Khi Đào Nhạc tỉnh lại, nhìn thấy trước tiên chính là màu trắng của
trần nhà, trong mũi toàn là mùi thuốc khử trùng.
“Cô tỉnh rồi à?” Bên giường có tiếng ai đó, nghe rất quen
tai.
Đào Nhạc khẽ nghiêng người, thấy Hàn Húc đang ngồi kế bên, sắc mặt
tên nhóc không được tốt cho lắm, tròng mắt đầy những tơ máu.
“Tôi tại sao…tại sao lại vào bệnh viện?” Đào Nhạc phát hiện cô ngay
cả nói chuyện cũng không còn sức lực.
Hàn Húc cau mày, ánh mắt phức tạp, “Cô ngất xỉu.”
Nghe Hàn Húc nói, Đào Nhạc có chút ấn tượng, cô nhớ lại bọn họ đang
đứng trước tiệm bán đồ uống mua nước, sau đó thì thấy Tô Dịch Văn và cô bạn gái
cũ đi vào khách sạn, tiếp theo thì cô bất tỉnh nhân sự.
Đào Nhạc nắm tay thành quyền, cảm giác trong lòng mất mát khó chịu,
Đào Nhạc muốn khóc nhưng khóc không được, cô vùng vẫy muốn ngồi dậy lại bị Hàn
Húc ấn xuống giường, giọng cậu ta gắt gỏng, “Cô ngoan ngoãn nằm đây nghỉ ngơi
giùm, chút xíu thôi là đụng tới mạng người rồi!”
“Mạng người? mạng người gì chứ?”
Đào Nhạc nghi hoặc muốn hỏi lại, lúc này một chị bác sĩ mang áo blue
trắng đi đến, “Tỉnh rồi sao?”
Đào Nhạc đáp lại một tiếng, “Bác sĩ, tôi không sao, tôi muốn về
nhà?”
“Về nhà?” Bác sĩ xoay người nhìn chai nước biển, “Cô tiết kiệm sức
lực đi, xém tí nữa là mất luôn cả đứa bé mà còn đòi về nhà, ngoan ngoãn nằm
xuống nghỉ ngơi!”
Đầu óc Đào Nhạc lờ mờ, cô kéo bác sĩ lại, “Bác sĩ nói gì vậy, đứa bé
nào chứ?”
Chị bác sị bất đắc dĩ vỗ vỗ tay Đào Nhạc, “Cô mang thai ba tuần rồi
mà còn không biết, tại sao lại lơ ngơ như vậy chứ!”
Cô có thai rồi?!
Đào Nhạc sững sờ nhìn tấm drap trải giường trắng bệch, không cần suy
nghĩ cũng biết là nghiệt chủng do tên bại hoại Tô Dịch Văn tạo nên, cô mãi mãi
vẫn là một thứ đồ vật nhỏ bé trong tay anh, đã bị anh ăn không còn một mảnh vụn
mà bây giờ trong bụng còn đang nuôi dưỡng hậu duệ của tên bại hoại, rốt cuộc
kiếp trước cô đã nợ anh những gì để kiếp này anh đày đọa cô thế
này.
Hàn Húc vẫn đứng bên cạnh quan sát, nhịn không được mới bước tới gần
hỏi, “Bác sĩ, vậy giờ cô ấy bình thường rồi hải không?”
Chị bác sĩ liếc cậu ta một cái, “Cậu làm chồng mà thất bại quá, hai
người tưởng mang thai là chuyện đùa sao, sau này xảy ra chuyện hai người có muốn
cứu cũng không kịp!”
Hàn Húc bị nói tới nỗi gương mặt nhỏ nhắn đỏ lựng, cậu không biết có
nên đính chính hay không, nhìn lại Đào Nhạc, cô vẫn đang đờ người ra, cậu liền
do dự nói, “Bác sĩ, tôi…biết rồi, thế bây giờ tôi có thể làm gì?”
“Cậu cứ ở đây với cô ấy, phụ nữ có thai tâm trạng không ổn định,có
việc gì thì gọi tôi.” Chị bác sĩ dặn dò vài câu xong, đang định đi lại xoay
người lại hỏi, “Đúng rồi, cậu là chồng cô ấy, vậy tranh thủ đi làm thủ tục nhập
viện cho cô ấy, đừng trì hoãn nữa.”
Hàn Húc không trả lời, đợi bác sĩ đi rồi, cậu khẽ lắc Đào Nhạc, “Cô
sao rồi, có muốn gọi điện thoại gọi anh ta tới không?” Hàn Húc biết đây là lúc
cô cần người đàn ông kia nhất, còn cậu cũng chỉ biết gọi cho anh ta tới thôi.
Thậm chí lúc cô ngất xỉu trước mặt cậu, cậu cũng chỉ biết ôm cô chạy ngay vào
bệnh viện rồi nhìn mặt mũi cô nhợt nhạt bị người ta đẩy vào phòng cấp cứu, tình
hình lúc đó thật nguy hiểm.
Đào Nhạc hoàn hồn, chộp lấy cánh tay Hàn Húc, “Đừng, không cần gọi
cho anh ta! Tôi không muốn cho anh ta biết!”
Hàn Húc thấy tâm trạng cô kích động, liền nhỏ giọng, “Dù sao cũng
phải nói qua cho người nhà cô biết, thủ tục nhập viện làm sao đây,
tôi…”
Hàn Húc không phải chồng Đào Nhạc, cậu không thể làm việc này được,
cậu không biết hai người họ đã xảy ra chuyện gì, nhưng cậu biết, Đào Nhạc mang
thai đứa con của người đàn ông đó, chỉ cần nghĩ tới chuyện này, lòng cậu bỗng
dưng có cảm giác mất mát không gì so sánh nổi.
Đào Nhạc một lần nữa rơi vào trầm mặc, cô xoa xoa lên bụng mình, ở
nơi này vậy mà lại có một sinh mạng đang tồn tại, nếu cô mang thai vào lúc hai
người còn ở bên cạnh nhau, cô còn có thể vui mừng chút ít, dù gì cô cũng thích
trẻ con, nhưng bây giờ người ta đang vui vẻ ôm trái nhãn trong khách sạn làm gì
còn rảnh rỗi tới đây thăm cô vợ bị ruồng bỏ này chứ.
Đúng, cô là một người vợ ruồng bỏ, bị nhét vào taxi đuổi
đi!
“Tôi không biết, tôi cảm thấy cô vẫn nên gọi cho người nhà cô trước,
cô cũng nghe rồi đó, hồi nãy xém chút xảy ra chuyện…” Trong lời nói của Hàn Húc
lộ rõ sự quan tâm, cậu thấy mình không giúp cô được việc gì, chỉ có thể lấy điện
thoại đưa cho cô, để cô tự lựa chọn.
Đào Nhạc do dự một lúc, cuối cùng vẫn bấm số điện thoại nhà, cô không
cần thiết phải phó mặc số mệnh của mình vì chuyện này.
“Alo, mẹ…”
Mẹ Đào ở đầu dây bên kia nghe giọng con gái có hơi bất thường, “Tiểu
Nhạc, con ở đâu vậy, sao tối rồi còn chưa về, đang ở cùng với Dịch Văn
à?”
Đào Nhạc nghe thấy tên này liền thấy khó chịu, hốc mắt từ từ ngân
ngấn nước mắt, “Mẹ, con ở bệnh viện…”
“Hả? Con nói cái gì, đang yên đang lành sao lại vào bệnh viện rồi!”
Mẹ Đào cũng luống cuống.
“Mẹ đến đây đã rồi nói, còn nữa —“ Chưa đợi Đào Nhạc nói xong, đầu
dây bên kia đã cúp, Đào Nhạc định dặn mẹ già đừng nói cho Tô Dịch Văn biết, tình
trạng bây giờ cô không biết nên vui vẻ hay buồn rầu nữa.
Hàn Húc thấy vẻ mặt cô băn khoăn, “Sao rồi?”
Đào Nhạc thở dài, “Lát nữa mẹ tôi tới đây.”
“Vậy là tốt rồi.”
“Hàn Húc, cậu có việc thì đi trước đi, tôi ở một mình cũng được.” Đào
Nhạc nói thật lòng, “Hôm nay cảm ơn cậu.”
Hàn Húc kéo ghế ngồi xuống, “Không có gì, tôi đợi người nhà cô đến
rồi mới đi, lỡ cô có chuyện gì cũng có tôi gọi bác sĩ giúp…”
Đào Nhạc cũng không ép buộc cậu, cô rút vào chăn rồi đờ đẫn, đầu óc
cô rối rắm, bây giờ có rất nhiều chuyện không thể tùy hứng làm nữa, cô lo lắng
nhất vẫn là em bé trong bụng.
Hàn Húc nhìn bộ dạng cô như vậy, một Đào Nhạc đỉnh đạc của thường
ngày đã biến mất, thay vào là gương mặt nhỏ nhắn xanh xao. Lần đầu tiên cậu biết
đau lòng, có lẽ vẫn còn nhiều chuyện mà cậu không hiểu được. Nghĩ vậy, Hàn Húc
nhịn không được lấy tay vuốt vuốt tóc cô, không ngờ Đào Nhạc xoay người lại, hai
người cứ thế nhìn nhau, tay cậu vẫn còn đặt ở nơi đó, cảm giác lúng ta lúng
túng.
“Cô ngủ một chút đi, đừng suy nghĩ nhiều quá.” Hàn Húc suy nghĩ cả
buổi trời mới nói ra được một câu.
Đào Nhạc cười gượng gạo, “Tôi không sao, tôi còn có thể chịu đựng
được mà.”
“Vậy hôm nay cô có chuyện gì? Đừng tưởng tôi không biết nha.” Hàn Húc
nói thẳng vào vấn đề.
Đào Nhạc quay mặt đi, trầm mặc một lúc, mở miệng nói, “Hàn Húc, có
phải đàn ông đều thích ăn cỏ sau lưng không, hơn nữa còn là loại xinh đẹp, có
khí chất?”
Sao lại hỏi cậu chuyện này, Hàn Húc tự hỏi thì thấy mình cũng là một
người chưa có kinh nghiệm, huống hồ khi học ở trường thì việc quản lý rất nghiêm
túc, chuyện yêu đương cũng gặp khó khăn, cho nên trước giờ cậu chưa hề nghĩ đến
loại chuyện thế này.
“À…cũng không phải vậy đâu, cô nói chỉ là phần thiểu số của đàn ông
thôi, đừng quơ đũa cả nắm vậy.”Hàn Húc len lén quan sát nét mặt của cô, thực sự
là bất thường.
“Vậy sao…” Đào Nhạc thầm nghĩ, chắc Tô Dịch Văn chính là một người
trong phần thiểu số đó, cô ngu ngốc hồ đồ yêu thương anh, đã vậy còn chìm đắm
trong tình yêu đó, giờ muốn trốn cũng không trốn được.
Hàn Húc cũng không phải là một người đầu óc kém cỏi, cậu cảm thấy Đào
Nhạc đi hỏi mình vấn đề này, phần lớn là vì người đàn ông đó, chuyện giữa bọn họ
cậu cũng có thể đoán ra bảy tám phần.
Đào Nhạc ngoan cố hỏi tiếp, “Nếu như cho cậu chọn, cậu thấy trái vải
tốt hay là trái đào tốt?”
Câu hỏi này được đưa ra vội vàng quá, tự nhiên nhảy tới vấn đề trái
cây, Hàn Húc ngẫm nghĩ, “Hai trái đó đều ngon như nhau, trái nào tôi cũng muốn
ăn.”
“Không được! Nhất định phải chọn một!” Đào Nhạc rất kiên trì, cũng
không biết vì lý do gì.
Hàn Húc rất bối rối, phân vân cả nửa ngày, “Vậy trái đào đi, chẳng
phải cô nói ăn vải nóng lắm sao, tôi nghĩ chọn trái đào tốt hơn, nhưng mà bây
giờ biết đi đâu mà mua chứ!”
Trong khi Hàn Húc còn đang suy nghĩ đi đâu mua đào ăn thì lòng Đào
Nhạc càng phức tạp, đến tên nhóc xấu xa dưới sự dạy bảo của cô cũng còn biết
chọn trái đào, tại sao tên cầm thú đó lại không biết, hết lần này đến lần khác đều chọn trái vải, không phải, đó chỉ là một trái nhãn vỡ nát mà
thôi!
“Đúng rồi, cô uống nước không, nói chuyện cả nửa buổi rồi mà.”Hàn Húc
nói rồi đi tìm ly nước, cậu ta đi đến bên giường, thấy Đào Nhạc muốn ngồi dậy,
cậu tới đỡ cô, “Cô đừng động đậy lung tung, nói tôi giúp là được
rồi.”
Một cánh tay của Đào Nhạc được truyền nước biển, tay còn lại thì ngay
cả chút sức lực mà cầm cái ly cũng chẳng có, chỉ có thể nhờ vào Hàn Húc, cô có
chút ngại ngùng, dù sao cậu nhóc cũng là một người đàn ông, để thế này cô thấy
thật xấu hổ.
“Mỹ nhân, cậu chăm sóc chị thế này, tới lúc xuất viện chị phải mời
cậu bữa cơm nữa rồi.” Đào Nhạc đùa.
Hàn Húc hơi tức giận “Cô đừng mở miệng là chị chị nữa, lớn hơn một
tuổi có gì hay chứ!”
“Cậu đó, cứ thích cãi bướng.”
Hai người đang nói chuyện, cửa phòng bệnh bị mở tung ra, làm Đào Nhạc
xém chút sặc nước, cô nhìn cửa phòng, Tô Dịch Văn mặc một bộ vest đen đang đứng
nơi đó, vẻ mặt lo lắng.
Tô Dịch Văn bước nhanh tới, “Em sao rồi, đang khỏe mạnh sao lại vào
bệnh viện, mẹ em gọi cho anh, anh tưởng em về nhà rồi chứ!”
Tô Dịch Văn muốn nhìn cô một chút xem cô bị thương ở đâu, Đào Nhạc ra
sức đẩy anh, hét lớn, “Anh đến đây làm gì, tôi không cần anh ở đây giả mù sa
mưa!”
“Em lại cáu kỉnh gì vậy, rốt cuộc bị thương ở đâu?” Tô Dịch Văn liếc
mắt thấy Hàn Húc đang ngồi bên giường, anh tạm thời nén cơn giận trong lòng,
không truy cứu nhiều.
Đào Nhạc rất kích động, “Tôi không cần anh lo, không phải anh có trái
nhãn sao, đi tìm cô ta ấy, sao này đừng xuất hiện trước mặt tôi!”
“Tóm lại là em đang nói gì vây!” Tô Dịch Văn cũng hơi nổi
nóng.
“Tôi nói gì trong lòng anh tự hiểu!” Hốc mắt Đào Nhạc hồng hồng, dĩ
nhiên là vì kích động mà muốn khóc.
Hàn Húc ngồi bên cạnh nhìn, nhịn không được nữa mới nói với Tô Dịch
Văn, “Bác sĩ nói cô ấy không chịu nổi kích động đâu, anh đừng lớn tiếng với cô
ấy nữa.”
Nét mặt Tô Dịch Văn càng ngày càng đen, “Đây là chuyện giữa tôi và
Đào Nhạc, phiền cậu tránh qua bên!”
“Chứ anh không nghe cô ấy nói không muốn thấy anh sao!” Hàn Húc cũng
tức lên, cậu không nhìn được cảnh Đào Nhạc bị ức hiếp.
“Cũng không đến lượt cậu ở đây!”
“Có ở hay không là tự do của tôi!”
Có lẽ tiếng cãi nhau trong phòng quá ầm ĩ, bác sĩ y tá đều chạy qua,
vẫn là chị bác sĩ khi nãy, chị ta nhìn hai người đàn ông trước mặt rồi quát,
“Hai anh xong chưa, người bệnh cần phải được nghỉ ngơi. Thích cãi nhau thì ra
ngoài cãi, đừng làm ảnh hưởng tới tâm trạng phụ nữ mang thai, khó khăn lắm mới
yên ổn một chút, các anh còn ở đây gào to, lát nữa xảy ra chuyện ai chịu trách
nhiệm!”
Tô Dịch Văn sửng sốt một chút, anh lắc lắc bác sĩ, “Bác sĩ nói cô ấy
có thai rồi sao?”
“Đúng vậy.”Bác sĩ khó chịu trả lời, “Anh là người nhà cô ấy
hả?”
“Đúng, đúng vậy, tôi là chồng của cô ấy.” Tô Dịch Văn xúc động trả
lời, anh đã cố hết sức để đè nén niềm vui, không ngờ anh sắp được làm
ba.
“Anh ta không phải chồng tôi!” Đào Nhạc nằm trên giường la lớn, “Anh
ta bị tâm thần, tới đây tự nhận người thân!”
Tơ Dịch Văn khó khăn lắm mới mừng vui được một chút, anh trừng cô,
“Em ngoan ngoãn nằm đó, đừng có càn quấy nữa!”
“Tôi nói sự thật!” Đào Nhạc lại la lớn.
Bác sĩ nghi hoặc nhìn hai nam một nữ trước mặt, nói nghiêm túc, “Tôi
không quan tâm các vị ai là chồng cô ấy, tóm lại mau mau làm thủ tục nhập viện
giùm!”
Cái này, Tô Dịch Văn cũng làm không được, anh thực sự không phải
chồng cô, khi nãy nói ra là do bản năng chứ cũng chẳng suy nghĩ
nhiều.
Đang nói, mẹ Đào và ba Đào đã đến, đi thẳng đến bên
giường.
“Tiểu Nhạc, con làm sao thế này, dọa chết ba mẹ rồi.”Mẹ Đào nhìn sắc
mặt con gái rất kém, quay sang hỏi bác sĩ, “Con gái tôi bị sao
vậy?”
“Cô ấy có thai, xém chút nữa là bị sẩy.”Giọng bác sĩ vô cùng bình
tĩnh.
Còn vợ chồng họ Đào kia lại không bình tĩnh thế được, đặc biệt là mẹ
Đào, bà biết con gái mình mang thai, nên cực kì vui mừng, nhưng vừa nghe thấy
hai chữ sẩy thai thì rất lo sợ.
“Vậy bây giờ con gái tôi thế nào rồi?”Người hỏi câu này chính là ba
Đào.
“Cũng may là đưa đến kịp lúc, bây giờ tình hình cũng đã ổn định rồi,
cứ yên tâm, mọi người để cô ấy nghỉ ngơi nhiều một chút, đừng ồn ào nữa.”Chị bác
sĩ rõ ràng là muốn nói Hàn Húc và Tô Dịch Văn.
“Được, được, được, chúng tôi biết rồi.”
Ba Đào lập tức theo bác sĩ đi làm thủ tục, để mẹ Đào ở lại chăm sóc
cô.
Tuy thế Đào Nhạc cũng không tỏ ra cảm kích mấy với ba mẹ, cô nhìn Tô
Dịch Văn, nước mắt cô không thể không chế mà rơi xuống, cô thật là hồ đồ, không
biết chú ý sự thay đổi của cơ thể mình, còn chạy đi luyện tán đả, xém chút nữa
là đến con cũng mất luôn rồi. Nhưng vừa nhớ đến khoảnh khắc mà Tô Dịch Văn và
bạn gái cũ bước vào khách sạn, co liền cảm thấy trong tim mình như bị mất đi một
khoảng, làm thế nào cũng không thể lấp được.
“Con khóc cái gì, cũng sắp làm mẹ rồi đáng lẽ phải vui mới đúng
chứ!”Mẹ Đào lại cho rằng con gái mình đang xấu hổ.
Đào Nhạc ngẩng đầu lên, nhìn Tô Dịch Văn, rồi lạnh lùng lên tiếng,
“Mẹ, con không muốn nhìn thấy người này.”
Mẹ Đào không biết đã xảy ra chuyện gì, “Con đối xử cho tốt với Tô
Dịch Văn, đừng có giở trò trẻ con nữa.”
“Mẹ, con không có giở trò trẻ con, mẹ cứ hỏi xem rốt cuộc anh ta đã
làm chuyện gì đi.”
Thấy tình trạng con gái vẫn rất kích động, mẹ Đào bất đắc dĩ, đẩy đẩy
Tô Dịch Văn, “Hay là cháu cứ ra ngoài đợi một chút, để bác hỏi thử xem là chuyện
gì.”
Tô Dịch Văn cau mày, trong lòng buồn bực vô cùng, anh nghe thấy bác
sĩ nói cô xém chút là sẩy thai, cả người đều hoang mang lo lắng, anh không biết
tại sao cô lại như vậy, nhưng mình ở đây chỉ khiến cô càng kích động hơn, cho
nên đành bất đắc dĩ mà bước ra ngoài. Dĩ nhiên, anh cũng không quên dùng ánh mắt
ra hiệu với Hàn Húc. Đúng lúc anh cũng muốn hỏi cho rõ là chuyện gì đã xảy
ra.