Xin Chào - Ta Đây Là Nữ Phụ

Chương 25: 25: Chú Bảy




Cô nhìn người đàn ông trung niên phía trước, dáng người cao gầy, làn da ngâm đen.

Trên mu bàn tay có một vết sẹo lớn khiến người ta vừa nhìn thôi cũng bị doạ sợ.

Nhưng gương mặt lại rất đỗi hiền lành, tựa như một người nông dân chân chất.

Nếu không nói sẽ chẳng ai biết rằng người này lại chính là vệ sĩ thân cận của tộc trưởng đời trước nhà họ Lý.

Lý Cảnh Phong nói, 20 năm trước khi đó anh mới có 10 tuổi, anh và cha mẹ đi du lịch.

Lúc đó nhà họ Lý trong bóng tối đắt tội không ít thế lực, cho nên bị đối phương trả thù, mua chuộc tài xế khiến xe xảy ra tai nạn.

Xe va vào vách núi, là chú Bảy liều mình che chắn cho anh lúc xe phát nổ.
Cũng vì vậy cho nên trên người chú ấy mới có những vết thương dữ tợm như thế.

Chú Bảy không chịu xoá đi, bởi vì chú ấy luôn cho rằng cha mẹ anh bỏ mạng là do chú ấy đã không làm tròn trách nhiệm.

Về sau chú ấy cũng xin được ở lại nhà thờ tổ, lo hương khói và chăm sóc phần mộ của ba mẹ anh.

Lần này anh bị thương, cũng chưa tra được là do ai làm.

Anh lo lắng cho sự an toàn của cô nên mới đích thân mời chú Bảy trở lại.

Phải biết để được tộc trưởng đích thân mời về, thì biết chú Bảy có bao nhiêu trọng lượng trong dòng tộc.

Chú ấy không chỉ là vệ sĩ, mà còn là con trai của em ông nội, là anh em họ với ba anh, cho nên theo vai vế anh mới gọi là chú.

Để một trưởng bối đi theo bảo vệ cho mình, quả thật cô có chút không được tự nhiên cho lắm.
Bảy Thạnh nhìn qua gương âm thầm đánh giá cô gái phía sau.

Lúc nhận được điện thoại của tộc trưởng, muốn ông trở lại bảo vệ một người, ông cũng có chút bất ngờ.


Phải nói rằng với thân phận của ông, ông có thể từ chối không đi.
Bởi vì gia tộc họ Lý trăm năm qua mỗi đời gia chủ điều có một cận vệ riêng.

Nếu gia chủ nhường vị, thì cận vệ trung thành cũng sẽ không đi theo gia chủ mới.

Bởi vì gia chủ mới sẽ có thế lực riêng của mình, cũng bởi vì bản thân mỗi cận vệ bọn họ, một khi đã chọn người làm chủ của mình, cả đời điều chỉ nghe lệnh của một người duy nhất.

Đây là gia huấn tổ tiên, cũng là lời thề mà bọn họ phải lập trước khi muốn trở thành một cận vệ.

Họ Lý gây dựng sự nghiệm từ trong bóng tối đi ra, thử nghĩ nếu như vệ sĩ cận thân phản bội có biết bao nhiêu đáng sợ.

Chọn lựa nghiêm khắc như thế, nhưng đến chỗ của ông cuối cùng vẫn là xảy ra sai xót, nếu không Lý Cảnh cũng sẽ không vì vậy mà bỏ mạng.

Ông vẫn luôn nhớ người anh họ đó của mình, một chàng trai nho nhã và lịch thiệp.

Cậu ấy yêu nghệ thuật thích dương cầm, ông vẫn luôn nói với ông cụ, bàn tay của Lý Cảnh sinh ra để đánh đàn không phải để cầm súng.

Nếu bắt buộc phải có người cầm, vậy thì để ông cầm.

Vậy cho nên ông trở thành khiên thành giáp trong bóng tối, để cho Lý Cảnh trở thành hoa thành cỏ dưới ánh mặt trời.

Lý Cảnh 18 tuổi lập nên tập đoàn Nam Cảnh, ghép từ tên của cậu và cha cậu Lý Nam- Lý Cảnh.

Nam Cảnh ngụ ý cảnh đẹp rộng lớn của vùng đất phương nam.

Gia tộc họ Lý bắt đầu từng bước thanh lọc chuyển mình ra ánh sáng.

Chỉ là bãi bùn muốn rũ sạch dễ dàng vậy sao, muốn tắm nắng mặt trời thì cần phải trả giá, mà cái giá bọn họ trả khi đó lại quá đắt.
Nhưng lần này Cảnh Phong gọi điện cho ông, nó nói nó không gọi cho ông với tư cách tộc trưởng, mà là với tư cách một người cháu đang cần ông giúp đỡ.

Nó nói với ông đó là người còn quan trọng hơn cả mạng sống của chính nó.

Ông đương nhiên biết mợ chủ nhà họ Lý, chỉ là gặp một lần duy nhất vào ngày hôn lễ, cũng không nhớ quá rõ.

Nếu người đã nói như vậy rồi ông còn có thể không đi sao.

Ông cũng muốn xem thử, người phụ nữ Lý Cảnh Phong coi trọng sẽ là người như thế nào.

Cũng muốn xem người này có thật sự xứng đáng để ông cụ phá vỡ gia quy hay không.
Bởi vì cô lần đầu đến công ty nên không biết đường, kỳ thật cô cũng có thể tra định vị mà tới.

Nhưng nếu cô đi một mình gặp ai cũng không biết, tránh để phát sinh phiền phức nên đành phải ngược đường mà đến đón Linh An.

Vậy mà con bé này dám để bọn họ đợi nó gần nữa tiếng.
Linh An từ trong hẻm nhỏ phi như bay ra, nhìn thấy xe đang đậu một đường mở cửa chui tọt lên xe thở phì phò.
"Xin lỗi chị, cửa phòng em bị hỏng tự nhiên không mở ra được, em mắc kẹt bên trong phải nhờ hàng xóm phá cửa dùm mới ra được."
Cô nhìn con hiểm sâu hun hút, hai bên là dãy phòng trọ của công nhân khẽ thở dài.
"Mỗi tháng công ty trả cho em bao nhiêu?"
"Dạ 10 triệu ạ."
Linh An ăn ngay nói thật, tháng trước vừa được tăng lương.

Cái này là chị Trang nói vì cô biểu hiện tốt cho nên mới tăng, về sau nếu chị Niệm Tuyết nỗi tiếng hơn lương của cô cũng sẽ tăng theo.
"Chú Bảy phiền chú tìm giúp con một căn hộ ở trung tâm an ninh đảm bảo một chút, chỗ nào tiện cho việc đi lại của chú là được ạ."
"Được."
"Chị...!chuyện này..."
Linh An cảm động phát khóc, cô biết chị ấy đây là vì cô mới làm như thế.

Cô chưa từng thấy nghệ sĩ nào lại đối tốt với trợ lý như chị ấy.

Trước kia tuy chị ấy lạnh nhạt, nhưng cũng luôn chiếu cố cô.

Bây giờ lại càng chăm sóc nhiều hơn, nào phải cô chăm sóc chị ấy chứ.
"Thân con gái ở một mình những chỗ này không an toàn.


Nhà cũng không phải mua cho em, còn khóc nữa có tin chị đá em xuống xe không hả, mít ướt vừa thôi."
"Chị, chị thật tốt.

Chị như bây giờ tốt hơn trước kia nhiều, hay là chị đừng nhớ lại nữa cứ như vậy mãi được không ạ."
"Có phải trước kia làm chuyện gì xấu sau lưng tôi hay không?"
"Không có, em thề em hứa em đảm bảo."
Cô gõ đầu Linh An một cái, cho dù thân thể này cùng Linh An chỉ hơn nhau vài tháng tuổi.

Nhưng côn lại hơn Linh An vài tuổi, sống lâu trong giới giải trí cũng khiến cô chững chạc hơn nhiều so với các cô gái cùng trang lứa.

Anh hai từng nói cô ở trước mặt bọn họ chính là công chúa nhỏ, ở bên ngoài chính là nữ vương.

Cô từ xưa đến nay điều rất bao che người của mình, chỉ cần là người của cô tuyệt đối sẽ không để ai phải chịu thiệt bất cứ điều gì.

Cho nên trước kia ekip của cô, bọn họ theo cô từ khi cô 13 tuổi cho đến trước khi cô chết cũng chưa từng đổi dù chỉ một người.

Bảy Thạnh nhìn qua gương chiếu hậu có chút tán thưởng.

Mợ chủ nhà họ Lý ít nhất trong việc đối nhân xử thế không làm người khác phải thất vọng.
Con người một khi càng ở trên cao sẽ càng dễ tha hoá.

Cách để đánh giá một người tốt nhất, chính là nhìn cách họ đối xử với người ở bên cạnh mình.

Trên dưới nhà họ Lý có biết bao nhiêu người, chỉ cần xử lý một người không tốt sẽ kéo theo vô số hệ lụy.
Cả đời ông không lấy vợ sinh con, ông xem Cảnh Phong là chủ, cũng xem nó như con cháu của mình.

Ông đương nhiên hy vọng người nó chọn có thể cùng nó gánh vác gia tộc, cùng nó vào sinh ra tử chứ không phải một phụ nữ yếu đuối chỉ biết nấp ở phía sau chờ nó bảo vệ.
Chuyện lúc Cảnh Phong nằm viện ông đã nghe qua.

Lúc đó ông cũng muốn đến nhưng vì không thể để những người khác phát giác bất thường mà gây hại cho nó, nên ông mới nhịn không đi.
Lệnh của ông cụ trên dưới Lý gia điều nhận được, dù lúc đó cũng có chút sóng gió đến từ những thành phần bất hảo, xong đã là lệnh của ông cụ không ai dám ra mặt chống lại.

Mà bản thân ông cũng nghĩ giống ông cụ, đã là thời đại nào rồi một khi đã là vợ chồng, điều là người nhà họ Lý, hưởng lợi ích từ họ Lý thì phải biết gánh vác.
***
Bên trên tầng cao nhất của tập đoàn Nam Cảnh, từ lúc vị chủ tịch đáng kính của bọn họ trở lại, cả tập đoàn như được uống nước tăng lực.


Cho dù phải lao đầu vào công việc bất kể ngày đêm cũng không có một tiếng than vãn nào.

Mà người vui vẻ nhất đương nhiên là Lý Cảnh Tùng, anh đang nằm chéo chân trên sô pha ăn hoa quả và xem tạp chí.
"Anh còn định nằm đó đến bao giờ?"
Lý Cảnh Phong nhìn ông anh trai đã lâu không gặp có chút cạn lời.

Vì cái gì mà anh cứ cảm thấy anh trai mình giống như một cái đuôi vậy.

Trước kia chỉ sợ chạy không được xa, bây giờ lại dính còn hơn keo con voi.
"1 tháng qua anh rất vất vả đấy, em không biết đâu mấy con số kia làm anh sắp tẩu hoả nhập ma rồi."
"Vậy sao còn không đi ở đây làm gì nữa?"
Lý Cảnh Tùng ngồi bật dậy đi đến bên bàn làn việc ghé sát người vào em trai mình.
Nhìn gương mặt kia của anh hai Lý Cảnh Phong cảm thấy sắp có chuyện chẳng lành.

Y như rằng Lý Cảnh Tùng bổ nhào đến ôm lấy cổ anh bắt đầu ngã ngớn.
"Anh làm gì vậy mau buông ra bao nhiêu tuổi rồi còn dùng chiêu này hả?"
"Cho dù bao nhiêu tuổi đi nữa già rụng răng vẫn cứ dùng thôi."
"Lý Cảnh Tùng anh mau bỏ ra, muốn gì nói lẹ đi."
Lý Cảnh Tùng cười hề hề, nhưng tay vẫn ôm chặt lấy cổ em trai không buông.

Ngày còn bé cứ mỗi lần anh muốn làm chuyện gì điều sẽ sử dụng chiêu này để bắt Lý Canh Phong nghe theo anh.

Lần nào nó cũng chán ghét nhưng lần nào cũng đồng ý.
"Lý Cảnh Phong hay là em mở cho anh một cái công ty đi, anh sẽ ở đây với mọi người không đi đâu nữa."
"Anh xem em là kho bạc nhà nước đấy à, không có tiền."
"Em mà không có tiền thì ai có."
"Chẳng phải anh cũng có tiền sao, ngày trước nói hăng máu lắm mà muốn tự thân lập nghiệp sao chưa được mấy năm liền tới chỗ em xin tiền."
"Không cần nhiều vốn đâu mở một cái văn phòng nho nhỏ cũng được."
"Anh đi mà tìm ông nội, em không có tiền."
"Em có cho hay không?"
"Không cho."
Lý Cảnh Tùng bắt đầu động tay động chân, anh biết em trai mình sợ nhất cái gì.

Lý Cảnh Phong đang muốn dùng sức đẩy anh trai ra thì đột nhiên toàn thân cứng ngắt.
"Con mẹ nó Lý Cảnh Tùng anh là chó đấy à mau nhả ra.".



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.