôi.
Nhưng mà nói đi cũng phải nói lại, gần đây Tô Dịch Văn rất bận rộn,
chẳng lúc nào thấy được mặt anh, Đào Nhạc nghĩ có lẽ anh mới nhậm chức, có rất
nhiều việc đợi anh giải quyết, cho nên anh mới bận rộn như thế , bây giờ đã khác
xưa, anh đã là cục trưởng rồi, bọn họ không thể giống như trước kia nữa. Nhưng
mà cho dù công việc có bận cỡ nào thì cũng phải dành thời gian đưa cô đi ăn chứ,
đằng này thì đừng nói tới ăn cơm, ngay cả gọi điện thoại cũng chỉ qua loa vài
câu rồi cúp. Mặt khác, cô không thể ngày nào cũng chạy đến viện kiểm sát, dù sao
thì loại chuyện như qua đêm nếu bị truyền ra ngoài cũng khó nghe lắm, vì vậy
buổi tối Tô Dịch Văn làm gì cô thật sự không thể biết, có lẽ anh đã bắt đầu đi
xã giao cùng với mấy vị chung giới quan trường rồi.
Tình hình này dằng co suốt một tuần, Đào Nhạc cuối cùng cũng đợi được
buổi học về tâm lý tội phạm, đương nhiên lớp học này Tô Dịch Văn sẽ đến, cô có
thể gặp được anh.
Lần này Đào Nhạc đi học rất sớm, còn chiếm ngay ghế đầu tiên, cô
quyết tâm hết giờ học phải bắt anh dẫn cô đi ăn, đền bù cho bực dọc mấy hôm nay
của cô.
Lúc Tô Dịch Văn tới chỉ liếc mắt một cái đã thấy ngay Đào Nhạc, bởi
vì cô cũng luôn đặt tầm nhìn ngoài cửa, giống như đang chờ anh vậy. Tô Dịch Văn
thừa dịp mọi người chưa tới đủ liền ngồi sát bên cô.
“Sao em đến sớm thế?” Tô Dịch Văn mỉm cười hỏi, không quên len lén
nắm lấy tay cô.
Mấy ngày không gặp, Đào Nhạc cảm thấy Tô Dịch Văn có hơi khác lạ,
càng ngày càng có xu hướng giống mấy ông quan lớn, cô cũng không biết là tốt hay
xấu.
“Tại sao lại không nói chuyện?” Tô Dịch Văn hỏi tiếp.
Đào Nhạc xoay người lại, giọng có vẻ hờn dỗi, “Lão Tô, gần đây anh
bận rộn lắm sao?”
Tô Dịch Văn biết cô muốn nói tới chuyện gì, cúi đầu nhận lỗi, “Xin
lỗi mà Nhạc Nhạc, gần đây có một số việc khiến anh không thể phân thân được, đợi
anh ít ngày nữa thôi, em thông cảm cho anh nha, ngoan.”
Chỉ biết nói như vậy thôi, cũng may là anh biết cô suy nghĩ gì, Đào
Nhạc không thể cố tình gây sự, cuối cùng đành lùi một bước, “Được thôi, vậy tối
nay đưa em đi ăn một bữa, không thì em giận thật đó.”
“Được được được, theo như ý em cả.” Tô Dịch Văn vỗ vỗ gương mặt cô,
“Chuẩn bị học cho tốt nha, đừng có thất thần nữa.”
Đào Nhạc hưng phấn gật đầu, cô nghĩ, công việc của Tô Dịch Văn thay
đổi nhưng vị trí của cô trong lòng anh vẫn không thay đổi, vậy thì tạm thời bỏ
qua cho anh.
Buổi học này đối với Đào Nhạc mà nói là vô cùng dài, Tô Dịch Văn nhắc
nhở cô không được thất thần nhưng cô không thể nào không ngây ngẩn vì người đàn
ông trên bục giảng, hết cách rồi, một ngày không gặp như cách ba thu, hiện tại
cô nhìn anh chưa đủ.
Cứ như vậy, khó khăn lắm mới tan giờ học, Đào Nhạc thu dọn sách vở
thật nhanh, chạy lên bục giảng, “Lão Tô, em ra cổng trường chờ
anh.”
Tô Dịch Văn còn chưa lên tiếng, đã thấy cô chạy ra phía cổng, anh bất
đắc dĩ lắc đầu, mỉm cười thu dọn đồ đạc. Vừa ra khỏi phòng học, di động vang
lên, anh đành dừng chân tiếp điện thoại, “Alo, là tôi…sao, được, tôi biết rồi,
tôi đến ngay!”
Cúp điện thoại, vẻ mặt Tô Dịch Văn nặng nề, quay đầu lại nhìn vị trí
Đào Nhạc mới ngồi, thở dài một hơi.
Đào Nhạc vốn cho rằng Tô Dịch Văn sẽ lái xe thẳng tới đưa cô đến quán
ăn, không ngờ anh chỉ đi không tới, vậy cũng hay, lâu rồi hai người không cùng
đi dạo với nhau, cảm giác tay trong tay rất thích.
“Lão Tô, đi thôi.” Đào Nhạc nắm lấy tay anh chuẩn bị đi ra con đường
trước mặt.
Tô Dịch Văn giữ tay cô lại, “Nhạc Nhạc, giờ anh có chút
việc.”
Đào Nhạc dừng chân, xoay người nhìn anh, “Vì vậy?”
“Ngày mai nha, ngày mai anh đưa em đi ăn hải sản —-“
“Tô Dịch Văn, anh nói mà không giữ lời, bao nhiêu lần rồi hả!” Đào
Nhạc tức giận hất tay anh, “Mấy ngày nay anh bận rộn đến bữa cơm cũng không ăn
cùng em, lúc trước khi anh còn làm ở phòng công tố, tan tầm về nhà thì anh nấu
cơm em rửa chén, chúng ta như vậy có hạnh phúc không kia chứ! Từ ngày anh được
thăng làm cục trưởng anh hoàn toàn thay đổi, em thật sự không biết là anh bận
việc thật hay đang làm chuyện khác!”
“Anh còn có thể làm gì chứ, em đừng suy nghĩ nhiều vậy mà.” Tô Dịch
Văn không biết dỗ dành cô thế nào, đành phải nhỏ giọng mềm mỏng.
Đào Nhạc cũng không lên tiếng, mà khi nãy nói năng đã quá vội vàng
thiếu suy nghĩ, trong lòng cô cũng nhộn nhạo, cố đè nén cơn giận, “Chẳng phải
anh nói anh có việc sao, anh cứ đi việc của anh đi.”
Tô Dịch Văn nhìn sắc mặt cô, hỏi một câu xác định, “Em thật sự không
giận chứ?”
“Dạ!” Đào Nhạc trả lời một tiếng, thật ra cô đang nổi giận đùng
đùng.
Nói xong, Tô Dịch Văn sang đường giúp cô đón một chiếc taxi, “Em nghe
lời, hôm nay về nhà trước, mai anh tới đón em.”
Đào Nhạc chẳng muốn trả lời anh, vừa ngồi vào đã đóng sầm cửa xe,
ngay cả tạm biệt cũng không nói đã bảo tài xế lái đi.
Tô Dịch Văn rối rắm mò tìm bật lửa trong túi quần, bật cả buổi trời
nó mới chịu mồi lửa, anh nhìn theo hướng chiếc taxi vừa rời khỏi, con ngươi đen
như mực. Anh cũng không đứng đó lâu lắm, tiếp theo anh quay vào trường lấy xe
rời đi.
Nói tiếp về Đào Nhạc, cô ngồi trong xe càng nghĩ càng thấy tức, khi
nãy trước mặt Tô Dịch Văn cô đã cố gắng kiềm chế tính nóng nảy của mình, bây giờ
lại có cảm giác rất muốn đánh người. Bạn nói cô có tính tùy hứng như con nít
cũng được, vì cô cũng chỉ là cô sinh viên nhỏ bé, không giả làm thánh mẫu được,
nguyện vọng của cô rất đơn giản, chỉ mong ăn bữa cơm với bạn trai, không cần
phải ba ngày là anh phải đến thăm cô. Bây giờ thì đảo ngược, đến bữa cơm cũng
không thành, còn bị anh nhét vào taxi chuyển về nhà, làm bạn gái như cô cũng quá
uất ức rồi.
Nghĩ tới đó, Đào Nhạc lập tức bảo tài xế chuyển hướng, ngày hôm nay
cô mà không trút được giận, cả người sẽ không thoải mái!
Hai mươi phút sau, Đào Nhạc xuống xe, tay nắm thành quyền, cô bước
vào phòng tập thể hình. Đừng hiểu lầm, cô chỉ muốn luyện tập tán đả thôi, bởi vì
mấy tháng nay bận quá, cô quên mất mình còn có loại hoạt động này, đúng lúc đang
tức nghen họng, cô nghĩ tới nghĩ lui cũng chỉ biết đến đây.
Lúc đó vì đối phó với sự dây dưa của tên tiện nhân, Đào Nhạc mới đăng
kí lớp này, thoáng cái cô đã là thành viên năm năm ở đây, giờ cô chuẩn bị trường
kì mà chiến đấu. Trước mắt thì cô còn may vì đã theo học được năm năm, ngẫm nghĩ
lại thì thấy bản lĩnh của Tô Dịch Văn thật sự quá mạnh mẽ, sau này nếu có đánh
nhau thì chắc chắn cô sẽ là người thua, nhân lúc này còn thời gian càng phải
luyện tập thêm về mặt này, tránh phải tổn thất về sau.
Bởi vì đang là giờ ăn, nên người trong phòng tập thể hình không nhiều
lắm, Đào Nhạc tỏ ra quen thuộc đi thẳng vào phòng tập tán đả, vừa nhìn, đến một
người cũng không có, dù gì hôm nay cô cũng đang trong cơn nóng giận, nên bất cứ
ai cũng đừng nên quấy nhiễu cô, đợi cô trút hết ra rồi mới nói
tiếp.
“Em đánh anh này ông chú già, cho anh kiêu ngạo này!”
“Em cho cục trưởng anh đến địa ngục luôn, cho anh ngang ngược
này!”
Đào Nhạc cứ đấm hết quyền này đến quyền kia vào mục tiêu, giống như
đó là gương mặt của Tô Dịch Văn vậy, cô phải đánh đến như vậy mới có thể hả giận
được.
“Ôi tôi nói này, bộ mục tiêu này có thù oán gì với cô hay sao vậy?
Đánh dữ dội thế này?”
Phía sau có người lên tiếng, Đào Nhạc dừng tay lại, ngập ngừng xoay
người lại, không ngờ lại nhìn thấy gương mặt trắng trẻo của Hàn Húc, tên nhóc
cân nhắc nhìn cô, còn đưa tay ra, “Đã lâu không gặp, chị Nhạc.”
Đào Nhạc bất ngờ, “Cậu cậu cậu, tại sao lại ở đây?”
“Tôi tôi tôi, tại sao không thể ở đây!” Hàn Húc nhái lại giọng điệu
của cô.
“Đồn cảnh sát các cậu nhàn hạ lắm sao, không lo đi bắt kẻ xấu, còn
chạy tới đây chơi!” Đào Nhạc châm biếm, mà cũng lâu lắm rồi không gặp lại tên
nhóc xấu xa này, vừa mở miệng là đã kiếm chuyện.
“Ai nói tôi tới đây chơi.” Hàn Húc bước tới, “Ông đến đây tập thể
hình không được sao!”
“Được, tại sao lại không được chứ!” Đào Nhạc chẳng thèm dong dài với
cậu ta, xoay người tiếp tục nện vào mục tiêu.
Hàn Húc cười cười, chộp lấy tay cô, “Ái chà, cô tập luyện làm gì
vậy?”
Đào Nhạc dừng tay, ngó nghiêng cậu ta, vẻ mặt nghiêm túc, “Tâm trạng
tôi hôm nay không tốt, không có hơi sức đâu tranh cãi với cậu.”
“Tôi cũng đâu có lòng dạ nào thảnh thơi đấu võ mồm với cô, tâm trạng
cũng không tốt, vậy chúng ta trực tiếp dùng nắm đấm giải quyết đi!” Hàn Húc
nhướng mày, giống như đang nói với Đào Nhạc cô là có dám khoa chân múa tay với
cậu ta không.
Trán Đào Nhạc tuôn đầy mồ hôi, không nói hai lời, trực tiếp ra quyền,
may mà Hàn Húc phản ứng nhanh, vội vàng né tránh, không thì mặt cậu chắc chắn bị
ăn đấm.
“Này, sao cô ra đòn bất ngờ vậy!” Hàn Húc vừa la lớn, vừa lo tránh
đòn.
Đào Nhạc chẳng để ý nhiều như vậy, duỗi thẳng chân, xoay người đá
móc, tóm lại trong đầu còn nhớ chiêu thức nào là dùng hết, cô chỉ muốn trút hết
bực tức, còn Hàn Húc lại trở thành vật hi sinh cho cô đấm đá.
Hàn Húc cũng không biết làm thế nào, hôm nay Đào Nhạc rất khác, bình
thường cô có gì khó chịu đều nói thẳng ra, cho dù là có cãi vài câu với cậu,
nhưng hôm nay lại không giống vậy. Cậu thu lại tâm trạng vui đùa khi nãy, nắm
chặt tay phòng thủ.
Cứ như vậy, hai người không nói với nhau lời nào, trong phòng tán đả
vắng vẻ chỉ vang lên tiếng đấm đá bình bịch.
Không biết trôi qua bao lâu, cả người Đào Nhạc rã rời, cô bất chấp
hình tượng, nằm phịch dưới đất thở phì phò.
Hàn Húc đứng bên kia đầu cũng đầy mồ hôi, nhìn cô cười, “Hết nổi rồi
à?”
Đào Nhạc phẩy phẩy tay, đến nói chuyện cũng không còn sức, nhưng mà
tâm trạng đã thoải mái hơn nhiều.
Hàn Húc đặt mông ngồi kế bên cô, “Nói ra thì bản lĩnh của cô cũng khá
đấy, học mấy năm rồi?”
Đào Nhạc ngồi dậy, ra dấu, “Gần bốn năm.”
Hàn Húc đánh giá cô lần nữa, “Cô có thấy mình giống đàn ông lắm
không, chồng cô sau này chắc phải chịu đựng lắm đây.”
Vốn là câu nói đùa, nhưng Đào Nhạc cười không nổi, tài năng của Tô
Dịch Văn cô đã được lĩnh giáo mấy lần rồi, cô mới là người chịu đựng đó, mà
không biết bây giờ anh ta đang vui vẻ ở nơi nào nữa.
Nghĩ tới đây, Đào Nhạc tức tối đứng dậy, “Mỹ nhân, đi, đi ăn
cơm!”
Hàn Húc vui mừng, “Cô mời hả?”
“Phí lời, bà đây cần phải bổ sung năng lực gấp, có đi hay không thì
tùy cậu!”
“Đi, đi ngay.”Hàn Húc giật mình, lập tức đuổi theo Đào
Nhạc.
Lúc hai người bước ra khỏi phòng tập thể hình thì trời đã tối rồi,
đèn đường đã sáng rực, làm cho cả một khu vực rực rỡ náo nhiệt.
Bây giờ đã là mùa thu, cảm giác mát mẻ thấm sâu vào da thịt, mà Đào
Nhạc thì lại không cảm nhận được khí trời, cả người tuôn đầy mồ hôi, cô quay
sang nói với Hàn Húc, “Hay là chúng ta đi mua chút gì uống trước đi, tôi đang
khát đây.”
Hàn Húc gật đầu, “Được, ở bên góc đường kia có bán kìa.”
Trên đường đi, hai người cứ chậm rề rề mới đến được phía trước tiệm
bán đồ uống, Đào Nhạc ngó qua một lượt những đồ uống được bày bán, “Cho một ly
trà sữa trân châu, cho thêm mấy viên đá, mỹ nhân, cậu thì sao?”
Hàn Húc có vẻ im lặng, rồi nói, “Mấy thứ đồ uống này chẳng phải càng
uống sẽ càng khát à.”
Đào Nhạc liếc mắt, “Cậu không uống thì đổ đi.”
Hàn Húc chần chừ vài giây, sau đó lại nhìn lên bảng menu, “Vậy thì
lấy một ly si rô trái vải đi.”
Vừa nghe đến hai từ ‘trái vải’, người nào đó liền nói năng không được
tự nhiên nữa, người phụ nữ kia vốn đã bị rơi vào quên lãng xa tít ngàn dặm rồi,
nhưng giờ phút này lại được nhắc đến, càng khiến lòng cô thấy khó chịu
hơn.
“Muốn loại nào chẳng được, sao cứ một mực chọn thứ trái vải gì đó
chứ!”
“Cái gì?”Hàn Húc cũng không nghe rõ lời cô nói, nên cau mày hỏi lại
lần nữa.
Đào Nhạc giống như bị trúng tà còn cố tình thọt một câu, “Coi chừng
ăn nhiều vải quá sẽ bị nóng trong người đó.”
“Chỉ là đồ uống thôi mà, việc gì cô phải tiêu cực như vậy.”Hàn Húc
cảm thấy kì lạ, hôm nay quả thật Đào Nhạc không bình thường chút
nào.
“Tôi đâu có như vậy, chỉ là có lòng tốt nhắc nhở cậu thôi”Đào Nhạc
vừa nói vừa cầm lấy ly trà sữa trân châu của mình, uống một ngụm nhỏ, ai bảo cô
cứ để ý đến anh già Tô Dịch Văn làm gì chứ.
Hàn Húc khoanh tay, “Tôi nói này, hôm nay cô làm sao vậy, giống như
ăn nhầm thuốc nổ ấy. Hồi nãy ở trong phòng tập tôi đã muốn hỏi rồi, cô đang bị
thất nghiệp hay thất tình vậy?”
Đào Nhạc cười lạnh lùng, “Trước giờ tôi không có việc làm, vậy làm
sao mà mất được chứ. Còn chuyện thất tình, tôi đoán chắc cũng sắp
rồi.”
Hàn Húc không hiểu, “Chẳng phải cô làm việc tại viện kiểm sát à, sao
lại thất nghiệp được? Còn chuyện giữa cô và anh kiểm sát viên kia cũng rất tốt
mà, hai người cãi nhau hả?”
Đào Nhạc thở dài, “Thôi bỏ đi, mấy chuyện này cũng chẳng hay ho gì để
mà nói cả, tóm lại tôi là một người có số khổ.” Câu nói này Tô Dịch Văn đã từng
nói qua, Đào Nhạc tức tối nghĩ, số anh ta khổ gì chứ, gạt được cô trong tay rồi,
giờ thì thăng quan tiến chức, đúng là tiểu nhân đắc chí mà!
Hàn Húc ngại hỏi tiếp, lẳng lặng nhìn xuống ly si rô, tại sao khi
thấy cô buồn rầu, lòng cậu cũng không thể nào vui nổi vậy.
Đào Nhạc lắc lắc đầu, không muốn tiếp tục nghĩ đến nỗi phiền muộn này
nữa, cô đẩy đẩy Hàn Húc, “Lát nữa chúng ta đi đâu ăn cơm?”
“Tùy cô tùy cô, tôi không muốn bị người nào đó nói tôi ba trăm năm
chưa được ăn cơm đâu.”Hàn Húc chọt một câu.
“Xí, còn nói tôi tiêu cực, chính cậu cũng là người hay lôi chuyện cũ
ra nhắc đó!”Đào Nhạc biết cậu nhóc này hẹp hòi, nhưng cô cũng không mong đợi cậu
ta có lòng tốt đối với cô.
Nói xong, Đào Nhạc lại nhìn về phía con đường đối diện, không nghĩ
trong tầm mắt. đột nhiên nhìn thấy chiếc Audi màu đen đang từ từ dừng lại, thân
xe đen bóng nhìn rất quen mắt.
Đào Nhạc còn chưa kịp ngẫm nghĩ, đã nhìn thấy hai người từ trên xe
bước xuống, một cặp nam nữ hết sức rõ ràng, người phụ nữ mặc một chiếc váy đen,
khí chất xuất chúng, người đàn ông bên cạnh cũng mặc một bộ âu phục màu đen, cặp
kính viền vàng không che được ánh mắt sâu lắng kia, nhìn thế nào cũng là một cặp
đẹp đôi.
Cô đang đứng phía đầu đường bên này, tuy rằng cách đó không xa, nhưng
cảm giác bên đó là một thế giới mà cô không thể nào chạm tay vào được. Cô nhìn
hai người họ bước vào khách sạn, trong lòng có một cảm giác lành lạnh, đang từ
từ lan rộng, sau đó cả người cũng chết lặng
Hàn Húc gọi cô mấy tiếng mà vẫn không nghe trả lời, cậu có chút lo
lắng, lắc lắc vai cô, “Cô sao vậy, nói đi chứ!”
Đào Nhạc khó khăn lắm mới lấy lại được tinh thần, ngơ ngác nhìn Hàn
Húc trước mắt, muốn lên tiếng nói chuyện, nhưng nói không thành tiếng, ánh mắt
cô lại đặt trên ly si rô vải kia, cảm thấy rất chướng mắt, liền cầm lấy ném
xuống đất mà ra sức giẫm đạp.
Thì ra, Tô Dịch Văn nói có việc chính là hẹn hò với tình nhân cũ, hai
người tình cũ vội vã thuê phòng khách sạn. Còn đối với cô thì sao chứ, anh chỉ
biết mượn cớ là rất bận, sau đó cả mấy ngày vẫn không thể thấy mặt được, ngay
đến bữa cơm cũng là quá xa xỉ, cuối cùng phải lưu lạc trên taxi mà về nhà. Thật
uổng công cô đã ngây ngốc tin anh không còn liên hệ gì với người phụ nữ kia, rốt
cuộc tất cả đều là gạt người hết!
Hàn Húc nắm lấy tay cô, “Cô làm gì vậy, rốt cuộc là có chuyện gì, nói
đi!”
Đào Nhạc chỉ cảm thấy được khí huyết mình tăng cao, trước mắt tối
sầm, cứ như thế đột ngột ngất đi…