Đào Nhạc thừa nhận cô là tín đồ của TV nhiều năm, thuộc nằm lòng mấy
tình tiết cũ rích trong phim, cô luôn cho rằng sau kết hôn sẽ bị áp lực nhiều
lắm, vì phim về cuộc sống trong nấm mồ hôn nhân cô xem qua nhiều rồi, nên trong
lòng còn lưu lại ít nhiều ám ảnh.
Vậy mà khi đến lượt cô tự nếm trải giai đoạn sau kết hôn mới phát
hiện, hôn nhân của cô thì chẳng giống như vậy. Vốn tưởng rằng sau khi kết hôn cô
sẽ mất đi tự do riêng tư, tình cảm hai người không còn mãnh liệt và trở nên nhạt
nhẽo, nhưng không phải hoàn toàn như vậy, tình cảm đúng là có tạm lắng xuống,
nhưng cô vẫn có thể cảm nhận được chút nồng ấm của tân hôn, và còn bắt đầu được
trải nghiệm những cảm giác của gia đình nữa.
Bởi vì ông xã của cô thật sự không thể bắt bẻ được điểm
nào.
Không thể nói do Đào Nhạc mang thai mới chiếm quyền, mà là Tô Dịch
Văn càng cưng chiều cô hơn trước, cơm nước giặt giũ một tay anh lo hết, cô hoàn
toàn có thể vui thú với sở thích cá nhân, đọc sách, thích ngủ lúc nào thì ngủ,
bất cứ chuyện gì không làm cô và em bé mệt mỏi cô đều được làm.
Nhưng mà mấy cuốn sách do ai đó lựa chọn kĩ càng dành để dưỡng thai
thì cô nhất định phải đọc.
Mỗi khi Đào Nhạc đọc xong một đoạn cổ văn cô đều thở dài thành tiếng,
cô thật không biết mấy thứ này nói cái gì, huống chi là em bé trong bụng
cô.
Vì vậy, khi Tô Dịch Văn ngồi bên cạnh giám sát cô, nghe cô thở dài
liền trách mắng, “Không được thở dài, đọc sách!”
Còn Đào Nhạc mỗi khi thấy vẻ mặt anh hung dữ vậy, không nói gì nhiều,
chỉ một câu thôi, “Tô Dịch Văn, em có linh cảm em bé sau này sẽ là một đứa ngốc
nghếch!”
Tô Dịch Văn không nói gì, nhưng tên độc trong mắt anh lại khiến Đào
Nhạc xém phun một ngụm máu, đành phải ngoan ngoãn im miệng vùi đầu chiến đấu
tiếp. Trong lòng cô thầm nhủ, anh nói cứ như mấy bà mẹ chồng á, bản thân anh thì
lười biếng, cô cũng chưa từng nghe anh đọc qua được hai câu nữa, chỉ biết ở đó
mà làm ra vẻ người lớn thôi.
Nói tóm lại, cuộc sống tân hôn của hai người cũng thể xem là êm đềm,
người đàn ông nào đó thì giữ vai trò trụ cột gia đính, còn bà cô nào đó lại
chính là nữ hoàng bệ hạ.
Mặt khác, Đào Nhạc mang thai nhưng vẫn tiếp tục quay lại trường đi
học, Tô Dịch Văn phản đối kịch liệt, vì trường ở ngoại thành cách xa nhà, cô dù
sao cũng đang mang thai, nhỡ chẳng may xảy ra chuyện lấy đâu ra người kịp thời
săn sóc. Nhưng Đào Nhạc đã làm ầm một trận, cảm thấy mình ở nhà rảnh rỗi thì
không thể chịu nổi, thích được đến trường hơn, hơn nữa bác sĩ cũng thường nói
vận động vừa sức rất có lợi cho thai nhi, buộc Tô Dịch Văn phải thỏa hiệp, nhưng
kèm theo điều kiện đó là khi đi học hay tan học đều nhất thiết phải đưa rước,
nếu không thì tất cả miễn bàn.
Đào Nhạc chấp nhận yêu cầu này, vì vậy cô lại vác bụng bầu quay lại
trường đi học.
Hôm nay, ngay lúc Đào Nhạc tan học thì nhận được điện thoại của Tô
Dịch Văn, anh nói phải tăng ca, bảo cô tự đón xe về nhà, còn cơm tối, anh nấu
xong để trong tủ lạnh, cô hâm nóng là ăn được rồi, ông chú già nói một thôi một
hồi, Đào Nhạc cố kiềm chế nghe cho xong rồi mới cúp điện thoại.
Được thôi, không có tài xế chuyên trách tới đón, Đào Nhạc đành phải
đón xe về. Vậy mà ngay lúc định ngoắc xe, điện thoại trong túi vang lên, cô
tưởng là Tô Dịch Văn lại quên dặn dò, không thèm nhìn mà ấn phím nghe
luôn.
“Chị Nhạc à, có bận gì không?”
Giọng nói trong điện thoại vừa nghe là biết ai liền, cái kiểu châm
chọc chỉ có tên nhóc Hàn Húc mới nói thôi.
“Ối chà, Hàn mỹ nhân, sao lại gọi cho tôi thế?” Đào Nhạc nhẹ nhàng
hỏi.
Hàn Húc cười trong điện thoại, “Đây chẳng phải là đòi món nợ ân tình
à.”
Cô biết tên nhóc này gọi điện đến thì chẳng phải chuyện gì tốt cả,
lúc nào cũng nhớ bữa ăn mà cô thiếu nợ. Nhưng nghĩ lại thì, nếu như hôm đó không
có Hàn Húc ở bên cạnh kịp thời đưa cô đến bệnh viện, hậu quả thật sự không dám
nghĩ đến.
Hàn Húc thấy cô thẳng thắng như vậy cũng không tiếp tục khách khí
nữa, sau khi hẹn xong địa điểm còn bổ sung thêm một câu, “Cô đang ở đâu, để tôi
đến đón.”
Đào Nhạc từ chối theo bản năng, “Không cần, không cần. Tôi tự đi là
được rồi, dù sao cũng không xa lắm.”
Hàn Húc im lặng một lúc, rồi lẳng lặng lên tiếng, “Vậy cũng được, hẹn
lát gặp lại.”
Sau khi cúp máy, trong lòng Đào Nhạc thấy quái lạ, sao cô lại có cảm
giác mình đang làm chuyện gì sai trái vậy. Cô nhớ Tô Dịch Văn đã liên tục cảnh
cáo cô không được qua lại với Hàn Húc, nhưng lần này cô không thể nghe được. Hàn
Húc đối với cô gần như là bạn bè, hơn nữa cậu cũng giúp đỡ cô không ít, cô không
muốn thiếu nợ ân tình của người khác.
Vẫn là câu nói kia, cây ngay không sợ chết đứng, cô không làm chuyện
gì khuất tất với lòng mình là được rồi.
Lúc Đào Nhạc đến được quán ăn thì đã thấy Hàn Húc đợi ở đó. Nói ra
thì mỗi lần gặp Hàn Húc nếu như trên người cậu ta không phải là bộ cảnh phục thì
cũng là là một chiếc áo thun, nhưng hôm nay hình như mang một bộ rất ra dáng,
hình như kiểu tóc cũng đã thay đổi rồi.
“Mỹ nhân, hôm nay sao thế, ăn mặc đẹp như vậy, thật không giống với
phong cách của cậu.” Đào Nhạc vừa ngồi vào ghế đã lên tiếng trêu
đùa.
Hàn Húc chớp chớp mắt, “Bị chị nói như vậy hình như là bình thường
tôi luôn ăn mặc lôi thôi thì phải.”
Đào Nhạc xua tay, “Tôi không phải có ý đó, vì tôi đã quen nhìn cậu
trong bộ cảnh phục thôi.”
Hàn Húc nhìn quanh bốn phía, “Đến đây ăn mà tôi còn mang cảnh phục,
tôi cũng đâu có không bình đến mức đó.”
Đào Nhạc nghẹn họng, cậu nhóc này còn biết làm dáng như vậy, còn cô
thì lại không chú ý đến chuyện này. Từ sau khi mang thai phải mặc toàn quần áo
dài và rộng thùng thình, Tô Dịch Văn nói không cho phép cô ăn mặc đẹp, tránh để
mấy người đàn ông khác chú ý đến cô. Có mấy lần Đào Nhạc muốn cự với anh, chồng
người ta thì muốn vợ mình ăn mặc xinh đẹp để người khác thấy, còn anh thì hy
vọng cô càng ngày càng xấu thì mới vừa lòng hả dạ.
Hàn Húc gọi người phục vụ đến bắt đầu chọn món, đặt thực đơn trước
mặt Đào Nhạc, “Cô muốn ăn gì thì tự chọn đi.”
Đào Nhạc rất ngạc nhiên, “Bữa ăn này không phải là tôi mời sao, cậu
đừng có nhầm lẫn.”
“Tôi cũng đâu có đùa với cô, ông bà ta đã nói, để phụ nữ mời cơm đã
đủ mất mặt lắm rồi.” Hàn Húc tỏ vẻ lòng tự trọng rất quan trọng đối với cậu
ta.
Đào Nhạc nhìn cậu ta như người sao hỏa, hình như cậu nhóc đã chính
chắn hơn một chút rồi, được, nếu cậu ta đã nói vậy, cô cũng không muốn lắm lời
nữa, lập tức chọn món.
Hàn Húc thấy cô gọi toàn bộ là các món thịt và cá, mà đa số đều là
món cay, mới chọt vào hỏi một câu, “Cô đừng ăn cay như vậy nữa có được không,
đang mang thai mà không chịu kiêng cử gì cả.”
Đúng nha, bị cậu ta nhắc nhở như vậy, cô cảm thấy mình thật sự không
biết hạn chế rồi. Phải trách Tô Dịch Văn ngày nào cũng bắt cô ăn mấy món ăn
nhạt, tuy có cá tôm, nhưng đều chế biến theo cách để dưỡng thai, hại cô đã lâu
như vậy không được ăn mấy món đậm đà hương vị rồi.
“Thế thì thôi vậy, đổi sang mấy món ăn nhạt đi.”Đào Nhạc rầu rĩ
nói.
Hàn Húc thấy mặt cô thộn ra, “Tôi chỉ vì nghĩ cho cô thôi, chứ không
có ý gì khác.”
“Tôi biết.” Đào Nhạc bất đắc dĩ, cuối cùng rất không cam tâm mà đổi
lại mấy món ăn bổ dưỡng.
Trong lúc đợi món ăn được đem lên, hai người cũng không biết phải nói
đến đề tài gì. Hàn Húc do dự một chút, liền hỏi, “Gần đây cô thế nào, không xảy
ra chuyện gì chứ?”
Cậu ta rõ ràng là muốn nói đến chuyện suýt xảy thai lần trước, Đào
Nhạc thở dài, “Cậu cũng thấy rồi đó, tôi chỉ biết ăn xong rồi ngủ, bây giờ đợi
đến lúc sinh con thôi.”
“Vậy…” Hàn Húc không biết phải nói thế nào, mắt đột nhiên đảo đến
chiếc nhẫn trên ngón áp út của cô, cảm giác mất mát trong lòng lại bùng
lên.
Đào Nhạc thấy cậu không nói, “Sao vậy?”
Hàn Húc ngẩng đầu lên, những tâm sự nơi đáy mắt anh mau chóng biến
mất, cậu cười, “Chúc mừng cô nha, kết hôn rồi cũng không cho tôi biết một tiếng,
ngay cả một miếng bánh cưới tôi còn chưa được thấy đó.”
Đào Nhạc không mấy chú ý đến biểu hiện của Hàn Húc, “Cậu đừng nói
vậy, tôi chỉ mới đi đăng kí, tiệc cưới thì chưa có tổ chức.”
“À…vậy cũng giống nhau thôi.” Hàn Húc cúi đầu, giọng nói rất
nhỏ.
Quả thật là như vậy, bây giờ là thời đại nào rồi, sống chung hai mươi
năm chưa chắc đã đi đăng kí kết hôn, nhưng hiện tại Đào Nhạc cô chính là một
người phụ nữ đã có chồng rồi.
Hàn Húc nhớ đến tình cảnh ở bệnh viện hôm ấy, cậu không biết lúc đó
họ đã làm thế nào mà giải hòa, nhưng cậu biết trong mắt cô chỉ có người đàn ông
đó, cho nên dù muộn màng thì cũng phát hiện rằng tình cảm của mình đối với cô đã
vượt trên mức bạn bè, nhưng bây giờ chẳng thể nói gì được nữa rồi.
“Anh ta…đối xử với cô có tốt không?”Hàn Húc hỏi.
Đào Nhạc phát hiện thấy bầu không khí có chút kì lạ, bất giác cô sờ
sờ chiếc nhẫn trên tay, “Cũng tốt lắm, thực ra so với lúc trước cũng không khác
biệt.”
“Ồ, vậy thì tốt rồi.”
Đào Nhạc không biết phải làm sao liền lên tiếng gọi cậu ta, “Hàn
Húc…”
“Hả?”
“Chúng ta vẫn là bạn bè phải không?”
Hàn Húc nhíu mày, thật lâu vẫn chưa trả lời, cuối cùng thì gật
đầu.
Đào Nhạc cười khó xử, cô thật không nhạy bén, bây giờ trong lòng cũng
đã hiểu được ít nhiều, lý doTô Dịch Văn ghen tuông lo lắng cuối cùng cũng đã xảy
ra, rõ ràng là Hàn Húc đang thất tình, mà còn là vì cô. Đào Nhạc có chút hối
hận, vừa rồi lại hỏi câu này giống như là xát muối vào vết thương của cậu nhóc
vậy. Bây giờ cũng không biết làm thế nào để tiếp tục câu chuyện
nữa.
“Đào Nhạc…”Hàn Húc đột nhiên mở miệng, “Sau này có chuyện gì cần tôi
giúp đỡ, cô cứ lên tiếng, chúng ta vẫn là anh em với nhau mà.”
Đào Nhạc sửng sốt, nhìn gương mặt vui cười của Hàn Húc, đang nhìn cô
hết sức nghiêm túc, cô hơi mất tự nhiên, sau đó mới chầm chậm nói, “Ừ, tôi biết
rồi, chúng ta vẫn là anh em mà.”
Cả hai cùng nhìn nhau cười, nhưng mang những tâm trạng khác nhau. Đào
Nhạc biết ngoài miệng cô nói là vậy, nhưng sau này cô không thể cư xử tùy tiện
với Hàn Húc nữa, dù sao cô cũng kết hôn rồi, phải giữ khoảng cách thật tốt,
không thì chẳng biết Tô Dịch Văn sẽ gây nên chuyện gì ầm ĩ, Hàn Húc vẫn đang
chìm đắm trong cảm giác thất tình, cậu tự nói với bản thân phải cư xử như bạn
bè, như vậy cũng tốt.
Ăn cơm xong, Đào Nhạc đón xe về, Hàn Húc muốn tiễn cô, nhưng bị Đào
Nhạc lịch sự từ chối, nếu để Tô Dịch Văn biết được chắc chắn sẽ nổi giận, đi ăn
cơm với cậu ta đã phạm vào điều cấm rồi, nói chi đến đi nhờ xe về.
Xe dừng dưới lầu, Đào Nhạc xem giờ, mới tám giờ, Tô Dịch Văn hẳn là
chưa về, Đào Nhạc vội vàng mang túi chạy lên lầu, định khi vào nhà sẽ đọc vài
đoạn cổ văn, khi Tô Dịch Văn về nhất định sẽ kiểm tra.
Đào Nhạc bước vào thang máy, vừa cảm thán, tại sao mình lại có cảm
giác thẹn với lương tâm vậy.
Móc chìa khóa mở cửa, cô tưởng trong phòng sẽ là một màn đen kịt, ai
ngờ đèn đuốc sáng trưng, Tô Dịch Văn đang ngồi trên sofa, nhìn chăm chăm phía
cửa.
Đào Nhạc bị dọa, tim đập thình thịch, thấy vẻ mặt anh đáng sợ, con
ngươi đen kịt trầm tĩnh, đôi môi buông ra một câu chẳng có tí cảm
tình.
“Đi đâu về thế?”
Đào Nhạc vẫn đứng ngay cửa, tay nắm chặt vạt áo, “Em đi tản
bộ.”
“Đi tản bộ?” đôi mày Tô Dịch Văn chau lại, “Cơm tối đã ăn
chưa?”
“Ăn rồi.”
“Ăn ở đâu?”
“Ở nhà.”
Tô Dịch Văn đột ngột đứng lên, “Nói dối!”
Đào Nhạc bị dọa mém tí bị bệnh tim, cô là phụ nữ đang mang thai nha,
anh có thể đừng khủng bố như vậy không.
Tô Dịch Văn bước hai bước đã tới trước mặt Đào Nhạc, “Em ăn cơm ở
nhà?”
Đào Nhạc không trả lời, cúi thấp đầu, cô chần chừ, nói thật thì không
dám tưởng tượng kết quả, khi nãy cô tùy tiện nói dối, ai ngờ lại là thất
sách.
Tô Dịch Văn chỉ tay vào nhà bếp, “Anh đã kiểm tra cả rồi, cơm nước
còn y nguyên, em đi ăn cơm ở đâu hả!”
Đào Nhạc hết đường, tại sao cô lại quên mất Tô Dịch Văn đã chuẩn bị
cơm cho cô chứ, bây giờ đã bị anh nhìn thấu, cô biết làm sao đây…