Xin Chào - Ta Đây Là Nữ Phụ

Chương 193: 193: Giải Ngải




Ngay sau đó dưới sự sắp xếp của Nam Trí, người của Lý Nghĩa Đường thành công dàn dựng cảnh Trần Ái Tâm bị fan cuồng bám theo xe, dẫn đến tai nạn xe cộ.

Cô ta được đưa vào bệnh viện trong tình trạng bị thương nhẹ ngoài da.

Lấy nguyên do cô ta bị hoảng sợ, y tá tiêm cho Trần Ái Tâm một mũi thuốc an thần.

Tối đó đúng vào ngày 15 trăng tròn, Mạnh Hạo Tuấn đi vào phòng bệnh lấy máu, tóc và móng tay của Trần Ái Tâm, rồi mang đến một biệt thự nhỏ ở ngoại thành, nơi Mù Tha Lin lập đàn.

Bên này Mạnh Hạo Nhiên cùng với Chí Hùng nhận nhiệm vụ mang theo Lý Cảnh Phong trong tình trạng bất tỉnh đến điểm hẹn.

Bởi vì trước đó Lý Cảnh Phong muốn đến bệnh viện thăm Trần Ái Tâm, Mạnh Hạo Nhiên buộc phải bỏ thuốc vào trong nước để giữ chân anh.

Adam chịu trách nhiệm ở lại căn hộ để bảo vệ Lý Nguyên Vũ.

Tất cả những người khác điều tập trung ở biệt thự ngoại thành.
Tất cả đã chuẩn bị sẵn sàng, Lý Cảnh Phong được để nằm trên sàn nhà, xung quanh được vẽ một vòng tròn bằng gạo nếp, bên ngoài vòng tròn nến đỏ được đốt xung quanh.


Bên ngoài vòng nến Trần Tuyết ngồi ở đó, tay cô và anh được kết nối với nhau bằng một sợi chỉ đỏ.

Mù Tha Lin ngồi đối diện hai người họ, hai bên tay cô cũng được nối chỉ đỏ một với Trần Tuyết, một nối với Lý Cảnh Phong.
Mạnh Hạo Tuấn ở bên cạnh theo lời cô đặc ba chiếc đĩa có tóc, móng tay và máu của Trần Ái Tâm xuống trước mặt Mù Tha Lin.

Anh có chút lo lắng cô vốn sợ máu, anh sợ cô sẽ giống lần trước.

Nhưng Mù Tha Lin đã nhắm mắt từ lâu, không nhìn thấy sẽ không sợ, cho nên cô sẽ không nhìn tránh xảy ra sai sót trong quá trình giải ngải.
Bên ngoài cửa sổ khi thời khắc trăng tròn chiếu xuống người Lý Cảnh Phong, cô nói Mạnh Hạo Tuấn rạch một đường nhỏ trên tay của Lý Cảnh Phong.

Sau đó anh lùi ra xa, Mù Tha Lin bắt đầu đọc thứ gì đó, bọn họ nghe không hiểu, càng nhìn không thấu.

Đây là một cảnh tượng kỳ dị mà bọn họ cho rằng chỉ có ở trên màn ảnh mà thôi.
Cho đến khi bọn họ nhìn thấy từ cánh tay của Lý Cảnh Phong lúc nhúc có những con gì đó giống như con sâu, nhưng toàn thân chúng là một màu đỏ đang men theo sợi chỉ bò ra ngoài.

Huyết ngải ngửi thấy mùi máu của chủ nhân, lại nghe lời triệu hồi của thầy pháp theo bản năng tìm về lại chủ.

Cảnh này khiến cho Tiêu Lâm suýt chút nữa là hét lên, đưa tay che miệng mình.
Khi những con huyết ngải bò đến đụng phải gạo nếp bắt đầu quằn quậy, có con chết có con vượt qua được thì bị ánh nến bên ngoài đốt cháy.

Ngải một khi rời khỏi cơ thể vật ký sinh sẽ rất yếu.
Đồng thời ở đầu bên kia của sợi chỉ Trần Tuyết và Mù Tha Lin cũng đồng thời thổ huyết.

Sợi chỉ đỏ này là thứ đại diện cộng sinh của ba người bọn họ, người ta thường nói ngải quật chính là như vậy.

Bất kể là người chơi ngãi hay người giải ngải, một khi ngải chết đều sẽ bị phản vệ.
Ở bên ngoài thấy vậy ai cũng lo lắng không yên, nhưng không ai dám bước vào.

Đợi khi thứ cuối cùng trong người Lý Cảnh Phong được lấy ra, Mù Tha Lin lấy kéo cắt đứt sợi chỉ đỏ trên tay bọn họ, dùng một loại bột gì đó có màu tím rắc lên những con huyết ngải, trong phút chốc bọn chúng giống như bị axit ăn mòn.


Đây là thứ mấy ngày trước cô đã trở về Mù Cang Chải để lấy, cô cũng chẳng biết nó được làm từ gì, chỉ nhớ ba cô đã từng nói nó dùng để phá hủy bùa ngải.
Thực hiện xong bước cuối cùng cả cô và Trần Tuyết đồng thời ngã xuống bất tỉnh.

Mọi người vội vã mang bọn họ ra ngoài.
Ở bên kia Trần Ái Tâm cũng đột nhiên lên cơn co giật dữ dội khiến cả bệnh viện náo loạn trong đêm.
Khi trời sáng Lý Cảnh Phong là người tỉnh lại đầu tiên, anh không biết bản thân vì sao ở nơi này, chỉ là thấy trong người vô cùng thoải mái, nhẹ nhàng, giống như quay trở lại lúc trước, anh có chút hoài nghi.
Vừa lúc Tiêu Lâm đẩy cửa bước vào, thấy anh đã tỉnh thì mừng không thôi.
"Anh ba, anh tỉnh rồi sao?"
"Tiêu Lâm sao anh lại ở đây, đây là đâu vậy?"
"Là biệt thự ở ngoại thành của Viên gia, anh bị Trần Ái Tâm bỏ ngải, mọi người mang anh đến đây để giải, bây giờ giải xong rồi về sau anh không cần lo bị cô ta khống chế nữa."
Bỏ ngải Lý Cảnh Phong đơ người trong giây lác, ra là vậy.

Sau đó nhớ ra điều dì anh lập tức vén chăn xuống giường, nhưng cơ thể còn yếu nên có phần loạng choạng.
"Anh anh tính đi đâu, anh còn yếu lắm đừng chạy lung tung."
Tiêu Lâm vội cản anh lại.
"Đưa anh về nhà, anh muốn gặp vợ con anh."
Nghe đến đây Tiêu Lâm thật sự muốn khóc, chị dâu và cô bé kia còn chưa tỉnh, thậm chí cô bé đó còn phải thở oxy.

Bọn họ nghe mạng đổi mạng chỉ nghĩ là chị dâu đổi mạng cho anh họ.

Chưa từng nghĩ cô bé kia tình trạng còn nặng hơn cả chị ấy.

"Không cần về, em đưa anh đi gặp chị ấy."
Lý Cảnh Phong nghe được câu này thì không những không vui mừng, mà trong lòng còn thấy bất an.

Cô cũng ở đây vì sao anh tỉnh lại cô không ở bên cạnh anh, anh lập tức theo Tiêu Lâm đi đến phòng bên cạnh.

Nhìn cô đang nằm im trên giường tim anh khẽ run, sẽ không đâu, không như anh nghĩ đâu.

Nhưng những lời sau đó của Tiêu Lâm khiến anh như rơi vào hố băng.

Khi anh đến chỗ cô bé kia, đã thấy Mạnh Hạo Tuấn ngồi ngây người ở đó.

Giọng anh có chút khó khăn.
"Hạo Tuấn xin lỗi cậu, đều do tôi."
Hơn ai hết anh biết cô bé này quan trọng với cậu ấy như thế nào, bọn họ vừa mới tìm được nhau, thế mà vì anh lại trở thành như bây giờ.
"Không phải lỗi của cậu, cô ấy sẽ không sao, cô ấy đã hứa với tôi rồi."
Giọng anh kiên định, cô đã từng hứa đời này sẽ không rời bỏ anh lần nào nữa, cho nên anh tin tưởng cô sẽ không bỏ lại anh một mình..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.