Ngày hôm sau là thứ bảy, Tân Mỹ Hương nhìn cành cây bị gió lớn bên ngoài cửa sổ, cô bạn do dự một lát, sau đó vác cặp ra khỏi nhà.
Dư Châu Châu mặt nóng dán mông lạnh, Tân Mỹ Hương không muốn tham gia nhóm học tập ở thư viện cũ nát kia nữa rồi.
Hiệu suất học bài ở đó còn kém hơn ở nhà. Bởi vì hai thành viên kia chỉ biết vui vẻ nói chuyện hoặc hay cãi nhau mà thôi. Nhưng biết mấy hôm nay Dư Châu Châu sẽ không xuất hiện vì bị ốm nhưng Tân Mỹ Hương vẫn đi tới.
Có lẽ là mang trong mình một chút hi vọng.
Cô bạn ngồi trước cái bàn cũ nát lạnh như băng, dùng bàn tay đã lạnh đến mức đông cứng cầm lấy sách vở từ trong cặp ra. Ông cụ vẫn ngồi đọc báo ở cửa như trước, trên bàn có bình trà, hơi nóng trắng từ bình trà tản ra. Tân Mỹ Hương sửng sốt nhìn vị trí đó một lát, sau đó cúi đầu đọc sách.
Chẳng qua trong lòng có chút chua xót.
Quả nhiên không tới rồi.
Mặt trời không có, trái đất không biết nên xoay quanh cái gì.
Tân Mỹ Hương quay đầu lấy máy nghe nhạc lúc nãy không dám lấy để lên bàn, mang tai nghe – niềm vui duy nhất là cô không cần phải trả máy nghe nhạc nữa rồi.
Đĩa nhạc này rất hay. [Họa My Irreland]. Tân Mỹ Hương im lặng ghi nhớ cái tên này, tự dặn bản thân, nếu sau này cô bạn có mua CD thì phải tìm đĩa CD này.
Nếu như có một ngày.
Có ngày như vậy sao?
Sẽ có ngày như thế.
Tân Mỹ Hương nghĩ đi nghĩ lại, trước mắt xuất hiện màn sương mờ mịt. Đột nhiên nghe thấy tiếng cửa cũ kỹ đẩy ra kèn kẹt, chưa kịp lau nước mắt thì thấy Ôn Miểu chạy vọt vào, áo khoác dày, tóc rối tung, đeo cặp xiêu vẹo.
“Cái thời tiết quỷ quái gì thế không biết, thổi thêm tí thì đông cứng cả người rồi.”
Tân Mỹ Hương bật cười hỏi.
“Vậy thì cậu có thể chia quân thành ba đường để tới đây.”
Ôn Miểu muốn cãi lại theo bản năng, nhưng rồi ngậm miệng.
Có lẽ không quen với Tân Mỹ Hương luôn ‘đừng có làm phiền tớ’ trở nên lanh lợi hoạt bát như thế.
Hai người im lặng một lát.
Cuối cùng Ôn Miểu vẫn khôi phục bản tính của mình, đặt mông xuống, “Dư Châu Châu không tới đâu.”
Ôn Miểu chống cằm, nhíu mày, “Cậu không hỏi tại sao chị em tốt của cậu không đến được à?”
Tân Mỹ Hương sửng người, “Tại sao cậu ấy….” Sau đó nuốt câu sau, “Tớ nói là, cậu ấy, cậu ấy vẫn còn sốt à?”
Ôn Miểu làm mặt quỷ, nháy mắt nói, “Không chỉ sốt, còn nổi mụn cả người.”
Tân Mỹ Hương im lặng một hồi, dài đủ làm Ôn Miểu cười lạnh.
Mặt Ôn Miểu tràn ngập sự thất vọng không nói thành lời.
Tân Mỹ Hương đột nhiên tức giận. Cô bạn kìm nén một chút nhưng không giả vờ hỏi dò Dư Châu Châu nữa, “Tớ hỏi cậu, tại sao cậu không gọi lại?”
Ôn Miểu nháy mắt vô tội, “Tớ không biết số điện thoại của cậu, sao có thể báo cho cậu buổi học hôm nay không học chứ? Cậu định một mình ngồi ở đây run cầm cập à? Đi thôi, tớ đưa cậu về nhà!”
Lúc này Tân Mỹ Hương mới chú ý Ôn Miểu không mang theo sách vở.
“Không có số của tớ thì cậu có thể hỏi Dư Châu Châu.”
“Tớ không phải là heo, khi tớ gọi thì cậu đã đi rồi.”
Tim Tân Mỹ Hương đột nhiên bị siết chặt.
Ai nghe điện thoại? Là ba hay mẹ? Là cái tên sâu rượu nói chuyện không rõ hay người phụ nữ chanh chua đanh đá thích chửi ầm?
Cô bạn hơi nhắm mắt, không muốn nhìn mặt Ôn Miểu, cứ như làm thế thì Ôn Miểu không thấy cô bạn.
“Nhanh nào, tớ đưa cậu về nhà.”
Cô bạn lắc đầu, “Không cần, tớ muốn ở đây học bài.”
Không phải giận hờn. Cô bạn không muốn để Ôn Miểu thấy nhà mình, cứ như đang bảo vệ một bản án cũ, chịu hình phạt lăng trì cả người.
Ôn Miểu ở lại với cô bạn. Tân Mỹ Hương rất thích cái tính cách này của cậu bạn. Cô bạn luôn liếc nhìn Ôn Miểu ngồi cạnh cửa sổ mà gió lớn đang thổi gào bên ngoài tự đắc lẩm nhẩm bài hát đọc tạp chí, phương trình dưới ngòi bút của cô mãi không cân bằng xong.
Ôn Miểu vui vẻ gác chân lên bàn, mắt liếc nhìn về máy nghe nhạc của Tân Mỹ Hương.
“Của Dư Châu Châu à? Cậu dám nghe à? Đồ của cậu ấy đã đụng vào đó, ôi chao, trên đó nhất định mọc đầy mụn thủy đậu cho coi, từng hạt từng hạt như những cây nấm đang phấp phới đón gió nhé!”
Tân Mỹ Hương cả kinh, định lấy tai nghe xuống theo bản năng thì thấy nụ cười bỡn cợt của Ôn Miểu, cô bạn lạnh mặt làm bài tiếp.
Nhưng mà cậu bạn không đi.
Tân Mỹ Hương càng kéo dài, lòng càng lạnh. Cuối cùng chịu không nổi, đành đứng dậy như bị ép hi sinh, nói, “Về nhà.”
Cô đi sau lưng Ôn Miểu, kéo dài thời gian. Lúc ra cửa lớn, Ôn Miểu vừa đẩy cửa ra thì gió lạnh lập tức thổi vào mặt, cậu bạn lảo đảo lùi về sau một chút, không cẩn thận đạp phải chân Tân Mỹ Hương, sau đó hai người cùng ngã lui sau.
Tân Mỹ Hương vừa ngã vừa sờ mắt cá chân trái, đau đớn vô cùng. Ôn Miểu hoảng, chạy quanh cô bạn như con ruồi, cho dù hỏi thế nào thì Tân Mỹ Hương cũng lạnh mặt không nói cái gì.
Vẻ mặt đó giống như lúc cô bạn bị Từ Chí Cường ép tới góc tường ôm cặp vậy.
Nhưng mà cho dù sợ người khác phát hiện mình trộm sách, hay sợ người thấy ngôi nhà rách nát và cha mẹ của cô bạn, chuyện này đều không phải là chuyện mà cô bạn chấp nhất.
Ôn Miểu hỏi dò số điện thoại và địa chỉ của Tân Mỹ Hương mãi không dược, gấp gáp đến mức vỗ trán, “Tính một chút, tớ cõng cậu về nhà, ngay khu nhỏ nơi ngã quẹo kia thôi.”
Hô hấp của Tân Mỹ Hương thay đổi, nhìn cậu bạn nổi mụn dậy thì đang mỉm cười trước mặt mình.
Lúc Tân Mỹ Hương vào nhà thì nở nụ cười giả tạo căng thẳng, dưới sự bắt chuyện của mẹ Ôn Miểu, cô bạn cúi đầu, từ từ cởi giày.
Cô bạn hi vọng Ôn Miểu và mẹ của cậu bạn nhanh chóng rời khỏi đây, đừng để ý cô bạn.
Tân Mỹ Hương biết sáng nay mình mang một đôi tất bị rách. Nhưng cô bạn chưa kịp che giấu thì đã bị người khác nhìn chằm chằm lúc thay dép, cái cảm giác của cô bạn lúc đó như bị người ta lăng trì vậy.
May mà Ôn Miểu thấy mẹ hơi phiền, không nhịn được, xoay người bảo mẹ đi vào bếp lấy nước. Mẹ Ôn Miểu là một người phụ nữ mập lùn, khóe mắt đầy nếp nhăn, gương mặt hiền lành thân thiện, giọng nói cũng dịu dàng mềm mại, làm Tân Mỹ Hương nghĩ đến cái thảm ấm áp, không rõ tại sao.
“Là Mỹ Hương phải không? Mau vào đi, con ngồi đấy chơi đi, dì vào trong lấy nước.”
Tân Mỹ Hương thở phào, vội vàng đổi dép, sau đó đi vào phòng khách ngồi.
Ngôi nhà nhỏ sạch sẽ ấm áp, hai phòng ngủ một phòng khách, nhà không lớn, trang trí không quá xa hoa, nhưng lại mang đến cảm giác ấm áp hạnh phúc làm Tân Mỹ Hương khó thở.
Cô bạn chưa bao giờ dám mời bạn học khác đến nhà, mà cũng không ai mời cô bạn đến nhà họ cả.
Chân không còn đau như trước nữa. Cô bạn ngồi lên ghế một cách dè dặt, không biết nên làm gì.
Cô bạn chưa từng làm chủ nhà, cũng chưa từng làm khách.
Nhưng mẹ Ôn Miểu là một người chủ nhà có kinh nghiệm. Bà vui vẻ mang hoa quả, hạnh nhân, nước ngọt đặt lên bàn trà, sau đó vui vẻ ngồi cạnh Tân Mỹ Hương, hỏi chân cô bạn còn đau không, học thế nào, muốn thi trường cấp ba nào, Ôn Miểu ở trường thế nào, có bạn gái nào để ý không….
Lúc hỏi vấn đề cuối cùng, Ôn Miểu gặm táo từ trong phòng mình chạy ra ngoài, “Mẹ, sao mẹ lắm chuyện thế?”
Mẹ Ôn Miểu dùng tay nhéo tai con trai cưng nhà mình, Ôn Miểu hét lớn như heo bị chọc tiết, Tân Mỹ Hương bật cười.
Cô bạn nhìn giấy dán tường màu vàng mới, cười cười, thở dài trong lòng.
“Mỹ Hương à, con thường dậy vào mấy giờ sáng?”
“Sáu giờ.”
Mặt mẹ Ôn Miểu làm ra vẻ ‘con nhìn bạn con đi kìa’ nhìn Ôn Miểu, sau đó chép miệng với Tân Mỹ Hương.
“Tổ tông nhà dì ấy à, sáu giờ bốn mươi mỗi sáng mới chịu lết khỏi giường, bảy giờ đã tới giờ tự học, kết quả làm đồ ăn sáng sẵn cho nó nhưng ăn không kịp, đây không phải là hành dì à?”
“Không có, mẹ, con nhớ trong lòng.”
“Đứng ra xa đi!” Mẹ Ôn Miểu lườm một cái, “Lát nữa mẹ đi hầm xương cho con.”
Ôn Miểu buông tay, “Chắc sau này con trai mẹ không xa mẹ nổi rồi á.”
Mẹ Ôn Miểu cầm lấy chổi lông gà đánh một cái, Ôn Miểu né tránh theo bản năng, động tác hiểu ngầm phối hợp nhuần nhuyễn, Tân Mỹ Hương ở cạnh trợn mắt há mồm nhìn.
Đột nhiên cảm thấy chán nản.
Có lẽ bởi vì phát hiện hạnh phúc bình dị gần gũi đến vậy, gần trong gang tất nhưng mọi thứ chỉ có thể sống trong lòng cô bạn.
Mẹ Ôn Miểu mời Tân Mỹ Hương ở lại ăn cơm. Cô bạn ngồi ở một bên bàn, im lặng không nói gì. Ba mẹ Ôn Miểu không quá khách khí và nhiệt tình với cô bạn, trên bàn cơm cũng tùy ý cô bạn, không bởi vì có thêm một người mà thay đổi cái gì. Mẹ Ôn Miểu luôn gắp rau cho hai đứa bé, nhưng Ôn Miểu lại từ chối không ăn, hai người cãi nhau, thỉnh thoảng bố Ôn Miểu vì hai người quấy rầy không xem được bản tin thời sự thì nói một câu ‘Nói nhỏ một chút!’ – nhưng vẫn giữ nụ cười dịu dàng.
Cô chỉ ngồi dưới ánh đèn cam ấm áp, nghe mẹ Ôn Miểu dặn dò, ai cũng không từ chối, cúi đầu ăn cơm, ăn no đến mức muốn khóc.
Ăn cơm xong thì thấy hơi choáng. Mẹ Ôn Miểu thấy được sự thay đổi của cô, lấy tay sờ nhẹ lên trán, nói, “Có chút nóng, không nghiêm trọng, Miểu Miểu, đi lấy nhiệt kế tới đây!”
37,20C, không cao không thấp, xem như là sốt nhẹ. Tân Mỹ Hương cảm thấy vành tai gò má âm ấm, đầu cũng choáng choáng, có sự vui sướng trước giờ không có, cũng mang theo chút khổ sở trước giờ chưa cảm nhận được. Cô nhân cơ hội dựa vào lòng mẹ Ôn Miểu, giả vờ mình bện rất nặng.
37,20C, cả nhà đều 37,20C, Ôn Miểu cũng thế, ba mẹ Ôn Miểu cũng vậy. Nhiệt độ thích hợp nhất, mà cô cũng bị lây bệnh luôn.