Tòa nhà SMAX, với
chiều cao 635 m và 129 tầng lầu, đã được ghi danh vào công trình cao
nhất giữa lòng thành phố. Tại đây quy tụ đại đa số văn phòng của các
công ty tầm cỡ. Với một tầm nhìn đẹp nhìn ra 4 phía trong nội thành, khi đứng từ tầng 25 trở lên, người ta có thể ngắm nhìn toàn cảnh mặt trời
mọc lên vào buổi sáng và lúc hoàng hôn. Khi đứng sau những tấm kính
trong suốt ở một mặt của tòa nhà nhìn ra bên ngoài, luôn có một cảm giác mình đang nắm trong tay cả thế giới.
Không nói đến những khía
cạnh khác, riêng danh tiếng của tòa nhà cũng đủ sức thu hút bất kỳ doanh nghiệp hoặc tập đoàn nào muốn đẩy mạnh thị trường kinh doanh của mình. “Chỉ cần anh có một văn phòng trong tòa nhà đó, thì bất cứ ai cũng sẽ phải để mắt đến sản phẩm của anh.” Đó là câu nói truyền miệng của giới doanh nghiệp hiện tại. Mà tầng càng cao, chứng tỏ tài lực của người chủ càng mạnh. Vì thế, sự cạnh tranh để chiếm một chỗ đứng trong tòa nhà luôn diễn ra vô cùng gay gắt, bất chấp giá cả của bất động sản khiến người bình thường nghe xong đều ôm tai bỏ chạy.
Lúc này, tại tầng 120 - trụ sở của PDGD, tập đoàn đứng
hàng top trong lĩnh vực phần mềm, dịch vụ và giải pháp công nghệ thông
tin. Văn phòng được trang trí vô cùng sang trọng và lịch lãm, đối với
khách hàng cũng như chính bản thân nhân viên khi đứng tại đây, đều tự
hiện lên trong lòng một sự tự hào khó tả.
Tuy nhiên, hiện tại…
Rầm! Rầm!
Thư ký Trần vốn luôn xuất hiện với vẻ ngoài chải chuốt tươm tất lúc này đây đang cuống cuồng chạy tới chạy lui:
“Tía má ơi, đó là bình gốm cổ quý hiếm thời Hậu Lê, giám đốc mau mau đặt
xuống, đừng có ném, cái kia cũng không được, tượng rồng ngọc bích thời
nhà Trần đó, làm nó vỡ là tội nghiệt trầm trọng, chết sẽ bị ném xuống 18 tầng địa ngục đó giám đốc ơi, đúng rồi, đúng rồi, đặt xuống, từ từ
thôi, thứ đó là, ôi thần linh ơi, rùa thần bạch ngọc thời Tiền Lý, giám
đốc đập nó là linh hồn bị nguyền rủa vạn kiếp không được siêu sinh đó,
v.v…”
Minh Đạt vốn đã vô cùng tức giận, nghe xong những
lời khuyên can “tài giỏi” của thư ký, hắn liền rất muốn cho tên kia rơi
tự do khỏi tòa nhà. Liếc mắt nhìn về phía thư ký Trần, hắn gằn giọng:
Đứng một mình trong căn phòng, Minh Đạt từ từ lấy lại bình tĩnh. Hắn ngồi
xuống băng ghế sô pha, nhặt lên chiếc điện thoại nằm lăn lóc trên sàn
nhà. Mở ra mục tin nhắn, ánh mắt hắn tập trung vào một dòng chữ ngắn
ngủi:
“Chúng ta chia tay.”
Chỉ bốn từ duy nhất. Không phải đề nghị, cũng không phải hỏi ý kiến, mà là
thông báo. Mối quan hệ người yêu giữa họ cứ như vậy chấm dứt!
Minh Đạt dĩ nhiên đã từng nghĩ đến việc chia tay An Nhiên. Hắn đã quá chán
ngán việc chịu đựng An Nhiên lởn vởn quanh người. Hắn luôn cho rằng, trò chơi cũng sắp kết thúc, hắn sẽ là người đưa ra dấu chấm hết cho tất cả
mọi chuyện. Hắn thích Trà My, chỉ vì lời thách đố ngày đó, mà hắn buộc
phải để cho Trà My làm người tình bí mật. Hắn tự nhủ rằng, sau khi chia
tay An Nhiên, hắn nhất định sẽ đưa Trà My ra ngoài ánh sáng, để cho nàng đầy đủ danh phận đứng sóng vai cùng hắn…
Nhưng hiện tại là cảm giác gì đây?
Minh Đạt vô thức nhìn ra chân trời đang hiện lên màu hoàng hôn rực rỡ. Hắn
thực sự chỉ là vì tự tôn nam tính mà tức giận? Hay là vì lý do nào khác? Ký ức về An Nhiên lần lượt hiện lên, lần đầu tiên gặp, nàng ngẩn người
nhìn hắn, rồi trong ánh mắt ánh lên sự khát khao, sau đó nàng liên tục
theo đuổi hắn, quấn quít lấy hắn, cãi vã không ngừng với những người phụ nữ vây quanh hắn. Hắn dường như đã quên mất gương mặt nàng vui vẻ ra
sao khi hắn chấp nhận làm người yêu của nàng,…
Những ký ức không ngừng ẩn hiện, rồi dừng lại ở hình ảnh gần nhất hai người gặp mặt. Minh Đạt quên nhiều thứ, nhưng lại nhớ rất rõ đôi mắt nàng nhìn hắn: giống
như một người từng quen biết lâu ngày không gặp. Ánh mắt nàng bình thản, nhìn về phía hắn và Trà My không một gợn sóng. Hắn từng nghĩ, nếu lúc
đó Trà My không tiếp cận nàng, có thể nàng sẽ chẳng buồn mở miệng.
Hắn thấy thật xa lạ, người con gái kia, vốn dĩ vẫn luôn coi hắn là thứ quý
trọng nhất trên thế gian này. Dù hắn có lạnh lùng, lớn tiếng quát mắng,
nàng vẫn luôn mỉm cười với hắn. Giống như con lật đật không biết chịu
thua là gì, ngươi có đẩy nó ngã bao nhiêu lần, nó vẫn nhanh chóng bật
dậy.
Minh Đạt luôn cho rằng, nàng sẽ suy sụp, sẽ lồng lộn lên nếu bị buộc rời khỏi hắn. Hắn lúc trước còn đề phòng sợ nàng biết chuyện
giữa hắn và Trà My, sẽ ra tay hãm hại người con gái hắn thích.
Những điều hắn luôn đinh ninh thật sự nhiều lắm, chỉ là lúc này, hắn chợt
thấy hoang mang. An Nhiên người kia, là lạt mềm buộc chặt, hay thật sự
muốn chia tay. Cô gái lạnh nhạt nhìn hắn tại cửa tiệm ngày hôm đó, dám
ra tay đánh hắn ngày hôm đó, có đúng là An Nhiên luôn bên cạnh hắn 10
năm nay?...
Tại khe cửa, một đôi mắt đẹp nhìn Minh Đạt trong giây lát, rồi rời đi. Bóng người bước ra đến sảnh, chợt bị một giọng nói
ngăn lại:
“A, My đó à.”
Trà My nhìn thư ký Trần, mỉm cười:
“Anh Hiếu, chào anh.”
Thư ký Trần cười khì nhún vai tỏ vẻ chào lại, rồi sau đó hắn nói tiếp:
“Em mới từ phòng sếp ra phải không? Không biết vì cái gì mà hôm nay sếp nổi khùng lên. Em thấy sếp đã nguôi giận chưa?”
Trà My im lặng trong giây lát, rồi nàng lắc đầu.
“Có vẻ vẫn chưa. Nên em cũng không dám vào. Thôi, em đi về trước đây. Có lẽ hôm nay anh Đạt không có tâm trạng ra ngoài với em đâu. Chào anh nhé.”
Thư ký Trần lúc kịp phản ứng lại thì Trà My đã đi khuất. Hắn nhăn nhó mặt
mày, hắn còn chưa kịp hỏi xem mớ đồ cổ trong phòng sếp có còn nguyên vẹn hay không. Nếu tất cả đều không thoát khỏi ma chưởng của sếp, chắc tối
nay hắn phải về gào khóc “Ôi thần linh ơi” với đám phụ nữ Ấn Độ qua màn hình ti vi mất.
Hắn bồn chồn bước tới bước lui trước cửa phòng Minh Đạt, tâm tâm niệm niệm
muốn vào xem mấy món đồ cổ kia có bình an hay không. Liếc mắt nhìn về
phía cánh cửa, hắn lấy dũng khí hít một hơi rồi bước lên một bước. Nhưng rồi hắn khựng lại, nghĩ đến điều gì đó, rồi xoay người chạy tót về bàn
làm việc của mình. Hắn vẫn còn muốn sống, huhu. Đồ cổ thân yêu, thứ lỗi
cho hắn, hắn tình nguyện về nhà gào 100 lần “Ôi thần linh ơi”…
Trà My dừng lại trước cửa thang máy, nàng đưa tay ấn nút. Đầu óc nàng lúc
này cũng ngập đầy suy tư không kém gì Minh Đạt. Gương mặt luôn nở nụ
cười chói mắt lúc này chỉ có sự lạnh lẽo và nguy hiểm, bàn tay đang cầm
quai túi xách siết thật chặt, nàng nhỏ giọng lẩm bẩm:
“Không thể là cô ta, không thể nào, có lẽ là mình nghĩ quá nhiều…”