“Có trên thì có dưới…. Cẩn thận nhớ lại chúng ta từng ngốc như thế nào vào đại hội thể dục thể thao mùa xuân trước kia”
Chiều nào Thẩm Dương cũng ngồi tại chỗ học từ vựng, năng lực tiếng anh của cô ấy đã vượt quá trình độ của học sinh năm nhất của sơ trung. Cô ấy thường hay học những từ vựng tiếng anh và ngữ văn trong thời gian rảnh rỗi, ví dụ như mười phút giải lao, ví dụ như lúc đi toilet (mặc dù các bạn học đều cười bảo đây là cách dẫn đến bệnh táo bón), bởi vì hệ thống tri thức của hai môn này cũng khá vụn vặt, mỗi từ đơn đều là những thứ độc lập, thường sẽ sử dụng kha khá nhiều từ đơn đó trong các bài thơ. Mà thời gian khác của ‘cả khối’ như lớp tự học lại thích hợp để học toán, bởi vì có nhiều thời gian để suy nghĩ một đề bài.
Đương nhiên, Dư Châu Châu nghe những thứ lặt vặt này từ những cuộc nói chuyện của các bạn học khác. Tin tức chủ yếu là bạn cùng lớp của Thẩm Dương là Bôn Bôn, à không, Mộ Dung Trầm Dương của ban hai.
Dư Châu Châu thật sự không thể chấp nhận được tên của Bôn Bôn. Khi đọc bốn chữ này, cô luôn bật cười.
Chỉ khi ở trước mặt Bôn Bôn, cô mới có thể bộc lộ sự chú ý và tò mò của mình đối với Thẩm Dương.
Những điều các bạn học khác nói về Thẩm Dương đều sai hết. Bọn họ chỉ dùng tâm trạng phức tạp để phán xét hành vi của Thẩm Dương, ví dụ như giờ giải lao không ra chơi, ví dụ như luôn lạnh mặt cả ngày, ví dụ như xem thường mọi người, ví dụ như đọc sách như thấy mẹ ruột, ví dụ như luôn học từ vựng tiếng anh mỗi ngày….
“Biết Thẩm Dương ban hai chứ? Cô bạn ấy rất giỏi, nghe bảo làm hết sách bài tập rồi.”
“Ừ, hèn gì giỏi vậy, lúc nào cũng đứng đầu khối. Làm bài chăm thế mà! Tớ thì lười lắm ấy, mẹ tớ luôn nói tớ thế, nhưng mà cậu nói xem, có cần phải giống cô bạn Thẩm Dương kia không? Ây da, người như vậy, sống rất nhàm chán á…”
“Mỗi người đều có chí riêng mà, hà hà.”
Đây là tình trạng mà Dư Châu Châu rất sợ – Cô luôn cố gắng hòa nhập với các bạn học, luôn cười với các bạn, hi vọng mọi người có ấn tượng tốt với cô, rất ít khi nói về phương diện học tập hay thành tích của bản thân. Nhưng mặt khác, cô lại vô cùng đồng tình với Thẩm Dương.
Không phải đồng tình như những người kia – Cứ như việc cố gắng học tập là một việc rất vô vị.
Dư Châu Châu chỉ cảm thấy, cuộc sống khác biệt với các cô bạn học chanh chua như Thẩm Dương nhất định rất cô đơn.
“Nhưng mà cũng không quan tâm lắm. Thẩm Dương là Thẩm Dương, mà mình là mình. Nếu như cô ấy không quan tâm thì mình càng thưởng thức cô ấy hơn.”
Dư Châu Châu mang theo tâm trạng tò mò và khâm phục khi nghe chuyện của Thẩm Dương từ những lời truyền miệng kia, sau đó bắt đầu tìm nguyên nhân mà đối phương làm như thế.
Có thể kinh nghiệm học tập của cô khác với Thẩm Dương như trời với đất, nhưng Dư Châu Châu không thể nào làm y chang vậy, chỉ có thể cố gắng học tập.
“Trần An, không phải em ham muốn gì vị trí đứng đầu kia. Em chỉ cảm thấy sự chăm chỉ của cô ấy làm em thấy xấu hổ. Em đã từng thỏa mãn mọi thứ của mình, cho rằng thế đã rất tốt rồi.”
Dư Châu Châu không ý thức được, giữa đầu gà và đuôi phượng, cô đã có đáp án cho riêng mình –
Khi ủy viên văn nghệ và ủy viên thể dục cùng nhau mang cái hộp giấy màu nâu đến lớp, tất cả các bạn học đều vô cùng hưng phấn.
Sau một thời gian cãi cọ và lạc đề, mọi người quyết định tổ chức đại hội thể dục thể thao mùa xuân vào cuối tháng tư, bọn họ bắt buộc phải mặc áo sơ mi trắng và quần xanh cùng với giày bata trắng, mang mũ bóng chày đen và găng tay màu trắng – Dư Châu Châu cảm thấy loại trang phục này hơi bị khó hiểu, có chút giống đội ngũ đưa tang, chẳng qua Trương Mẫn lại thấy rất chỉnh tề, vô cùng có tinh thần.
Đề tài thảo luận quan trọng hơn là đạo cụ của đội cổ vũ. Lúc học tiểu học, mọi người đã chịu đựng cái màn buộc hoa nhiều màu trên tay rồi cầm gậy đủ màu sắc múa qua múa lại rồi, cho nên lần này mọi người quyết định chọn vài thứ thú vị để thể hiện sự thông minh và tố chất của học sinh trung học.
Mấy hôm nay ủy viên văn nghệ luôn ngây ngốc đi hỏi mọi người muốn làm đồ cổ vũ thế nào, vừa nhắc cả lớp đừng để lộ bí mật của lớp mình, phòng lớp khác học theo, một bên oán hận các lớp khác giấu diếm.
“Ai cần ăn theo mấy lớp đó chứ! Đợi đến lúc đó đừng ghen tị vì lớp mình đẹp hơn là được rồi.” Các bạn học khác cũng phụ họa.
Chúng ta luôn có hai tiêu chuẩn kép, mặc dù là một chuyện nhỏ như hạt vừng nhưng đều có thể tìm ra được hai mặt trái nhau.
Nhưng Dư Châu Châu lại biết rõ các lớp đang làm gì – đương nhiên này là do Bôn Bôn kể.
Ban một mua một đống giấy các-tông màu trắng hình chữ nhật, sau đó dán giấy màu vàng và màu đỏ ở hai bên, các bạn học thường bí mật dán đồ lên giấy các-tông vào mỗi tiết tự học – như vậy ở góc độ từ đài chủ tịch, sẽ xuất hiện hiệu quả chỉnh tề và nổi bật. Đương nhiên, sau đó cũng có thể tạo ra một số hình ảnh thông qua việc phối hợp cả nhóm, ví dụ như… một hình tròn màu đỏ ở giữa nền vàng chẳng hạn.
Ban hai thì dùng miếng gỗ to, bên trên là hình ngón tay cái dựng thẳng.
Ban ba là làm vòng hoa. Dư Châu Châu cho rằng chỉ có lớp mình mới có tư cách làm thế – đội ngũ tang lễ giơ cao vòng hoa, tình bạn là số một, thi đấu là số hai, yêu thương mạng sống, tức giận sẽ làm hại đến thân thể.
Mà lớp Dư Châu Châu lại mua hai thùng sữa hạnh nhân Lulu. Mọi người mỗi người một bình, uống sạch trong vòng hai phút, để lại không ít bình dự phòng. Đổ những hạt đậu vào trong các bình, bọc ngoài lại bằng những giấy màu sặc sỡ, sau đó chừa hai đoạn dây dài, cắt thành từng cái bông. Như vậy hai tay có thể cầm được hai bình, sau đó lung lay nhè nhẹ, tiếng ào ào sẽ vang lên, màu sắc sặc sỡ kia dưới ánh mặt trời sẽ trở nên chói mắt – đúng là dụng cụ cổ vũ rất xinh đẹp.
“Không được nói cho ai hết đó, tớ nói lại, các bạn học làm xong thì để lại vào hộp giấy đằng trước, chúng tớ sẽ phát lại cho mọi người vào sáng đại hội thể dục thể thao, quan trọng là bảo mật, nghe rõ không, bảo mật!”
Ủy viên văn nghệ hô to vô cùng, đám Từ Chí Cường cũng vui vẻ làm thủ công, nhưng sau đó hứng thú của bọn họ từ làm thủ công chuyển sang vẩy hộp làm mất trật tự trong lớp.
“Trần An, em nghe bảo, đại hội thể dục thể thao của học sinh cấp ba sẽ không làm mấy trò này phải không?”
Hộp bút của học sinh cấp ba chỉ có mấy cây bút rất đơn giản, lúc đi đội ngũ cũng không cần phải mặc đồ giống nhau, các học sinh cấp ba có rất nhiều đề thi phải làm, các học sinh cấp ba có Dương Vũ Lăng và Giản Ninh, các học sinh cấp ba năm mười bảy tuổi, sẽ không khóc.
Dư Châu Châu ngáp một cái, thật ra cô không phải không hứng thú mấy thứ này. Cô cực kì nhiệt tình lúc được uống Lulu vị hạnh nhân, nhưng cô lại không có chút hứng thú với đống đồ thủ công, cuối cùng chỉ có thể nhìn thành phẩm xấu xí của mình mà thầm than, đúng là trẻ con, quá trẻ con.
Quay đầu nhìn mọi người trong lớp bắt đầu bọc bình sữa bằng giấy màu rực rỡ, cô đột nhiên thấy khóe miệng của Tân Mỹ Hương nhếch lên một chút.
Hình như đây là lần đầu cô thấy bạn ấy vui như vậy, mặc dù không xán lạn cho lắm nhưng nụ cười kia lại mang theo chút an nhàn, giống như nhớ cái gì đó, sau đó chìm trong thế giới của bản thân.
Dư Châu Châu không biết mình bị gì nữa, đứng dậy đi tới bên cạnh Tân Mỹ Hương.
Bạn cùng bàn của Tân Mỹ Hương là một cô bạn rất nghịch ngợm, ngồi chơi ném đậu với đám Từ Chí Cường cách đó không xa, Dư Châu Châu ngồi vào chỗ bên cạnh Tân Mỹ Hương, sau đó cầm lấy thành phẩm màu vàng óng trên bàn của cô nhìn một hồi.
“Đẹp quá!” Dư Châu Châu kinh ngạc nói.
Đây không phải là lời khách sáo, tay nghề của Tân Mỹ Hương rất tốt, mặc dù nhìn qua cái đám đồ này chẳng khác gì nhau, nhưng tác phẩm của Tân Mỹ Hương thật sự rất đẹp, từ mặt giao đường nối cho đến đồ rộng hẹp của bông đều rất tinh chuẩn.
Tân Mỹ Hương bị sự xuất hiện của Dư Châu Châu làm giật mình, vội vàng đứng dậy. Một hồi sau mới lắc đầu, nụ cười trên môi cũng biến mất, im lặng.
“Thật sự rất đẹp, không tin thì nhìn của tớ nè.”
Tân Mỹ Hương cầm tác phẩm của Dư Châu Châu ngắm nhìn một hồi.
Tác phẩm này rất giống con gà trống trọc đuôi.
“….Xấu quá!” Tân Mỹ Hương rất ít nói chuyện, nhưng mỗi lần nói đều rất thẳng thắn.
Dư Châu Châu sờ mũi, nở nụ cười ngượng ngùng.
“Cậu cầm của tớ đi.” Tân Mỹ Hương đột nhiên nói một câu như vậy.
“Là sao?”
“Lát nữa bọn họ sẽ cầm lại cái leng keng này.” Lúc này Dư Châu Châu mới hiểu ‘cái leng keng’ là tên mà Tân Mỹ Hương đặt cho vật này, “Lúc đại hội thể dục thể thao sẽ phát lại cho mọi người, cho nên cậu không chắc sẽ nhận được cái này…” Tân Mỹ Hương dừng lại một chút, Dư Châu Châu có thể đọc ra được hàm nghĩa của nửa câu không nói ra kia, đó là, ai nhận được thì người đó xui vờ lờ.
“Nhưng cậu có thể giữ lại cái tớ làm. Lén lút nhét vào cặp, đợi đến lúc đại hội thể dục thể thao thì cầm ra dùng.”
Thật ra Dư Châu Châu cũng không quá quan tâm mình sẽ cầm đồ đẹp hay xấu, nhưng đây là ý tốt của Tân Mỹ Hương, cô chỉ có thể làm vẻ mặt hài lòng, nói được, vậy tớ cầm đi nha, cậu đừng nói cho ai biết đó.
Đi hai bước, sau đó quay đầu nhìn vào ánh mắt của Tân Mỹ Hương.
Tân Mỹ Hương đang cười, nụ cười này không nhẹ nhàng như lúc nãy nữa.
Dư Châu Châu cầm chặt ‘cái leng keng’ trong tay, gật gù với cô ấy.