Xin Chào! Thanh Xuân!

Chương 23: 23: Thủy Cung




Đối diện với câu hỏi của anh họ, người yêu cũ đang nghe.
Ngọc Ưu mặt không đổi sắc nói "Em không ghét phái nam, bây giờ ổn hơn rồi, không ghét như xưa nữa, dù sao em có bạn thân là nam mà".
Cận Yến Thời nói "Vậy còn ghét tiếp xúc không? Lúc anh sờ đầu em, em tay siết lại, cơ thể hơi căng lên, do ám ảnh tâm lý à?".
Ngọc Ưu gật đầu "Phải đến vậy thôi, bằng không em mách bác Lan anh ức hiếp em".
Cận Yến Thời cười cười "Hôm qua anh thấy em nói chuyện với anh trai, không ấy sao không mời anh ấy vào đánh chung?".
Ngọc Ưu mỉm cười "Anh trai chê em gà, không đánh chung, em cũng đánh acc phụ với anh trai mà thôi, bây giờ anh ấy bận yêu đương, à mà mai đi hội sách với em đi, em muốn mua sách".
Cận Yến Thời búng trán hắn "Học ít thôi".

Ngọc Ưu đỏ mặt, em siết tay "Không phải mà, em đọc tiểu thuyết".

Cận Yến Thời mỉm cười "Nha".
Văn Sâm nhìn đồ ăn lên, Ngọc Ưu cầm đồ uống, Cận Yến Thời nói "Nhờ em cầm hộ rồi, lát 2 ngày nữa em về lại Lam Kinh à?".

Ngọc Ưu gật đầu "Vâng, em về nhà, cũng phải luyện tập với đội trưởng, mặc dù ra sao thì cũng rất bận".
Cận Yến Thời cười cười "Em cầm cái này đi, Tiểu Ưu này, gặp Trần đội thì em núp sau lưng anh, không cần quan tâm chị ấy nhé".
Ngọc Ưu gật đầu, ngoan ngoãn nói "Em biết rồi anh, mà mọi người đều cao vậy à?".
Cận Yến Thời nói "Gen cha mẹ em đều không cao, anh nghe mẹ nói em cao hơn dì rồi, không sao cả, mà bên đội kia cũng cao mà nhỉ?".
Ngọc Ưu nói "Em cao chưa tới ngực của đội trưởng, mà đội trưởng cao hơn anh, haiz, không biết năm sau gia nhập em có cao lên 1m6 không nữa, phải mang giày cao gót lên sân, không vui".
Cận Yến Thời nhìn em gái than thở, anh cầm nước và đồ ăn, em gái cầm một ít, anh nói "Rồi rồi".
2 người ra ngoài, nhón Văn Sâm cũng đang dắt xe điện, chú ý tới cái xe xịn kia.

Cận Yến Thời nói "Em mở cửa nhé".

Ngọc Ưu mở ghế lái, Cận Yến Thời đi lên để đồ, sau đó tiếp nhận đồ trong tay Ngọc Ưu.
Văn Sâm nhớ lại 1 câu mà Ngọc Ưu nói chính là bác của em là chủ tịch, cơ mà nhà em nghèo.
......................
Tới gaming house của Tinh Trì.


Ngọc Ưu ấn tượng là nhiều cây cỏ, rất là xanh, phòng tập nhiều cây, hợp sáng.
Có 5 người đang ở đó, quản lí chiến đội Tinh Trì là Quân Khuynh.

Đội trưởng Trần Tử Yên nhìn qua phát hiện sau lưng của Cận Yến Thời có một tiểu bạch thỏ.

Cận Yến Thời nói "Mọi người lại lấy trà chiều nào".

Mọi người vui vẻ "A vẫn là Cận phó đội tốt".

"Nay ăn gì vậy anh?".

Cận Yến Thời mỉm cười "Tự nhận lấy nhé".

Cận Yến Thời đưa Ngọc Ưu ly trà sữa, Ngọc Ưu nói "Cảm ơn anh".

Mọi người chú ý qua, họ nhìn, ui, là Tiểu Ưu nè.

Mọi người đều có xem qua kênh live, vì cách đánh của Ngọc Ưu rất tốt.

Trần Tử Yên đi tới, Ngọc Ưu ngẩn đầu, xinh ghê, mặt nhỏ có chút đỏ.

Trần Tử Yên mỉm cười "Chào em, lớn lên đáng yêu lắm".

Ngọc Ưu lúng túng "Chào chị".

Trần Tử Yên nhìn qua, em gái nhỏ đáng yêu, muốn chọc ghê.

Trần Tử Yên nói "Tới thì vào ngồi với chị, tuần sau tui chị thi đấu, em đi xem chứ?".

Ngọc Ưu lúng túng nói "Em...!em phải về nhà nên không xem được trực tiếp, nhưng em sẽ lên live ạ".

Trần Tử Yên nhìn gò má hơi phiếm hồng ấy, đáng yêu thật, chưa tới 1m6 nhỉ?
"Cũng được để chị giới thiệu mọi người với em, đây là mid của chúng ta Khúc Xuyên, top là Bách Lộc, sp là Dương Quân, chị đi ad, anh họ em đi rừng".

Ngọc Ưu gật đầu, không biết nói gì.

Trần Tử Yên nói "Hay là em và Khúc Xuyên thử PK đi, cậu ấy muốn thử đánh với em".

Ngọc Ưu lúng túng "Em..

em đánh không tốt".

Trần Tử Yên sờ đầu em, chị cúi đầu rồi nâng má em lên "Không sao, tự tin vào mình nào thỏ con".
Ngọc Ưu: ^
Cận Yến Thời nhìn đội trưởng dắt em gái mình đi solo, Cận Yến Thời nói với Khúc Xuyên "Nhẹ nhàng chút, em ấy dễ xấu hổ".

Khúc Xuyên: "Tôi sẽ cố gắng".
Sau 4 ván, Khúc Xuyên thắng được 1, bị ăn hành nãy giờ, cậu trầm mặc luôn, đánh ác quá, tiểu muội muội vào game thì đánh quá hung ác, rất lươn lẹo khác vẻ ngoài.


Trần Tử Yên kêu Cận Yến Thời ra nói chuyện, Cận Yến Thời tạm giấu việc mà Ngọc Ưu sẽ gia nhập SL đi.

Trần Tử Yên đối diện với người khác hay đồng đội đều rất nghiêm túc, quyết đoán.

Cận Yến Thời theo Trần Tử Yên 4 năm trời hiển nhiên biết rõ ràng, nhưng mà đối diện với Ngọc Ưu lại nhân nhượng vô cùng làm cho Cận Yến Thời lo lắng.

2 người nói 1 chút, Cận Yến Thời mệt tâm đi vào trong phát hiện Ngọc Ưu đang nói chuyện với Khúc Xuyên về đường giữa khá vui vẻ.

Trần Tử Yên đi qua, chị mỉm cười "Mọi người tối nay ra ngoài ăn nhé?".

Cận Yến Thời lên tiếng "Mọi người đi chơi đi, tôi dẫn Tiểu Ưu đi chơi công viên nước".

Trần Tử Yên nhìn qua Ngọc Ưu, Ngọc Ưu hơi cúi đầu thu giảm cảm giác tồn tại.

Trần Tử Yên mỉm cười "Vậy đi chung luôn, lâu rồi chưa giải trí, mọi người cứ trang bị cẩn thận".

Ngọc Ưu: "...".

Sau đó cả nhóm đi chơi, Quân Khuynh thở dài, Trần đội muốn kéo người vào muốn bạo rồi, nhưng mà Cận Yến Thời là anh họ của Tiểu Ưu nên chắc không trật đi đội khác được đâu.

Ngọc Ưu đi ra công viên nước, hơi xa lạ.

Ban đêm rất nhiều người đến vì thoải mái và mát mẻ, Ngọc Ưu vui vẻ nhìn cá, em chạm vào thủy tinh, Trần Tử Yên đi bên cạnh em, Cận Yến Thời cũng vậy.

2 người có 1 suy nghĩ, lỡ đâu để em gái nhỏ bị lạc thì sao?
Trần Tử Yên nhân cơ hội xin wechat của Ngọc Ưu, Ngọc Ưu quét mã xong, em nhìn chị, Trần Tử Yên mỉm cười rồi sờ đầu em.

Ngọc Ưu nói "Chị ơi, làm vậy em không cao lên được đâu".

Em thấy chị ấy mỉm cười, sau đó dời ánh mắt qua chỗ khác.

Lúc này không hiểu sao đông người nên bị xô đẩy, có chút ồn, không hiểu vì vấn đề gì cả.

Trần Tử Yên nhanh tay cầm lấy tay Ngọc Ưu kéo em vào lòng, Ngọc Ưu mặt vùi trong ngực của Trần Tử Yên, em mặt đỏ tay run, cái này...!aaaa ngực....!aaaa, to

Trần Tử Yên cảm thấy người trong lòng có cảm giác cứng đờ, cô cúi đầu nhìn thấy tai của Ngọc Ưu đỏ bừng, nhìn thoáng qua sườn mặt, gò má hơi hồng bây giờ đỏ hơn.

Giống quả táo nhỏ vậy.

Trần Tử Yên tim đập nhanh, cô không biết làm gì, cô thích tiểu muội muội đáng yêu, ngọt ngào kêu tiếng tỷ tỷ.

Thích 1 bé thỏ nhỏ.

Hôm nay gặp Ngọc Ưu, ấn tượng đầu tiên là 1 tiểu bạch thỏ núp sau lưng lão hồ ly.

Em rụt rè vô cùng..
Trần Tử Yên tai hơi đỏ khi nhận ra tư thế này, tay ôm nơi eo Ngọc Ưu cảm nhận ra cái eo mềm mại mảnh khảnh, 1 vòng tay có thể ôm hết.

Nhỏ nhắn và mềm mại.

Trần Tử Yên im lặng, kích động vô cùng, đúng gu luôn ấy, cơ mà nếu quá hấp tấp sẽ dọa cho thỏ con sợ.

Ngửi mùi hương cỏ nhè nhẹ trên người em, cô không biết nên làm gì cả.

Khi dòng người ít lại, Trần Tử Yên lưu luyến bỏ Ngọc Ưu ra, chị cầm tay em, tay kia xem điện thoại rồi nói "Mọi người ở nhà hàng rồi, tới đó thôi, đừng buông tay".

Trần Tử Yên nhìn cổ tay nhỏ của Ngọc Ưu, tay rất đẹp, mềm mại trắng trẻo, rất mảnh khảnh, lúc chơi game cứ như đánh đàn vậy.

Muốn nắm mỗi ngày quá.

Kiềm chế lại nào, mặt lạnh lại nào Tử Yên!!!
Ngọc Ưu tim đập mạnh, hình như biết yêu là gì rồi, tim ơi đập chậm lại đừng đập nhanh thế chứ..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.