“Có những thứ trên đời này không thể lấy lòng được.”
P/s: ĐỢt trước máy hỏng tới giờ mới sưả xong ;;-;;
Cái xẻng tàn nhẫn đánh mạnh gáy của người tuyết, nó vỡ vụn rồi ngã xuống nền tuyết trắng xóa, tất cả mọi người cười lớn, Hứa Địch xoa xoa mũi mình vô cùng vui vẻ, sau đó cúi người chào hỏi bốn phía như một quý ông làm mọi người cười lớn hơn.
Dư Châu Châu có thể cảm nhận được sự run rẩy của Chiêm Yến Phi qua đôi găng tay của mình, giống như người bị đập vỡ kia không phải người tuyết mà là cô bạn.
Lúc mọi người rời đi, Đan Khiết Khiết nhìn Dư Châu Châu im lăng. Dư Châu Châu đẩy cô tới, cười bảo, “Cậu đi chơi với bọn họ đi.”
Sau đó Đan Khiết Khiết cẩn thận chạy đi khỏi đó, Dư Châu Châu kéo Chiêm Yến Phi lên xà đơn, nhưng cô nàng không thể bò lên đó.
“Cậu ngồi lên kiểu gì thế?” Chiêm Yến Phi không muốn leo lên nữa, đành ngẩng đầu nhìn Dư Châu Châu đang đung đưa hai chân trên xà đơn.
“Leo khó vậy à?” Cô trợn hai mắt.
Chiêm Yến Phi cúi đầu, “Có thể do tớ béo quá!”
Dư Châu Châu sửng sốt một chút, cảm thấy có chút buồn lòng. Cô biết rất nhiều người đều cười nhạo Chiêm Yến Phi, trên mặt của cậu ấy bắt đầu nổi mụn, thân hình béo ra nhiều, đài truyền hình không cần cậu ấy nữa…
“Tớ cũng mặc nhiều mà!” Cô vỗ vỗ cái áo khoác dày và cái bụng tròn vo của mình, “Là do cậu không biết cách bò lên thôi, để tớ giúp cậu!”
“Không cần đâu.” Chiêm Yến Phi lắc đầu, tò mò nhìn Dư Châu Châu một lát, “Sao cậu giống như Tiểu Long Nữ vậy? Có thể bò lên được xà đơn.”
“Tiểu Long Nữ là ai? Cô ấy cũng thích ngồi trên xà đơn à?” Dư Châu Châu nhảy từ trên xống.
“Tiểu Long Nữ ngủ trên sợi dây. Khi còn bé, lúc tớ đang quay chương trình lần cuối tớ có khóc, có một chị gái đi qua kể chuyện Tiểu Long Nữ với tớ, bảo cô ấy là cô gái xinh đẹp nhất trần đời. À, trên tivi cũng chiếu phim này á, cậu chưa coi à? Tên là ‘Thần Điêu Đại Hiệp’. À, đúng rồi, Tiểu Long Nữ còn quen biết Quách Tĩnh và Hoàng Dung, nhưng cô ấy nhỏ tuổi hơn hai người kia nhiều, hơn nữa cô ấy còn thích con trai của Dương Khang.”
“Con trai của Dương Khang? Nhưng Dương Khang là người xấu mà?” Dư Châu Châu kinh ngạc.
Tuy hồi bé cô thích diễn viên đóng tiểu vương gia Hoàn Nhan Khang ở trong Anh Hùng Xạ Điêu.
Chiêm Yến Phi nhún vai, “Con trai của người xấu đâu phải sẽ là người xấu chứ?”
Dư Châu Châu ngẩn người, cô đột nhiên nghĩ tới bản thân mình, nghĩ tới người khác mắng mẹ cô là hồ ly tinh, sau đó bảo cô sau này cũng sẽ thành hồ ly tinh. Khi còn bé, cô rất tức giận, không chịu được, nhưng thật ra có rất nhiều lúc cô cũng nghĩ giống bọn họ, sau đó rồi ép buộc mình suy luận theo con đường đó.
“Thế con trai của hắn là người tốt à?” Cô hỏi dò.
“Con trai của Dương Khang là đại hiệp. Vô cùng đẹp trai, võ công lại cao cường, làm việc tốt lại còn nuôi một con chim ưng già nữa.” Chiêm Yến Phi kể.
Dư Châu Châu không biết việc nuôi chim ưng có gì hay, nhưng mà đại hiệp nuôi ưng thì nhất định có đạo lý của hắn, cho dù tay trái tay phải của đại hiệp có ôm một con gà bự thì đều sẽ phóng khoáng tuyệt trần hết.
Nhưng nếu nữ hiệp làm vậy thì sẽ mất mặt làm.
Thế giới này vốn không phải là xã hội công bằng giữa nam và nữ.
Dư Châu Châu và Chiêm Yến Phi im lặng, tuyết lại rơi, Dư Châu Châu đưa tay ra để hứng tuyết thì nghe Chiêm Yến Phi nhỏ giọng nói, “Cảm ơn cậu.”
Nữ hiệp Dư Châu Châu gặp chuyện xấu sẽ giải quyết đỏ mặt.
“Không… không có gì.” Cô lắc đầu một cái, “Là bọn họ quá đáng mà.”
Chiêm Yến Phi nở nụ cười.
“Thật ra dấu chân kia đúng là do tớ giẫm á.”
….
Dư Châu Châu hóa đá mấy giây, sau đó mới quay đầu mỉm cười với Tiểu Yến Tử.
“Cậu….muốn…hại chết tớ… đúng không?”
“Tớ cũng không biết tại sao, có điều đúng là tớ muốn giẫm thật.” Chiêm Yến Phi cúi đầu, nhưng khóe miệng đang cười. Dư Châu Châu cảm thấy Chiêm Yến Phi như vậy rất đáng sợ.
“Hồi sáng khi đi học, mẹ tớ mắng tớ một trận. Gần đây bà mắng tớ nhiều lắm, còn bảo đám người đài truyền hình đều là đám người vong ân phụ nghĩa. Hôm nay tớ gội đầu nên không nghe thấy mẹ bảo để lại nước nóng nên tắm xong thì đổ đi, sau đó mẹ tức giận, tát tớ một cái.”
Dư Châu Châu kinh ngạc, Chiêm Yến Phi thì lại vỗ mặt cô an ủi “Không sao, tớ trốn rất xa, không có đau, cậu xem đi, không có dấu tay, nếu không hôm nay tớ đã ở nhà rồi.”
“Hơn nữa…” Cô bạn kể tiếp, “Có người nói tới bài phỏng vấn hai năm trước của tớ, tớ bảo tớ thi không tốt nhưng những thứ kia đều do đám phóng viên viết, mấy người kia toàn đóng vai cô chú hiền lành phỏng vấn đám minh tinh nhỏ tí như tớ, sau đó dùng lời nói của tụi tớ mà biên diễn ra nhiều thứ. Tớ không nói với bọn họ là tớ không đi học cả kỳ mà vẫn được điểm cao. Lúc đó mọi người bảo bội phục tớ, nhưng bây giờ đám Từ Diễm Diễm lại bảo tớ khoác lác, nói điểm thi hồi đó của tớ thấp vậy mà dám nói mình giỏi…”
Dư Châu Châu không biết nên nói gì trong tình huống này, cô nhớ hồi bé Bôn Bôn từng bảo ba cậu đánh cậu rất mạnh, cô luôn kể chuyện thảm hại của mình để an ủi hắn, để hắn thấy không còn cô đơn nữa, cũng không phải là người xui xẻo nhất.
Nhưng cô nên nói gì với Chiêm Yến Phi đây? Chiêm Yến Phi không phải là Bôn Bôn, cho dù là cậu ấy thì bây giờ Dư Châu Châu không dám chắc mình có thể nói với người bản thân không có ba như trước nữa rồi.
Không phải là không tin Chiêm Yến Phi
Chẳng qua, Bôn Bôn và thời thơ ấu không suy nghĩ kia đã là quá khứ rồi.
“Mẹ của tớ cũng từng đánh tớ.” Dư Châu Châu bắt đầu nói bậy, “Cũng đau lắm. Lúc tớ không chịu luyện đàn, mẹ đánh tớ. Hơn nữa, khi tớ thi thử điểm thấp, có thể không vào được trường tốt, rồi lại không thể thi tiếp nữa, rồi có khi sẽ đi học trường kém, sau đó sẽ trở nên ngu ngốc, không theo kịp tiến độ của mọi người, sau đó sẽ không lên được cấp ba… Cậu hiểu chưa?”
Nói xong cô cũng bị dọa đến sợ mất mật. Lúc đầu chỉ là nói dối thôi, nhưng sau đó lại thành nói thật rồi.
Cái hồi an ủi Bôn Bôn ấy, cô chỉ cần vắt óc tìm một câu chuyện đau lòng để kể, cho nên hai chuyện ‘Tớ không có ba’, ‘Mẹ tớ bị người ta ghét’ là hai chuyện được kể nhiều nhất. Nhưng thời gian trôi qua, Dư Châu Châu không ngờ mình đã có nhiều câu chuyện để an ủi người khác rồi…
Quá nhiều…
Chỉ cần chọn đại một cái là có thể nói rất lâu.
Nhưng lúc nói hai cái này, cô vẫn cảm thấy rất đau đớn, trước kia cô không hiểu, nhưng khi đã hiểu được hai điều này, cô luôn cảm thấy rất sợ hãi, bởi vậy luôn chôn giấu nó thật sâu, rồi không bao giờ dám đào nó lên cả.
Không ngờ Chiêm Yến Phi cười híp mắt với cô, “Tớ cũng thế mà.”
“Hả?”
“Khi bé tớ được mời vào trường này nè, hộ khẩu nhà tớ không ở đây cho nên lúc lên cấp hai, tớ phải học ở Thành Tây. Hơn nữa…” Chiêm Yến Phi cười nhạt, “Có lẽ lúc đó không trường phụ thuộc đại học nào tới mời tớ nữa đâu.”
Dư Châu Châu nắm chặt cây xà, rất chặt nhưng lại không biết sao lại đáp, “Đồng bệnh tương liên.[1]”
[1] Đồng bệnh tương liên: Người có cùng cảnh ngộ thì hiểu nhau.
“Tớ nhớ các cô chú trong đài truyền hình trước kia đều khen tớ xinh đẹp, còn bảo tớ sau này có thể thành minh tinh cơ.”
Dư Châu Châu cởi găng tay ra, dùng ngón tay chọt lúm đồng tiền trên má của cô bạn.
“Cậu đừng cười nữa.” Dư Châu Châu thở dài.
Dù tuyết có lớn cũng không làm không khí trở nên ưu thương.
Chuông vào học vang lên, Dư Châu Châu và Chiêm Yến Phi đứng dựa vào xà đơn ngơ ngác, Lâm Dương chạy qua hai người bọn họ, đang tính mặc kệ không quan tâm, nhưng cuối cùng cũng phải quay lại.
“Vào học thôi, các bạn học của các cậu đã về lớp rồi.”
Dư Châu Châu nhìn Lâm Dương, “Cậu về lớp học đi.”
“Vậy sao các cậu không đi?”
Dư Châu Châu ngẩng đầu nhìn trời, sau đó lại nhìn Chiêm Yến Phi, đột nhiên nở một nụ cười xấu xa.
“Này, chúng ta trốn học đi.”
Chiêm Yến Phi hoảng hốt, “Sao lại làm thế?”
“Sao không làm?” Dư Châu Châu trèo lên xà đơn, sau đó nhìn từ trên xuống, “Nếu cô hỏi thì cứ bảo là giáo viên phụ trách đội gọi. Nếu như giáo viên phụ trách bảo không có thì cứ bảo có người gọi. Nếu như cô ấy hỏi gặng là ai thì chúng ta bảo là không biết đó là ai, có thể là ai đó muốn đùa giỡn hai chúng ta. Nói chung — Đó không phải là lỗi của chúng ta!”
Lâm Dương há mồm than, “Dư Châu Châu, cậu biết nói dối thật.”
Trong lòng Dư Châu Châu xuất hiện một cảm giác ngông cuồng trắng trợn vô cùng.
Nếu đã vậy thì cần gì phải giả vờ ngoan hiền chứ?
Dù sao thế giới này vốn không phải là thứ tốt đẹp gì.