Bữa cơm tối hôm đó trở thành sân khấu riêng của Dư Đình Đình.
Dư Đình Đình trở thành ủy viên văn nghệ của lớp cô bé.
“Lớp trưởng lớp con tên Lâm Dương, lớp phó tên Lăng Tường Tây, ủy viên học tập tên Trương Minh, ủy viên sinh hoạt tên là Giai Địch, ủy viên thể dục tên…” Cô bé nói một mạch rồi nuốt hạt đậu trong miệng, sau đó nói tiếp, “Ủy viên văn nghệ là con! Chà, còn mấy tổ trưởng gì đó nữa mà con quên mất tiêu rồi.”
Quả nhiên các cán bộ cơ sở đều không được coi trọng.
Nhưng Dư Châu Châu còn không bằng Dư Đình Đình – Bé chỉ nhớ có mỗi Tiểu Yến Tử mà thôi.
“Cô Trương bảo ngày mai tụi con sẽ học cách cầm bút và cách ngồi viết chữ, những thứ này con đều được học hồi học mẫu giáo rồi.”
“Cô Trưởng bảo chúng con là lớp giỏi nhất khối.”
“Cô Trương bảo các bạn mới vào học không được xuống lầu mua đồ ăn vặt.”
“Cô Trương bảo không được chạy nhảy trong hành lang, vì nếu để học sinh trực tuần bắt được thì lớp con sẽ bị trừ điểm, sẽ bị phê bình.”
“Cô Trương bảo…”
Vì ba đi trực đêm nên Dư Kiều chỉ có thể đến nhà bà nội ăn cơm ké. Anh buông bát đũa xuống, cười ha hả. Dư Đình Đình bị anh cắt ngang, giận đến mức trợn tròn mắt, nhưng cô bé và Dư Linh Linh đều sợ ông anh họ Kiều đáng ghét này, bởi vậy cái miệng nhiều chuyện nhanh nhảu kia chỉ có thể ngậm lại.
“Anh nói này, mấy người giáo viên này…” Dư Kiều vừa cười vừa nói được một nửa thì dừng.
“Dư Kiều! Im miệng đi!” Bác cả vỗ mạnh một cái.
Dư Kiều ôm đầu nhìn đồng hồ treo tường, “Ba, ba chưa đi ạ? Giờ mà ba không đi sẽ bị trễ đấy ạ!”
“Tao đi để mày nói bậy tiếp nữa hả?”
“Không phải ba không đi thì con vẫn nói à? Chẳng qua cứ lần nào con mở miệng nói là ba đều cho rằng con nói bậy thôi.”
“Thẳng khỉ ranh này –“
Dư Châu Châu cúi đầu ôm bát cười trộm. Bà ngoại ho nhẹ một cái, bàn cơm trở nên yên tĩnh như ban đầu, chỉ còn tiếng vang của chén đũa.
“Châu Châu, hôm nay cháu đi học thế nào?… Ngoài việc bị ngã sứt da ra.” Bà ngoại vừa nói xong Dư Kiều đã làm mặt hề với bé.
“Dạ, vui lắm ạ.” Bé gật đầu, sau đó gắp một đũa thịt bò, “…Mọi thứ… đều ổn hết ạ.”
Dư Đình Đình nhướn mày, nửa cười nửa không, “Chị biết mày ngã thế nào mà, mày còn không nói thật với bà nội à? Trưa nay mày nhịn đói phải không? Mày đã quăng cơm hộp lên người lớp trưởng lớp chị mà!”
Dư Châu Châu kinh hãi, bé chỉ nói với bà ngoại là bé chơi hăng quá nên ngã thôi, bé không hề nhắc tới chuyện của Lâm Dương với bà. Đang lúc bé thấp thỏm thì bé nghe thấy tiếng hô của Dư Kiều.
“Anh nhìn mày không sai mà, mày đúng là người nối nghiệp anh. Hôm khai giảng đầu tiên của anh cũng không oanh liệt bằng mày, đánh lớp trưởng lớp một à? Mày muốn đánh kẻ ác để giúp dân lành à? Anh có thể truyền kinh nghiệm cho mày như người đi trước đấy!”
Dư Châu Châu lườm Dư Kiều đang đổ thêm dầu vào nước sôi, bé gắng sức bới cơm mà chẳng nói gì.
Bà ngoại ngừng ăn hỏi, “Chuyện gì đã xảy ra vậy? Con đánh người khác bị thương à?”
Dư Châu Châu còn chưa kịp lắc đầu thì đã nghe thấy giọng nói đầy tức giận của Dư Đình Đình, “Còn sao nữa ạ? Nó đánh cũng chuẩn lắm đấy ạ! Tuy con không thấy nhưng nghe bạn học bảo, nó đánh lớp trưởng lớp con đến mức phải về nhà kiểm tra, không thể tham gia buổi chào cờ! Lớp trưởng lớp con…”
“Cậu ấy chưa vội thì chị gấp làm gì chứ?”
Dư Đình Đình bị Dư Châu Châu hỏi đến nghẹn miệng, cô bé mở miệng há mồm một hồi, không biết nên tiếp tục thế nào, cuối cùng chỉ có thể quay sang nhìn bà.
“Không có chuyện gì thật chứ? Có cần bà đến gặp cô giáo của cháu không?” Bà ngoại vẫn ăn cơm như thường, giọng điệu không hề thay đổi chút nào.
“Không sao đâu ạ.” Dư Châu Châu bình tĩnh vô cùng, bé học theo diễn viên trên TV, nói với bà, “Đều là chuyện cũ thôi ạ.”
…
Tám giờ tối, Dư Châu Châu ngồi đọc sách ngữ văn mới được phát trên giường nhỏ của mình thì nghe thấy tiếng chuông cửa.
Gần đây mẹ bé luôn làm việc về khuya. Mẹ thường nói với bé, buổi tối mẹ phải đi xã giao nên không thể về ăn tối với bé được. Dư Châu Châu không hiểu tại sao người lớn ăn tối lại lâu đến thế, nhưng bé biết mẹ rất khổ, rất vất vả.
“Châu Châu, hôm nay thế nào con? Tay con sao thế? Đầu gối bị thương à? Sao thế? Con bị ngã à?”
Dư Châu Châu quyết định nói thật, “Vâng, con va phải lớp trưởng lớp chị Đình Đình.”
Giọng của bé bình tĩnh như đang nói “Hôm nay không có bài tập về nhà mẹ ạ!”
Không phải chỉ va phải Lâm Dương thôi à? Sao ai nghe thấy chuyện này cũng hoảng vậy? Mẹ bé cũng thế. Dư Châu Châu có đánh Lâm Dương thành kẻ ngốc đâu? Mà cậu ta vốn cũng ngốc sẵn rồi.
Hai mẹ con nói chuyện mấy câu thì mẹ bé mới yên tâm. Mẹ cau mày bảo bé phải ngoan hơn nữa, không được chạy bậy chạy bạ. Dư Châu Châu vui vẻ cầm quyển sách mới đưa cho mẹ, “Mẹ ơi, cô giáo bảo phải bọc bìa sách, mà chỉ được bọc bằng bìa trắng thôi.”
Cô giáo tiểu học luôn đặt ra một đống quy tắc khó hiểu kinh khủng.
Dưới ngọn đèn cam trong căn phòng nhỏ ấm áp của mình, Dư Châu Châu đứng ở cạnh bàn nhìn mẹ đang đặt quyển sách toán của bé lên mặt sau tấm lịch trắng toát, mẹ ước lượng một lát rồi dùng bút máy đánh dấu lại, sau đó rọc giấy, đè thành nếp… Lúc mẹ cúi đầu, có vài lọn tóc rơi xuống để lộ gương mặt dịu dàng của mẹ, môi mẹ mím lại khiến gương mặt càng trở nên xinh đẹp. Dư Châu Châu ngắm mẹ đến ngẩn người.
Mẹ bé đẹp quá.
Giây phút đó làm Dư Châu Châu yêu công việc bọc sách này vô cùng. Đến khi bé vào trung học phổ thông, lúc chẳng ai yêu cầu phải bọc sách bìa trắng nữa, thậm chí các nhà sách cũng bán toàn bọc sách plastic in hình các nhân vật hoạt hình đầy màu sắc, Dư Châu Châu vẫn cẩn thận dùng lịch treo tường bọc sách theo kiểu của mẹ, đồng thời bé còn đặt một chiếc gương ở cạnh rồi kéo tóc rũ xuống, thỉnh thoảng bé nghiêng đầu nhìn gương một cái xem thần thái có giống mẹ không.
Lúc đó, Dư Châu Châu đã học được nhiều cách để nhớ lại, đây chỉ là một trong số đó mà thôi.
***
Cuộc sống tiểu học của Dư Châu Châu được mở màn như thế. Buổi sáng, toàn thể học sinh đều phải xếp hàng theo lớp ở sân trường, sau đó từng nhóm nhỏ đi vào trường học. Thứ hai sẽ có lễ chào cờ, bốn ngày còn lại, cứ đến 7 giờ 20 thì phòng phát thanh của trường sẽ phát chương trình ‘Khăn quàng đỏ’. 8 giờ là bắt đầu vào học, mỗi tiết bốn lăm phút, nghỉ giữa giờ là mười phút. Buối sáng học bốn tiết, buổi chiều bốn tiết, 4 giờ 45 tan học. Trừ các học sinh ở lại trực nhật ra, những người khác phải xếp hàng ở sân trường lần nữa, sau đó sẽ được ủy viên thể dục và chủ nhiệm dẫn đến cổng trường.
Đương nhiên, mọi chuyện không đơn giản như kể vậy.
Cuộc sống của học sinh tiểu học rất đơn điệu, để tránh sự nhàm chán này, các giáo viên đã tìm ra một cách chung. Bọn họ thích đặt quy tắc y như những ma ma trong cung của hàng trăm nghìn năm trước vậy.
Ví dụ như lúc xếp hàng buổi sáng, các lớp trưởng sẽ đi lại quan sát hàng ngũ, không được ngó nghiêng và nói chuyện riêng. Dù bạn gãi ngứa cho lỗ tai đi chăng nữa cũng sẽ bị mắng. Có khi còn bị lớp trưởng kéo ra khỏi hàng đưa xuống cuối hàng – đây là việc mà đám bình dân như Dư Châu Châu rất sợ, bởi những người bị kéo ra sẽ bị đưa đến cô giáo, đảm bảo chết ngay lập tức luôn.
Để tiện việc lên lớp, các lớp xếp theo hình con rắn. Bởi vậy lớp 1/7 của Dư Châu Châu rất gần lớp 1/1 của Lâm Dương và Dư Đình Đình. Ngày nào bé cũng có thể thấy gương mặt đắc ý của Lâm Dương khi đi dạo quan sát hàng ngũ lớp mình – Dư Châu Châu không dám quay đầu nhìn, chỉ có thể liếc nhìn bằng khóe mắt. Nhưng bé không biết rằng Lâm Dương cố ý bày ra bộ dạng đó cho bé xem.
Hai tiết hoạt động ngoại khóa buổi chiều, lớp 1/1 và lớp 1/7 được xếp gần nhau. Bây giờ Dư Châu Châu đã quen được nhiều bạn, cũng đi chung với các bạn mình, chơi ‘Thành hai mặt’ và ‘Thủy lôi thật giả’ trên sân trường, đương nhiên cũng có lúc va phải học sinh lớp trên, sau đó bị bóng da của họ văng trúng ngã xước cả da. Có điều, điều làm Dư Châu Châu hoang mang nhất là việc Lâm Dương và đám bạn của cậu ta chơi trò múa kiếm, mấy tư thế đó đúng là rất đáng sợ. Nhưng cứ lần nào Dư Châu Châu chơi ‘Thủy lôi thật giả’ bị bắt, nhảy dây sai bước hay chơi ‘Thành hai mắt’ mà chạy nhầm hướng… đều nghe thấy tiếng cười nhạo của Lâm Dương.
Có lúc bé gặp Dư Đình Đình nhưng chị không thèm để ý bé, hai người làm như không quen nhau vậy. Nữ sinh đúng là loài động vật kì lạ.
Đương nhiên, trường học như hậu cung rộng lớn, các học sinh ai cũng tranh thủ tình cảm như đó là bản tính trời sinh vậy.
Cô giáo chỉ cần cười với ai thì những bạn nhỏ khác đều ước ao vô cùng. Mỗi lần tan học, cô chủ nhiệm đều tổng kết tình hình lớp trong ngày, các bạn nhỏ bị phê bình đều rất buồn, còn các bạn được khen thì sẽ ‘vọt’ vào lòng phụ huynh khoe khoang khi ra khỏi trường. Điều thú vị là Dư Châu Châu và Lý Hiểu Trí cứ như người vô hình, hai bé chưa từng bị phê bình nhưng cũng chưa được khen lần nào. Cho dù là khi tĩnh tọa, Dư Châu Châu có cố duỗi thẳng lưng đến đâu thì người được khen luôn là Chiêm Yến Phi, Từ Diễm Diễm, Trần Tuyết Oánh.
Với lại, cuộc đời của Dư Châu Châu đã có thêm mục tiêu mới – bảng hoa hồng.
Bây giờ vẫn chưa có đóa nào, cả hồng đỏ lẫn hồng đen đều không có. Bé và Hiểu Trí giống như một đường kẻ tiêu chuẩn, không được nhận cái gì hết.
Cuối cùng, vào thứ tư của tuần học thứ hai sau tuần khai giảng, Dư Châu Châu đi tìm bà ngoại sau bữa cơm tối, “Ngoại ơi, sau này con muốn tự về nhà.”
Bà ngoài vừa truyền dịch xong, bác sĩ dặn bà phải thường xuyên đi bộ, bởi vậy ngày nào bà cũng dẫn Dư Châu Châu và Dư Đình Đình đến trường. Trường tiểu học ở gần nhà bà, đi bộ khoảng mười lăm phút là tới, thậm chí chỉ cần đi qua mấy hẻm nhỏ là đến chứ chẳng cần đi đường lớn nữa. Bà ngoại nghĩ một lát rồi xoa đầu Dư Châu Châu, “Nhưng bà phải đưa Đình Đình đi học, hai chị em đi chung không phải vui hơn à?”
“Nhưng con thích đi một mình cơ.”
Bà ngoại nhướn mày, cười hỏi “Châu Châu, con không thích Đình Đình hả?”
Đúng. Dọc đường đi, Dư Đình Đình luôn miệng nói chuyện như con chim sẻ, từ việc cô Trương cho đến Lâm Dương, từ việc hoa hồng đỏ hoa hồng đen đến việc được khen hay phê bình… Dư Châu Châu không muốn nghe điều đó chút nào.
Bé không biết điều đó có được xem là ghen tị hay không, bởi vì Dư Đình Đình xếp thứ năm trên bảng hoa hồng của lớp 1/1, hơn nữa ngày nào chị ta cũng hỏi bé: “Châu Châu, hôm nay mày có được bông hoa nào không?”
Ai cần chị lo chứ? Dư Châu Châu không thích nói dối nên bé chỉ có thể lắc đầu. Dư Đình Đình hỏi không biết mệt mỏi, hỏi xong còn quay đầu kéo tay bà ngoại giống như để bà biết sự khác nhau của cháu gái nội và cháu gái ngoại không bằng – may mà lần nào bà cũng chỉ cười thôi.
Nhưng bé không muốn nói hai chữ ‘không thích’ với bà, bởi vậy đành nói “Cô Vu của tụi con bảo phải học cách tự lập. Nếu nhà không ở xa thì đừng bắt phụ huynh đến đón”
Dư Châu Châu thầm nghĩ, không lẽ bé thành người nối nghiệp anh Kiều thật à? Bây giờ còn có thể mở miệng nói xạo nè.
Bà ngoại nghĩ một hồi rồi cũng gật đầu đồng ý.
Nhưng hôm đầu tiên bà phải cầm tay Dư Đình Đình đi cách xa Dư Châu Châu, thấy không có gì đáng lo mới yên tâm.
Cuộc sống của Dư Châu Châu tốt hơn nhờ việc đi một mình. Tâm sự bị đè nén ở trường học được giải tỏa hết trong mười lăm phút đi đường. Không biết từ lúc nào, gương mặt Boss phản diện trong đầu bé trở thành Từ Diễm Diễm cao ngạo, Dư Châu Châu thì trở thành một ngôi sao sáng hơn Tiểu Yến Tử, đập tan sự kiêu ngạo của Từ Diễm Diễm.
Tinh thần A Q [1] là bản năng của người Trung Quốc, một đứa nhỏ như Dư Châu Châu đã biết cách sử dụng rồi.
[1] Tinh thần A Q: xuất phát từ tác phẩm A Q của Lỗ Tấn. A Q nổi tiếng bởi phương pháp thắng lợi tinh thần. Ví dụ mỗi lần anh bị đánh thì anh lại nghĩ ‘chúng đang đánh bố chúng’. A Q có rất nhiều suy nghĩ đến mức ‘điên khùng’. A Q hay bắt nạt người kém may mắn hơn mình nhưng lại sợ những kẻ có địa vị, quyền lực hoặc sức mạnh. Anh ta tự thuyết phục bản thân rằng mình phải có tinh thần cao cả so với những kẻ áp bức ngay trong khi anh ta phải chịu sự bạo ngược và áp bức của chúng. [Trích từ boconlonton.wordpres.com]
Đài truyền hình bắt đầu chiếu phim hoạt hình mới, tên là ‘Cuộc phiêu lưu của Robinson’. Dư Châu Châu rất thích bài hát mở đầu, dù tiếng Anh và tiếng Nhật lẫn vào nhau.
“Lonely Walk, Lonely Walk…”
Anh họ Kiều đang học trung học cũng biết một ít tiếng anh, anh bảo, hai từ này nghĩa là ‘bước đi cô độc’.
Không, Dư Châu Châu không cô đơn chút nào.
Nhưng con đường cô đơn nhưng vui vẻ của Dư Châu Châu chỉ kéo dài được một tuần mà thôi.