Xin Chào - Ta Đây Là Nữ Phụ

Chương 20: 20: Mơ




Cô là đang nói thật lòng, dù cho cô không thể yêu Lý Cảnh Phong, nhưng vì cô mà anh mới trở nên như bây giờ.

Nếu bắt cô cả đời này chăm sóc anh trên giường bệnh, cô cũng cam tâm tình nguyện.

Cô hy vọng mọi thứ sẽ không đi quá xa, anh nhất định có thể tĩnh lại, một cốt truyện làm sao có thể thiếu đi nam chính.
Trong lúc không ai để ý người đang nằm trên giường bệnh ngón út khẽ động.

Nhưng chỉ là trong một cái nháy mắt không ai phát hiện ra.

Trong màn đêm đen kịt, khi bóng tối bao trùm chiếm hữu vạn vật cùng sự sống.

Lý Cảnh Phong thấy bản thân mình bị cuốn vào một vòng xoáy vô tận.

Ở đó anh thấy mình quay về 5 năm trước, lần đầu tiên anh gặp Trần Niệm Tuyết trong quá bar khi đi cùng Hạo Tuấn và những người khác.
Rõ ràng là một cô gái nhỏ nhưng lại đứng ở quầy pha chế, cô và nơi này không có một chút gì liên qua đến nhau cả, cứ như một tiên nữ lạc vào động yêu tinh nhưng lại vô cùng đẹp mắt, hơn nữa rượu mà cô pha điều rất có hương vị.
Thế nhưng chút ấn tượng tốt đẹp ấy rất nhanh liền biến mất vào cái ngày cô tính kế anh.

Nhưng rồi cảnh trước mắt bỗng dưng bị đảo ngược.

Anh nhìn thấy cô gái luôn im lặng như một cái bóng trong nhà, bỗng hung hăn xông vào phòng anh với gương mặt dữ tợn.
"Lý Cảnh Phong tôi nói cho anh biết, nếu anh không để thằng bé theo tôi thì nằm mơ anh cũng đừng nghĩ đến chuyện ly hôn."
"Để người thừa kế nhà họ Lý đi theo cô, cô nghĩ mình là ai mà dám bàn điều kiện với tôi."
Từng hình ảnh lại một lần nữa cuồng cuộn lướt qua.

Lần này là ở nhà tổ của Lý gia, có rất nhiều người trong gia tộc điều ở đó.

Cô bị đè quỳ trên nên gạch lạnh lẽo dáng vẻ vô cùng chật vật.

"Trần Niệm Tuyết cô thân là mợ ba nhà họ Lý, lại bán bí mật thương nghiệp của tập đoàn vào tay người khác, gián tiếp hại người trong tộc suýt chút mất mạng.


Kể từ giờ phút này cô không còn là vợ của Lý Cảnh Phong tôi nữa, cũng không được hưởng bất kỳ quyền lợi gì từ nhà họ Lý, cô đến thế nào thì đi như vậy.

Nếu cô còn có ý đồ tiếp cận Lý Nguyên Vũ đừng trách sao tôi xuống tay độc ác."
Lý Cảnh Phong nhìn thấy bản thân đang ngồi ở vị trí tộc trưởng nói ra những lời nói đáng sợ kia.

Ánh mắt anh nhìn cô bây giờ tựa như một muốn lột da rút gân cô vậy.

Cả người anh chấn động, không phải kia không phải anh, anh sẽ không làm như vậy với người con gái anh yêu.

Cáu gì mà bí mật thương nghiệp cô không thể nào làm ra chuyện đó được, anh tin tưởng cô sẽ không làm việc đó.
Nhưng anh không cản được chính mình, anh thấy cô cười.
Trần Niệm Tuyết cười một nụ cười chua chát nhìn thẳng vào mắt anh.

Thì ra đây là bộ mặt thật của người đàn ông nho nhã lịch thiệp mà cô vẫn tâm niệm, là người đàn ông cô chỉ dám âm thầm yêu trong hèn mọn.

Đến cùng anh ta cũng chưa một lần để cô vào trong mắt, thật nực cười thay cô còn muốn mơ mộng điều gì.

Mơ một ngày người đàn ông này sẽ nhìn thấy cô sao.

Không hết thảy sự dịu dàng cùng che chở đời này anh ta đã dành cho một người khác rồi.

Bởi vì người đó anh ta không từ thủ đoạn ép cô rời đi.
"Lý Cảnh Phong chỉ vì người phụ nữ kia mà chuyện gì anh cũng có thể làm sao? Chỉ vì muốn ly hôn các người chụp cái mũ này lên đầu tôi.

Tôi nói cho anh biết, chuyện mà Trần Niệm Tuyết tôi không làm thì có chết cũng không nhận."
Cô có thể rời đi bởi vì người đàn ông này không thuộc về cô, nhưng cô tuyệt đối sẽ không gánh tội danh mình không làm.

Hơn nữa một khi cô nhận tội, về sau cái danh này sẽ đeo trên lưng con trai cô.


Cho dù bây giờ cô không có cách nào mang theo thằng bé rời đi.

Nhưng cô nhất định sẽ quay trở lại, sẽ không để nó ở cái nơi đáng sợ này cùng đám người bọn họ.
Cô cứ như vậy không chịu khuất phục đứng lên rời khỏi nhà tổ.

Anh rõ ràng muốn chạy theo giữ lấy cô, nói cho cô biết người ngồi kia không phải là anh, anh không có làm chuyện thương tổn cô, nhưng anh lại không thể chạm vào cô.
Sau đó anh đi theo cô trở về một căn phòng trọ cũ kỹ.

Anh thấy cô điên cuồng làm việc kiếm tiền, bất kể ngày đêm không màng cả công việc chân tay.

Cô muốn kiếm thật nhiều tiền để đưa con trai rời khỏi nhà họ Lý.

Anh nhìn thấy bản thân trên tivi đang tổ chức một hôn lễ thế kỷ với người khác.

Đó là mối tình đầu của anh, hai người bọn họ ngày ngày ân ái, còn cô mỗi ngày đều chật vật đóng vai quần chúng khắp nơi.

Rõ ràng trước đó vài tháng còn là một nữ minh tinh được vô số người săn đón, bây giờ quay đầu liền bị người ta khinh dễ dẫm đạp dưới chân.

Có một đêm cô đi làm về, trên đường bỗng có một đám người xông đến không nói một lời liền đánh cô.

Anh muốn xông ra muốn bảo vệ cô, muốn đánh lại bọn chúng nhưng cho dù anh cố gắng thế nào điều không thể chạm tới.

Anh muốn phát điên, muốn hét lên vì sao anh lại không thể làm gì để bảo vệ cô lúc này.
Cô cứ như vậy lếch một thân đầy thương tích trở về.

Anh điên rồi anh thật sự phát điên rồi, anh muốn giết tất cả bọn người đó.

Anh theo chân đám người kia, vậy mà lại thấy người vợ mà Lý Cảnh Phong vừa cưới, cô ta hài lòng đưa tiền cho đám người đó.


Cô ta thuê người tung clip lên mạng, nói cô giựt chồng người khác, nói cô dùng quy tắc ngầm ngủ với nhiều người cùng một lúc để đổi lấy vai diễn.

Cô ta tiết lộ địa chỉ nơi cô ở cho báo chí, cuối cùng Trần Niệm Tuyết phải chịu vô số bạo lực chửi rủa khiến tinh thần của cô trở nên hoảng loạn.

Lý Cảnh Phong vì một người phụ nữ ác độc như thế mà tổn thương cô.

Anh rất muốn giết anh ta ngay lập tức, nhưng mà anh suy sụp anh ta chẳng phải là anh hay sao.

Tất cả chuyện này điều một tay anh gây ra, là anh đẩy cô đến vực sâu vạn trượng.
Anh nhìn thấy cô nằm co ro trong căn gác xếp nhỏ tối tăm đầy ẩm mốc.

Cô như một con chuột trốn chui trốn nhĩu không dám ra ánh sáng.

Mà anh biết tất cả những chuyện đó cô không hề làm.
Anh muốn ôm cô vào lòng muốn vỗ về cô, muốn nói với cô đừng sợ có anh ở đây anh tin tưởng cô, nhưng mà anh không làm được, anh chẳng làm được gì cả.

Anh giống như một linh hồn phiêu bạc giữa cõi trần, không ai có thể nhìn thấy anh, không ai nghe được tiếng anh.

Anh lẳng lặng nằm xuống bên cạnh cô, đưa tay lau đi những giọt nước mắt nơi khoé mi cô.
"Niệm Tuyết xin lỗi em, thật sự xin lỗi em."
Cho dù cô không nghe được cũng chẳng nhìn thấy, anh vẫn muốn nói với cô lời xin lỗi.

Sàn nhà lạnh lẽo cũng chẳng thể lạnh bằng trái tim anh lúc này.

Anh phải làm thế nào, làm sao để đưa cô rời khỏi giấc mộng đáng sợ này.
Sáng hôm nay Trần Niệm Tuyết đột nhiên tỉnh giấc, cô chọn cho mình một bộ váy màu xanh bằng lụa sạch sẽ và thơm mát, tự mình trang điểm làm tóc rồi ra ngoài.
Anh có chút mừng thầm cuối cùng cô gái của anh cũng đã nghĩ thông suốt rồi.

Cô nhất định sẽ tốt lên thôi, nhưng mà anh lại thấy cô bước vào tập đoàn Nam Cảnh, cô muốn đi tìm Lý Cảnh Phong sao.

Không được, anh hiểu anh ta nhất, nếu bây giờ cô tìm đến chỉ sợ anh ta sẽ lần nữa thương tổn cô.

Đúng như anh nghĩ, cái tên ngu ngốc kia lại không tin lời cô.


Anh ta cho rằng người vợ kia của anh ta có bao nhiêu lương thiện thuần khiết, không giống như cô vừa bẩn thỉu lại còn mưu mô độc ác.

Anh thấy trong mắt cô là sự đau thương vùi lấp đi ánh sáng, lòng anh như thắt lại.

Cô gái anh nghĩ cả đời này sẽ trân trọng cô, cùng cô vun đắp hạnh phúc.

Nhưng giờ phút này có người thương tổn cô hết lần này đến lần khác trước mắt anh nhưng anh lại chẳng bảo vệ được cô.
Cô bước ra khỏi văn phòng, anh rất muốn theo cô, nhưng không hiểu vì sao bản thân lại không thể bước ra khỏi nơi đó.
Điện thoại di động của Lý Cảnh Phong rung lên, anh nhìn thấy tin nhắn cô gửi cho anh ta.
"Lý Cảnh Phong chuyện mà tôi hối hận nhất đời này là gặp anh, chuyện ngu ngốc nhất đời này của tôi là yêu anh.

Hy vọng anh có thể mở mắt mà nhìn cho rõ, người phụ nữ bên cạnh anh là loại người gì."
Đột nhiên trong lòng anh dâng lên một trận cuồng phong, cô yêu anh, cô nói yêu anh.

Nhưng mà anh đã làm gì với tình yêu của cô, đã bóp nát nó chà đạp nó.

Anh muốn chạy khỏi nơi này muốn đến bên cạnh cô, làm một linh *** cũng không sao cả chỉ cần có thể ở bên cạnh cô là được.
Nhưng khi anh xoay người đập vào mắt anh, xuyên qua lớp cửa kính anh nhìn thấy một bóng dáng màu lam quen thuộc.

Cô cứ như thế vụt qua mắt anh, tựa như một thiên sứ rơi từ trên rời xuống.

"Đừng mà...!Niệm Tuyết."
Anh lao mình ra cửa sổ muốn đón lấy cô, nhưng thứ anh chạm vào chỉ là môt góc váy hư vô lướt qua.

Anh cứ như vậy nhìn cô từ trên tầng 35 của tập đoàn Nam Cảnh rơi xuống.
Đau đớn, bất lực, thống khổ cũng phẫn nỗ, tất cả như siết chặt trái tim anh.

Lồng ngực anh tựa như có trăm vạn lưỡi dao đang mạnh mẽ đâm đến xé toạt đầm đìa máu tươi.

Máu trên thân thể cô hoà với máu nơi trái tim anh, một màu đỏ thẫm như biển.

Toàn thân anh run rẩy, biển máu cuốn lấy anh nhấn chìm anh, bóng tối bủa vây nuốt chững tâm hồn anh, giam cầm linh hồn và thể xác anh..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.