Anh không ngờ cô lại phản ứng mạnh như vậy, anh cũng không nói gì thêm chỉ gật đầu đồng ý.
Anh luôn cảm thấy nếu không có lý do cô sẽ không đột nhiên nỗi giận đến mức này.
Không nhìn anh thêm lần nào nữa cô quay sang con trai, hạ giọng một chút tránh làm thằng bé sợ hãi.
"Nguyên Vũ con là một thiên tài và mẹ tự hào vì điều đó.
Mẹ cũng biết con muốn bảo vệ mẹ, mẹ có thể chấp nhận việc con hack tư liệu về người khác, tìm ra những thứ dơ bẩn của bọn họ lôi ra ánh sáng, đó là đúng người đúng tội có thể xem là việc tốt.
Nhưng nếu con lợi dụng tài năng của mình giăng bẫy hại người đó là việc không tốt.
Và mẹ sẽ không bao giờ chấp nhận việc con trai mình là một tội phạm đi hại người.
Con có hiểu những gì mẹ nói không?"
"Con xin lỗi mẹ."
Hai bàn tay nhóc siết chặt, đôi mắt ngấn lệ, khẽ cắn môi.
Thấy vậy lòng cô đau như cắt, cô kéo con trai ôm vào trong lòng khẽ vỗ về tấm lưng đang run lên của nhóc.
Hẳn thằng bé rất sợ, lần đầu tiên cô nghiêm khắc trách mắng thằng bé cơ mà, không sợ sao được.
"Mẹ muốn con trai mẹ sau này phải trở thành một chàng trai ấm áp như ánh mặt trời, đứng trên đỉnh cao người người ngưỡng mộ, chứ không phải một tên tội phạm người người truy bắt.
Con còn nhỏ nếu tiếp xúc với cái xấu sẽ bị ma quỷ ám, nó sẽ khiến con lớn lên trong sự xấu xa, con có muốn vậy không?"
"Không ạ, Bo muốn là ánh mặt trời của mẹ, không muốn trở thành người xấu ạ."
Giọng nhóc có chút nghẹn ngào nhưng lqij rất kiên định và chắc chắn.
"Ngoan, mẹ biết con trai mẹ sao có thể là một đứa trẻ xấu.
Bây giờ con nói mẹ nghe con đã làm gì?"
Lý Nguyên Vũ thật thà kể lại tất cả, ban đầu nhóc chỉ là cho người theo dõi cô ta, thấy cô ta mỗi lần tâm trạng không tốt điều đến quán bar của bạn thân để giải tỏa.
Cho nên nhóc cho người bỏ một ít thuốc lắ.c vào rượu của cô ta, chỉ là muốn chụp lại một vài bức ảnh đáng giá.
Không ngờ được bọn họ phát hiện ra rượu có vấn đề, không những không ngừng còn muốn chơi thêm, càng uống càng bay cho nên mới có một màn ở phía sau.
Cái này không thể trách nhóc, chỉ có thể nói thật ra bọn họ đã sớm dùng những thứ này từ lâu rồi.
Vì sự việc đi xa hơn dự tính ban đầu cho nên nhóc mới phải gửi cho ba.
"Em cũng đừng trách con trai, anh đã cho người điều tra rồi cô ta vẫn luôn bí mật tụ tập với đám bạn của mình bay lắc.
Chỉ là hôm đó dùng nhiều hơn mọi ngày thôi."
Nghe đến đây Trần Tuyết cũng ngỡ ngàng, Liễu Ngọc mà lại đụng đến cái thứ chết người đó, cô ta đúng là điên mà.
Cho dù vậy cô vẫn không định sẽ thu lại những lời trách mắng khi nãy, sai chính là sai không có biện giải.
Trong tiểu thuyết gốc sau khi mẹ chết, sống với một mụ gì ghẻ độc ác mỗi ngày điều sử dụng vô số bạo lực lạnh lên người.
Lý Nguyên Vũ về sau tâm lý bị ảnh hưởng, trở thành một tên tội phạm thiên tài bị khắp thế giới truy nã.
Điều này cô cũng chỉ vừa mới nhớ lại được, khi đó Tuệ Mẫn kể cho cô nghe về tình tiết này, nói là phần ngoại truyện.
Nhưng do vừa ghi hình chương trình xong cô buồn ngủ nên ngủ thiếp đi, đến đây rồi cũng quên mất.
Vừa nãy ăn cơm xong đang lướt điện thoại vô tình nhìn thấy mấy bài báo về một tội phạm có IQ siêu khủng ở Mỹ vừa bị bắt, cô mới giật mình nhớ lại.
Họp gia đình gấp vì cô không chắc, khi cô không ở đây hai cha con nhà này có làm ra chuyện gì không.
Đặc biệt là Liễu Ngọc người đang ra sức nhắm vào cô, sau việc ở buổi tiệc cô ta chắc cũng sẽ không chịu thiệt đâu.
Mà hai người này sẽ để yên có cô ta sao, đương nhiên là không rồi, cho nên cô buộc phải biết dự tính của bọn họ trước mới yên tứm được.
"Được rồi tạm thời không nói đến chuyện đó, em có chuyện dặn dò hai cha con.
Một khi đoàn phim công bố danh sách diễn viên, Liễu Ngọc chắc chắn sẽ không để yên.
Cô ta sẽ bằng mọi cách để kéo em xuống nước, thậm chí hất nước bẩn lên người em và kêu gọi fan cô ta dùng bạo lực mạng với em.
Nhưng em muốn hai cha con không được hành động vội vàng, cứ để cho cô ta làm lớn chuyện càng lớn càng tốt.
Danny ông ấy không phải người ăn chay, đợi đến lúc ông ấy ra mặt thì hai cha con hãy hành động, cho dù là Liễu Thị phá sản hay là clip này tung ra em cũng sẽ không cản.
Nhưng nếu cô ta yên phận, vậy thì chỉ cần cho cô ta một bài học nho nhỏ là được rồi, đồng ý không?"
Lý Cảnh Phong đưa tay xoa đầu vợ mình, anh sao không hiểu ý cô chứ, nếu bọn họ ra tay trước thì cư dân mạng chỉ cho rằng cô có chỗ dựa, nhưng nếu là Danny thì khác nó biểu thị cô có đủ năng lực.
"Lời vợ nói sao có thể không nghe, mọi chuyện đều để em quyết được không nào, đừng đăm chiêu nữa xấu quá."
Anh cúi người hôn lên trán cô, nơi đôi mày nãy giờ vẫn nhíu lại chợt giản ra.
Trần Tuyết ôm lấy anh và con trai, giọng rất nhẹ dịu dàng như gió xuân.
"Không có gì quan trọng hơn anh và con, cho nên về sau đừng giấu em bất cứ chuyện gì nhé, em sẽ lo lắng.
"Được, anh hứa.".