Xin Chào! Nguyễn Tổng

Chương 34: Chương 34




Minh Triệu vẫn cảm thấy mình và Kỳ Duyên kết hôn, là cô chiếm được tiện nghi lớn.

Có chồng anh tuấn nhiều tiền, còn có con trai thông minh tuấn tú, sự nghiệp phát triển không ngừng.

Không nói khiêm tốn, cô đã là một người chiến thắng trong cuộc sống rồi.
Kỳ Duyên dạy cô rất nhiều thứ, ví dụ như ở trên giường.
Cho dù cô bảo thủ ở mặt này, thái độ không tự nhiên, do Kỳ Duyên nghiêm túc kiên trì mà chỉ bảo nhiều lần, mỗi lần hai người trao đổi thể xác và tinh thần cũng có thể can sướng lâm li*.
*Can sướng lâm li: là một thành ngữ, nó có nghĩa là dễ chịu và thoải mái
Chỉ chốc lát sau, quần áo của cô đã bị anh cởi hết.

Ngón tay anh lưu luyến ở trên nơi mềm mại của cô, mang theo cảm giác tê tê dại dại.
Có lẽ nhiệt độ ban đêm hơn mười độ Minh Triệu hơi rét run, cơ thể run run một chút, đưa tay ôm lấy anh, từ từ cọ xát lên người anh, giống như con mèo nhỏ dính người.
Nụ hôn của Kỳ Duyên kéo dài xuống từng chút từng chút, Minh Triệu bị anh hôn càng ngày càng nóng, suy nghĩ cũng càng ngày càng hỗn loạn.
Theo động tác của anh, cô cắn khóe môi không phát ra tiếng, rất sợ đánh thức Tiểu Đậu Nha.
Đôi mắt Kỳ Duyên che đậy một tầng rực rỡ nhỏ vụn, “Ngày mai bắt đầu để cho một mình con ngủ, có được không”
Minh Triệu thở hổn hển, “Con còn nhỏ.”
Kỳ Duyên dừng sức đi về phía trước một chút, Minh Triệu không khống chế nổi mà kêu một tiếng.

“Nhẹ chút____”
Kỳ Duyên đè âm thanh, “Không nhẹ được___”
“Tiểu Đậu Nha____Tiểu Đậu Nha sẽ bị đánh thức____” Tay của Minh Triệu trượt đến hông của anh, đầu ngón tay bấm vào thịt mềm của anh.

Cô biết rõ điểm mẫn cảm của anh ở đâu.
Bình thường Kỳ Duyên thanh cao lạnh lùng, cũng chỉ có cô hiểu mặt này của anh.

Có đôi khi ấu trĩ nổi dậy cũng sẽ không tốt hơn con của anh bao nhiêu.
Kỳ Duyên kêu rên một tiếng, nặng nề mà nhớ kĩ tên cô, “ Trịu Trịu___ Trịu Trịu ___ vợ ”
…..
Minh Triệu cực kì mệt mỏi, chuyện phần sau đều đã giao cho Kỳ Duyên xử lí.

Khi tắm, ngay cả mí mắt cô cũng đã không mở ra được.

Yếu ớt dựa vào anh, dù sao cũng không phải là lần đầu tiên.
Cô nghĩ ngày mai cứ để cho Tiểu Đậu Nha bắt đầu độc lập đi, nếu không eo của cô cũng muốn không thẳng lên được rồi.
Sau khi xong việc, Kỳ Duyên ôm cô về phòng, nghe thấy cô mơ mơ màng màng nói, “Ngày mai anh tự mình nói với Tiểu Đậu Nha.”
Anh hôn khóe miệng của cô, cũng không có nói gì cả, thu xếp cho cô xong, anh lại đi đến bên giường của Tiểu Đậu Nha.


Tiểu tử kia tứ ngưỡng bát xoa* mà ngủ, dáng vẻ ngây ngô đơn giản, càng làm cho người ta yêu thương.
*Tứ ngưỡng bát xoa: Chỉ tư thế ngửa mặt lên trời, dạng chân dạng tay ra.
Vợ con làm bạn, còn có cái gì tốt hơn cái này để theo đuổi đây? Anh đã ba mươi mốt tuổi rồi, trong giới càng ngày càng chú ý với cuộc sống riêng tư của anh.

Dạng đồn đãi gì cũng có, anh không giải thích.
Sau này không lâu, anh sẽ đưa Minh Triệu và Tiểu Đậu Nha một nhà ba người xuất hiện nơi công chúng.
Ngày hôm sau, Kỳ Duyên đưa Tư Mộ đến nhà cha mẹ, về sau Tư Mộ đi học tan học thì giao cho cha mẹ Nguyễn.

Tư Mộ vác túi sách nhỏ của cậu, ngoan ngoãn mà vẫy vẫy tay với anh.

“Ba, bái bai.”
Kỳ Duyên tìm cho Tư Mộ một khu nhà trẻ song ngữ quốc tế của Tấn Thành, các phương diện hoàn cảnh dạy học cũng rất cao cấp, chủ yếu ở chỗ này sẽ rất chú ý đến sự bảo vệ riêng tư gia đình của đứa nhỏ.
Cha mẹ Nguyễn giáo dục trẻ con như bọn họ, chỉ là, không nghiêm khắc với Tư Mộ như đối với Kỳ Duyên như vậy, thân thiết cách thế hệ thực sự không giả.
Kỳ Duyên mở ảnh chụp của Tư Mộ, WeChat ba năm của gia đình nhỏ
phát cho Minh Triệu.
Minh Triệu đang ở trong phòng làm việc, Tống Văn Dịch trở về trong đêm, sắc mặt u ám, tinh thần có vẻ hơi mỏi mệt, vẫn là bị sự kiện kia ảnh hưởng.
Minh Triệu nhìn anh, hỏi: “Sao cậu và Nguyễn Cao Kỳ Ân lại thế này?”
Cả người Tống Văn Dịch mặc trang phục hưu nhàn, thân hình cậu ra cao lớn, ngũ quan tuấn tú.

Mặc dù làng giải trí chưa bao giờ thiếu tuấn nam mỹ nữ, nhưng điều kiện vẻ ngoài cậu ta như vậy cũng là số một số hai.
“Người yêu.”
Cậu ta lại thản nhiên thừa nhận.

Hô hấp Minh Triệu căng thẳng, “Cậu xem tin tức trên mạng chưa?”
Tống Văn Dịch gật đầu, “Xem.”
Bỗng nhiên Minh Triệu cảm thấy có vài phần mệt mỏi, “Cậu có biết không, lúc này tuôn ra mẩu tin tức này, ảnh hưởng với cậu bao nhiêu?”
Tống Văn Dịch đương nhiên hiểu được, một tay cậu ta cài trong túi quần, giọng điệu nhàn nhạt, “Thật xin lỗi, tôi cũng thật sự không ngờ sẽ bị người ta chụp được.”
Minh Triệu đau đầu, “Tôi để người tra xét, là Đông Hoa bên kia tìm phóng viên chụp.” Bộ phim tiếp theo của Tống Văn Dịch là chính kịch, đối thủ cạnh tranh nam chính là Đông Hoa Nhất Ca, cuối cùng Minh Triệu giúp cậu nói được nhân vật này.

Đông Hoa vô cùng tức giận.

tìm người bung chuyện của Tống Văn Dịch và Kỳ Ân.
Tống Văn Dịch nhíu nhíu mi, “Bung thì bung thôi, tôi vốn cũng đưa ra công khai qua một thời gian ngắn.”
Minh Triệu: “….” Thật là hoàng đế không gấp thái giám gấp!
Tống Văn Dịch mấp máy khóe môi, “ Kỳ Ân cũng đã nói với tôi rồi, chị và cô ấy là bạn trung học trước đây.” Dừng một chút, “Quan hệ của chị và cô ấy không tốt.”
Minh Triệu thật sự không thể tin được tai của mình, “Đúng không sai.’ Cô trở lại chuyện chính, không muốn lãng phí thời gian ở mặt này, “Phòng công tác đã phát ra lời thanh minh, nếu như cậu thừa nhận, không phải đánh vào miệng mình sao?”
Sắc mặt Tống Văn Dịch kiên quyết, “Tôi hai mươi sáu tuổi rồi, có người yêu cũng rất bình thường.”
“Nhưng cậu là nghệ sĩ.” Minh Triệu cũng kiên quyết, “Tống Văn Dịch, cậu có thể nói yêu đương, về sau cũng có thể kết hôn.


Nhưng bây giờ cậu là nghệ sĩ của Hoa Hạ, cậu muốn bỏ đi nỗ lực ba năm này của cậu?”
Tống Văn Dịch mấp máy khóe môi, không lên tiếng.
Lại là một người bị tình yêu làm choáng váng đầu óc.
Minh Triệu khô khan nói: “Không phải để cho các người chia tay.”
“Ý của chị tôi hiểu, mà tôi sao có thể vì mình, liền không chú ý cảm nhận của cô ấy.”
Mỗi người đều có lập trường của mỗi người, dường như người nào cũng có lí do của mình.
Hai người im lặng trong chốc lát.
Minh Triệu bình tĩnh mở miệng, “Cậu nghỉ ngơi hai ngày, nhớ tuần sau cậu phải làm khách mời tham gia 《 Chạy giúp anh em 》, chuẩn bị trước một chút.

Chuyện cậu và Kỳ Ân, tôi tôn trọng sự lựa chọn của cậu.” Bản thân phải đi đường như thế nào, hẳn là chuyện của chính mình.
Tống Văn Dịch cong khóe môi, “Được.”
Một mình Minh Triệu ngồi ở trong phòng làm việc, đột nhiên trong lòng mệt mỏi một trận.

Tống Văn Dịch đi không bao lâu, Khương Hiểu nhận được điện thoại của Kỳ Ân.
Kỳ Ân hẹn gặp cô một lần.
Minh Triệu vui vẻ đồng ý.
Ba năm này, hai người gặp mặt qua ở các con đường, mỗi một lần giống như người xa lạ, không mở miệng trao đổi bất kì cái Minh Triệu từ một trợ lí nhỏ không biết tên, bây giờ thành người đại diện mỹ nữ nổi tiếng trong giới.
Kỳ Ân từng diễn rất nhiều phim, chỉ là không thể đại hồng đại tử.

Không ít người lén cười nhạo cô, uổng phí nhiều tài nguyên như vậy.
Hai người gặp mặt ở quán cà phê.
Minh Triệu tới trước, cô gọi cho mình một ly nước trắng, cô sợ uống cà phê vào tối về càng không ngủ được.
Kỳ Ân muộn hơn thời gian hẹn mười phút, khi cô ta đi vào, đeo kính râm lớn.
Minh Triệu nhìn cô bỏ kính râm ra, hơi sững sờ, ánh mắt cố định ở trên mặt cô ta, vài giây sau, cô đã nhìn ra.

Kỳ Ân mở rộng khóe mắt, đôi mắt lớn hơn trước, mắt hai mí cũng rộng thêm rồi.
So sánh với khuôn mặt vui vẻ đơn thuần của cô ta, bây giờ kỹ thuật trang điểm của Kỳ Ân khéo léo hơn rồi.

Vốn là ngũ quan đẹp mắt, càng đẹp mắt do kỹ thuật trang điểm do trang sức.
Kỳ Ân nhìn cô, đi thẳng vào vấn đề, “Tôi nhìn thấy phòng công tác phát tuyên bố.

Tiếp theo cô định xử lí chuyện của tôi và Văn Dịch như thế nào?” Vẻ mặt của cô ta làm cho Minh Triệu biết được, trong lòng Kỳ Ân hoàn toàn không lo lắng.
“Tôi nghĩ Tống Văn Dịch hẳn là cũng nói cho cô rồi.”
Kỳ Ân nhún nhún vai, cô sờ nhẫn trên ngón trỏ.

“Cô không hỏi xem tôi, vì sao lại cùng với anh ấy?”

Minh Triệu hơi cong môi một cái, “Nam nữ trẻ tuổi quen biết gặp mặt phát ra tia lửa, cũng là bình thường.”
Kỳ Ân cười khẽ, “Ôi, tôi phát hiện tôi thực sự không thể thích cô.”
Minh Triệu ung dung thản nhiên: “Nhưng cô thích nghệ sĩ của tôi.”
Kỳ Ân bị nghẹn dừng tại, “Cô cho rằng tôi nghĩ sao? Nếu không thì cô hủy bỏ quan hệ người đại diện với Văn Dịch?”
Vẻ mặt Minh Triệu lạnh lùng, “Có thể, vậy thì để Tống Văn Dịch đề xuất hủy bỏ hợp đồng với Hoa Hạ, tiền trái với giao ước theo đó mà làm.”
Kỳ Ân cười nhạo, cho tới bây giờ cô ta vốn không để cô vào mắt, đương nhiên cô ta cũng sẽ không quan tâm lời nói của Minh Triệu.

Chỉ là cô ta để ý Tống Văn Dịch.

Cô ta tới gặp Minh Triệu, cũng chỉ là muốn thăm dò cô một chút.

Cô ta phải kịp chuẩn bị, nếu như Minh Triệu ép Tống Văn Dịch và cô ta chia tay, như vậy chắc chắn cô ta sẽ không ngồi chờ chết.

“Tôi cũng không dự định công khai, ai biết về sau tôi và anh ấy sẽ như thế nào?” Ở trong giới này lâu, gặp qua quá nhiều chia chia hợp hợp, cô cũng không có quá nhiều ảo tưởng với tình yêu.
“Tổ chương trình《 Chúng ta yêu đi 》 tìm tôi, tôi dự định cùng đi tham gia với Văn Dịch.”Minh Triệu nhíu nhíu mày, “Tôi không đồng ý để Văn Dịch tham gia.

Bây giờ sự nổi tiếng của cậu ta hoàn toàn không cần tham gia loại chương trình này.”
Kỳ Ân nhíu nhíu mày, “Nếu như chính anh ấy đồng ý đây?”
Minh Triệu âm thầm nắm chặt tay, “Cuối cùng cô là thích cậu ta, hay là nhờ cậu ta nâng sự nổi tiếng của cô lên?”
Kỳ Ân nhìn cô, “Vậy còn cô? Cô gả cho anh tôi, cuối cùng là thích anh ấy, hay là vì mục đích của cô?”
Bầu không khí càng ngày càng nặng nề.
Minh Triệu không nói một lời nhìn cô ta, “Yêu một người không cần treo trên bờ môi, không cần để cho toàn bộ thế giới biết, tôi cùng anh ấy biết là được.”
Kỳ Ân nhíu nhíu mày, " Minh Triệu, chúng ta bắt tay giảng hòa.

Chuyện của tôi và Văn Dịch, cô không cần tham gia, tôi sẽ đi xử lí chỗ anh tôi.”
Minh Triệu chưa từng nghĩ tới, có một ngày, Kỳ Ân sẽ chịu thua với cô.
Kỳ Ân: “Tối hôm qua Văn Dịch không ngủ cả đêm, cô biết anh ấy có thể đi tới hôm nay không dễ dàng.”
Minh Triệu nâng trán, cô thì dễ dàng sao? Bây giờ Tống Văn Dịch là át chủ bài lớn nhất trong tay cô.

“Thật ra thì vấn đề không ở chỗ này của tôi.

Kỳ Ân, tôi chưa bao giờ sẽ yêu cầu nghệ sĩ của tôi phải làm theo yêu cầu của tôi.

Con đường luôn là lựa chọn của chính bọn họ, mà tôi chỉ là dùng hết lực lượng của tôi đi giúp bọn họ tranh thủ nguồn tài nguyên phù hợp với bọn họ.”
Kỳ Ân hoảng hốt trong chốc lát, chợt cười, “ Minh Triệu, nghệ sĩ có thể đi theo cô thật sự may mắn.

Vì cô cũng không cần cái gì, cô có thể đơn thuần giúp bọn họ.”
Cô cũng không cần cái gì sao?
Lần đầu tiên hai người bình tĩnh hòa nhã mà nói bốn mươi phút.
Vì chiều Kỳ Ân còn phải đi chụp chân dung, đến thời gian cô còn phải đến chỗ tiếp theo.

Dù sao cô cũng nói lời nên nói.
Hai người cùng đi ra từ quán cà phê.

Xe của Kỳ Ân ở đối diện đường quốc lộ, Minh Triệu là bắt xe tới.
Đương nhiên Kỳ Ân cũng sẽ không đề nghị đưa Minh Triệu về.
Ra khỏi quán cà phê, Minh Triệu đang mở phần mềm điện thoại di động chuẩn bị gọi xe.
Kỳ Duyên vừa ngẩng đầu thì nhìn thấy một chiếc xe màu đen thẳng trước mặt, người ở bên trong đang cầm máy ảnh chụp bọn họ.
Cô ta cắn răng nói: “Có phóng viên.”
Minh Triệu không ngờ phóng viên theo sát như vậy, “Đi nhanh đi.”
Sắc mặt Kỳ Ân thật sự không tốt, có lẽ hai ngày này vẫn bị chụp.

Cô ta xoay người đi về phía xe, giày cao gót bảy tám cm, hơn nữa bước chân dồn dập, dưới chân lảo đảo một cái, chợt nghiêng một chút, ngã nhào trên đất.
Phóng viên vội vàng chụp xuống, gấp rút lái xe lại rời đi.
Minh Triệu liền bước lên phía trước, lúc này đỡ Kỳ Ân, “Cô có sao không.”
Kỳ Ân cắn răng, “Không có việc gì.”
Minh Triệu nhìn thoáng qua chân của cô ta, “Đi bệnh viện trước.”
Kỳ Ân không gắng gượng chống đỡ, cô ta biết mình có thể là bị trật chân rồi.

“ Minh Triệu tôi sẽ không vì vậy mà biết ơn cô.”
“Cho dù không phải là cô, bất cứ người nào tôi cũng sẽ làm như vậy.

Cô cũng đừng tự mình đa tình.”
Kỳ Ân buồn bã khó chịu trong lòng.
Minh Triệu mở xe của Kỳ Ân ra, dọc đường im lặng.
Kỳ Ân gọi điện thoại cho người đại diện trước, nói cho cô ấy biết chuyện vừa rồi của cô ta, để người đại diện nhanh chóng đi xử lí, cô ta không muốn lại nhìn đến ảnh chụp của mình bị tuôn ra đến đây.
Sau đó cô ta gọi điện thoại cho trợ lí, báo cho cô ấy biết chuyện cô bị thương, để trợ lí đến bệnh viện.

Cuộc điện thoại cuối cùng, Minh Triệu cho rằng cô ta sẽ chia cho Tống Văn Dịch, nhưng không ngờ cũng là Tấn Thù Ngôn.
Thù Ngôn, thật xin lỗi, chân mình vừa bị trật khớp rồi, hôm nay không chụp hình được.

Cậu không cần đến nữa, mình xử lí tốt rồi đi về.”
Ánh mắt Minh Triệu nhìn thẳng về phía trước, tay không nhịn được nắm chặt tay lái.
Đến bệnh viện, bác sĩ để Kỳ Ân đi chụp phim trước.
Minh Triệu vẫn không đi, chờ trợ lí của cô ta đến đây.

Không ngờ lại chờ được Tấn Thù Ngôn trước.

Nhìn ra, quan hệ của Tấn Thù Ngôn và Kỳ Ân không tệ.
Bây giờ Tấn Thù Ngôn đã tốt nghiệp đại học, hai năm qua tên của cô ở ảnh chụp hình của 《 Tạp chí hình ảnh 》, đã có chút danh tiếng ở trong giới.

Hơn nữa năm đó tuôn ra cô là con gái của đạo diễn Tấn và Lương Nguyệt, mỗi một lần chỉ cần cô có tác phẩm đưa ra thị trường, cũng sẽ đưa độ chú ý không nhỏ.
Minh Triệu luôn luôn khiêm tốn, cũng là ở nơi này một năm, nhờ danh tiếng của Tống Văn Dịch, làm cho tên cô truyền ra.
Tấn Thù Ngôn đi tới từng bước một, xa xa thấy được cô, “Xin chào, tôi là Tấn Thù Ngôn, là bạn của Kỳ Ân”
Minh Triệu trả lời: “Xin chào, tôi là Minh Triệu”
Tấn Thù Ngôn quan sát cô, do dự nói: “Cô là trợ lí của anh Nguyễn?” Cô còn nhớ rõ.
Minh Triệu sững sờ trong chốc lát, giương một nụ cười, bình tĩnh nói: “Trước kia là vậy, bây giờ tôi là người đại diện của Tống Văn Dịch.”.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.