Sóng gió vụ khách sạn tạm thời lắng xuống, sáng hôm đó Đào Nhạc thức
dậy thấy Tô Dịch Văn vẫn còn ở đây, yên ổn ngủ bên mép giường, lòng cô cuối cũng
cũng chịu thả lỏng…Lúc đó cô sợ nửa đêm Tô Dịch Văn sẽ lén trốn đi hẹn hò với
trái nhãn, nếu thật là vậy cô còn định sẽ đi khám nhà bắt
gian.
Không tồi, tất cả vẫn tốt đẹp.
Đương nhiên hiểu lầm của hai người cũng đã được giải quyết xong xuôi,
tiếp đó chính là vấn đề của cái bụng người nào đó.
Sau khi Tô Dịch Văn biết Đào Nhạc có thai, công việc cũng bớt bận rộn
chút ít, hiện tại anh chỉ muốn tan tầm hoặc tranh thủ lúc đi làm có khoảng thời
gian rảnh nào là chạy ngay vào bệnh viện. anh biết vừa rồi anh đã lơ là với cô,
làm cô gặp nguy hiểm suýt xảy thai. Vì vậy cho dù bây giờ là Đào Nhạc mượn cơ
hội hoạch họe, anh chỉ có thể phục tùng mệnh lệnh.
“Lão Tô, có phải bây giờ anh thấy uất ức lắm đúng không?” Đào Nhạc
làm ra vẻ giống Lão Phật Gia nhận lấy miếng quít Tô Dịch Văn vừa lột
xong.
Tô Dịch Văn nhíu mày, “Anh có gì mà phải uất ức?”
“Anh đừng tưởng em nhìn không ra, đường đường là cục trưởng cục chống
tham nhũng mà lại lưu lạc chốn này làm kiếp ôsin. Nếu em là anh, em cũng chịu
không nổi.”
Tô Dịch Văn trả lời tự nhiên, “Anh cam tình nguyện hầu hạ cho mẹ của
con anh.”
“Xí, là anh bất đắc dĩ phải làm thôi, em hiểu rất rõ.”
“Nhạc Nhạc, em đừng có được đằng chân lên đằng đầu nha, đã hứa là
không cáu kỉnh nữa mà!” Tô Dịch Văn tỏ vẻ đã nhường cô một bước rất dài, cung
phụng cô như Bồ Tát, mà người nào đó vẫn cứ khiêu khích, châm chọc anh, anh bất
đắc dĩ phải suy nghĩ rằng đó là do tâm lý phụ nữ bất an khi đang mang
thai.
Đào Nhạc nghiêm mặt lại một chút, bĩu môi nói, tạm thời em vẫn chưa
thể tin tưởng anh, trước tiên anh cần tìm người bảo lãnh cho bị cáo là anh đã
sau đó mới tính tiếp đi!”
Trời, cô nhóc quả nhiên là cứng rắn mà, lấy chuyện người bảo lãnh cho
bị cáo mà áp đặt lên anh, thật đúng là phong thủy biến chuyển, Tô Dịch Văn chỉ
có thể ai oán chính bản thân mình vì một lần làm sai mà phải hận mãi mãi, anh
thế này thật sự rất oan uổng, bị người nào đó hoàn toàn áp chế.
Hai người đang nói chuyện, nơi cửa phòng bệnh vang lên mấy tiếng, một
người đang bước vào, người đó mặc một bộ váy trắng cầm theo một giỏ trái cây,
mỉm cười bước đến trước mặt Đào Nhạc.
Lúc đó cô Đào nào đó tuy rằng cơ thể đang yếu ớt, nhưng tinh thần thì
cực kì khỏe mạnh, cho nên dù cho cái người trước mặt có hóa thành tro cô cũng
nhận ra được, cô ta chính là người quyến rũ lão Tô nhà cô, đó chính là trái vải
hại cô phải vào bệnh viện xém chút nữa là sẩy thai!
Tô Dịch Văn vừa định đứng lên bắt chuyện với Lệ Chi thì cảm giác được
góc áo của mình đang bị người ta nắm lấy, không cần đóan cũng biết đó là móng
vuốt nhỏ bé của người nào rồi, anh không động đậy được nên đành phải duy trì tư
thế ngồi cạnh bên cô.
“Lệ Chi, sao em lại đến đây?”Tô Dịch Văn lên tiếng trước hỏi một
câu.
“Em đến viện kiểm sát, họ nói anh ở đây, cho nên em đến đây.” Chu Lệ
Chi đặt giỏ trái cây xuống, nhìn nhìn Đào Nhạc, “Đây là Đào tiểu thư
sao?”
Đào Nhạc ra vẻ không hiền chút nào đáp lại, muốn cô tươi cười mà tiếp
người ta thì mơ đi, đối xử quá hiền với người tình cũ này là điều không thể với
chính cô.
Chu Lệ Chi có chút ngại ngần, miệng cười cười, “Dịch Văn, em đến đây
là nói tiếng cám ơn anh, vụ án đó làm anh phải bận tâm, em thật áy náy quá, dù
sao ngày hôm nay cũng đã có phán quyết rồi…sau này…cũng không cần làm phiền anh
nữa đâu.”
Tô Dịch Văn mau chóng hiểu ra tình huống gì, anh do dự hỏi, “Vậy
chồng em, anh ta…”
Chu Lệ Chi không trực tiếp trả lời, mà chỉ cười khổ, cô im lặng trong
chốc lát rồi lên tiếng, “Ngày mai em phải đi rồi, vì con cái ở nhà cũng không ai
chăm sóc.”
Vẻ mặt Tô Dịch Văn phức tạp, sau đó thở dài, “Em ráng chăm sóc cho
mình thật tốt.”
“Vâng, anh cũng vậy.”Chu Lệ Chi lại nhìn sang Đào Nhạc, trong nụ cười
mang theo chút áy náy, “Đào tiểu thư, nếu như vì tôi mà khiến cô không vui, tôi
xin được nói câu xin lỗi với cô…”
Đào Nhạc sững sờ, không nghĩ được là cô ta lại xin lỗi mình, có chút
khó xử, “Ôi..Cô đừng nói vậy, thực ra tôi…”Thực ra là cô có chút không vui,
nhưng bây giờ cũng không thể nói thẳng ra với cô ta được.
Chu Lệ Chi hiểu được nên nở nụ cười, “Vậy không quấy rầy hai người
nữa, tôi đi trước đây.”
Cứ như thế, Đào Nhạc còn cho rằng mình sẽ phải giao đấu với trái nhãn
kia một trận, không ngờ người ta lại rút lui trước trận chiến, xoay người đầy
hiên ngang mà rời khỏi. Đào Nhạc nghĩ không ra, trận chiến này là cô chẳng lẽ
chưa đánh đã thắng.
Tô Dịch Văn thấy cô đang ngơ ngẩn ở chốn nào, “Lại đang nghĩ cái gì
rồi!”
Đào Nhạc quay sang, nghiêm mặt hỏi, “Lão Tô, chồng của trái nhãn thế
nào rồi? Em nghe ra hình như là rất nghiêm trọng thì phải.”
Tô Dịch Văn cũng trở nên nghiêm túc, “Tình hình cụ thể thì anh cũng
không rõ cho lắm, nhưng chắc hình phạt cũng phải là**, nếu không Lệ Chi cũng sẽ
không như vậy.”
Trời, nếu nói như vậy, thì chồng của trái nhãn tiêu rồi, vậy trái
nhãn sẽ thế nào đây? Cô ta sẽ chờ chồng mình ra tù hay là sẽ ly hôn rồi đi bước
nữa, nếu vậy thì có uy hiếp đến cô và lão Tô không chứ?
“Em không cần suy đóan lung tung nữa, Lệ Chi và chồng cô ấy sẽ không
ly hôn đâu, em cứ yên tâm một trăm hai mươi phần trăm luôn đi.”Tô Dịch Văn sớm
đã sớm nhìn thấu trên gương mặt nhỏ nhắn kia vẽ nên những ý nghĩ gì
rồi.
Đào Nhạc cố ý làm ngơ, xoay người, “Cái gì em cũng chưa nói, anh nói
mấy lời này là có ý gì chứ.”
“Chẳng phải em lo anh và Lệ Chi tình cũ tái hợp sao, bây giờ người ta
cũng đi rồi em cũng đừng có suy nghĩ vớ vẫn nữa.”
Đào Nhạc ngẩn ra, rồi phản kích lại, “Bây giờ cô ta đi, nhưng lấy gì
bảo đảm là ngày mai cô ta sẽ không trở lại chứ! Hơn nữa, chồng cô ta cũng vào tù
rồi, cô ta cũng được tự do, thì hai người vẫn còn cơ hội mà!”
Tô Dịch Văn đứng dậy, nhìn cô chăm chăm, Đào Nhạc bị anh nhìn đột
nhiên thấy giật cả mình, mặt anh càng ngày càng đen, chẳng lẽ anh nỗi giận? Xí,
người nên nổi giận là cô mới đúng, cô mặc kệ hai người có lý do gì, anh gạt cô
qua lại với bà chị già đó là anh sai!
“Anh làm gì đó!” Đào Nhạc căng thẳng.
“Anh làm gì hả?” Tô Dịch Văn cười cười, “Tinh thần em đã tốt rồi, vậy
chúng ta tính sổ với nhau ha.”
“Tính sổ gì chứ?”
Tô Dịch Văn nhìn thái độ của cô lại càng bốc hỏa, bắt đầu kể tội,
“Hôm đó anh bảo em ngồi xe về nhà, kết quả thì sao, em lại chạy đi luyện cái gì
tán đả. Chúng ta không nhắc đến chuyện đứa bé, bởi vì anh cũng có trách nhiệm
trong chuyện đó, vậy mà em lại ở chung một chỗ với tên nhóc Hàn Húc, anh đã nói
em biết bao nhiêu lần là không được qua lại với cậu ta, em tưởng lời nói của anh
là gió thoảng bên tai hả!”
Nghe anh tuôn ra một tràng Đào Nhạc càng thêm tức giận, “Tô Dịch
Văn,anh có biết không, bây giờ anh giống y như mẹ em, chuyện gì cũng quản lý! Em
ở cùng chỗ với Hàn Húc thì sao, chẳng lẽ em không có quyền kết bạn? Chính anh
cũng còn vấn vương với trái nhãn kia kìa!”
Cô nhóc lại nhắc chuyện khách sạn, anh cũng hết cách, cố phản bác,
“Em với cậu ta là bạn à? Tâm tư cậu ta anh nhìn là biết ngay!” Nhớ tới hôm đó
anh hớt ha hớt hải chạy vào bệnh viện, mở cửa ra là thấy ngay cảnh Hàn Húc đang
đỡ ly nước cho người nào đó uống, cảnh tượng vô cùng thân mật, anh phải cực lực
đè nén ý nghĩ muốn đánh người xuống.
Đào Nhạc khẽ cười, “Lão Tô, anh lại ghen đó hả, tâm tư Hàn Húc thế
nào em không biết, nhưng em có ý gì với cậu ta, anh phải sớm biết rồi
chứ!”
Tô Dịch Văn bị nói trúng tim đen, nhưng không chịu thừa nhận, “Tóm
lại, về sau không cho phép em liên hệ với cậu ta nữa, nếu muốn luyện tán đả thì
anh luyện với em, em cũng sắp làm mẹ rồi, làm việc gì cũng phải chững chạc một
chút.”
“Được rồi được rồi, đàn ông càng lớn tuổi càng thích dong dài mà.”
Đào Nhạc chịu không nổi, suy nghĩ một chút, bắt đầu làm nũng, “Lão Tô, em muốn
uống sữa bắp nóng.”
Tô Dịch Văn biết cô sẽ dùng ngay chiêu này, biết chắc anh không có
khả năng chống lại, phụ nữ có thai là lớn nhất mà.
Cuối cùng người nào đó bất đắc dĩ chạy ra ngoài mua sữa bắp, cũng hết
cách, từ người lớn tới người nhỏ đều phải dựa vào anh, tuy anh tạm thời không có
cách nào xử lý cô nhóc này, nhưng điều đó cũng không thay đổi chuyện cô mãi là
người anh yêu thương nhất.
Trong khoảng thời gian nằm viện, Đào Nhạc tuy lấy việc có thai để nô
dịch Tô Dịch Văn, nhưng đó là những ngày tháng cô thấy hạnh phúc, chỉ cần trở
mình là có ôsin chăm sóc.
Nhưng mà ngày vui thì chóng tàn, một hôm hai người lớn nhà họ Tô đột
nhiên giá lâm, số mệnh của Đào Nhạc phải bị viết lại rồi.
Chương 51.2
Dịch & Edit: M2sisters
Vẫn là một buổi chiều rất bình thường, cơ thể Đào Nhạc đã không còn
gì đáng lo nữa, ngày xuất viện cũng chỉ trong mấy hôm nay thôi, việc còn lại chỉ
là về nhà an tâm dưỡng thai. Lúc này cô đang ngồi trên giường bệnh vừa xem tivi,
vừa đợi Tô Dịch Văn đến, cô nghĩ bây giờ mình đang mang thai vậy chắc chắc sẽ
ảnh hưởng đến học tập, vậy trong tương lai phải sắp xếp thời gian thế nào
đây?
Đang nghĩ ngợi, cửa phòng bệnh bật mở, Đào Nhạc theo quán tính nhìn
qua, nhìn thấy Tô Dịch Văn, cô vừa mới gọi một tiếng lão Tô, đã thấy sau lưng
anh còn có người đi theo, vừa nhìn thì ra là ba mẹ già, trời, quả nhiên là anh
thực hiện chính sách đối với ba mẹ vợ mà, bây giờ thì họ đã cùng tiến cùng lui
rồi. Cô lại muốn mở miệng gọi ba mẹ một tiếng, thì liền sau đó lại có người bước
vào phòng. Cũng là hai người, một nam một nữ, không thể đóan được tuổi tác,
nhưng chắc chắn là lớn hơn ba mẹ già. Trong lòng Đào Nhạc đột nhiên có một suy
nghĩ, đây chắc sẽ không phải là——”
“Tiểu Nhạc à, con xem con còn ở đó mà ngây ngốc, có chú Tô và dì Tô
đến thăm con này.”
Mấy lời này của mẹ Đào nghe như một tiếng sấm, đánh trúng người nào
đó đầu óc trở nên choáng váng, xém chút nữa là cô lăn xuống giường hành lễ với
hoàng thượng và hoàng hậu giống mấy tình tiết trong phim truyền hình
rồi.
Đào Nhạc rụt rè giương mắt lên nhìn, thì ra đây là viện trưởng viện
kiểm sát tối cao trong truyền thuyết, trong đầu cô bỗng bật ra hai từ ‘Uy vũ’,
ánh mắt sắc bén kia thật khiến người ta phải run sợ. Đào Nhạc cảm thấy may mà Tô
Dịch Văn không giống với dáng dấp của ba anh. Nếu không chắc chắc cô sẽ bị dọa
sợ chết khiếp. Cũng may mẹ Tô là một bậc trưởng bối có vẻ ngoài hiền lành, đang
nhìn cô mỉm cười.
Đợi đã, viện trưởng cùng phu nhân đột nhiên xuất hiện, còn có cả cái
tên Tô Dịch Văn kia nữa, cả một nhà cán bộ cao cấp này đều đến đủ cả rồi, có
phải sắp diễn tiết mục ‘chia rẽ uyên ương’ không?
“Chào chú chào dì ạ.” Đào Nhạc rất nhanh trí gọi một tiếng, dù nói
thế nào thì lễ nghi cơ bản này cũng rất cần.
Mẹ Tô bước lên trước, ngồi xuống bên cạnh Đào Nhạc, nhẹ nhàng vỗ vỗ
tay cô, “Cháu ráng nằm nghỉ cho khỏe, cơ thể mới vừa khỏe lại phải nghỉ ngơi
nhiều một chút, có muốn ăn cái gì thì bảo Dịch Văn mua cho con, phụ nữ mang thai
cũng giống như lần đầu thai thứ hai vậy, phải thật cẩn thận.”
Ối trời, mẹ Tô nói những lời này thật là bất ngờ, cô không ngờ vị phu
nhân viện trưởng này lại nói chuyện dễ nghe như vậy, báo hại cô vừa nãy còn cho
rằng họ đến là muốn truy hỏi gì nữa chứ.
“Dì à, con không sao, mấy hôm nữa là có thể xuất viện rồi, dì đừng lo
lắng.” Đào Nhạc cười cười trả lời.
“Vậy thì tốt, còn ở đó mà gọi chú với dì gì chứ, bây giờ cũng nên sửa
đi là vừa.”
Đào Nhạc có chút xấu hổ, lẽ nào những lời này là có ý ngầm thừa nhận
chuyện giữa cô và Tô Dịch Văn rồi sao?
Mẹ Tô quay sang Tô Dịch Văn, lập tức thu lại nét cười, “Mẹ nói con đó
cái đứa hồ đồ này, Nhạc Nhạc bị như vậy rồi con mới chịu nói, nếu như cháu mẹ
xảy ra chuyện gì không may, để xem mẹ trừng trị con thế nào!”
Tô Dịch Văn cười cười, “Mẹ, mấy lời thế này đợi về nhà chúng ta mới
nói, không cần thiết phải——”
“Con bớt giỡn đi nha, y chang như ba của con vậy, chắc chắn là đi
viện cớ bận rộn công việc gì đó, bỏ mặc người ta không quan tâm, thực ra chỉ là
trốn tránh lười biếng thôi!”
Mẹ Tô lớn giọng lên án, hoàn toàn phá tan mọi đánh giá của Đào Nhạc
trước đó, thì ra đó không phải là một bà mẹ chồng dịu dàng, phải là Từ nương
nóng tính mới đúng (*)đến cả Tô Dịch Văn cũng không dám cãi nửa câu, Đào Nhạc
ngồi kế bên coi kịch hay, thầm nghĩ, lão Tô ơi lão Tô, thì ra anh cũng có ngày
này, thái độ mẹ Tô đối xử với anh không khác gì mẹ già dành cho cô, đúng là vỏ
quít dày có móng tay nhọn.
Ba Tô đứng cạnh bên từ đầu tới cuối chưa nói câu nào, thấy vợ mình
nói lung tung trước mặt ông bà Đào gia mất mặt quá, thể diện ông viện trưởng
viện kiểm sát tối cao còn đâu, cuối cùng ông mới cất lời, “Được rồi, bà bớt lời
đi nào!”
Lời vừa nói ra, Đào Nhạc cảm thấy, giọng này nếu là ở tòa án chắc
phải hiệu quả cỡ động đất cấp tám, đúng là người thuộc giai cấp Boss có
khác.
Quả nhiên mẹ Tô không nói nữa, Đào Nhạc hơi sợ, bởi vì cô thấy ba Tô
đang nhìn cô, lần này đến nhà chắc để thẩm tra cô đây mà, thế nhưng câu ba Tô
nói ra lại khiến Đào Nhạc muốn té xuống giường lần nữa.
“Hai đứa mau đi đăng kí kết hôn, chuyện khác gác qua một
bên.”
Rất ngắn gọn, rất trực tiếp, một câu vào thẳng ngay chủ đề chính,
không hề dây dưa, lề mề.
Tô Dịch Văn giống như lĩnh thánh chỉ, vẻ mặt nghiêm túc, “Con biết
rồi, con cũng tính đợi Nhạc Nhạc xuất viện là đi ngay ạ.”
Ba Tô gật gù, nhìn Đào Nhạc bằng ánh mắt có chút dịu dàng, “Nghĩ ngơi
nhiều một chút, con có việc gì cứ bảo Dịch Văn làm cho.”
Đào Nhạc nghe câu này tựa như thẩm phán tuyên án cô hết đường trốn
tránh, ba Tô đúng là người phát ngôn có uy quyền nhất, bạn cứ nhìn ba Đào nhà
cô, đến bây giờ có nói câu nào đâu, chắc chắc ba mẹ già đã bàn bạc hết với ông
bà Tô gia, mọi người qua đây chỉ để báo cho cô biết, Đào Nhạc con hãy chuẩn bị
thật tốt làm vợ Tô Dịch Văn đi thôi.
Nhưng mà, lại nói tiếp về ba Tô, tuy gương mặt ông hung dữ, lại thêm
phần khí chất áp đảo người khác, nhưng lời lẽ ông nói lại rất thân thiết, rõ
ràng mạch lạc, đúng là kiểu cách đối xử với đứa con dâu tương lai là Đào Nhạc cô
mà.
Đào Nhạc nhìn sang Tô Dịch Văn ,anh cười vô cùng rạng rỡ, chắc biết
cô không dám chống lại. Thực tế, cô cũng tìm không ra lý do để từ chối, nghĩ cho
con, nghĩ cho cô, còn nghĩ cả chuyện không cho cây nhãn xông vào giữa cô và Tô
Dịch Văn, cách tốt nhất chính là kết hôn. Hơn nữa, nếu đã chấp nhận người đàn
ông này, cô còn do dự gì chứ, đợi ba năm, năm năm nữa chưa chắc hai người còn
tốt đẹp như bây giờ.
Mẹ Đào thấy con gái mình còn đang õng ẹo nhăn nhó, dứt khót nói,
“Tiểu Nhạc, chuyện kết hôn hai nhà đã bàn bạc xong hết rồi, vì bây giờ con đang
mang thai nên đi đăng kí trước thôi, còn chuyện đãi tiệc sau này mới
tính.”
Đào Nhạc hiểu ý của mẹ, có ý nghĩ đấu tranh chỉ thêm mệt, cô đành
phải chấp nhận, dù gì cũng chỉ là kết hôn thôi mà, chẳng có gì to tát
cả.
“Mẹ, vậy cứ làm theo cách mọi người tính đi!”Đào Nhạc không phân vân
nữa, cuối cùng cũng đưa ra được quyết định trọng đại nhất trong
đời.
Đào Nhạc gật đầu, mọi chuyện đều diễn ra rất tốt, người lớn hai nhà
vô cùng mừng rỡ, mẹ Đào rất biết thời thế lấy cuốn hoàng lịch mang theo bên
người ra cùng tìm ngày tốt với mẹ Tô, mọi người bắt đầu bàn bạc về chi tiết mọi
thứ.
Tô Dịch Văn nhân cơ hội ngồi xuống cạnh Đào Nhạc, anh ghé sát vào tai
cô gọi một tiếng, “Bà xã…”
Đào Nhạc nhích người ra xa, làm bộ cứng rắn nói, “Tô Dịch Văn, anh
đừng có đắc ý, anh đừng cho rằng vì em sẽ kết hôn với anh mà buông tha cho anh
nha, anh vẫn còn đang trong thời kì bị theo dõi đó!”
Tô Dịch Văn nhỏen miệng cười, “Chẳng sao cả, chỉ cần kết hôn, thì từ
giờ anh có bị ở tù chung thân cũng đáng thôi!”
Đào Nhạc quay mặt đi, không muốn để lộ tâm trạng đang hạnh phúc của
mình ra, “Anh chỉ biết ba hoa thôi!”
Cứ như vậy, bị cái tên Tô nào đó đàn áp cả trong lẫn ngoài, còn có
người lớn hai nhà Tô Đào ra sức thúc ép, người nào đó sau khi xuất viện ngay lập
tức liền bị đẩy vào cục dân chính.
Bởi vì lo lắng sức khỏe của Đào Nhạc sẽ không thích hợp với chuyện
tiệc tùng, nên hai nhà quyết định sẽ đăng kí kết hôn trước, đợi sang năm sinh
con xong sẽ tổ chức hôn lễ chính thức.
Ngày đi đăng kí cũng phải thông qua sự thảo luận của hai gia đình,
cuối cùng đã chọn ngày 11 tháng 11.
“Khỉ thật, hôm nay lại là ngày lễ độc thân chứ!” Đào Nhạc ra khỏi cục
dân chính rồi mới phản ứng lại.
Đào Nhạc tức tối nhìn tờ giấy hồng trong tay, cuộc sống độc thân của
cô một cô gái hai mươi ba tuổi đã kết thúc rồi, chỉ có chín đồng mà đã bán mình,
đổi lấy mảnh giấy này, đúng rồi, còn thêm cái tên mặt người dạ thú bên cạnh
nữa.
“Bà xã, chúng ta về nhà thôi.”Tô Dịch Văn cười hì hì, ôm người nào đó
bước lên xe, cuộc sống của anh bây giờ cũng có thể được xem là viên mãn
rồi.
Còn Đào Nhạc thì đang thầm khóc than trong lòng, dù hôm nay cô có
vùng vẫy cỡ nào thì cũng không thể thay đổi được sự thật giữa cô và Tô Dịch Văn
nữa rồi…