Xin Chào, Ngày Xưa Ấy

Quyển 6 - Chương 98: Lời nói dối thật lòng



Edit: Pi sà Nguyệt

Beta: Pi sà Nguyệt + Too Meo

“Bin Laden không hề nghe thấy lời cầu nguyện của Lâm Dương rồi”

Đầu của Dư Châu Châu trống rỗng.

Lúc cậu ôm cô chặt vào ngực, đèn đường cũng sáng như đã hẹn giờ vậy, ánh đèn màu cam giống như tạo ra một sân khấu nhỏ, hai người đứng giữa sân khấu, chìm trong màn diễn của mình.

“Lâm Dương….” Cuối cùng cô cũng nhỏ giọng gọi tên của cậu.

“Đừng động đậy,” Giọng nói của Lâm Dương dịu dàng, mang theo chút cầu xin, “Châu Châu, đừng động đậy, để tớ ôm một lát, một lát thôi, được không?”

Bởi vì mùa đông nên hai người mặc đồ rất dày, mặt Dư Châu Châu áp sát lên ngực Lâm Dương, khóa áo lông của cậu rất lạnh, cô cảm thấy không thoải mái nhưng không nhúc nhích, không né tránh. Thật kì lạ, lát sau, các bộ phận mà hai người dán vào áo khoác của nhau trở nên ấm áp hơn.

Cái ôm là một sức mạnh thần kì, nó có thể khiến bạn thấy đầy đủ và an toàn, Dư Châu Châu đột nhiên cảm thấy cái hang động lớn trong lòng mình được lấp đầy – dù chỉ trong mấy phút ngắn ngủi.

Cô như chìm trong giấc mơ vậy, ấm áp, chân thật, không muốn tỉnh dậy chút nào.

Cô thử đưa tay lên, ôm lấy hông của cậu.

Lâm Dương hơi run một chút, sau đó càng ôm cô chặt hơn, ôm chặt cô vào lồng ngực của cậu.

Bọn họ đáng ra phải ôm chặt nhau như vậy sớm hơn.

Không biết qua bao lâu, Dư Châu Châu mới ngại ngùng bảo, “Lâm Dương, chân tớ mỏi quá.”

Cậu vẫn anh dũng nhưng ngốc nghếch luồn tay phải vào trong găng tay trái của cô, sau đó cầm chặt tay cô.

Cậu cảm thấy nên thổ lộ với cô, nhưng lại không muốn mở miệng phá vỡ bầu không khí im lặng nhưng ngọt ngào này, cậu cúi đầu, bước từng bước một, mắt nhìn thẳng nhưng ánh mắt lại hay liếc nhìn về gương mặt bé nhỏ của người bên cạnh, trong lòng cậu vui muốn chết.

Hạnh phúc đến quá nhanh làm Lâm Dương sợ hãi, sợ đây chỉ là một giấc mơ mà thôi.

Dư Châu Châu lại mở miệng nói.

“Lâm Dương, ngực của cậu làm tớ nhớ tới mẹ.”

Lâm Dương dở khóc dở cười, vui buồn xen lẫn.

Dư Châu Châu lại không chú ý tôn nghiêm đàn ông của Lâm Dương bị câu nói của cô đâm nát. Cô chăm chú nói cho cậu biết, “Rất, rất giống mẹ tớ…. Rất ấm áp.”

Bàn tay của cô nắm chặt bàn tay lớn kia.

Sự vui sướng như muốn nổ tung trong lồng ngực đã yên lại. Dư Châu Châu không hiểu được dòng suy nghĩ của mình, cô thật sự không biết mình đang nghĩ cái gì nữa. Lúc nãy não cô trống rỗng, cô lưu luyến chút kiên định và ấm áp kia theo bản năng, cô không muốn buông ra dù hậu quả sắp tới có lớn đến thế nào đi chăng nữa.

Chút ấm áp đó đến quá đột ngột, Dư Châu Châu không cần tỉnh giấc cũng biết, đó chỉ là một giấc mơ.

Điện thoại trong túi áo rung lên, cô cầm ra, là số của Lăng Tường Xuyến. Cô gần như đã quên việc mình có trao đổi số điện thoại với Lăng Tường Xuyến.

“Alo?”

“Alo, Dư Châu Châu phải không? Lâm Dương có đi với cậu không?”

Dư Châu Châu có chút hoang mang, cô im lặng một lát rồi nói, “Có.”

“Ba mẹ cậu ấy không tìm được cậu ấy, gọi điện thoại thì tắt máy, tớ đoán là hết pin rồi. Tớ đoán hai người đi chung nên gọi cho cậu, cậu có chuyển máy cho cậu ấy không?”

“Được.”

Dư Châu Châu đưa điện thoại cho Lâm Dương, sau đó một tay tháo bịt tai xuống, tay khác muốn thoát khỏi tay của cậu, nhưng đối phương lại cầm quá chặt.

Lâm Dương tắt điện thoại, nhìn cô kinh ngạc, “Sao cậu tháo xuống thế? Không lạnh à?”

Dư Châu Châu không trả lời, “Ba mẹ cậu đang tìm cậu à?”

“Ừm, Lăng Tường Xuyến nói ba mẹ tớ không tìm được tớ, cậu ấy nói với họ là thấy hai chúng ta đi về phía Nam, đi về chỗ khu tỉnh ấy, cho nên họ đã lái xe tới đó đợi tớ. Chúng ta đi về hướng đó đi, sau đó tớ bảo ba đưa cậu về nhà.”

Dư Châu Châu giống như đã đoán được, cô tháo bịt tai nhét lại vào tay Lâm Dương, sau đó mạnh mẽ giật tay ra khỏi tay cậu, cởi găng tay trả lại cho cậu.

“Dù sao chúng ta cũng đi không xa, tớ đến trạm xe buýt rồi lên xe về cũng được, nếu như thấy taxi thì bắt xe về, cậu đi tìm ba mẹ cậu đi.” Cô nói.

Vai Lâm Dương buông thõng xuống.

Dư Châu Châu khôi phục lại gương mặt bình thản của mình, cô lấy tay nhét vào trong túi quần, gật đầu như lời tạm biệt, sau đó xoay người rời đi.

“Châu Châu, cậu đừng đi.”

Khói trắng mà Lâm Dương thở ra tạo ra khoảng cách giữa hai người.

“Tớ biết, nếu chúng ta quen nhau sẽ có rất nhiều lực cản. Tớ không thể nói trước được, cho nên… Có thể không phải bây giờ, nhưng tớ sẽ cố gắng, sẽ có ngày tớ mạnh mẽ tới mức mặc kệ những lực cản đó, tớ sẽ…” Giọng nói của Lâm Dương trở nên gấp gáp.

“Lâm Dương!” Dư Châu Châu chặn ngang lời của cậu, “Trước giờ tớ chưa từng nghĩ sẽ quen cậu.”

“Lúc nãy tớ chỉ… hồ đồ một lúc mà thôi.”

“Sau này cậu đừng tìm tớ nữa, đừng bao giờ tìm tớ nữa. Cậu hãy sống cuộc sống của cậu, tớ cũng sống cuộc sống của tớ.”

Cô nói xong thì vội bước đi, không dám quay đầu lại, nhưng người sau lưng lại đuổi theo cô.

“Cậu không hiểu lời tớ nói à?” Gương mặt Dư Châu Châu trở nên lạnh hơn.

Lâm Dương không hoang mang chút nào, trái lại còn bật cười.

“Đã nhiều năm vậy rồi, nhiều chuyện xảy ra như thế, nếu tớ vẫn tin lời của cậu,” Cậu lắc đầu, “Thì tớ đúng là thằng ngu.”

“Lâm Dương….”

“Cậu không muốn ngồi xe nhà tớ cũng được. Tớ muốn đi tới trạm xe buýt với cậu, cậu lên xe thì tớ về.”

“Ba mẹ cậu đang đợi cậu ở ngã tư, chúng ta làm thế sẽ phải đợi nửa tiếng.”

“Bọn họ ngồi trong xe ấm mà, không sao.”

Cậu đeo bịt tai cho Dư Châu Châu, sau đó cầm tay cô lần nữa – động tác cầm tay lần này thông thạo và tự tin hơn nhiều, sự bá đạo kia làm Dư Châu Châu không thể né tránh được.

Nhưng mà, Lâm Dương, Dư Châu Châu nói thầm trong lòng, tớ có người thích rồi.

Từ bé đến lớn đều như thế. Dư Châu Châu rất muốn biết, tại sao lần nào cô cũng biết sự thật vậy? Cô lựa chọn nói cho cậu biết, hoặc không nói cho cậu nghe, nhưng dù là cách nào cũng sẽ gây tổn thương cho cậu.

Cô mím môi, nhìn cậu bạn bên cạnh đã trưởng thành thành một người đàn ông, nụ cười của cậu nhàn nhạt, cả người chìm trong ánh đèn màu cam, giống như đang bước tới con đường mà cậu nghĩ là con đường hạnh phúc.

Cô không nói được. Cô tự cho là mình không biết cái gì hết.

Hơi ấm không ngừng phả vào tay cô, khiến cô muốn rơi lệ —-

Kì nghỉ đông của Lâm Dương rất phong phú.

Cậu rất muốn gặp Dư Châu Châu, nhưng lại không dám gặp cô với kiểu ‘yêu sớm’, cho nên bắt đầu kì nghỉ đông này, cậu luôn dậy sớm để chạy bộ buổi sáng – cậu không thấy lạnh, bởi vì tim cậu đang bốc lửa. Cậu chạy từ nhà tới dưới nhà bà ngoại Dư Châu Châu, đứng im dưới lầu một hồi, dùng vật nào đó bên đường được cậu nhặt vẽ theo chữ ‘Chính’ trên cửa gỗ màu đen, sau đó chạy về.

Hoặc gọi điện thoại, dù thế nào cũng cố gắng ép mình không nói tới chủ đề khác, chỉ nói về chủ đề học hành.

Cho dù giả vờ giả vịt, cậu cũng thấy vui vẻ.

Bắt đầu học kì mới, đám người Đường Vũ Ninh phát hiện Lâm Dương có gì đó sai sai. Cậu chủ động yêu cầu tham gia hội ăn trưa cố định, lúc bọn họ tưởng cậu theo đuổi thất bại thì cậu lại luôn cười khúc khích với vẻ mặt hạnh phúc một mình.

“Không phải… điên rồi chứ?” Đường Vũ Ninh đau lòng, tự nhắc nhở mình không được đụng vào cái thứ tình yêu tình báo kia.

Đối với Lâm Dương mà nói, tình yêu là thứ gì đó rất kì diệu. Cậu hiểu được lòng mình, cũng nắm chắc được cảm giác của Dư Châu Châu – mặc dù đối phương chưa từng nói thích cậu, nhưng ít nhất không hất tay của cậu ra, ngoan ngoãn đi với cậu một đoạn đường rất xa – đương nhiên có thể do cô không quan tâm điều này, nhưng Lâm Dương quyết định bỏ lơ ý nghĩ đó.

Nói tóm lại, quyết tâm của cậu trở nên mạnh mẽ hơn, ngay cả bài thi ngữ văn cũng viết rất ngọt ngào, mặc dù không đến mức làm văn như thần nhưng lại trôi chảy hơn trước nhiều.

Thậm chí mấy nhân vật anh hùng lịch sử qua ngòi bút của cậu cũng trở nên ngọt ngào sến súa hơn.

Kì thi học kì hai lớp 11 bắt đầu đến gần, Lâm Dương thi đứng hạng một, mà Sở Thiên Khoát thì rớt xuống hạng sáu.

Đây đúng là một chuyện lớn, sức mạnh của nó làm Lăng Tường Xuyến không nhận được tin nhắn của Sở Thiên Khoát trong hai ngày liền.

Lăng Tường Xuyến không biết mối quan hệ của cô và Sở Thiên Khoát là gì. Hắn sẽ nhắn mấy tin kiểu ‘Ngủ ngon’ ‘Ngủ sớm đi, ngoan’ cho cô, nhưng ban ngày lại im lặng vô cùng, dù cô có nhắn tin thế nào cũng không trả lời. Lúc không có ai, hắn có thể ôm lấy cô, hôn trán cô, nhưng khi có người khác, thái độ của hắn lại lạnh lẽo hơn trước kia.

Sự lạnh lẽo như thật kia khiến Lăng Tường Xuyến nghi ngờ, sự ấm áp và nhịp tim nhảy loạn kia là ảo giác.

“Không phải cậu từng nói với tớ, hạng một không quan trọng à? Kiểu người động kinh đột xuất như Lâm Dương còn lâu mới ổn định bằng cậu.”

Cô nhắn tin nhắn, nhưng nó lại như hòn đá chìm trong biển lớn vậy.

Lần này Lăng Tường Xuyến thi hạng hai, có điều hạng nhất đổi thành người mà cô không hi vọng đứng đầu nhất, Tân Duệ. Nhưng cô lại không quan tâm tới thế cục này, lúc này cô chỉ quan tâm Sở Thiên Khoát mà thôi.

Cô ôm bình nước đi lấy nước nóng, lúc tới cửa thì nghe thấy hai giọng nói quen thuộc vang ra.

“Lần này sao thế? Tự dưng hiểu được môn văn à?”

“Không phải… Có lẽ… Haha.” Lâm Dương thể hiện niềm hạnh phúc của mình rất rõ ràng.

“Chúc mừng, chúc mừng.”

Giọng nói của Sở Thiên Khoát không còn tùy ý như trước nữa, sự bình tĩnh tự nhiên nhưng có chút thái quá của hắn làm lòng Lăng Tường Xuyến nát tan. Nhưng Lăng Tường Xuyến vẫn tìm cớ cho hắn, tự nói với mình, cô nghĩ nhiều rồi, so với cái giọng điệu mịt mờ này, cậu ấy vẫn có thể chúc mừng Lâm Dương, cậu ấy vẫn hiểu chuyện.

Vì hắn vẫn là Sở Thiên Khoát trong lòng cô.

Cô mỉm cười đi vào, xen vào cuộc nói chuyện kia.

“A, hai cậu đều ở đây à?”

Lâm Dương nâng tay, cười hỏi thăm, Lăng Tường Xuyến đã lâu không gặp cậu, vội hỏi chuyện, “Lần này bội thu nhỉ?”

Lăng Tường Xuyến muốn cười khi thấy gương mặt đỏ bừng của cậu bạn, nhưng thấy Sở Thiên Khoát đã xoay lưng lấy nước, lúc này mới phát hiện mình nói gì.

Đang định nói chêm vào thì đối phương đã xoay người lại, trên mặt nở nụ cười không chê vào đâu được.

“Đúng thế, tớ nghe Đường Vũ Ninh nói rồi, mau lên, tự cậu khai đi.”

Các cô gái luôn mẫn cảm với những chàng trai mình thích, Lăng Tường Xuyến có thể cảm nhận được tâm tình mà Sở Thiên Khoát đang cố giấu. Hắn là một người kiêu ngạo, cô biết điều đó, nhưng giờ mới hiểu rõ sự kiêu ngạo đó lớn cỡ nào.

Lâm Dương cầm ly nước, cứ như cố ý không muốn làm kì đà cản mũi, nháy mắt với Lăng Tường Xuyến rồi xoay người đi khỏi khu vực này.

“Tớ có chút chuyện, đi trước ha…”

Lúc này chỉ còn mỗi hai người họ. Lăng Tường Xuyến nhìn vòi nước còn chảy nước chằm chằm, sau đó mới lấy hết dũng khí nói, “Cậu vẫn ổn chứ?”

“Rất ổn. Sao cậu phải an ủi tớ? Cứ như tớ để ý chuyện này vô cùng? Lăng Tường Xuyến, cậu làm tớ thấy khó chịu.”

Không còn gọi cô là “Xuyến Xuyến” dịu dàng như trước nữa.

Lăng Tường Xuyến cắn môi, “Cho nên cậu mới không nhắn tin lại cho tớ?”

“Gần đây tớ phải tập huấn, tớ không muốn phân tâm.”

“Lâm Dương cũng tập huấn, đừng tưởng tớ không biết, thời gian tập huấn còn rất xa đó.”

Sở Thiên Khoát nở nụ cười châm biếm, “Thế phải nói thế nào? Tớ nghĩ về cậu sẽ mất tập trung, không thể học bài được, thi không tốt nên không thể trả lời tin nhắn cho cậu?”

Lăng Tường Xuyến nhìn hắn ngẩn người, nhìn rất lâu, gần như không thể tin cái người nói cay nghiệt này là Sở Thiên Khoát.

Cô sờ ngực mình, sự kiêu ngạo của cô khiến cô nhìn thẳng vào mắt Sở Thiên Khoát nói, “Cậu là kẻ nhát gan.”

Sau đó ôm bình nước rời khỏi đó.

Đi được mấy bước thì quay lại, thiếu niên kia vẫn đứng đó nhìn cô. Đường nét đẹp như vậy, ánh nắng ngày xuân xuyên qua lá cây, chiếu lên lưng của hắn, hắn giống như cây nở hoa trên nền xi măng vậy, xem ra vẫn mười phân vẹn mười như trước.

Lòng Lăng Tường Xuyến đau như đao cắt.

Chỉ một cuộc thi mà thôi, nhớ tới cũng có thể cười mà thôi.

Sao hắn lại là người như thế.

Sao hắn lại là loại người như vậy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.